Thiêu Tâm

Chương 15

Trước đó thím Triệu vẫn luôn tỏ ra không quan tâ m đến khoa Tâm lý, Trì Chiếu cũng không ngờ rằng bên cạnh bà sẽ có bệnh nhân cần giúp đỡ. Trên bàn cơm nhiều người ồn ào, Trì Chiếu mang bà đi thẳng ra khoảng đất trống bên ngoài: “Thím Triệu, trước hết thím đừng căng thẳng, tình trạng của người tên Nguyên Lương này là như thế nào?”

“Nguyên Lương là đứa nhỏ nhà em gái tôi, tên đầy đủ là Khổng Nguyên Lương, nó, nó…” Cảm xúc thím Triệu vẫn còn kích động, lắp bắp hồi lâu mới sắp xếp được những gì muốn nói, “Em gái tôi lúc sinh ra nó thì khó sinh mà chết, ba của nó là quỷ nghiện rượu, mỗi ngày ngoại trừ uống rượu thì là đánh mắng nó, bây giờ nó giống con trai nhà lão Lưu vậy… Nó, nó có phải cũng có vấn đề tâm lý không?”

Từ trước đến giờ, cháu ngoại của thím Triệu luôn trầm lặng không thích nói chuyện, mặc dù trong lòng thím Triệu cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không quá để tâm, mãi đến khi chú Lưu miêu tả trạng thái khi con trai mình sinh bệnh mới đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng. So sánh từng điểm một, trạng thái của Nguyên Lương dường như giống đứa nhỏ kia như đúc.

Thím Triệu cẩn thận nhớ lại tình trạng của cháu ngoại: “Nó cũng lạnh nhạt giống vậy, không khác gì bị ngốc, đưa cơm cho nó cũng không nói một tiếng, có đôi khi tôi cũng muốn mặc kệ cho xong, nhưng lại đau lòng nó từ nhỏ đã không có mẹ, đến khi nghe lão Lữu kể tôi mới… Các cậu cứu nó đi, được không, cứu Nguyên Lương của chúng tôi đi, khi còn nhỏ nó cũng không phải như thế.”

Cảm xúc của thím Triệu lại kích động, Trì Chiếu vội vàng nói: “Thím Triệu, thím yên tâm, chúng cháu nhất định sẽ không nhắm mắt làm ngơ đâu ạ.”

“Thật sao?” Thím Triệu túm chặt tay cậu, “Các cậu thật sự có thể cứu Nguyên Lương sao? Có thể để giáo sư Phó khám cho nó không?”

“Trước hết thím đừng vội, tình huống cụ thể chúng cháu phải tận mắt nhìn đứa nhỏ mới có thể xác nhận được.” Trì Chiếu trấn an cảm xúc của bà, “Thím có thể dẫn đứa nhỏ tới gặp chúng cháu không?”

Thím Triệu vội vàng nói: “Ngày mai tôi sẽ dẫn mang nó tới đây! Giáo sư Phó nhất định phải khám cho nó!”

Lúc trước không tin vào năng lực của giáo sư Phó, bây giờ không phải anh thì không được. Trì Chiếu bất đắc dĩ cười, xong xuôi mới nhớ tới một chuyện: Bọn họ chữa bệnh từ thiện, mỗi thôn chỉ ở lại một ngày, ngày mai sẽ không còn ở đây nữa.

Trì Chiếu do dự nói tình huống hiện tại cho thím Triệu, vẫn chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết thì thím Triệu lập tức tiếp lời nói: “Chuyện này không thành vấn đề! Các cậu đi nơi nào, tôi sẽ mang theo Nguyên Lương đi nơi đó!”

