Hách Liên Dung đương nhiên không biết hành động của Vị Thiếu
Quân, ôm chăn về phòng, tim vẫn còn đập loạn nhịp, không biết do làm
chuyện xấu hay được thấy mỹ nam lõa thể, đương nhiên là hơi chột dạ.
Tinh thần ổn định một chút, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ vừa rồi của
Vị Thiếu Quân, cái dáng vẻ không chút đề phòng, cảm giác hắn dường như
vô cùng đơn thuần.
Thế nhưng đó cũng chỉ là cảm giác, Hách Liên Dung không thể
quên được lúc tên u hồn đấy mà tỉnh táo thì không còn…tinh khiết. Thắp
một ngọn nến, cầm lấy chiếc gương trên bàn trang điểm, nhìn mặt kính rạn nứt loang lổ, chỉ cần nhớ lại ngày đó hắn dùng chân dẫm nát, làm chuyện xấu mà không có chút cảm giác tội lỗi lại còn dương dương tự đắc. Cái
này gọi là ‘ngươi đối với ta thế nào, ta trả lại như vậy’*, đừng tưởng
rằng hàm hồ nói hai câu thật xin lỗi là có thể bù lại sự tổn thương
trong nội tâm nàng, đã là người phiêu bạt giang hồ nào ai không có đao,
Vị Thiếu Quân, ngươi tỉnh ngộ đi! (* nguyên văn: Ngươi làm mùng một, ta
làm mười lăm. Là điển cố ý chỉ tình cảm ân ái của chồng dành cho vợ, vì
vợ nguyện làm cả những việc bếp núc thay nàng. Ngoài ra còn có ý chỉ
ngươi đối với ta thế nào, ta cũng đối với ngươi như vậy.)
Hách Liên Dung nắm chặt tay, tự cổ vũ chính mình đồng thời
cũng không quên tính kế tiếp, làm chuyện xấu không thể lưu lại chứng cớ, trước hừng đông nàng phải mang chăn trở lại.
Hách Liên Dung cũng biết mình làm vậy cũng hơi ngớ ngẩn,
không nói đến xác suất có thể khiến hắn bị đông lạnh hay không, chỉ nói
đến việc bệnh tình hắn càng tăng thêm, đến lúc đó ngay cả đi cũng không
được, chẳng phải là càng xong đời hay sao?
Thật ra biện pháp đơn giản mà đảm bảo nhất là thương lượng
cùng Vị Thiếu Quân, nói với hắn lần này xuất môn nhất định phải cho ta
đi, tổng hợp những biểu hiện của hắn hai ngày hôm nay, xác suất hắn đồng ý dẫn đi phải đến 80%, chỉ cần hắn nói một câu, lão phu nhân nhất định
không nói gì, việc bệnh hay không bệnh, cần chăm sóc hay không tuyệt đối không liên quan.
Nhưng Hách Liên Dung không muốn nói, nàng bắt được tín hiệu
muốn giảng hòa của Vị Thiếu Quân, nhưng giảng hòa thế nào đây? Sở trường của hắn là bất luận ngày hôm nay trời long đất lở như thế nào thì cũng
giữ nguyên cái vẻ mặt tươi cười hi hi ha ha. Hách Liên Dung tự thấy mình không có khả năng trời phú như vậy, lại không biết cần hắn phải làm đến mức độ như thế nào thì mình mới có thể quên hết chuyện trước đây, cho
nên bỏ qua chuyện giảng hòa,càng miễn bàn đến việc chủ động yêu cầu hắn giúp mình.
Ngẩng đầu nhìn trời, phương đông đã lấp ló có tia sáng, Hách
Liên Dung ngáp một cái, ôm chăn ra khỏi cửa, đã mở đầu thì cũng phải kết thúc, chẳng sợ việc đó ngốc nghếch cỡ nào.
Rón ra rón rén lẻn vào phòng Vị Thiếu Quân lần nữa mới phát
hiện trên giường trống không, Hách Liên Dung đi đi lại lại vài vòng
trong phòng, cuối cùng xác định hắn không có trong phòng, lại đi loanh
quanh trong viện cũng không thấy bóng người. Cái này thật kỳ quái, chẳng lẽ lạnh quá nên đi tìm chăn? Hay bị mộng du?
Đứng ngây người nghi hoặc đến nửa ngày trong phòng hắn, mãi
không thấy hắn trở về, sắc trời dần sáng, Hách Liên Dung thật không kiên nhẫn được thêm, nếu trước lúc xuất phát hắn vẫn không xuất hiện thì làm sao bây giờ?
