Thiêu Tâm

Chương 11

Có tâm sự cần phải giải bày, giáo sư Phó đã tự mình tìm tới đây, làm sao Trì Chiếu có thể từ chối được.

Bầu trời ở nông thôn tối đen như mực, dường như không có chút ánh sáng nào, hai người ngồi xuống gò đất bên đường, trước mặt là một đồng ruộng lớn, có vài nông dân đang cặm cụi bận rộn.

Phó Nam Ngạn chỉ có thể nghe được tiếng động, anh dùng gậy dò đường gõ gõ xuống đất: “Phía trước có người sao?”

“Vâng, ở trước mặt chúng ta là một đồng ruộng, hình như bọn họ đang che bạt.” Trì Chiếu lớn lên ở nông thôn, cậu khá am hiểu mấy chuyện này, híp mắt nhìn nơi xa, cậu giải thích với Phó Nam Ngạn, “Tấm bạt làm từ nhựa dùng để phủ xuống mặt đất. Thời tiết bên này của chúng ta thiên lạnh, vào mùa xuân hoặc thu họ sẽ dùng để đắp lên cây nông nghiệp, nếu không thì cây trồng sẽ bị cóng tới mức không đủ hơi nước, không nảy mầm được.”

“Tôi nhớ hình như trước đây đã từng được nghe giảng về chuyện này, tiếc rằng chưa từng nhìn thấy tận mắt.” Phó Nam Ngạn cười tự nhiên thuận theo, anh bẻ khoai lang trong tay ra đưa cho cậu, như thể đang khiêm tốn lắng nghe, “Vậy những loại cây khác có cần che lại không?”

“Có chứ.” Trì Chiếu gật đầu, hiếm khi có chuyện mà Phó Nam Ngạn không am hiểu, cậu cũng rất tự nguyện giải thích. Trì Chiếu cúi đầu cắn miếng khoai lang nóng hầm hập, nhóp nhép nói, “Ví dụ như vào mùa lúa tháng sáu, bảy đi, anh đắp bạt lên nó sẽ bị bí chết, khi trồng trọt cũng phải chú ý xem có thích hợp hay không.”

“Vậy không phải rất dễ hiểu sao?” Nụ cười của Phó Nam Ngạn càng sâu một chút, anh nghiêng đầu nhìn về hướng Trì Chiếu, “Vậy cậu là một sinh viên lâm sàng, cậu cảm thấy học thuộc sách giáo trình Tâm lý có thích hợp hay không?”

Đề tài dời đến đây Trì Chiếu bỗng hiểu ra, cậu bất giác cúi đầu, nhìn chằm chằm nửa củ khoai lang đỏ trên tay: “Ngài đã biết hết rồi sao?”

“Biết chuyện gì?” Phó Nam Ngạn không cười nữa, hỏi cậu, “Là chuyện cậu đánh cược với Trần Khai Tế, hay là chuyện cậu ấy nói sinh viên Lâm sàng các cậu không nên luân chuyển tới khoa Tâm lý?”

Vậy là anh đã biết hết, một khoảng tĩnh lặng cứ vậy mà diễn ra. Đương lúc Trì Chiếu không biết nên nói gì, lại nghe Phó Nam Ngạn nói: “Có phải cậu nghĩ rằng tôi không đề cập tới sinh viên lâm sàng các cậu là do phân biệt đối xử đúng không?”

Cảm nhận của giáo sư Phó quá nhạy bén, cái gì cũng không giấu được anh, Trì Chiếu hơi hé miệng muốn nói không phải, Phó Nam Ngạn đã trực tiếp nói thẳng: “Không sai, là tôi phân biệt đối xử.”

Tay Trì Chiếu hơi cứng đờ.

“Không phải là như cậu đang nghĩ.” Phó Nam Ngạn tiếp tục nói, “Giống như cậu nói, cây nông nghiệp thiên mùa xuân thu thì cần che bạt lại, loại mùa hè thì không, nếu tôi nhất định phải biến các cậu trở nên giống nhau, vậy lúc đó tôi mới là không đúng.”