Đây thật sự là sốt ruột tìm thầy trị bệnh, Trì Chiếu có thể lý giải tâm tình của thím Triệu. Nghe bà miêu tả, đúng thực đứa nhỏ tên Nguyên Lương kia có chút vấn đề tâm lý, nếu có thể thuận lợi trợ giúp đứa nhỏ cũng xem như là làm được một chuyện tốt. Trì Chiếu lại hàn thuyên với thím Triệu thêm chốc lát, lúc trở về bữa ăn đã kết thúc. Các thực tập sinh đang định đi rửa chén bát thì thấy Trì Chiếu trở về, Trần Khai Tế hỏi cậu: “Anh Trì, anh muốn ăn nữa không?”

“Không ăn.” Trì Chiếu nhìn trái phải xung quanh một vòng, hỏi hắn, “Cậu có thấy giáo sư Phó ở đâu không?”

Trần Khai Tế bưng một chồng chén đũa đi về hướng hồ nước bên kia: “Chắc là về phòng rồi, anh tìm giáo sư có việc à?”

“Cảm ơn, tôi sẽ đi xem thử.” Trì Chiếu gật đầu, rót nước từ bình nước ấm bên cạnh, rồi mang bình nước đi tới phòng Phó Nam Ngạn.

Phó Nam Ngạn quả thật đang ở trong phòng, ngồi trước bàn làm việc đơn sơ “xem” sách, đôi mắt anh chỉ có thể cảm nhận được chút ánh sáng mỏng manh, nhưng anh có thói quen cảm nhận ánh sáng nên vẫn mở đèn.

Ánh đèn màu cam phủ lên bóng dáng cao gầy của Phó Nam Ngạn, bước chân Trì Chiếu dừng lại: “Giáo sư Phó…”

“Là Trì Chiếu à?” Phó Nam Ngạn đặt kẹp đánh dấu vào trong sách, dùng gậy dò đường xoay người lại, giọng điệu thả lỏng: “Lại tới giúp tôi đắp mắt?”

Vết thương trên trán Phó Nam Ngạn đã sắp khỏi hẳn, cả chặng đường Trì Chiếu gần như đi theo anh một tấc không rời nên anh không có vết thương mới nào. Nhưng muốn Trì Chiếu không đi tìm Phó Nam Ngạn nữa là chuyện không thể, bằng vào kinh nghiệm thực tập ở khoa mắt lúc trước, Trì Chiếu đã xung phong nhận việc giúp đắp mắt cho Phó Nam Ngạn.

Lúc ban đầu Phó Nam Ngạn không hề đồng ý, bảo rằng không cần thiết, một người mù thì cần bảo vệ mắt làm gì? Trì Chiếu lại không cho là vậy, thị lực của Phó Nam Ngạn chưa biến mất hoàn toàn, cảm nhận ánh sáng yếu ớt vẫn còn tốt hơn so với bị mù, đôi mắt như vậy mới cần phải bảo vệ nhất, bởi vì nó càng yếu ớt thì càng dễ bị tổn thương.

Chườm nóng có thể giúp thả lỏng cơ mắt, thúc đẩy tuần hoàn máu, quả thật rất tốt cho mắt, kể cả đối với người khiếm thị. Trì Chiếu đi gặp Phó Nam Ngạn rất nhiều lần, lời nói khẩn thiết động lòng người, Phó Nam Ngạn cuối cùng cũng ỡm ờ đồng ý.

“Cậu chăm sóc đôi mắt cho tôi nhưng tôi không thể cho cậu ích lợi gì cả.” Phó Nam Ngạn giống như trêu ghẹo, “Nếu cậu có ý định này thì nhân lúc còn sớm đừng nghĩ tới nữa.”

Trì Chiếu lắc lắc đầu: “Tôi cũng không muốn gì từ ngài.”

Có một số thực tập sinh sẽ kiếm chút lợi ích gì đó khi thân thiết với giáo sư, hết khóa được miễn thi hoặc đại loại vậy, nhưng Trì Chiêu lại không ôm loại suy nghĩ đó. Cậu từng thực tập ở khoa mắt nên cũng biết tình huống của Phó Nam Ngạn, người như anh rất cần bảo vệ đôi mắt, lỡ như về sau y tế tiến bộ có thể điều trị, một đôi mắt tốt sẽ là điều kiện cần thiết.

