Thiêu Tâm

Chương 21

Có lẽ hôm qua uống hơi nhiều rượu, đến khi thức dậy đầu óc Trì Chiếu có hơi đình trệ. Cả một đêm dài mơ mơ màng màng, đến lúc tỉnh dậy thì giữa hai chân có cảm giác lành lạnh, Trì Chiếu lại phải giặt quần l/ót vào buổi sáng lần nữa.

Đầu óc Trì Chiếu mụ mị nhưng những gì xảy ra trong bữa tiệc lại nhớ rất rõ, cậu nhớ như in bản thân đã kéo tay Phó Nam Ngạn đặt lên vị trí lúm đồng tiền của mình, cũng nhớ rõ nhiệt độ tỏa ra từ ngón tay thon dài đó của giáo sư Phó, rất nóng.

Gò má cũng nóng bừng. Trì Chiếu dùng tay ướt lau mặt. Ở trước bồn rửa mặt có một chiếc gương lớn, phản chiếu trong gương là một thanh niên gương mặt sáng sủa, vóc người cân đối, khi cười lên làm lộ rõ cái lúm đồng tiền ửng hồng trên má.

Rất nhiều người từng khen lúm đồng tiền của cậu đẹp, còn nói lúc cậu cười lên trông như minh tinh điện ảnh. Trì Chiếu ngửa đầu nhìn mình trong gương, trong tâm trí chỉ còn lại hơi ấm nơi ngón tay của Phó Nam Ngạn. Cậu vươn tay mình ra chạm thử, đầu ngón tay ẩm ướt mát lạnh, giọt nước lăn dài trên má, dẫu có chạm bao nhiêu lần cũng không thể tìm lại được cảm giác trong trí nhớ.

“Mới sáng sớm mà cậu làm gì vậy?” Chung Dương Thu dụi dụi mắt lim dim đi về phía này, “Cậu đứng trước gương cũng lâu phết rồi đấy?”

“Làm sao, không được à?” Trì Chiếu rụt tay lại, cười trêu chọc hắn đôi câu, trước khi đi còn nhìn cái lúm đồng tiền qua chiếc gương thêm lần nữa.

Ngón tay cậu vân vê cái lúm đồng tiền nho nhỏ, lòng thầm nghĩ: Không biết giáo sư Phó có thích nó không nhỉ?

Mặc dù bữa tiệc tối qua kết thúc khá muộn, nhưng ngày hôm sau lúc đến văn phòng, mọi người đã quay trở lại trạng thái làm việc, đều là những người có chừng mực. Lúc Trì Chiếu đến văn phòng, các bác sĩ khác đã thay áo blouse trắng, Trì Chiếu cũng thay quần áo của mình, đeo thẻ tên rồi cùng đoàn người đi kiểm tra phòng.

Gần một tháng ở khoa Tâm lý, Trì Chiếu đã học được gần hết những điều cần học, sau khi làm kiểm tra kết thúc khóa thì sẽ luân chuyển sang khoa khác. Trì Chiếu quả thực rất quý trọng những ngày cuối cùng bên cạnh Phó Nam Ngạn, đôi lúc phải lén nhìn anh một cái, nó chẳng mất quá nhiều thời gian, nhưng chỉ cần nhìn thấy Phó Nam Ngạn là cậu đã yên tâm rồi.

Thời gian kiểm tra phòng chớp mắt một cái đã qua, Trì Chiếu chưa từng cảm thấy thời gian lại trôi nhanh như vậy. Sau khi kiểm tra xong, Phó Nam Ngạn và các giáo sư trở về phòng khám, còn các thực tập sinh bọn họ thì phải ở lại phòng bệnh để chăm sóc bệnh nhân.

Các bệnh nhân khoa tâm lý điều trị chính bằng thuốc nên việc chăm sóc bệnh nhân chủ yếu là đốc thúc bọn họ uống thuốc, thỉnh thoảng sẽ mời họ cùng tham gia một số hoạt động giải trí để thư giãn. Hôm nay trong khoa tổ chức chơi cờ, sau khi uống thuốc xong, các bệnh nhân trong phòng bệnh từng người một đều được gọi ra.