Đôi mắt Trì Chiếu chớp chớp, nói không nên lời phản bác, ngón tay Phó Nam Ngạn vuố t ve gậy chỉ đường, giọng từ từ trầm xuống: “Thật ra việc chuyển sinh viên Lâm sàng đến khoa Tâm lý là đề nghị của tôi, biết tại sao tôi muốn để cho mọi người luân chuyển không?”

Trì Chiếu lắc đầu, giọng điệu Phó Nam Ngạn rất ổn định: “Tôi cũng xuất thân từ khoa Lâm sàng, biết hai ngành học này cũng có chút liên quan, hơn nữa tôi tin vào năng lực của các cậu. Có rất nhiều phương pháp để cho các cậu tư duy học hỏi, các cậu có thể nhìn từ góc độ tâm lý học, vậy là mục đích của chúng ta đã thành công. Nếu các cậu tới khoa Tâm lý thực tập mấy tháng, sau đó có thể làm bác sĩ, vậy còn cần những sinh viên học chuyên ngành tâm lý làm gì? Bọn họ đã học bốn năm rồi.”

Chuyện này Trì Chiếu hiểu, lúc trước cậu rất hăng hái, nhưng khi nghe Phó Nam Ngạn tinh tế phân tích cho mình, rất nhanh cậu đã vượt qua được suy nghĩ này. Nghĩ cẩn thận lại, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác ngượng ngùng, tuy không hề nói ra, nhưng đúng thật là cậu đã thầm oán trách Phó Nam Ngạn vì sao lại phân biệt đối xử bọn họ với khoa Tâm lý.

Hai mắt Trì Chiếu nhìn chằm chằm khoai lang chưa ăn xong, suy nghĩ rối rắm, yếu ớt nói lời xin lỗi: “Giáo sư Phó, tô…”

Cậu còn chưa nói xong chữ “Tôi”, Phó Nam Ngạn đã mở lời nói “Xin lỗi” trước.

Trì Chiếu ngẩn ra: “Sao ngài lại muốn xin lỗi tôi?” Chẳng phải là do cậu nghĩ sai sao?

“Tôi nói điều này với cậu không phải có ý muốn trách cậu.” Phó Nam Ngạn cười một cái, “Thật ra tôi chỉ muốn giải thích với cậu một chút, mà cũng nên giải thích sớm hơn mới đúng, không ngờ cậu lại hiểu nhầm như vậy… Khó chịu lắm đúng không?”

Khó chịu là điều chắc chắn, nhưng nếu Phó Nam Ngạn không nói, Trì Chiếu đã không thể tự mình phát hiện ra, mãi cho đến khi anh hỏi cậu mới thấy đúng thật là vậy. Vì sợ bản thân không ổn, cũng sợ người khác không tán thành với mình, nên cậu đã quen với việc cái gì cũng giữ trong lòng, không ngờ có ngày cũng được quan tâm tới cảm xúc, giọng nói Phó Nam Ngạn quá đỗi dịu dàng, thậm chí không có chút ý trách móc nào.

Trăng tròn, sao thưa, đêm tối, không khí ở nông thôn như trộn lẫn với mùi cỏ xanh nhàn nhạt, tựa như cảm giác giáo sư Phó mang tới cho người khác vậy, thấm tận vào ruột gan, lại khiến người ta say mê, củ khoai trong tay nóng, trong lòng cũng nóng hổng, ngay cả đêm tối cũng sáng ngời lên.

“Còn khó chịu không?” Phó Nam Ngạn không nhìn được biểu cảm của cậu, thấy cậu vẫn luôn không nói gì, giọng anh lại càng nhẹ hơn, giống như đang dỗ trẻ con, “Nếu không thì phải làm sao bây giờ, cho cậu đánh hai cái hả giận nhé?” Nói xong anh cũng vươn cánh tay ra.

Trì Chiếu không nhịn cười nổi, cậu không xuống tay mà nói, “Không cần không cần, ý của tôi không phải thế.” Lúc này Phó Nam Ngạn mới rút tay lại, khôi phục trạng thái thả lỏng như ngày thường, nói: “Cậu rất có năng lực, đừng tự hoài nghi chính mình.”