Sau khi vào phòng, Trì Chiều đổ ly nước nóng vào chậu, lại bỏ thêm một lượng nước lạnh vừa phải, cậu bỏ khăn lông vào chậu ngâm cho nóng, sau đó vắt khô đắp lên mắt của Phó Nạm Ngạn: “Độ nóng của nước như vậy vừa chưa ạ? Có nóng quá không?”

Khăn lông ấm áp tiếp xúc với làn da mang lại cảm giác thư giãn, đáy lòng cũng thấy dễ chịu. Phó Nam Ngạn khép hờ hai mắt, nửa nằm ở trên ghế, nói: “Vất vả cho cậu rồi.”

Trì Chiếu lắc đầu, sau khi đắp khăn bèn tìm một cái ghế ngồi xuống bên cạnh: “Không vất vả đâu ạ.”

“Cậu vừa mới đi ra ngoài cùng thím Triệu nhỉ?” Phó Nam Ngạn nhắm mắt hỏi cậu. “Lúc ăn cơm không nghe được âm thanh của hai người.”

Không thể không nói thính giác của giáo sư Phó quá nhạy bén, một chút chuyện nhỏ như này cũng có thể chú ý tới, Trì Chiếu giải thích: “Vâng, thím ấy nói cháu ngoại mình có chút vấn đề tâm lý, muốn hỏi chúng ta có thể giúp thím ấy không.”

Trì Chiếu thuật lại một ít tình trạng của đứa nhỏ Nguyên Lương này: “Thím Triệu cũng nói muốn ngài thăm khám, tôi bảo ngày mai thím ấy mang theo đứa nhỏ đến tìm chúng ta ở thôn Lăng Hà, hẳn là có thể chứ?”

“Đây là chức trách của chúng ta.” Phó Nam Ngạn dừng một chút, lại hỏi: “Thím ấy muốn tôi khám sao?”

Trì Chiếu gật đầu nói phải, lại thấy Phó Nam Ngạn hơi hơi mỉm cười: “Có phải nghe cậu kể chuyện xưa xong thì bèn thay đổi ấn tượng với tôi không?”

Không nghĩ tới Phó Nam Ngạn sẽ nhắc tới chuyện này, mặt cậu nháy mắt đỏ lên: “Tôi, ngài, tôi chỉ là…”

Trì Chiếu ậm ừ giải thích, sợ Phó Nam Ngạn xem mình là tên bi/ến thái thích rình xem cuộc sống của người khác. Phó Nam Ngạn không ngờ rằng cậu sẽ căng thẳng như vậy, anh không cười nữa mà dịu giọng xuống: “Đừng nghĩ nhiều, tôi không có ý trách mắng cậu.”

Phó Nam Ngạn lại nói thêm: “Tôi muốn cảm ơn cậu.”

Trì Chiếu ngẩn ra: “Cảm ơn tôi cái gì?”

Phó Nam Ngạn cười thật ôn hòa: “Cậu xem, nếu không phải cậu nói, thím Triệu cũng sẽ không tin tưởng tôi nhanh như vậy, không phải sao?”

Giáo sư Phó vẫn luôn là người dịu dàng như thế, chỉ vài câu đã có thể khiến Trì Chiếu hết xấu hổ. Trì Chiếu biết, thím Triệu có thể tín nhiệm Phó Nam Ngạn càng nhiều là vì chuyện của chú Lưu có hiệu quả, nhưng lời nói của anh vẫn làm cậu thấy ngọt ngào, không ngờ cậu cũng có thể giúp giáo sư sao?

