Thiếu Phu Bất Lương

Chương 85

Hách Liên Dung chưa kịp suy nghĩ, Vệ Vô Hạ lại nói tiếp: “Lão phu nhân không cần phải thấy áy náy, sự việc cũng đã trôi qua gần hai mươi năm rồi, gia phụ cũng đã sớm quy tiên, việc này khiến mọi người cảm thấy đau thương nhưng cũng chỉ là chút kí ức mà thôi.”

Tuy hắn nói rất tự nhiên nhưng trong mắt không khỏi hiện lên sự chua xót đau buồn , lão phu nhân không kìm được nghẹn ngào, Vị Thiếu Quân lại tỏ vẻ bất mãn lườm Vệ Vô Hạ một cái: “Biết khiến người ta áy náy thì đừng có tùy tiện nói ra, chưa thấy ai như ngươi cứ thích nói những chuyện dọa người như vậy! Hù dọa lão nhân gia thì làm sao bây giờ? Người buồn phiền là bà nội ta chứ không phải bà nội ngươi!”

Mặt Vệ Vô Hạ hiện lên chút ngại ngùng: “Vị huynh dạy rất đúng!”

Hách Liên Dung nhăn mày, Vị Thiếu Quân đâu cần không khách khí như vậy, thế nhưng dù sao vẫn có người ngoài ở đây nên cuối cùng vẫn giữ thể diện cho hắn, liền chuyển sang chuyện buôn bán trà của Vệ Vô Hạ, vốn nàng cũng không hiểu nhưng chỉ để chuyển chủ đề sang hướng khác.

Vệ Vô Hạ thoáng nhìn Hách Liên Dung đầy cảm kích, cười nói: “Lúc trước tại hạ không biết Vị huynh cũng là chuyên gia phẩm trà nên múa rìu qua mắt thợ, thực sự thấy hổ thẹn.”

“Cũng không cần quá hổ thẹn, chỉ cần hổ thẹn bình thường thôi là được rồi.” Vị Thiếu Quân không cho ra phản ứng gì qua lớn mà đứng lên, khi Vệ Vô Hạ định mở miệng nói tiếp liền nói với Hách Liên Dung: “Liên Dung, cùng ta ra ngoài một chút.”

Đúng là bất lịch sự, vấn đề Hách Liên Dung vừa hỏi không đợi người ta trả lời đã rời đi, thế nhưng nàng vẫn cười cáo lỗi với Vệ Vô Hạ rồi đứng lên: “Bà nội, chúng cháu đi một lúc rồi về.”

Lão phu nhân gật đầu: “Nếu Thiếu Quân mệt thì hai cháu về phòng trước đi, ta sẽ bảo Bích Vinh mang cơm nước đến, ngày mai tới bái kiến Trí Năng đại sư cũng chưa muộn.”

Hách Liên Dung vâng dạ rồi cúi chào Vệ Vô Hạ một cái, theo Vị Thiếu Quân ra cửa phòng.

Lúc này sắc trời đã tối muộn, không nhìn rõ người đứng đằng xa nữa, hai người không trở về phòng ngủ mà lại tới một mái đình ngồi xuống, Hách Liên Dung cũng không hỏi vì sao Vị Thiếu Quân lại muốn rời đi.

Vị Thiếu Quân nghiêng mặt nhìn Hách Liên Dung một lúc rồi bật cười, ngồi bên cạnh tỉ mỉ quan sát nàng, Hách Liên Dung chau mày: “Sao thế?”

“Quả nhiên là không giống nhau.” Tâm tình Vị Thiếu Quân vô cùng thoải mái: “Lúc là ân nhân cứu mạng, thái độ ngay lập tức tốt lên không ít.”

Hách Liên Dung cười cười: “Nếu như ngày hôm nay không xảy ra việc này, ta cũng sẽ vẫn vậy.”

Trong lòng Vị Thiếu Quân lập tức có hơi lo buồn lắc đầu: “Tuyệt đối không như vậy.”

Hách Liên Dung nhún vai từ chối cho ý kiến rồi hỏi: “Bây giờ nói đi, gọi ta tới đây làm gì?”

“Không có việc gì.” Vị Thiếu Quân cười tì cằm lên bàn đá: “Trong phòng phiền quá.”

“Không phải trong phòng phiền mà trong phòng có một người huynh không sánh bằng cũng là người huynh không muốn gặp.”