Thật ra những bệnh nhân này đều là những người bình thường nhất, rất nhiều người trong đó còn trạc tuổi Trì Chiếu, cũng không đáng sợ như lời đồn thổi bên ngoài, sau khi quen rồi thì tiếp xúc với những bệnh nhân đó cũng khá ổn, ngay cả Nguyên Lương mới nhập viện không lâu cũng đã dần dần tham gia các hoạt động dưới sự dẫn dắt của y tá.

Chứng kiến sự thay đổi của Nguyên Lương, Trì Chiếu chắc chắn là người vui nhất. Tuy vết thương trên người Nguyên Lương vẫn chưa lành hẳn, nhưng gương mặt ấy đã không còn vẻ sợ sệt và nhút nhát nữa.

“Cậu bé này xem ra đang hồi phục rất tốt.” Trì Chiếu đứng sau lưng Nguyên Lương, trò chuyện với y tá bên cạnh, “Chỉ mới vài ngày đã có thể tham gia hoạt động tập thể rồi.”

Y tá gật đầu nói: “Không phải sao, hôm qua người nhà cậu ấy đã rất vui mừng khi tới đây.”

Trì Chiếu cũng vui lây, nhưng vui chưa được mấy giây đã thấy y tá thần bí ghé sát lại gần: “À đúng rồi, nói đến chuyện này làm tôi nhớ ra một chuyện.”

“Chuyện gì?” Trì Chiếu hỏi, thấy cô cười, trong lòng cậu có chút sợ hãi. Quả nhiên, cô y tá mỉm cười nháy mắt với cậu: “Cái thím họ Triệu người nhà của bệnh nhân này ấy, nói cậu vẫn chưa có người yêu, bảo chúng tôi tìm đối tượng giúp.”

“……”

Trì Chiếu sốc mất một lúc, thím Triệu thật sự đã tích cực quá mức rồi.

“Không phải, tôi đây ——” Trì Chiếu không ngờ rằng thím Triệu sẽ nói chuyện này ra với y tá trong phòng bệnh, còn chưa biết phải giải thích thế nào, cô y tá đó đã lập tức mời cậu, “Vừa hay các khoa chúng ta có một buổi họp mặt chiều nay, cậu tham gia cùng đi?”

“Tôi…”

“Quyết định vậy đi, bảy giờ tối nay chúng ta cùng nhau xuất phát, có nhiều mỹ nữ đi lắm đấy!”

Cậu nói muốn đi lúc nào vậy? Trì Chiếu ngốc rồi, vội vàng muốn giải thích, cũng không để ý có một bóng hình vừa vụt qua bên cạnh.

Phó Nam Ngạn đi qua từ phía sau cậu, bước chân vững chắc, bóng lưng thẳng tắp.



Sau khi rời khu phòng bệnh, Phó Nam Ngạn lại trở về phòng khám, có một bệnh nhân đột nhiên xảy ra tình huống khẩn cấp nên cần anh đến xem, lúc quay trở lại, bên phía phòng khám đã có rất nhiều người đang đợi.

Giáo sư Tiền qua giúp anh quan sát tình hình một lúc: “Tình hình bên kia thế nào?”

“Không sao nữa rồi.” Phó Nam Ngạn cười, giải thích, “Chỉ là người nhà lo lắng quá thôi, không tin y tá và thực tập sinh nên mới gọi tôi tới.”

“Vậy thì tốt.” Giáo sư Tiền gật đầu, lúc sắp rời đi lại quay nhìn Phó Nam Ngạn một cái, do dự hỏi, “Thật sự không có việc gì chứ?”

Phó Nam Ngạn hỏi hắn: “Sao vậy?”

“Chỉ là ban nãy cảm thấy vẻ mặt cậu có hơi kỳ lạ.” Giáo sư Tiền cẩn thận nhìn kỹ Phó Nam Ngạn, lắc đầu nói, “Chắc là do tôi bị ảo giác, bây giờ lại không cảm thấy gì.”

“Không có gì.” Phó Nam Ngạn tiễn y đến tận cửa phòng, vỗ vỗ vai y, “Ban nãy làm phiền cậu rồi.”

Hôm nay là buổi khám của Phó Nam Ngạn, có rất nhiều bệnh nhân đến đăng ký, cũng có rất nhiều bệnh nhân đến đây vì giáo sư Phó, thậm chí còn có nhiều người từ nơi khác đến, mà nếu không khám cho bọn họ, trong lòng anh lại cảm thấy áy náy, dù gì bác sĩ vốn là chữa bệnh cứu người mà.