Hàn huyên cùng giáo sư Phó là một chuyện cực kỳ thoải mái, những cảm xúc Trì Chiếu không dám nói nay cũng nói hết ra. Cậu nhìn chăm chú vào Phó Nam Ngạn, cuối cùng cũng thổ lộ hết tâm tư: “Giáo sư, tất cả những lời tôi nói đều là lời thật lòng, tôi thật sự cảm thấy ngài là người vô cùng ưu tứu, tôi rất thích ngài.”

“Cảm ơn.” Loại “thích” này không có chứa sắc thái tình d/ục, là niềm kính yêu và tôn trọng mà học sinh dành cho người thầy của mình, Phó Nam Ngạn đáp lại: “Cậu cũng là một đứa nhỏ cực kì tài giỏi.”



Bữa tối chú Lưu làm đã sưởi ấm dạ dày và trái tim của các y bác sĩ khoa Tâm lý. Ngày chữa bệnh từ thiện ở thôn Đại Loan cũng kết thúc. Sáng sớm hôm sau, mọi người xuất phát chạy tới thôn tiếp theo, thôn Lăng Hà.

Thôn Lăng Hà rất gần huyện thành, là thôn lớn nhất, phát đạt nhất mà bọn họ từng đi qua. Trong thôn có quốc lộ, xe cấp cứu để thật lâu không dùng tới ở huyện cuối cùng cũng có đất dụng võ.

Khoa Tâm lý không cần làm phẫu thuật, nhưng khám bệnh trong xe sẽ tốt hơn bên ngoài rất nhiều. Lúc này đang là mùa đông, bên ngoài gió thổi lạnh run người, quần áo có dày cỡ nào cũng có thể bị gió phương Bắc xuyên thấu. Ở trong xe thì không giống vậy, đóng cửa sổ lại mở thêm máy sưởi, cũng có thể xem là một thiên đường nho nhỏ.

Trình độ giáo dục của toàn bộ người dân thôn Lăng Hà cũng cao hơn những thôn khác, ít nhất sẽ không tránh khoa Tâm lý như rắn rết. Các bác sĩ trong khoa giờ mới thể hiện được tài năng, giải quyết kha khá vấn đề của thôn dân, xem như không bôi nhọ mục đích chuyến công tác xuống nông thôn lần này.

Vẫn còn nhiều người chờ trong xe, lại thêm một hàng bên ngoài. Phó Nam Ngạn bị một nhóm người bệnh vây quanh, Trì Chiếu chịu trách nhiệm duy trì trật tự, thỉnh thoảng nhìn về phía xa chờ thím Triệu đến.

Được nghỉ ngơi một chút, Trần Khai Tế đến vỗ vỗ vai cậu: “Anh Trì, anh đang tìm cái gì thế?”

“Tôi tìm thím Triệu.” Trì Chiếu chợt nhớ Trần Khai Tế vẫn chưa biết chuyện của thím Triệu, bèn giải thích với hắn, “Thím Triệu nói muốn mang cháu ngoại của thím ấy tới đây xin tư vấn một chút.”

“Thím Triệu hả?” Trần Khai Tế cười nhạt, “Lúc trước không phải thím ấy còn khinh thường khoa Tâm lý chúng ta sao?”

Trì Chiếu cười cười nói, “Quan niệm thì sẽ luôn thay đổi mà.”

“Bây giờ anh nói chuyện không khác gì giáo sư Phó.” Trần Khai Tế chậc một tiếng, vẻ mặt ái muội trêu ghẹo, “Thế nào, hôm qua anh chạy tới phòng giáo sư học hỏi phải không?”

Trần Khai Tế dường như có niềm yêu thích mới, từ lúc phát hiện Trì Chiếu khen Phó Nam Ngạn không ngớt bèn cứ trêu chọc hai người. Ban đầu Trì Chiếu còn cảm thấy ngại ngùng, nói chuyện với Phó Nam Ngạn một hôm thì hết, giáo sư Phó còn nói cảm ơn thì giờ cậu còn sợ cái gì nữa? Dù sao Trần Khai Tế cũng không biết cậu đang giúp Phó Nam Ngạn đắp khăn ấm cho mắt, chỉ biết tối qua cậu vào phòng anh, vì vậy cũng thuận miệng nói: “Không sai, tối qua ở phòng giáo sư Phó tôi học được kha khá thứ đấy.”