Hách Liên Dung một câu nói toạc ra thiên cơ, Vị Thiếu Quân cũng không phản bác lại, thật ra hắn cũng không biết tại sao mình lại có ác cảm với Vệ Vô Hạ, có thể đúng là như Hách Liên Dung nói, hắn đố kị người kia.

Ngoại trừ người nhà, bên cạnh hắn khó mà xuất hiện mấy kẻ nhân tài ưu tú, toàn là là kẻ vô sỉ, thằng khốn, phá gia chi tử mà thôi, hắn chính là một nhân tài trong đám đấy! So sánh trên dưới, Vệ Vô Hạ quả thật có phong thái áp đảo lấp lánh ánh kim như từ trên trời hạ phàm, thấu tình đạt lý, hiếu thuận khiếm tốn, dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, tuy Vị Thiếu Quân cảm thấy về địa vị mình chẳng kém hắn cái gì nhưng hắn dám cá rằng nếu hắn cùng tên tiểu tử Vệ Vô Hạ này cùng đứng cạnh nhau cho người ta bình phẩm, tuyệt nhiên không có cái kết luận nào có lợi cho hắn.

Bởi vậy để ngăn chặn hiện tượng so sánh không công bằng này, Vị Thiếu Quân quyết định từ lúc bắt đầu liền không tạo ra cơ hội so sánh giữa hai người bọn họ, nói cái gì cũng chằng liên quan đến hắn.

“Thật ra huynh có năng lực chỉ là không làm.” Hách Liên Dung nói ra lời này lần thứ hai: “Không phải là lựa lời nói với huynh, ta thật sự cho rằng như vậy, chỉ cần huynh muốn làm, cho dù chỉ là một chuyện nho nhỏ cũng nhất định có thể thành công lớn.”

Vị Thiếu Quân lại tỏ ra không hứng thú với chủ đề này: “Làm cái gì? Sửa từ đường chắc?”

Hách Liên Dung chỉ muốn giúp hắn không nản lòng thoái chí nên cũng không để ý giọng điệu mỉa mai của hắn: “Trước đó không phải huynh định mở tửu lâu sao?”

“Sau đó nghĩ lại, không có hứng thú nữa.” Vị Thiếu Quân đứng lên đến bên thành đình ngồi xuống, sắc trời tối mờ, Hách Liên Dung chỉ nhìn thấy dáng người mờ mờ của hắn mà không thấy rõ được biểu tình trên khuôn mặt.

“Vậy…cũng bán trà đi? Nghe huynh nói cũng có vẻ rất tinh thông mà.”

Vị Thiếu Quân cười xùy một tiếng: “Nàng vẫn tin à? Hắn nói lâu như vậy, trong xe toàn những tiếng ồn ào của hắn, người điếc cũng sẽ nhớ rõ!”

Hách Liên Dung hơi kinh ngạc: “Huynh…đúng là huynh nghe hắn giới thiệu về trà xong mà thuật lại được ư?”

Vị Thiếu Quân cười khan hai tiếng: “Không thì thế nào, mấy thứ trà cổ quái như vậy ta cũng chưa từng nghe qua.”

Hách Liên Dung im lặng hồi lâu, tuy nói Vệ Vô Hạ đã giới thiệu các loại trà trước nhưng trên các ống trà cũng không đánh dấu, cũng phải hơn mười ống trà, làm sao có người mới chỉ nghe qua một lần liền có thể thuộc nằm lòng đúng tên các loại trà đó được chứ?

Vị Thiếu Quân đợi một lúc vẫn không thấy nàng nói gì lại ngồi trở lại cạnh nàng, nhìn nàng một lúc bị vẻ mặt kinh ngạc của nàng làm cho bật cười: “Này, nàng nói xem có phải ta vô cùng lợi hại không?”

Hách Liên Dung gật đầu, vô cùng chân thành.

Vị Thiếu Quân bởi vậy mà rất đắc ý, giơ tay nhấc chân đều vô cùng hào sảng, vỗ vỗ vai Hách Liên Dung: “Nếu ngay từ đầu nàng thành thật như này có phải tốt không.”

Hách Liên Dung cười cười: “Bởi vậy huynh làm cái gì cũng nhất định sẽ thành công.”

Vị Thiếu Quân ngoáy ngoáy lỗ tai: “ Nói với ân nhân của nàng cái gì khác đi.”

