Thiêu Tâm

Chương 49

Rất nhiều người nói rằng, bởi vì Trì Chiếu nên Phó Nam Ngạn mới có cơ hội được nhìn thấy lần nữa, nói rằng Trì Chiếu là ân nhân của Phó Nam Ngạn, nhưng cậu biết không phải như vậy, cậu biết nếu không có Phó Nam Ngạn cậu không bao giờ được như hiện tại.

Yêu chính là cho nhau thành tựu, không phải người nào cứu rỗi người nào, bọn họ vốn là một đôi hợp với nhau nhất. Trì Chiếu sẽ cố gắng và nỗ lực không ngừng vì đôi mắt của Phó Nam Ngạn, Phó Nam Ngạn cũng sẽ dang rộng đôi tay dịu dàng và vững chắc cho cậu mỗi khi cậu do dự hay sợ hãi, không phải để lôi kéo mà chỉ làm bạn.

Khi ở bên cạnh Phó Nam Ngạn, Trì Chiếu có thể mãi mãi làm một đứa trẻ. Cậu có thể do dự, có thể sợ hãi, nếu như không đủ kiên cường, cậu có thể phát tiết hết tất cả mặt trái của cảm xúc, mà giáo sư Phó sẽ bao dung hết thảy từ cậu.

Buổi tối ngày đó Trì Chiếu ôm Phó Nam Ngạn hôn thật lâu, chỉ là hôn môi bình thường. Trong phòng bệnh yên tĩnh, ngoài cửa là ánh trăng yên lặng chiếu rọi xuống thế gian. Sau khi hôn nhau, bọn họ lại cứ thế yên lặng ôm nhau, tay Phó Nam Ngạn ôm lấy bờ vai Trì Chiếu. Trong thế giới này, bọn họ có nhau.

Cậu căng thẳng quá lâu, cậu quá mong muốn có một ngày Phó Nam Ngạn có thể nhìn thấy, loại ý niệm này vẫn luôn bồi hồi trong đầu cậu, không biết đã biến thành chấp niệm từ khi nào.

Cậu không dám phạm sai lầm, không dám nghỉ ngơi, càng không dám có chút do dự, như một tảng đá thật lớn đè nặng trong lòng, lại như dây đàn căng chặt xé rách đầu quả tim. Loại cảm giác “cần phải làm” này từng phút từng giây đẩy cậu đi về phía trước, như dây thừng quấn chặt lấy cậu, làm cậu không thể thở nổi, dừng lại một chút để hít thở cũng khiến cậu cảm thấy áy náy.

Cực kỳ áy náy, cậu cực kỳ muốn Phó Nam Ngạn có thể nhìn lại được thế giới ngoài kia.

Nhưng lại là “không sao”, Phó Nam Ngạn nói rằng không sao, nói với cậu rằng anh có thể nhìn thấy, Trì Chiếu biết đây chỉ là một phương thức an ủi người khác, nhưng vào giây phút ấy, ở thời điểm bàn tay Phó Nam Ngạn dừng trên lưng cậu, cậu vẫn cảm nhận được sự thoải mái đã lâu không có, nhịp tim đập ổn định hơn, trái tim đang chìm cũng trở về chỗ cũ.

Cậu không cần e ngại gì cả, cũng không cần tự đặt thêm gánh nặng cho bản thân, cậu muốn cho Phó Nam Ngạn thấy nguyện vọng từ đầu đến cuối phát ra từ nội tâm cậu. Cậu đã làm rất tốt, cậu đã dùng hết sức mình, mặc kệ cho dù kết quả cuối cùng sẽ thế nào, giáo sư Phó sẽ luôn ở phía sau cậu.

Hai người cứ nằm im ôm nhau như vậy, cả hai đều không nói gì. Trì Chiếu vốn cho rằng đêm nay sẽ là một đêm không ngủ, đến khi nằm cạnh Phó Nam Ngạn mới thấy mệt mỏi rồi ngủ thiếp đi.

