A Thành chưa kịp nói hết câu thì đã bị anh ngắt ngang rồi, Nhược Hy cũng không nói gì cả để cho mọi người tự giải quyết mà chăm chú ăn sáng, anh đứng dậy đặt tay lên vai A Thành rồi bảo cậu ấy:
"Cậu cũng là phó thiếu soái của trụ sở, để cậu về một mình có thể sẽ gặp nguy hiểm, cứ để cho Ngụy Niên đưa cậu về đó đi!"
A Thành định là sẽ từ chối nhưng khi nghe Duật Hành nói vậy, cậu ấy cũng đành phải nghe theo, Ngụy Niên vui mừng đi ra khỏi bệnh viện cùng với A Thành.
Còn anh, ở lại ăn sáng với cô.
Sau khi dùng bữa xong, anh quay qua bảo với cô:
"Thấy em cũng khỏe nhiều rồi, chiều nay anh xin nghỉ để đưa em đến chỗ này!"
"Vâng, đều nghe theo anh!"
Đến chiều, Duật Hành lấy điện thoại gọi cho A Thành bảo là chiều nay anh có việc nên xin nghỉ, cậu ấy sẽ giúp anh lo mọi chuyện trong trụ sở, nếu có chuyện gì thì cứ gọi cho anh.
Xong xuôi, Duật Hành xuống lầu làm thủ tục xuất viện cho cô rồi lái xe đưa cô đến bờ hồ ở ngoại thành - đây cũng là nơi hồi nhỏ anh và cô vẫn hay đến.
Duật Hành nắm lấy tay của Nhược Hy dắt đi trên bãi cỏ gần đó, đặt nhẹ nhàng cô ngồi xuống đất, anh cúi người xuống hỏi cô:
"Em còn nhớ chỗ này không?"
Nhược Hy khẽ nhắm mắt lại cảm nhận mọi thứ xung quanh, chợt nhận ra nơi đây có chút quen thuộc rồi quay sang nhìn anh trả lời:
"Nhớ chứ, chỗ này hồi đó em và một bạn nam có thân hình tròn trịa, mũm mĩm hay ra đây chơi lắm, làm sao anh lại biết chỗ này mà đưa em đến đây vậy!"
Duật Hành khẽ thở dài, đưa tay lên trời rồi nghiêm túc nói với cô:
"Bởi vì anh chính là cậu trai tròn trịa đó!"
Nhược Hy nghe đến đây thì giật mình, cô đứng lên tiến sát lại gần gương mặt anh rồi xác nhận thêm lần nữa:
"Anh chính là Tiểu Mập của năm đó!"
Duật Hành đưa tay ôm lấy cô vào lòng, khẽ vỗ lên lưng cô rồi nói:
"Phải, chính là anh, Tiểu Mập của em đã về rồi!"
Nước mắt cô bỗng dưng tuôn ra trong hạnh phúc, Tiểu Mập năm đó của cô đã trở về rồi, anh của năm đó đối với cô là một tia sáng hy vọng mỗi khi cô buồn vì bị người mẹ kế đánh đập ngay khi mẹ cô vừa mới mất, thấy cô khóc, Duật Hành cảm thấy đau lòng khẽ buông nhẹ cô ra, đưa tay lên lau nước mắt cho cô rồi bảo:
"Sao vậy? Sao lại khóc rồi?"
Nhược Hu vừa hạnh phúc vừa giận anh, cô mỉm cười nhìn anh rồi nói:
"Sao lúc vừa mới về nước, anh không nhanh chóng đi tìm em?"
"Anh có tìm chứ nhưng mọi tin tức về em đều vô phương, cho đến một ngày thấy em xuất hiện trên ti vi, trên báo chí, anh mới nhận ra em là cô gái nhỏ năm xưa của anh!"
Nhược Hy vô cùng vui mừng vì Tiểu Mập năm xưa chơi cùng với cô, không ngờ bây giờ lại là chồng của cô, lại còn đứng trước mặt cô nữa.
Cô nhẽ ngồi xuống bãi cỏ rồi nắm lấy tay anh kéo anh cùng ngồi xuống rồi hỏi:
"Sao bây giờ anh lại khác với lúc trước thế? Không còn mập và ăn nhiều như trước nữa!"
Nhược Hy khẽ đưa tay lên đầu cô gõ nhẹ một cái, đưa tay vòng qua eo cô ôm lấy rồi nói:
"Nếu anh còn như thế nữa, làm sao mà có thể bắt em về làm vợ đây!"
Nhược Hy khẽ cười khúc khích, nắm lấy tay anh nói lời cảm ơn:
"Cảm ơn anh đã quay trở lại bên em lần nữa!"
"Là anh phải cảm ơn em mới đúng! Nếu như năm đó, em không cứu anh thoát khỏi những tên côn đồ, có lẽ bây giờ anh đã không biết đến em!"
Dứt lời, anh quay sang nói nhỏ vào tai cô:
"Tối nay có được không vợ? Anh không nhịn được nữa rồi!"
Nhược Hy ngượng ngùng, đỏ mặt nhìn anh khẽ gật đầu rồi cùng anh tiếp tục đi dạo bên bờ hồ...
Anh thấy cô gật đầu liền vui vẻ ôm lấy cô thật chặt...
Cô vs anh ôm nhau tâm sự ở bờ biển đến chiều muộn a trở cô đi ăn rồi cả 2 cùng nhau về biệt thự riêng
Cố Duật Hành cùng Trình bước ra khỏi nhà hàng, đi đến chiếc xe Ferrari đậu trong bóng tối.
Trời đêm khuya yên lặng, không trăng không sao, chỉ có những ngọn đèn yếu ớt, từ phía nhà hàng chiếu về phía họ.
Trên người Nhược Hy mặc một áo thung ngắn màu trắng bó sát vào ngực để lộ phần bụng,
Quần jean ngấn bó sát bờ mông tròn trịa.
Để lộ phần eo nhỏ, đôi chân thon dài, làng da trắng nõn.
Cố Duật Hành không thể nào kiềm chế được dục vọng đang sôi trào trong lòng.
Tiếng tới áp sát vào người Nhược Hy.
Lưng Cô bị ép sát vào cửa xe, mặt đối mặt với anh, hai người nhìn sau vào mắt đối phương.
Dục vọng và sự ham muốn trong người không thể nào khống chế được.
Duật Hành bá đạo hôn lên môi cô, môi anh rất lạnh, nhưng lại kiếng lòng cô ấm áp.
Anh hung hăn đưa lưỡi vào miệng cô, thâm dò từng nơi trong miệng cô.
Tay anh không ngừng sờ sọt khắp người cô.
Cô dùng đầu lưỡi của mình liếm nhè bờ môi lạnh buốt của anh.
Sự nghiệt tình đáp lại của cô làm anh không thể nào khống chế được nữa, hơi thở của anh bất đầu dồn dập.
Cập mắt bị tình dục bao trùm mà trở nên mờ mịt.
Trong lúc Nhược Hy có cảm giác sắp không thở nổi, anh buôn cô ra.
Ôm cô vào xe phống như bay về biệt thự.
Xe đậu trước cửa, anh bế cô đi thẳng lên lầu.
Quần áo không chỉnh tề, tóc tai lộn xộn cô vùi đầu vào lòng ngực rắn chắc của anh.
Xấu hổ không dám ngẩn đầu lên nhìn mấy người giúp việc trong nhà..