Phó Nam Ngạn ngồi trong phòng khám cả một ngày, cơm trưa cũng không buồn ăn. Một ngày làm việc phải đến tối mịt mới tính là kết thúc, anh thu dọn đồ đạc xong thì trở về văn phòng uống một tách trà.

Khi điện thoại vang lên chuông báo đã là bảy giờ tối, âm thanh máy móc quen thuộc đến mức không thể quen hơn, mà khi nghe thấy điện thoại báo bảy giờ, bàn tay Phó Nam Ngạn chợt khựng lại một lúc.

Bảy giờ, là một giờ tốt, thích hợp với người trẻ tuổi.

Phó Nam Ngạn đặt cốc nước xuống, anh rút lấy một cuốn sách trên giá sách bên cạnh, cẩn thận dùng ngón tay đọc. Đồng hồ treo tường vẫn chạy từng vòng, nhưng ngón tay lại chẳng lướt thêm được bao nhiêu.

“Tít tít tít —– trợ lý giọng nói báo giờ cho bạn, bây giờ là hai mươi giờ Bắc Kinh.”

Âm thanh máy móc quen thuộc lại vang lên lần nữa, Phó Nam Ngạn đặt cuốn sách trong tay xuống, anh từ từ thay quần áo, cầm chắc gậy dò đường, mà đúng lúc này tiếng gõ cửa bất chợt vang lên.

“Giáo sư Phó, ngài có đó không?” Là giọng của Trì Chiếu.

Phó Nam Ngạn ngừng mất một giây, mới nói: “Vào đi.”

“Ngài đợi cũng lâu rồi phải không?” Trì Chiếu thò đầu, bước vào, xấu hổ gãi gãi đầu, sau đó thuần thục đi tìm chậu rửa mặt với khăn lông bên cạnh, “Vừa nãy có một bệnh nhân đột nhiên gọi tôi nên tôi mới đến trễ so với ngày thường một chút.”

Phó Nam Ngạn không nói gì, Trì Chiếu tự giác xách chậu nước sang phòng bên cạnh lấy nửa chậu nước sôi, sau khi hoà thêm nước lạnh, cậu nhúng chiếc khăn lông vào trong một lúc rồi lấy ra vắt khô, giọng điệu vô cùng tự nhiên: “Giáo sư, ngài ngồi lên chiếc ghế bên cạnh đi, tôi giúp ngài chườm mắt.”

Mọi thứ có vẻ vẫn diễn ra như thường ngày, việc Trì Chiếu đến giúp Phó Nam Ngạn chườm mắt đã thành thói quen của hai người, nhưng việc diễn ra hôm nay lại có chút khác thường. Phó Nam Ngạn nhắm mắt lại, trầm ngâm một lúc mới nói: “Không phải cậu đi họp mặt sao, sao lại qua đây rồi?”

Tay Trì Chiếu hơi run lên, thật sự cậu ngại lắm rồi: “Sao ngài cũng biết chuyện này vậy, đừng nói thím Triệu cũng nói với ngài để ngài giúp tôi tìm người yêu đấy nhé?”

Phó Nam Ngạn không tỏ rõ ý kiến, chỉ hỏi cậu: “Sao không đi?”

“Thì… là không muốn đi.” Trì Chiếu trả lời qua loa, cẩn thận đỡ đầu Phó Nam Ngạn để anh hơi ngả về sau, khăn ướt ấm đặt lên vùng da quanh mắt, Trì Chiếu cười, nói: “Được rồi, ngài đừng cử động, một lát sẽ ổn.”

Mắt của người mù yếu hơn so với người thường, mà mỗi lần Trì Chiếu đều để nhiệt độ của khăn chườm ở mức vừa phải, hơi nóng nhưng không đến mức bỏng da, hơi ấm thấm vào làn da xoa dịu cơ thịt căng cứng. Phó Nam Ngạn nhắm mắt lại, chầm chậm gọi một tiếng: “Trì Chiếu.”

Trì Chiếu ngước mắt nhìn anh: “Vâng?”