Hay ra ngoài tìm xem?
Hách Liên Dung mới nghĩ vậy chân đã nhanh bước ra ngoài,
nhưng nàng còn chưa kịp đi đến cạnh cửa, cửa phòng đã bị người ở ngoài
đẩy ra, đúng là khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi của Vị Thiếu Quân.
Hách Liên Dung bất giác thở phào nhẹ nhõm: “Ngươi đi đâu vậy?”
Vị Thiếu Quân thấy Hách Liên Dung thì hơi sửng sốt, ánh mắt
lại đảo qua giường, thấy cái chăn chất đống ở kia dường như muốn nói gì
đó nhưng lại không có sức như bình thường, một nụ cười mỉa mai khẽ lướt
qua trong giây lát, đi qua Hách Liên Dung đến bên giường nằm phịch
xuống, phát ra một tiếng thật lớn.
Hách Liên Dung vội vàng đến cạnh hắn: “Ngươi…ngươi làm sao
vậy?” Nàng dùng sức đẩy hắn nằm cho ngay ngắn, dựa theo ánh sáng lúc
bình minh thấy được khuôn mặt tái nhợt của Vị Thiếu Quân, lại có hơi ửng đỏ không bình thường bèn đặt tay lên trán, quả nhiên so với hôm qua
nặng hơn một chút.
Cảm giác được bàn tay của Hách Liên Dung, Vị Thiếu Quân hơi
nhếch mắt khẽ cười nói: “Không phải nàng lo lắng ta khỏi bệnh quá nhanh
sao? Ta đi hóng gió làm cho bệnh nặng thêm chút, bây giờ yên tâm chưa?”
Giọng nói của Vị Thiếu Quân hơi khàn khàn, dường như có gì đó vô cùng chân thành, Hách Liên Dung đâu có ngờ nghe được lời giải thích
như vậy, sợ run nửa ngày rồi mới dám nhìn hắn đã thấy hai mắt nhắm lại,
hô hấp hơi khó khăn, gọi hắn hai tiếng cũng không thấy mở mắt, có lẽ vì
mệt quá nên ngủ tiếp.
Bệnh tình của Vị Thiếu Quân rõ ràng nghiêm trọng hơn hôm qua, Hách Liên Dung cuối cùng cũng được như ý nhưng sao trong lòng lại không thấy vui sướng, thoải mái?
Là vì chột dạ sau khi làm chuyện xấu? Hay vì lời nói của hắn? Chỉ sợ…là bởi vì lý do sau. Hắn nói thật ư? Bởi vì muốn đẹp lòng nàng
mà làm chuyện ngớ ngẩn như vậy? Hách Liên Dung thật không muốn tin
chuyện này có thể xảy ra, bởi vì điều đó chứng minh tín hiệu muốn giảng
hòa của Vị Thiếu Quân càng mạnh hơn trước, mà nàng chưa chưa biết nên
đáp lại như thế nào? Nàng nên nhận sao? Tựa như theo lời của Vị Thiếu
Dương, một lần nữa xem xét kĩ lại người này? Một lần nữa dấy lên hi vọng vào tương lai? Chính là nàng có thể tin tưởng vào Vị Thiếu Quân ư?
Phong bế tâm tư còn có thể chống lại đả kích thất vọng, nhưng một khi mở lòng, lại bị đả kích thêm nữa, tại gia đình lạnh như băng này, nếu muốn đứng dậy sau khi gục ngã, liệu nàng còn đủ sức chăng?
Không yên tâm về phòng mơ màng thêm một lúc, khi tỉnh lại mặt trời đã lên cao chói lọi, đứng dậy mở cửa phòng, Bích Liễu đang chỉ huy mấy nha hoàn đi lấy mấy đồ này nọ, thấy Hách Liên Dung liền ngay lập
tức múc nước: “Lão phu nhân phái xe ngựa đến đón nhị thiếu gia và thiếu
phu nhân, nhị thiếu gia đã lên xe, thiếu phu nhân cũng không cần vội,
dùng điểm tâm xong rồi đi cũng chưa muộn.”
“Hắn tỉnh?” Hách Liên Dung ngó ra ngoài cửa viện quả nhiên thấy một chiếc xe ngựa to lớn đỗ ở ngoài viện.
“Vừa mới tỉnh, nhưng tinh thần không được tốt lắm, uống một
bát thuốc, bây giờ có lẽ lại ngủ tiếp.” Bích Liễu đưa Hách Liên Dung vào nhà rửa mặt, cười nói: “Thiếu phu nhân không cần lo lắng quá, thầy
thuốc nói ốm lại là chuyện bình thường.”
