"Hạnh phúc to lớn tựa như sóng biển cuộn trào mãnh liệt vỗ vào bờ. Chỉ khi ngửi thấy mùi mặn của nước biển mới dám khẳng định đây không phải là cảnh trong mơ."_____________________DVD LIVE của Island In Solitude Tour sắp được tung ra, giới truyền thông lại một phen nhộn nhạo.
Lúc nhìn thấy ảnh chụp và báo đăng, tựa hồ một chút cũng không kinh ngạc.
Phóng viên của tòa soạn này mỗi người đều vô cùng lợi hại, thường xuyên bị chế giễu nói là một đám sức tưởng tượng phong phú não trái phát triển quá mức. Tất cả mọi chuyện, vào tay bọn họ là đều có thể bị "tô điểm thật đẹp" đâu ra đấy.
Ảnh chụp mình và An Khang, cho dù là trước tour diễn, hay là lúc chụp quảng cáo ở X thành, hay gần đây, tất cả đều đủ. Cả trang báo lớn, kết hợp với tiêu đề xanh xanh đỏ đỏ vô cùng dễ thấy.
Người đại diện xém chút điên mất.
"Vào lúc này tất cả mọi ánh đèn flash đều đang nhằm vào cậu, đừng có làm loạn bên ngoài! Trước đó không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Hai cậu đều là người có máu mặt, cậu là đang chê mình đang quá nổi tiếng, hay là thương hại tòa soạn báo bọn họ không có tin hot hả?!"
"Đã đến mức này, cậu tự mình nói xem phải giải quyết như thế nào, tôi ngày mai sẽ tổ chức họp báo cho cậu đi làm sáng tỏ? Hay là giữ im lặng, để cho bọn họ cứ tiếp tục xào xáo, nói công ty chúng ta gửi ảnh trước để lăng xê nghệ sĩ?"
Lục Tự Quang tựa như vô cùng trấn định, ngồi ở trên ghế trầm mặc hút thuốc.
"Cậu nói chuyện đi a!" Nhìn thấy Lục Tự Quang nửa ngày không đáp lại một câu, người đại diện lại hỏi, "Cậu nói xem nên xử lý như thế nào?"
Lục Tự Quang buông chân đang gác xuống, đứng lên, "Tôi không làm loạn, cũng sẽ không mở họp báo."
Giống như, chưa từng kiên định như vậy.
Ngoài cửa A Tề đang đợi cậu. Thấy cậu đi ra, liền đi lên thân thiết hỏi dò.
"Cậu cũng thật là, bất cẩn như vậy......"
Lục Tự Quang đút tay vào túi, "Đây vốn không phải chuyện gì phải giấu giếm, tôi cũng không muốn giấu. Huống chi, vốn cũng không cần phải khai báo với tất cả mọi người đi?"
A Tề sửng sốt một hồi, sau đó ôm lấy bả vai Lục Tự Quang, "F*ck, cậu kiên quyết như vậy, ông đây trước kia sao không nhận ra nhỉ."
Lục Tự Quang cười cười, thấy trên hành lang không ai, liền mở miệng hỏi: "Gần đây thế nào? Amie nói sao?"
"Tôi cảm thấy hoàn toàn OK rồi, hỏi cô ấy rất nhiều lần, lệnh cấm rượu vẫn không chịu gỡ bỏ......" Ủ rũ lẩm bẩm nói.
"Thôi xin cậu nghe lời một chút được không......"
Di động vang lên, cậu nhìn nhìn, là An Khang.
Nghe máy, đầu kia thở khí nói, "...... Cuối cùng cũng thoát ra rồi." Lục Tự Quang hỏi hắn làm sao vậy, An Khang cười nói, "Trước cửa công ty bị phóng viên bao vây, xe cũng không xê dịch được. Em bên đó sao rồi?"
Lục Tự Quang từ cửa sổ nhìn xuống, bất đắc dĩ cười cười, "Còn có thể như thế nào."
"Ạnh xin lỗi......" An Khang áy náy nói, "Anh bình thường rất không cẩn thận. Em bên đó, rất rắc rối sao?"
"Ngoại trừ liên tục bị di động và người đại diện quấy rầy, hết thảy đều rất tốt a." Cũng không biết là như thế nào, cư nhiên còn thoải mái mà cười rộ lên.
"Đúng rồi, chút nữa đừng quay về bên kia."
Điểm này cũng biết rất rõ, khẳng định có rất nhiều phóng viên làm tổ ở đó. Nhưng mà, nếu không thì còn có thể đi nơi nào đây.
Người kia như là biết tâm sự của cậu, nói: "Chút nữa sẽ gửi địa chỉ cụ thể cho em, cúp máy trước đây."
"Chỗ nào?" Hỏi một câu như vậy. Nhận được, là câu nói làm cho người ta cảm thấy ấm áp.
An Khang cười trả lời, "Đồ ngốc, đương nhiên là nhà."
Dùng thủ thuật chui vào cổng chờ để che mắt đám phóng viên, sau đó lặng lẽ từ cửa sau rời đi.
Địa chỉ An Khang gửi cho cậu, nghiễm nhiên là khu đất phồn hoa tọa lạc tại trung tâm thành phố. Sao lại ở cái nơi người người chen chúc này?
Khu nhà ở cao cấp to như vậy, cái của mình, chẳng qua là một gian nhà trọ mà thôi. Là một căn nhà ẩn nấp trong rất nhiều hộ nhà.
Chuông cửa vang lên, sau đó chờ đợi không lâu, liền nhìn thấy An Khang thay cậu mở cửa, vẻ mặt tươi cười.
Sau cánh cửa là phòng khách coi như rộng lớn, ngay trước sô pha có trải một tấm thảm tối màu. Bên cạnh là nhà ăn và phòng bếp. Đi thêm vào trong, là phòng ngủ. Mở đèn mới nhìn thấy rõ, lớp vôi trên tường, không phải là màu trắng đơn giản, mà là màu sắc mang theo chút hoa râm. Giật mình quay đầu lại nhìn sang An Khang, hắn chính là đắc ý cười.
Gian phòng nhỏ bên cạnh phòng ngủ, được làm thành phòng trữ đồ. Trong tủ kính trong suốt, có bày tất cả giải thưởng và giấy chứng nhận An Khang đã nhận được đến nay. Không xem sẽ không bao giờ biết, hóa ra tên này đạt được nhiều vinh dự như vậy. Cẩn thận nhìn từng cái từng cái, hình như là còn kiêu ngạo hơn cả cậu.
Sau đó, Lục Tự Quang thấy được cái hộp kia. Cái hộp sắt cũ nát, nhìn qua không chút nào hòa hợp với đám giấy chứng nhận và cúp vàng lấp lánh. Đến gần nhìn kĩ, mới phát hiện chồng chất trong hộp, là từng cái từng cái bật lửa, sắp xếp chỉnh chỉnh tề tề. Đặt trên cùng là cái bật lửa nhựa màu lam ba năm trước. Hơi nước bên trong vỏ máy, giống như tuyên thệ những năm tháng mình đã trải qua.
Thứ mình tùy ý lấy cho hắn, hắn lại nhận lấy như bảo vật, cất giữ.
Tất cả những điều này, như là giả, như là cảnh trong mơ mới có.
Lục Tự Quang ngơ ngác đứng tại chỗ, có chút ngốc. Ngực hơi đau, mũi hơi chua xót, cứ vậy cả buổi, cuối cùng ảo não nâng mặt, đứng ở chỗ cũ không nói một tiếng.
"Này --" người kia đã đi tới, nâng tay xoa xoa tóc cậu, bất đắc dĩ cười nói: "Tình tiết lúc này, không phải là em bổ nhào vào trong lòng lão tử nói lời tâm tình, hoặc là cảm động cho lão tử một cái hôn nồng nhiệt linh tinh sao? Vì cái m* gì đều không có hả."
"Cố An Khang! Anh sao mà lắm lời thúi vậy?" Ngẩng đầu lên trừng hắn, kỳ thật cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Tên kia sờ sờ gáy mình, ngơ ngác cười khan hai tiếng, "Cái gì đều không có cũng không tồi a, đúng không."