“Nếu cậu có chuyện gì, cứ nhắn Wechat cho tôi là được.” Giọng nói Phó Nam Ngạn chậm rãi êm dịu, mắt anh bị chiếc khăn che mất nên không thể thấy được biểu cảm trên gương mặt, “Vốn dĩ việc giúp tôi chườm mắt đã làm phiền cậu, nếu cậu cảm thấy phiền ——”

“Không phiền không phiền.” Không đợi Phó Nam Ngạn nói hết, Trì Chiếu đã chen lời, “Tôi rất thích!”

Lời cứ vậy mà ra, Phó Nam Ngạn lại chỉ cười cười lắc đầu. Thanh niên xã giao nhiều cũng là chuyện tốt, Trì Chiếu muốn đến đây thì thật sự sẽ bỏ lỡ nhiều chuyện, không nên nói mãi như vậy: “Là do tôi ảnh hưởng tới cậu rồi.”

“Thật sự không có.” Trì Chiếu hơi cuống, cậu nghe hiểu được ý trong lời nói của Phó Nam Ngạn, cũng rất sợ rằng anh sẽ hiểu lầm mình, “Thật sự là do có bệnh nhân tìm nên tôi mới tới muộn, tôi còn chẳng có ý định tham dự buổi họp mặt đó, thật đấy.”

Cậu sợ Phó Nam Ngạn không tin nên đã nói ra hết thảy lời trong lòng, không chút giả dối: “Muốn tìm tôi cũng không cần phải đến tận buổi họp mặt để tìm, tôi đã có người trong lòng rồi. Lúc thím Triệu nói muốn giới thiệu đối tượng cho tôi thì tôi cũng đã từ chối, cũng không phải không có ai thích tôi, nếu tôi muốn tuỳ tiện tìm một người để yêu đương thì đã không độc thân đến tận bây giờ.”

Lời nói ra vô cùng chân thành, chắc chắn sẽ không bị hiểu lầm nữa. Giọng nói của Trì Chiếu căng thẳng, nhưng Phó Nam Ngạn lại cười, trêu chọc cậu một câu, là muốn làm dịu bầu không khí: “Hửm? Có rất nhiều cô gái thích cậu sao?”

Trì Chiếu lại càng căng thẳng: “Không phải, tôi không có ý này, tôi đã giải thích rõ ràng với họ rồi!”

Trì Chiếu cuống rồi, nói xong mới muộn màng nhận ra Phó Nam Ngạn là đang nói đùa. Khoé môi giáo sư Phó hơi cong lên, còn gương mặt Trì Chiếu hơi nóng: “Dù sao thì tôi cũng chưa từng cảm thấy phiền phức khi chườm mắt cho ngài, tôi còn thấy thú vị hơn mấy cái buổi họp mặt chán ngắt kia nhiều.”

Chiếc khăn đặt trên mắt kia đang dần nguội lạnh, nhưng lại dường như vẫn còn rất nóng. Giọng điệu Trì Chiếu ngập ngừng lại mang chút xấu hổ. Phó Nam Ngạn im lặng một lúc, mỉm cười hỏi cậu: “Ở cùng với một lão mù thì có gì mà thú vị?”

“Ai nói ngài là lão mù?” Trì Chiếu lập tức hỏi ngược một câu, trong phút chốc đã tức giận rồi, còn tưởng rằng đã có người nói như vậy với giáo sư Phó, nhưng khi nhìn thấy khoé môi Phó Nam Ngạn cong lên, cậu mới nhận ra mình lại bị người ta ghẹo. Cậu thật sự rất ngại, không biết tại sao hôm nay Phó Nam Ngạn lại cứ thích trêu cậu như thế, cậu không đỡ nổi mấy lời này đâu. Trì Chiếu đảo mắt, lẩm bẩm nói: “Dù sao… tôi cũng thích ở bên ngài.”

Giọng điệu lúng túng giống như đang làm nũng, Phó Nam Ngạn không nói gì, ý cười treo trên khoé môi lại càng thêm sâu.

Không cách nào diễn tả được cảm giác này, giống như một chiếc đuôi xù xù lướt qua làn da, cũng giống như có động vật nhỏ ấm áp nằm trên ngực.

Chiếc khăn ấm đã lạnh, Trì Chiếu lại thay chiếc khác cho Phó Nam Ngạn.

Khăn lông ấm áp chạm lên da mang lại cảm giác vi diệu, từ tận đáy lòng cũng trở nên mềm mại, một cảm xúc không thể nói rõ chậm rãi dâng lên.
Bình Luận (0)
Comment