Hách Liên Dung gật gật đầu nhưng vẫn hơi chột dạ, ăn qua loa
một miếng cơm rồi buông đũa, có nha hoàn báo lão phu nhân đã đến đây,
Hách Liên Dung vội đi ra ngoài đã thấy lão phu nhân ngồi trên xe ngựa
xem xét bệnh tình của Vị Thiếu Quân.
Bởi vì phải chăm nom bệnh nhân nên thiết kế trong xe là kiểu
giường nằm, vô cùng rộng rãi, phía góc còn có một cái hộc tủ nho nhỏ
thuận tiện để mấy thứ linh tinh, bên trong đã để sẵn nước và hoa quả khô cùng mấy quyển sách, Vị Thiếu Quân đang nằm ở trong xe, không mở mắt
cũng không biết là đang dưỡng thần hay đang ngủ. Sắc mặt so với hồi nãy
có tốt hơn chút, dường như đã hạ sốt, lão phu nhân đặt tay lên trán hắn
rồi lại kéo chăn kín hơn rồi mới xuống xe ngựa, nói với Hách Liên Dung:
“Đến Tuyên Pháp tự ít nhất cũng mất hai ngày, trên đường phải chăm sóc
Thiếu Quân cho tốt, để nó mau hồi phục, đừng đem khí bệnh đến trước mặt
Phật tổ.”
Hách Liên Dung vâng dạ, lão phu nhân lại nói tiếp: “Mang theo nhiều thuốc một chút, phòng có chuyện ngoài ý muốn.”
Bích Liễu ở bên cạnh nói: “Hôm qua thầy thuốc nói uống bốn,
năm thang là khỏi bệnh, nô tỳ đã sắp xếp cho nhị thiếu phu nhân mười
thang, lại thêm một ít thuốc viên để ngừa lúc không có đồ sắc thuốc.”
Lão phu nhân gật gật đầu lại hỏi thêm mang theo những cái gì, Bích Liễu tuần tự trả lời, lúc này bà mới yên tâm quay sang nói với
Hách Liên Dung: “Ta còn phải đến đại sảng phân phó vài việc, hai cháu
không cần đi theo, trước cứ vừa đi chầm chậm vừa chờ chúng ta, miễn cho
có người càng nói càng nhiều, chậm mất giờ đẹp lên đường.”
Hách Liên Dung không rõ vì sao lão phu nhân sắp xếp như vậy,
nói mấy chuyện đâu có thể chậm trễ bao nhiêu thời gian? Vẫn là có chuyện không muốn cho nàng tham dự đi? Thế nhưng Hách Liên Dung cũng không hỏi nhiều, có thể thanh tĩnh tâm tư, nàng vui còn chả kịp, chỉ là muốn nói
đôi lời với Vị Đông Tuyết, bọn họ đi cũng phải dăm bữa nửa tháng, không
biết Trần gia có đến cầu hôn trong khoảng thời gian này hay không? Cũng
may việc chung thân đại sự cũng cần lão phu nhân gật đầu cho nên Hách
Liên Dung cũng không quá lo lắng.
Tiễn lão phu nhân đi, Hách Liên Dung dặn Bích Liễu chú ý quan tâm đến Vị Đông Tuyết. Bích Liễu vâng lời rồi kiểm tra mấy vật mang
theo, xác nhận không thiếu thứ gì mới nói lời tạm biệt với Hách Liên
Dung.
Xe ngựa nhanh chóng rời Thính Vũ Hiên ra đến cửa chính Vị phủ thấy một chiếc xe ngựa to khác đỗ ở đó, lão phu nhân và Hồ thị vẫn chưa ra, bọn họ cũng không phải dừng lại để chờ, thẳng tắp đi ra Vân Trữ
thành.
Mắt thấy cách phủ trạch Vị gia càng lúc càng xa, mối lo lắng
trong lòng Hách Liên Dung vẫn chưa an tâm buông xuống được, đợi đến lúc
phủ trạch biến mất khỏi tầm mắt mới thôi không ngó ra cửa sổ, cởi hài,
tìm vị trí thoải mái đối diện Vị Thiếu Quân ngồi xuống.
Trong xe không gian cũng hạn chế, Hách Liên Dung ngắm trái
ngó phải một lúc rồi cũng dừng lại trên mặt Vị Thiếu Quân, nghĩ đến câu
nói kia của hắn, Hách Liên Dung không khỏi thở dài.
