Thiêu Tâm

Chương 32

Gió đêm thổi qua, Trì Chiếu không nghe rõ câu nói của Phó Nam Ngạn, nhưng cậu cũng không hỏi nhiều. Cơn gió khiến mọi thứ đều rộng thoáng, có vài lời nói dù không nói ra nhưng vẫn có thể cảm nhận được, Trì Chiếu biết thái độ của giáo sư Phó đối với cậu đã khác xưa.

Sau khi gửi đơn đăng ký dự án xong, Trì Chiếu không cần giúp Phó Nam Ngạn sửa lỗi đánh máy nữa, nhưng khi có thời gian Phó Nam Ngạn vẫn sẽ đến trực đêm với cậu, chẳng cần biết là ở lại bao lâu, nhưng Trì Chiếu có thể cảm nhận được chút hạnh phúc này. Có giáo sư Phó ở cạnh, ngày nào Trì Chiếu cũng thấy vui vẻ.

Nhưng thời gian vui vẻ đều trôi qua rất nhanh, chớp mắt lại qua hai tuần. Ý xuân thật nồng, Trì Chiếu lại luân chuyển sang một khoa khác, cuộc sống mới thì sẽ có những thử thách mới. Bước vào tháng tư, Trì Chiếu cũng định bắt đầu xin vào các trường đại học.

Đây là quyết định từ khi mới vào trường của Trì Chiếu, cậu muốn tự thử thách bản thân, muốn ra nước ngoài để trải nghiệm nhiều thứ khác nhau, nhưng hiện tại có thêm mối quan hệ với Phó Nam Ngạn, Trì Chiếu có hơi chần chừ.

Lần đầu tiên Phó Nam Ngạn từ chối cậu đã hỏi cậu việc du học thế nào, Trì Chiếu không biết Phó Nam Ngạn có để ý cái này hay không, cũng không biết nếu Phó Nam Ngạn thật sự để ý thì cậu phải làm sao bây giờ. Đây là một vấn đề quá khó để lựa chọn, nhưng cứ kéo dài mãi cũng không phải là cách hay, dù sao cũng phải đối mặt với nó mà thôi.

Đêm đó, Phó Nam Ngạn đến trực đêm với Trì Chiếu như thường lệ, có lẽ cảm thấy thời gian sắp hết, anh trực tiếp hỏi một câu: “Chuẩn bị xin nhập học thế nào rồi?”

Nghe câu hỏi này trái tim Trì Chiếu liền hẫng đi một nhịp, cậu không biết tại sao Phó Nam Ngạn đột nhiên lại hỏi vấn đề này, cũng chỉ có thể thành thật trả lời: “Cũng chuẩn bị rồi ạ, đang tìm người để viết thư đề cử.”

Cậu do dự muốn giải thích, lại cảm thấy không có gì để giải thích cả, sự thật thì vẫn ở đó thôi. Trì Chiếu thật cẩn thận mà quan sát phản ứng của Phó Nam Ngạn, lại thấy Phó Nam Ngạn cười nhẹ: “Khá tốt.”

Không nghe ra được cảm xúc trong giọng nói của anh, Trì Chiếu càng lo lắng hơn, cậu thật sự sợ giáo sư Phó sẽ để ý chuyện này, cho nên cố hết sức giải thích, “Tôi chỉ muốn ra nước ngoài học hỏi một chút thôi, tôi không muốn ở lại nơi đó, tôi ——”

“Không liên quan đâu.” Nghe ra sự bất an trong giọng nói của cậu, Phó Nam Ngạn cười ngắt lời, “Tôi biết.”

Phó Nam Ngạn thật sự không để ý chuyện này, người trẻ tuổi có thể ra ngoài khám phá xung quanh là chuyện tốt. Ở thời đại này, khoảng cách không còn là một lý do nữa, ngay cả khi Phó Nam Ngạn được phép ra nước ngoài thì anh cũng có thể tự tin rằng mình vẫn sống tốt.

Phó Nam Ngạn bình thản mà nói suy nghĩ của mình cho Trì Chiếu nghe, vì thế một chút bất an trong đáy lòng Trì Chiếu cũng đã tan biến. Giáo sư Phó vẫn luôn là người dịu dàng như thế, anh chưa bao giờ làm Trì Chiếu khó xử.

“Ngài thật sự không để ý sao?” Cuối cùng Trì Chiếu hỏi lại một lần.

“Có gì mà để ý đâu chứ.” Phó Nam Ngạn cười cười, giọng điệu thản nhiên.

Hai người trò chuyện về đề tài này rất nhiều, Trì Chiếu nói suy nghĩ của mình cho Phó Nam Ngạn nghe, Phó Nam Ngạn cũng vậy. Anh hỏi Trì Chiếu định chọn khoa nào, Trì Chiếu cười cười, nói: “Chắc là khoa mắt.”

Trì Chiếu thật sự thản nhiên và thẳng thắn, từ trước khi quen Phó Nam Ngạn cậu đã muốn chọn khoa mắt rồi: “Khoa mắt dễ kiếm tiền.”

Nếu nói mình là người hoàn toàn không có chút tâm tư gì thì thật sự không thể, lời Trì Chiếu nói ra cũng đều là thật. Tục ngữ nói “Kim khoa miệng, bạc khoa mắt”, khoa mắt được coi là khoa tốt nhất của bệnh viện, từ nhỏ Trì Chiếu đã sợ nghèo, lúc mới bắt đầu chọn khoa mắt là vì nó dễ kiếm ra tiền.

Nhưng sau khi từ từ tiếp xúc lâu rồi, Trì Chiếu cũng thật sự thích khoa mắt, cậu muốn giúp những bệnh nhân ấy từ tận đáy lòng của mình. Đôi mắt là một trong những bộ phận quan trọng nhất, ở cạnh Phó Nam Ngạn một thời gian dài, Trì Chiếu mới chân chính cảm nhận được cuộc sống của một người mù khó khăn thế nào, ngay cả một người ưu tú như giáo sư Phó cũng sẽ bị kỳ thị bởi chính đôi mắt của mình, càng đừng nói tới những người khác. Con đường y học còn lâu và dài, mà Trì Chiếu sẵn sàng cống hiến một chút ánh sáng của mình cho nó.

Đương nhiên, Trì Chiếu còn có một chút tâm tư nho nhỏ, điều này có liên quan tới Phó Nam Ngạn: Trình độ y tế hiện tại đang tiến bộ rất nhanh, Trì Chiếu luôn hy vọng một ngày nào đó, Phó Nam Ngạn có thể nhìn thấy ánh sáng lần nữa.

Những nguyên nhân phía sau đều quá lớn, Trì Chiếu chưa nói, cậu chỉ nói mình chọn vì tiền, nhưng Phó Nam Ngạn cũng hiểu. Trì Chiếu là một người rất thuần khiết, cậu lương thiện và dịu dàng, từ lúc cậu muốn giúp Nguyên Lương, từ cách mà cậu đối xử với những bệnh nhân anh đều có thể nhìn ra được. Liên quan tới sức khoẻ, phó thác tới tính mạng, trên người Trì Chiếu có loại cảm giác sứ mệnh cực kỳ độc đáo của một bác sĩ.

Phó Nam Ngạn cười nói: “Khoa mắt là một khoa rất tốt, muốn học thì cứ học thôi.”

Trì Chiếu học cái gì Phó Nam Ngạn đều ủng hộ, cậu muốn thì anh sẽ cố giúp hết sức. Các trường nước ngoài coi trọng thư đề cử, Phó Nam Ngạn trằn trọc liên hệ với một bác sĩ khoa mắt có tiếng trong nước để đề cử Trì Chiếu, thể hiện thành ý của mình.

Người trung gian là bạn học của Phó Nam Ngạn, cũng phải tốn rất nhiều công sức, người đó hỏi Phó Nam Ngạn: “Đứa nhóc này là gì của cậu thế? Sao phải để tâm như vậy?”

Phó Nam Ngạn cười, nửa thật nửa giả nói: “Trẻ con trong nhà thôi.”

Lời nói mập mờ, mà mối quan hệ của hai người cũng mập mờ. Lúc nhận được thư đề cử, đúng thật Trì Chiếu còn tưởng mình đang mơ, cậu đã từng nghe danh qua người viết thư đề cử này, chắc chắn là một người nổi tiếng hàng đầu. Người này căn bản bình thường bận không thấy bóng dáng, muốn nhờ y viết thư đề cử cho không phải là chuyện dễ dàng gì. Trì Chiếu nghĩ tới đó thì mắt có hơi ướt: “Ngài tốt quá, ngài đã giúp tôi nhiều như vậy, mà tôi không biết nên nói gì.”

Biểu cảm của Phó Nam Ngạn vẫn bình thản như cũ, nói: “Tôi cũng chỉ đề cử thôi, người mà giáo sư nguyện ý viết cho cũng là cậu.”

Người càng lớn tuổi càng xem trọng thanh danh, cho dù có dùng bao nhiêu tiền cũng không khiến y đặt ra ngoại lệ được. Phó Nam Ngạn cũng đã thuyết phục giáo sư khoa mắt kia rất lâu, giáo sư cũng thật sự cảm thấy Trì Chiếu không tồi, nên mới bằng lòng đề cử để cậu đi học đào tạo chuyên sâu, nhằm cống hiến cho bên khoa mắt. Phó Nam Ngạn nói sơ qua quá trình cho Trì Chiếu nghe, Trì Chiếu vẫn lắc đầu. Cậu biết mình được hưởng ánh sáng của Phó Nam Ngạn, không có Phó Nam Ngạn thì căn bản cậu cũng không có cơ hội ló mặt trước người kia: “Ngài đối xử với tôi tốt quá.”

“Như này là tốt sao?” Phó Nam Ngạn lắc đầu cười, thản nhiên nói, “Về sau hiểu biết nhiều hơn thì cậu sẽ biết, tôi không tốt như cậu tưởng tượng đâu.”

Anh chỉ thuận miệng nói như thế, nhưng trái tim Trì Chiếu lại trầm xuống một chút: “Vậy cũng phải chờ tới lúc ở chung thì mới biết được chứ.”

Trì Chiếu không thích nghe những lời như thế, điều này như đang nhắc nhở rằng về sau cậu và Phó Nam Ngạn sẽ không có tương lai. Quan hệ hiện tại của hai người cũng khó nói, mà chỉ còn mấy tháng nữa cậu sẽ kết thúc kỳ thực tập, đến lúc đó còn lấy cớ gì để tới tìm Phó Nam Ngạn nữa đây? Trì Chiếu bĩu môi, có hơi đáng thương nói, “Tôi sắp đi rồi mà ngài lại nói như vậy.”

Trì Chiếu thật sự cảm thấy tủi thân, mà cũng muốn hỏi thử xem ý của Phó Nam Ngạn thế nào. Cậu có thể cảm nhận được thái độ của giáo sư Phó đối với mình đã hơi khác, vì thế lúc này mới dám to gan hơn một chút. Thật ra cậu không nghĩ Phó Nam Ngạn có thể cho mình cái gì, cũng không dám nghĩ tới sau này, hiện tại chút ánh sáng ít ỏi này cũng đã đủ làm cậu lưu luyến rồi.

Lại không ngờ rằng Phó Nam Ngạn đột nhiên nở nụ cười: “Thế nào, đi rồi thì không muốn liên lạc với tôi nữa sao?”

Trì Chiếu lập tức ngây ngốc, một hồi lâu mới phản ứng lại: “Ý của ngài là… Thực tập xong tôi vẫn có thể liên lạc với ngài sao?”

“Cậu cảm thấy sao?” Phó Nam Ngạn hỏi lại cậu, trong giọng nói mang ý cười “Cậu cảm thấy chúng ta có nên tiếp tục giữ liên lạc không?”

Phó Nam Ngạn không nói rõ, nhưng Trì Chiếu vừa nghe đã hiểu, lúc trước Phó Nam Ngạn nói bọn họ không có sau này, nhưng lần này anh lại vứt quyền lựa chọn cho cậu, Trì Chiếu lập tức cong môi: “Tôi cảm thấy nên! Chúng ta cứ nên giữ liên lạc đi ạ!”

Không muốn nghe ra ý trong lời nói của Phó Nam Ngạn cũng khó, ý của giáo sư Phó là bọn họ vẫn có sau này đó!



Tính cách Trì Chiếu vốn đã chủ động, lúc được Phó Nam Ngạn đáp lại xong thì càng nhiệt tình hơn, cậu cứ như chú cún nhỏ vẫy đuôi quấn quanh Phó Nam Ngạn vậy. Bình thường Phó Nam Ngạn rất bận, Trì Chiếu vẫn có thời gian thỏa đáng để xuất hiện trước mắt anh, có khi là đến tặng đồ, có khi là đến hỏi chuyện, đủ các loại lý do quái gở khác nhau, thật ra chỉ là lấy cớ để gặp mặt mà thôi. Hai người đều hiểu rõ, họ cứ mập mờ như lớp giấy trên cửa sổ, chỉ thiếu một bước chọc thủng nó, tuy vậy mỗi ngày họ lại càng thân thiết và tin tưởng nhau hơn.

Lại nửa tháng trôi qua, Trì Chiếu gửi email đi, trường học cũng đã được chọn, dự án của Phó Nam Ngạn cũng có tiến triển mới, anh cần phải thuyết trình để xin tài trợ cho dự án. Đôi mắt giáo sư Phó không nhìn thấy gì, vì vậy anh cần một người hỗ trợ để đặt tài liệu thuyết trình, thành ra Trì Chiếu bèn đi cùng anh, một là vì công việc, hai cũng là để ở cạnh giáo sư Phó.

Dù sao thì đôi mắt cũng không nhìn thấy, mỗi khi Phó Nam Ngạn tới một nơi xa lạ, Trì Chiếu đều cảm thấy lo lắng. Lúc trước xuống nông thôn, cậu đã muốn giúp Phó Nam Ngạn nhiều lần, nhưng lúc ấy giáo sư Phó lạnh lùng, không muốn người khác thân thiết với mình, vì thế Trì Chiếu cũng chỉ có thể hết lo lắng lại lo lắng.

Bây giờ thì đã khác, mỗi lần đi đâu Trì Chiếu đều sẽ tự giác đi bên cạnh anh, cậu không đỡ anh, cứ sóng vai như vậy cũng đã có thể khiến người ta yên tâm hơn rồi.

Tốc độ đi của Phó Nam Ngạn không nhanh, gậy dò đường chạm xuống đất phát ra tiếng “Lạch cạch”. Trong phòng chờ có rất đông người, nhiều người có tiếng trong ngành cũng dẫn theo học sinh của mình tới đây. Cả một đám người bên trong, Phó Nam Ngạn chống gậy dò đường chậm rãi đi trước, bên cạnh còn có người đi theo như hình với bóng khiến anh tự nhiên trở thành tâm điểm.

“Oa, cậu nhìn bên kia đi, hình như giáo sư kia bị mù đúng không, anh ta đang cầm gậy dò đường kìa?”

“Thật sao? Mắt anh ta không thấy gì thật hả? Nhìn không giống lắm?”

“Nghe nói hôm nay có một giáo sư mù tới, không biết có phải người này không nữa.”

Giọng nói thì thầm lọt vào tai, hiển nhiên Phó Nam Ngạn cũng đã quen rồi, anh rất tự nhiên mà bảo Trì Chiếu đi nhìn xem bọn họ ngồi ở chỗ nào, sau đó dò số tìm chỗ ngồi.

Phó Nam Ngạn có thể quen nhưng Trì Chiếu lại không quen. Chờ tìm được bảng tên, Trì Chiếu dẫn Phó Nam Ngạn ngồi xuống vị trí, những tiếng xì xào bên tai chưa dứt, Trì Chiếu cũng cảm thấy không được tự nhiên chút nào.

Ai ở bệnh viện số Năm cũng biết hoàn cảnh của Phó Nam Ngạn, nhưng họ chưa bao giờ bàn tán như vậy cả, ngược lại ở đây có rất nhiều người, cũng không tránh khỏi có vài người tò mò mà nghị luận. Từ khi bước vào cửa, đã có mấy người chú ý tới Phó Nam Ngạn, thậm chí còn có người làm bộ vô ý quơ tay trước mắt anh, có tò mò cũng có nhìn trộm. Trì Chiếu hiểu rất rõ những ánh mắt này, lúc cậu ở viện phúc lợi cũng từng bị nhìn như vậy, bọn họ coi cậu như sinh vật lạ.

Những người đó nghị luận nghi ngờ, Trì Chiếu mím môi không nói gì, trong lòng bỗng nhiên căng thẳng hơn.

Không phải cảm giác căng thẳng trước kỳ thi, mà là một cảm giác áp lực vô hình. Bởi vì là người khuyết tật, cho nên người khác có một cái nhìn khác về bạn, là kỳ thị hoặc cái đồng cảm mà họ tự cho là đúng. Đây là một loại cảm xúc rất khó tránh khỏi, bạn phải càng nỗ lực, phải tốt hơn những người khác, càng phải xuất chúng thì mới có thể phá bỏ hoặc bù đắp một phần cảm giác vượt trội tự nhiên của người khỏe mạnh.

Đôi mắt không giống với những bộ phận khác, chân có thể dùng chân giả, mắt có thay mắt giả cũng không nhìn thấy được. Đôi mắt quá mức quan trọng, như thế quá trình chứng minh bản thân cũng sẽ càng khó khăn.

Trong thời gian chờ đợi, Trì Chiếu không khỏi xem đi xem lại tài liệu đã chuẩn bị sẵn, để lúc nữa giúp Phó Nam Ngạn phát tài liệu thuyết trình. Rõ ràng lúc trước cậu đã luyện tập vô số lần, nhưng lúc này Trì Chiếu vẫn căng thẳng như cũ.

Lo quá, lúc lo lắng thì thời gian lại trôi qua rất nhanh, thứ tự rút thăm của Phó Nam Ngạn không gần lắm, nhưng Trì Chiếu vẫn cảm thấy chớp mắt cái là đến bọn họ.

“Giáo sư Phó Nam Ngạn có ở đây không?”

Ngay sau đó, một nhân viên đến gọi Phó Nam Ngạn, Phó Nam Ngạn nhấc tay ý bảo có sau đó đứng lên.Trì Chiếu đi theo phía sau anh, lúc đi ngang qua những người đó Trì Chiếu lại nghe được những âm thanh nghị luận sôi nổi, rốt cuộc bọn họ cũng đi tới phòng họp.

Cửa phòng họp mở ra, trước mặt là cả một hàng giám khảo với vẻ mặt nghiêm túc. Lúc mới bước vào bỗng như có một áp lực vô hình đè ép lên cậu, cảm xúc căng thẳng của Trì Chiếu cũng đạt tới đỉnh điểm.

Phó Nam Ngạn nhờ nhân viên công tác ở cạnh hỗ trợ cắm USB rồi mở PowerPoint. Nhân viên đưa bút chỉ bảng, anh dùng tay ý bảo Trì Chiếu tới lấy hộ, lúc làn da chạm vào nhau Trì Chiếu dừng lại một chút, theo bản năng gọi: “Giáo sư Phó.”

Phó Nam Ngạn nhướng mày, nghe ra sự căng thẳng trong giọng nói của cậu: “Sao vậy? Căng thẳng sao?”

Trì Chiếu mím môi, thành thật mà trả lời nói: “Có hơi ạ.”

Trì Chiếu quả thật rất lo lắng, lần thuyết trình này có liên quan tới sự phát triển lâu dài của cả tổ dự án. Trong phòng họp rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được tiếng quạt máy tính đang chạy, đầu ngón tay Phó Nam Ngạn vẽ một vòng trong lòng bàn tay Trì Chiếu: “Sợ cái gì chứ.”

Giọng Phó Nam Ngạn ổn định, lại còn mang theo một chút ý cười: “Có cái gì phải sợ hả?”

Nói hết câu thì Phó Nam Ngạn bắt đầu thuyết trình. Trì Chiếu đứng ở bên cạnh, lòng bàn tay vẫn còn đọng lại chút cảm xúc ban nãy, ngứa, tê dại, như có một nguồn điện nhỏ xuyên qua da. Vì thế Trì Chiếu chỉnh đốn cho trái tim ổn định lại, cậu hít sâu, chuyên tâm mà giúp Phó Nam Ngạn chuyển PowerPoint, phối hợp với tiết tấu của anh, lướt qua từng trang một.

Đúng vậy, có giáo sư Phó ở đây, có gì phải sợ đâu chứ?
Bình Luận (0)
Comment