Thấy hắn không sủa bậy, Hách Liên Dung có chút cảm thán, nhưng cũng theo lời hắn mà chuyển đề tài: “Ta vô cùng tò mò về miếng ngọc của Vệ Vô Hạ, rõ ràng bị nứt rồi vẫn có thể gắn lại.”

“Tò mò mấy cái đấy làm gì?” Giọng điệu của Vị Thiếu Quân có hơi mất bình tĩnh nhưng vẫn giải thích cho Hách Liên Dung: “Hồ gạo nếp, lòng trắng trứng gà, vôi, bên ngoài thì rắn chắc bền vững, thực chất là lừa gạt hãm hại.”

Hách Liên Dung sửng sốt: “Có ý gì?”

“Là lấy ba thứ đó trộn lại rồi bôi lên gắn vào, chỉ cần không dính nước tuyệt đối không bị bung ra.”

“Ta muốn hỏi cái gì mà lừa gạt hãm hại…”

“Đây là cách phục hồi đồ cổ bị vỡ, tay nghề cao thì chỉ cần quét thêm chút màu lên thì vạn năm cũng không bị nứt, vết rạn đấy cũng khó mà phát hiện ra, còn có chuyên về làm đồ cổ nữa, tuyệt đối không phải loại tay nghề bình thường là có thể làm được. Ông nội ta nói, ở nước Vân Hạ này cửa hàng đồ cổ lớn nhất cũng chính là cửa hàng đồ giả lớn nhất, không phải là bán đồ giả mà trình độ nghiên cứu vô cùng thâm sâu, làm đồ giả mà chất lượng vô cùng tinh xảo, bởi vậy học cách làm đồ giả là một trong những bài học đầu tiên khi theo nghiệp đồ cổ. Đương nhiên làm vậy cũng có lúc phát sinh chuyện không hay, buôn bán kiểu như vậy đương nhiên cũng phải có chút bản lĩnh, nếu không bị người ta bắt thóp thì chỉ có nước lĩnh đủ.”

Mấy câu ngắn ngủi nhưng Vị Thiếu Quân nói với vẻ vô cùng hứng thú, Hách Liên Dung lại càng thêm trầm tư, trong lòng Vị Thiếu Quân, việc muốn làm nhất, việc mà chỉ muốn làm nó thôi…có lẽ nàng vẫn là không nên hỏi.

“Chúng ta trở về ăn cơm thôi, vật lộn cả một ngày huynh không thấy đói sao?”

“Đói.” Vị Thiếu Quân cũng đứng lên theo: “Thế nhưng không muốn quay về, Liên Dong, chúng ta về phòng ăn đi, ăn xong rồi ngủ.”

“Vậy chỗ Trí Năng đại sư…”

“Chúng ta còn ở đây một thời gian nữa mà, ngày khác đến thỉnh giáo cũng được…”

“Y thuật sao có thể ngày một ngày hai là học được?” Hách Liên Dung không nói gì chỉ thở dài một tiếng: “Huynh đã đi gặp đại phu chưa? Để đại sư bắt mạch cho huynh vậy.’

Vị Thiếu Quân kinh ngạc một lúc mới biết nàng chính là đang lo lắng cho sức khỏe của mình, vì vậy mới lấy cớ đi gặp Trí Năng đại sư, tâm tình vui sướng không ít, khoa tay múa chân vặn lưng: “Xem này, không sao đâu.”

“Biết đâu bị nội thương thì sao?” Hách Liên Dung vẫn không quên lúc hắn bị ho ra máu, nhưng Vị Thiếu Quân vẫn kiên quyết nhất định không chịu đi.

Hách Liên Dung ngẫm nghĩ một lúc: “Như vậy đi, bây giờ chúng ta đi luôn thì sẽ không chạm mặt Vệ Vô Hạ.”

Vị Thiếu Quân cũng không chịu từ bỏ ý đồ, xoa xoa bụng: “Bây giờ ta lại không thấy đói nữa, nhìn dáng vẻ nàng quan tâm ta như vậy, trong lòng ta vô cùng…”

“Ai bảo huynh là ân nhân cứu mạng của ta.” Hách Liên Dung vừa nói vừa đi ra ngoài.

Vị Thiếu Quân sờ sờ cằm, vừa cười vừa lắc đầu, chau mày lại như không thể đắc ý được nữa: “Ân nhân cứu mạng…hừ!”
Bình Luận (0)
Comment