Hai người lại ngồi thêm một lát, chờ Trì Chiếu ăn xong nửa củ khoai lang rồi mới về lại sân. Ngọn lửa trong sân vẫn còn đang cháy rực, hương vị ngọt ngào vương vấn nơi đầu lưỡi, ánh mắt Trì Chiếu vẫn luôn dõi theo bóng dáng của Phó Nam Ngạn, chỉ cảm thấy anh còn sáng ngời, chói mắt hơn cả ngọn lửa bên cạnh.

Trải qua thời thơ ấu không mấy vui vẻ và cả phân biệt đối xử, Phó Nam Ngạn là người đầu tiên dịu dàng giải thích mọi thứ với cậu, cũng sẽ cẩn thận mà chăm sóc, chú ý tới từng cảm giác nhỏ của người khác.

Trì Chiếu nghĩ, cảm ơn anh đã nguyện ý cho tôi sự ấm áp này.



Giáo sư Phó giải thích chuyện này với Trì Chiếu xong, đồng thời anh cũng tìm Trần Khai Tế để nói chuyện, còn giải thích rõ với nhóm thực tập sinh về suy nghĩ của mình. Từ trước tới nay giáo sư Phó không sợ thừa nhận lỗi lầm, là người ai cũng sẽ mắc sai lầm, ai cũng có lúc suy xét không chu toàn, không có gì phải xấu hổ cả. Buổi sáng khi mở họp, anh trịnh trọng xin lỗi toàn bộ thực tập sinh khoa Lâm sàng, xin lỗi vì không suy nghĩ tới cảm xúc của bọn họ.

Trần Khai Tế mưu cầu tư lợi cũng đi tìm Trì Chiếu để xin lỗi, có lẽ xuất phát từ tấm lòng cũng có lẽ từ sự tôn trọng đối với Phó Nam Ngạn, nhưng cũng không sao cả, Trì Chiếu cũng nhận thức được mình nên làm gì, cũng sẽ không để cậu ta trong lòng.

Đây đều là chuyện của sáng ngày hôm sau, các bác sĩ và y tá trong khoa dậy sớm để tổ chức cuộc họp video tổng kết công việc. Sau khi hội nghị chấm dứt, mọi người lại tiếp tục bận rộn với công việc của mình.

Ngày hôm qua khi tới thôn thì trời đã tối, chỉ có một số ít người dân ở khuôn viên y tế. Mà ban ngày vừa tới, khi bọn họ chính thức lên dây cương, bọn họ mới ý thức được việc phổ cập tâm lý ở nông thôn khó khăn như thế nào.

Biết bác sĩ từ tỉnh sẽ tới để khám bệnh từ thiện, sáng sớm trạm xá ở thôn đã chen chúc đầy người trước cửa, nhưng khi nghe nói hôm nay là bác sĩ khoa Tâm lý tới, tất cả người dân đang hứng thú đều thất vọng ra về.

“Cái gì đây chứ, tâm lý thì có gì hay, phí hết cả thời gian!”

“Đúng thế đúng thế, không phải chỉ là suy nghĩ thôi à, còn cần bác sĩ làm gì?”

“Đầu óc của chúng tôi bình thường! Các người mới có bệnh tâm thần đây!”

Thật ra đây là suy nghĩ chung của rất nhiều người, hoặc là chưa bao giờ ý thức được tâm lý cũng sẽ có bệnh, hoặc là họ trực tiếp coi bệnh tâm lý và “bệnh tâm thần”, “điên” là giống nhau. Tâm lý học chỉ mới phát triển, vẫn còn cả một đoạn đường dài phải đi, một buổi sáng chỉ tư vấn được vài người, mãi mới có người tới thì lại hỏi bao giờ bác sĩ khoa Mắt tới đây, nói muốn cho bố mình làm giải phẫu đục thuỷ tinh thể.

Đúng thật là có hơi thất bại.

Tuy rằng Trì Chiếu là lâm sàng, nhưng đi theo khoa Tâm lý nên cũng cảm nhận được cảm giác bất lực khó giải thích này, gánh thì nặng mà đường thì xa.