“Học cái gì?” Trần Khai Tế hỏi.

Trì Chiếu chớp chớp mắt: “Bí mật.”

Giọng điệu của cậu quá mức bình tĩnh, Trần Khai Tế ngược lại không thể nói thêm được gì. Hai người họ lại nói chuyện phiếm thêm vài câu, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng trách mắng, hình như đến từ một vị giáo sư đồng hành cùng bọn họ.

“Chuyện gì đang xảy ra ở bên kia thế?”

Trì Chiếu cùng Trần Khai Tế vội vàng đi qua xem thử, một đứa nhỏ cúi đầu đứng bên cạnh xe y tế, nhỏ nhỏ gầy gầy, rất không tương xứng với đống quần áo dày nặng trên người. Trên tay đứa nhỏ cầm hai cây đinh dài dài, lốp xe bên cạnh đã xẹp lép, rõ ràng là bị phá.

Bị đâm thủng lốp cũng không tính là chuyện gì quá lớn, nhưng nếu bắt được người làm, người trong cuộc nhất định sẽ cảm thấy cực kì tức giận. Giáo sư Tiền nổi giận túm cánh tay đứa nhỏ không cho nó chạy đi: “Còn nhỏ mà đã như thế này rồi? Chính mắt tôi nhìn thấy cậu lấy đinh đâm thủng lốp xe, cậu đừng có giở trò!”

Đứa nhỏ cúi đầu để mặc y tóm lấy cánh tay, không kê u rê n một tiếng, đôi mắt của nó đen nhánh bóng lưỡng, nhìn giống như có mối thù hận sâu đậm với bọn họ.

“Cũng không biết con nhà ai lại hư thế này.” Giáo sư Tiền càng nói càng tức, nhìn thấy Trì Chiếu cùng Trần Khai Tế đang đi tới bên này, quay đầu nói với bọn họ. “Các cậu tìm xem đây là đứa nhỏ nhà ai, chuyện này không thể bỏ qua như vậy được, phải tìm bằng được người giám hộ để bọn họ chịu trách nhiệm!”

Hai người gật đầu đáp ứng, đáng tiếc gần đó không có máy theo dõi, bọn họ lại ở địa phương xa lạ, đi tìm một vòng cũng không tìm ra người giám hộ của đứa bé, giáo sư Tiền cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Quên đi.”

Đứa nhỏ vẫn không nói gì, hỏi cái gì cũng không hé răng, bọn họ thật sự không biết phải làm thế nào, cũng chỉ có thể răn dạy một lúc sau đó bèn thả đi. Giáo sư Tiền nói: “Gặp chuyện này xem như chúng ta đen đủi, cứ cho là xui xẻo đi.”

Quả thật cũng không phải chuyện tốt lành gì, ở nơi trời đất xa lạ như này tìm chỗ sửa bánh xe rất khó. Giáo sư Tiền gọi vài thực tập sinh tới dặn dò bọn họ về sau chú ý hơn, đừng để đứa nhỏ đó tới gần nữa. Vừa mới dứt lời, sau lưng thím Triệu đã dẫn bé trai đó lại đây.

Thím Triệu cụp mắt giới thiệu với vài vị bác sĩ khoa Tâm lý: “Chào các bác sĩ, đây là cháu ngoại của tôi, Khổng Nguyên Lương.”

Bà giật giật áo của Nguyên Lương ý bảo nhóc chào hỏi mọi người, mà đứa nhỏ bà gọi Nguyên Lương cũng không phải ai xa lạ, đúng là bé trai vừa rồi đâm thủng lốp xe của bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment