Thiếu Soái Lạnh Lùng: Sủng Bà Xã Lên Đến Tận Trời

Chương 27


"Không biết nữa, em vào trong bảo mọi người ngày mốt hãy quay tiếp, anh đưa Nhược Hy đến bệnh viện trước!"
Ngụy Niên gật đầu nghe lời anh rồi chạy vào trong bảo mọi người:
"Nhược Hy tỷ vừa mới ngất nên có chút không tiện, phiền mọi người về nhà đi, hai ngày sau bộ phim sẽ tiếp tục!"
Như Hạ lo lắng nhanh chóng chạy đến hỏi Ngụy Niên:
"Em ấy bị ngất sao? Có nghiêm trọng lắm không?"
Ngụy Niên khẽ lắc đầu nói vẫn chưa biết, cậu ấy dặn dò mọi người học thuộc kịch bản, hai ngày sau sẽ quay lại.

Giai Ninh nghe tin cô bị ngất, cô ta rất là vui khẽ mắng thầm cô:
"Cho đáng đời cái tội dám chống lại Lam Giai Ninh tôi!"
Về phía anh, do không kịp thời gian để lấy xe lái nên đã gọi taxi đến bệnh viện.

Vừa đến bệnh viện, Duật Hành trả tiền cho tài xế rồi nhanh chóng chạy vào phòng cấp cứu bảo với bác sĩ:
"Bác sĩ, ông xem vợ tôi sao rồi?"

Bác sĩ vừa nhìn thấy anh cũng giật mình, ông cho gọi y tá kéo băng ca ra rồi đưa cô vào trong, trên người anh vẫn còn mặc bộ quân phục nên khi anh vừa vào bác sĩ đã nhận ra anh là người trong trụ sở cảnh sát.
Đèn cấp cứu cuối cùng cũng tắt, cánh cửa bên trong phòng cấp cứu cũng mở ra, Duật Hành vừa nhìn thấy bác sĩ đã nhanh chóng chạy đến hỏi tình hình cô, bác sĩ khẽ lắc đầu rồi nhìn anh nghiêm trọng nói:
"Bệnh nhân mắc chứng sợ tối dẫn đến lồng ngực đau, kèm theo khó thở nên mới ngất đi, cũng may là chỉ trong thời gian ngắn! Nếu tình trạng này vẫn kéo dài, e rằng khó có thể bảo toàn được tính mạng cho bệnh nhân!"
Gương mặt anh cũng bắt đầu trở nên nghiêm trọng, anh gật đầu cảm ơn bác sĩ rồi nhanh chóng đặt phòng VIP ở bệnh viện cho cô ở lại một ngày để theo dõi.

Sau khi cô được chuyển vào phòng VIP, anh cũng bước vào đi đến cạnh cô, khẽ vuốt tóc cô.
Đúng lúc này, cô mở mắt tỉnh dậy.

Nhìn mọi thứ xung quanh, Nhược Hy đã nhận ra đây là bệnh viện, cô khẽ nhích người lên rồi hỏi khẽ anh:
"Sao em lại ở đây?"
Duật Hành thấy cô tỉnh lại vừa mừng vừa giận, vui vì cô đã không sao, giận vì cô biết mình sợ tối nhưng lại không nói cho anh biết.

Duật Hành đưa tay lên gõ nhẹ lên đầu cô rồi mắng:
"Em còn hỏi nữa à? Em mắc chứng sợ tối, tại sao lại không nói cho anh và mọi người biết để cảnh quay này có thể bỏ hoặc dùng thế thân!"
Nhược Hy biết là anh lo lắng cho mình, nên đã nhích lại gần anh khẽ nắm lấy tay anh, làm nũng:
"Em biết sai rồi mà, đừng giận em nữa mà! Lần sau sẽ không như vậy nữa đâu!"
Thấy vẻ mặt cô làm nũng rất đáng yêu, dù vậy nhưng Duật Hành vẫn rất tức giận, gõ lên đầu cô thêm lần nữa rồi tiến sát gương mặt anh vào gương mặt cô rồi nói:
"Còn có lần sau, em có biết xém chút nữa là anh mất em rồi không?"
"Em biết, tại em sợ mọi người lo lắng thôi mà!"
Duật Hành thấy cô vẫn còn đang mệt, anh khẽ thở dài rồi đưa tay ra ôm lấy cô vào lòng, tự trách mình:
"Trách anh cũng quá vô dụng, nếu anh biết em sợ tối thì chắc chắn sẽ phản đối chuyện em quay phim trong phòng tối!"
Nhược Hy biết anh đang tự trách mình, cô vỗ về sau lưng anh rồi trấn an:
"Anh cũng đừng tự trách mình nữa, đây không phải lỗi của anh! Cũng tại em biết bản thân sợ tối nhưng vẫn cố hết sức để hoàn thành cảnh quay này!"
Vừa lúc này, điện thoại anh bắt đầu rung lên, Duật Hành khẽ cầm máy lên nghe, đầu dây bên kia Ngụy Niên bắt đầu lên tiếng:
"Anh hai, chị dâu không sao chứ? Em và cha mẹ đang trên đường đến bệnh viện!"

Duật Hành khẽ buông cô ra, đặt nhẹ nhàng cô xuống giường ngủ rồi trả lời cậu ấy:
"Cô ấy bị mắc chứng sợ tối, cũng may là đến bệnh viện kịp thời nên cũng không có gì nghiêm trọng! Mà giờ này cũng trễ rồi, sáng mai em và cha mẹ đến bệnh viện thăm cô ấy cũng được mà, sao lại đến đây giờ này!"
Do Ngụy Niên mở loa ngoài nên nãy giờ anh nói gì Cố lão gia và Cố phu nhân đều nghe thấy hết, Mặc phu nhân nhanh chóng giật lấy điện thoại của Ngụy Niên rồi lên tiếng:
"Con dâu mẹ bị ngất, tất nhiên là cả nhà mình phải lo lắng rồi! Con bé sao rồi, có ổn không?"
"Dạ ổn, thưa mẹ!"
Ngụy Niên thấy cũng gần đến nơi rồi, nên đã lựa lời ngắt máy anh:
"Em và cha mẹ cũng sắp đến nơi rồi, anh lo mà chăm sóc cho chị dâu đi!"
Vừa nói xong, cậu ấy cũng cúp máy luôn.

Nhược Hy khẽ ngồi dậy rồi hỏi anh:
"Ngụy Niên và cha mẹ sắp đến đây sao?"
Duật Hành khẽ gật đầu, đưa tay lên xoa đầu cô rồi nói:
"Đừng lo, họ lo lắng cho em nên mới đến đây thăm em giờ này!"
Cả hai người nói chuyện được một lúc thù Ngụy Niên, Cố lão gia và Cố phu nhân cùng nhau bước vào trong phòng, thấy cô gương mặt xanh xao, Cố phu nhân lo lắng đi đến nắm tay cô rồi hỏi:
"Nhược Hy, con cảm thấy sao rồi? Mắc chúng sợ tối rất khó có thể bình tĩnh lại được!"
Nhược Hy cố gắng nhìn bà cười tươi rồi nói:
"Con không sao rồi mẹ, người cứ yên tâm!"

Nói chuyện với mọi người được một lúc, cô cảm thấy hơi mệt nên đã nhờ anh tiễn mọi người về nhà.

Cố lão gia, Cố phu nhân thì về nhà trước riêng Ngụy Châu và Ngụy Niên vẫn ở đây thay phiên trông nom cô.

Chờ đến lúc cô ngủ, cả hai cùng nhau ra ngoài để tránh làm phiền đến cô.
Một lúc sau, Ngụy Niên nhận được một cuộc điện thoại khá nghiêm trọng:
"Cố tam thiếu gia, tôi vừa mới điều tra được lúc ở dưới phòng tối, thật ra căn phòng không quá tối, ở đó vẫn còn một chút ánh sáng, có người nhìn thấy Hiểu tiên sinh và Lam nhị tiểu thư xuống đó trước không biết làm gì ở đó mà căn phòng đột nhiên tối om như mực!"
"Được, cậu làm tốt lắm! Đợi khi tôi về, sẽ thưởng cho cậu thật xứng đáng!"
Do có anh ngồi cạnh nên cậu ấy đã mở loa ngoài cho anh cùng nghe chuyện cậu ấy vừa cho người điều tra.

Sau khi cảnh quay vừa kết thúc, Nhược Hy đột nhiên ngất đi, vì thế Ngụy Niên đã cảm thấy có gì đó không đúng nên đã âm thầm cho người đi điều tra, kết quả nhận được sự thật bất ngờ.
Duật Hành sau khi nghe xong, gương mặt anh bắt đầu trở nên nghiêm trọng, tay anh nắm chặt lại đấm thật mạnh vào tường, đôi mắt căm phẫn rồi nhìn Ngụy Niên nói:
"Lại là Lam Giai Ninh và Thiếu Đình, lần này anh nhất định sẽ không tha cho hai người đó đâu! Dám động vào người của anh, anh sẽ khiến cho họ sống không bằng chết!".

Bình Luận (0)
Comment