Một lúc…chờ hắn tỉnh rồi hỏi hắn đi, tuy rằng Hách Liên Dung
là một người rất lười, lười quan tâm hay hỏi han nhiều chuyện này nọ,
nhưng chuyện này, nàng nhát định phải hỏi cho rõ.
Nhưng sau khi biết rõ thì sao? Nếu như hắn nói làm chuyện đó vì nàng thì làm sao đây? Làm sao bây giờ…
Lúc Vị Thiếu Quân mở mắt thì nhìn ngay thấy một khuôn mặt
phiền não, Hách Liên Dung tuy rằng nhìn chằm chằm vào hắn nhưng hồn
phách không biết đã bay đi đâu, lông mày nhíu chặt, không biết đang nghĩ cái gì.
Vị Thiếu Quân liền cùng nàng mặt đối mặt như vậy, ước chừng được bốn năm phút, Hách Liên Dung mới hoàn hồn: “Ngươi tỉnh rồi à?”
Vị Thiếu Quân rất muốn nhắm mắt lại giả như chưa tỉnh nhưng
nhìn đôi lông mày nhíu chặt của Hách Liên Dung thì thở dốc nói: “Khát.”
Giọng hắn khàn khàn, xuất phát từ ý thức chăm sóc người bệnh, Hách Liên Dung vội tìm túi nước, đưa sát đến môi Vị Thiếu Quân, Vị
Thiếu Quân vừa định ngẩng đầu lên nàng đã thu lại túi nước, nâng hắn
ngồi dậy dựa vào vách xe, lúc này mới đưa túi nước đến: “Há miệng.”
Vị Thiếu Quân giương mắt nhìn, ánh mắt dừng lại trên khuôn
mặt của Hách Liên Dung, khóe miệng hơi nhếch lên, nước chảy ra theo khóe miệng, Hách Liên Dung vội thu túi nước lại, tìm khăn lau miệng cho hắn: “Uống nước còn cười cái gì?”
Vị Thiếu Quân lau khóe môi: “Ta còn nghĩ nàng ước gì ta chết cho rồi.”
“Ta thật có nghĩ thế.” Hách Liên Dung mấp máy: “Ta có việc muốn hỏi ngươi, ngươi,…Ngươi đêm qua vì sao…”
Vị Thiếu Quân nhíu mày, nghe nàng lắp bắp hỏi chuyện tối hôm qua mới lờ mờ hiểu ra: “Nàng vì chuyện này mà phiền lòng?”
Hách Liên Dung sờ sờ mặt xem trên đó có phải viết hai chữ ‘phiền lòng’ hay không.
“Ta sao ngốc như vậy, thật sự ra ngoài để trúng gió!”
“Hả?” Hách Liên Dung ngẩng đầu.
“Ta đến Từ đường.” Vị Thiếu Quân cụp mắt, dáng vẻ không có chút tinh thần nào hết.
“Đến Từ đường?” Đáp án này thật khiến Hách Liên Dung kinh ngạc, đến đó làm gì? Chỗ đó còn gì nữa đâu?
“Đúng vậy, nhìn xem trong đống phế tích đó còn tìm được bảo
bối gì hay không?” Vị Thiếu Quân đùa cợt cười xùy một cái, toàn thân
không còn khí lực , hai bờ vai như suy sụp, giọng nói cũng trở nên mơ
hồ: “Đáng tiếc…tất cả cháy sạch.”
Hách Liên Dung giật mình không nói gì, tuy Vị Thiếu Quân cố
làm cho giọng nói bông đùa, nhưng bông đùa qua đi lại có chút tư vị
không thoải mái.
‘Trung thúc nói, chọn gỗ tốt cần gõ để chọn đặc chứ không
được rỗng, phải nâng để chọn nhẹ chứ không được nặng, cần sờ để không
chọn phải gỗ mục. Ta ngây ngốc như vậy, ngày nào cũng đi gõ, nâng, sờ…”
Vị Thiếu Quân lẩm bẩm vươn tay: “Làm cho tay thành như thế này, đến giờ
vẫn còn đau…”
Bàn tay từng trắng nõn mềm mại lúc này vẫn còn in bao vết
xước đo đỏ, đó là dấu vết bàn tay sau khi chạm nhiều vào gỗ. Nhìn nụ
cười nhẹ như có như không trên mặt hắn, nhìn hắn vừa cười vừa nói tiếp:
“Cũng tốt, đỡ phiền toái.” , Hách Liên Dung bỗng dưng thấy chua xót
trong cổ họng.
Hóa ra người tự phong bế chính mình, không ôm hi vọng gì vào tương lai, không phải là nàng…mà là hắn.