Bác sĩ trong khoa cũng không vui vẻ gì, khiến mấy giáo sư đứng đầu cũng không thể mặc kệ. Sau khi kết thúc công việc ban ngày, Phó Nam Ngạn đề nghị mọi người cùng nhau ăn lẩu, coi như phần thưởng cho cả ngày dài bận rộn.

Mùa đông gió lạnh đến thấu xương, không gì có thể sánh bằng một nồi lẩu nóng hổi an ủi tâm hồn con người, đề nghị này được mọi người tán thành, sau đó chuẩn bị rất nhanh.

“Để tôi đi rửa nồi.”

“Vậy tôi nhóm lửa.”

“Tôi đi lấy củi nhé.”

Sau khi phân chia gần hết, chỉ còn lại Trì Chiếu và Trần Khai Tế là chưa có gì làm.

“Vậy còn hai em… Đi mua đồ ăn nhé?” Một đàn chị đề nghị nói.

Có đôi khi sự việc luôn là như vậy, ghét của nào trời trao của đó, Trì Chiếu cũng hết cách đành gật đầu nói: “Vâng ạ.”

Sau khi hỏi gần thôn có chỗ nào bán đồ ăn, Trì Chiếu cùng Trần Khai Tế đi ra khỏi trạm xá.

Quan hệ của bọn họ vốn đã không tốt, ai cũng không muốn bắt chuyện, vì thế cứ giữ im lặng như vậy cả một quãng đường dài.

Chỗ bán đồ ăn cách đây không xa, thật ra để chọn đồ ăn cũng khá phí công sức, hai người tìm xem những món mà người khác muốn ăn, lăn lộn gần một tiếng mới mua xong.

Lúc trở về trời cũng đã tối.

Buổi tối ở nông thôn không thể so với thành phố, sao trên trời vừa nhiều vừa sáng, nhưng đêm tối lại tối cực kỳ.

Trên đường không có đèn đường, hai người mở đèn flash điện thoại ra để chiếu sáng, cứ yên tĩnh như vậy mà đi một đoạn, lúc sắp trở lại trạm xá, Trần Khai Tế lại đột nhiên hét to một tiếng: “A!”

Trì Chiếu vội vàng quay đầu: “Làm sao vậy?”

“Đau đau đau!” Mặt Trần Khai Tế nhăn lại, chân phải như cái lò xo nhảy lên, “Đau quá!”

Hắn nhảy tới phía trước, chân phải không dám chạm đất, Trì Chiếu lập tức phản ứng lại: “Mau cởi giày ra đi!”

Không đợi Trần Khai Tế trả lời, Trì Chiếu đã tiến lên giúp hắn cởi giày ra, quả nhiên không biết đã dẫm phải thứ gì mà bàn chân có vết đứt, máu chảy thấm đỏ cả tất.

Biểu cảm Trần Khai Tế thống khổ: “Đau quá.”

Thật sự là đau quá, đau tới nỗi thấu tim gan, chạm tới cả dây thần kinh, Trì Chiếu lập tức quyết định ngồi xổm xuống, một tay đỡ cổ chân hắn rồi cởi giày ra: “Ráng chịu một chút, chắc là dẫm phải thứ gì rồi, để tôi xem qua thử.”

“Trì Chiếu…” Trần Khai Tế khó khăn mà kêu một tiếng, một tay Trì Chiếu nắm lấy mắt cá chân hắn, cũng không ngước đầu lên, “Không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ, cứ thả lỏng, tôi sẽ giúp cậu xử lý, sẽ nhanh chóng ổn thôi.”

Câu nói vừa quyết đoán lại vừa kiên định, là cảm giác an toàn mà một bác sĩ có thể mang tới cho bệnh nhân.

Trần Khai Tế cụp mắt nhìn Trì Chiếu đang cúi đầu giúp mình kiểm tra miệng vết thương, gió thổi mang theo cả lớp bụi và đất, Trì Chiếu lại chẳng hề để ý, cậu nửa quỳ trên mặt đất, không vì quan hệ khó xử của hai người mà có bất kỳ hành động nào khác, nhớ tới những gì mình từng nói, trong lòng Trần Khai Tế đột nhiên dâng lên cảm giác hụt hẫng.
Bình Luận (0)
Comment