Có giáo sư Phó bên cạnh làm người ta cảm thấy an tâm, trên người anh có mùi đàn hương mà Trì Chiếu yêu nhất. Bọn họ cùng nhau sinh hoạt đã lâu, phản ứng khứu giác với thân thể đã chậm hơn. Trì Chiếu rất ít khi ngửi được mùi hương quen thuộc ấy, cậu biết mùi hương đó đã trở thành một phần của anh. Mà lúc này, khi hai người sóng vai nằm cạnh nhau, Trì Chiếu ngửi được hơi thở làm cậu an tâm kia thật rõ, thật sâu, thật ổn định.

Mí mắt càng ngày càng nặng, Trì Chiếu chậm rãi nhắm mắt lại, trước khi chìm vào giấc ngủ, đầu cậu tựa vào trong ngực Phó Nam Ngạn, lẩm bẩm nói: “Giáo sư, anh sẽ nhìn thấy…”

Phó Nam Ngạn dịu dàng đặt tay lên đầu cậu, vuố/t ve mái tóc như đám lông xù xù: “Được, sẽ nhìn thấy.”

Hơi thở Trì Chiếu dần dần đều xuống: “…Nhất định.”

Nhịp thở của Phó Nam Ngạn cũng từ từ ổn định lại: “Ừm, nhất định.”

Buổi sáng ngày hôm sau, buổi phẫu thuật sẽ diễn ra lúc tám giờ, Trì Chiếu đi theo Phó Nam Ngạn vào phòng phẫu thuật. Thông thường phẫu thuật mắt sẽ gây tê cục bộ, nhưng suy xét đến việc phải cắt thủy tinh thể, cuối cùng bác sĩ vẫn lựa chọn gây mê toàn thân, kim gây mê được đẩy vào cơ thể dọc theo tĩnh mạch. Vào giây cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ, đôi mắt Phó Nam Ngạn vừa lúc đảo sang hướng Trì Chiếu đứng. Có lẽ không phải là trùng hợp, dường như Phó Nam Ngạn đang nói, anh luôn có thể nhìn thấy Trì Chiếu.

Đương nhiên, Trì Chiếu không thể tự mình thực hiện ca phẫu thuật cấp độ này, và với tư cách là người thân, cậu sẽ không lựa chọn tự mình thực hiện ca phẫu thuật cho Phó Nam Ngạn, cậu sợ cảm xúc bị lấn át, cũng sẽ không thể bình tĩnh phán đoán các bước kế tiếp. Nhưng là người tham gia nghiên cứu phát triển võng mạc nhân tạo, Trì Chiếu may mắn có thể quan sát toàn bộ phòng phẫu thuật, tận mắt nhìn thấy võng mạc nhân tạo có bản thân giúp đỡ sáng tạo đặt vào đôi mắt của Phó Nam Ngạn.

Trì Chiếu không thể miêu tả cảm giác đó là như thế nào.

Trì Chiếu mặc bộ đồ phẫu thuật thật dày nặng trên người, cậu đứng trong hàng ngũ bác sĩ và y tá ở phía sau. Gây mê, phác họa, cắt ra, phẫu thuật, mỗi một bước đều tiến hành đâu vào đấy. Tất cả những người thực hiện buổi phẫu thuật này đều là chuyên gia giỏi nhất trong ngành, Trì Chiếu quả thật không giúp được gì, nhưng khi nhìn thấy thành quả nghiên cứu mà chính mình có tham gia một phần được đặt vào đôi mắt anh, cậu vẫn cảm giác có chút thành tựu.

Cậu biết, khoảng cách đến thời điểm giáo sư Phó có thể nhìn thấy đã gần thêm một bước, mà trong đó có nỗ lực và chờ mong của cậu.

Công tác khâu vết thương sau đó cũng tiến hành thuận lợi, Phó Nam Ngạn nhanh chóng tỉnh lại ngay khi hết thuốc mê. Sau khi giải phẫu xong, bác sĩ quấn băng gạc ở bên ngoài mắt Phó Nam Ngạn, quấn thành hình tròn rồi thắt nút trên trán, thoạt nhìn trông buồn cười không diễn tả được. Mỗi ngày Trì Chiếu đều phải vào sờ sờ vài cái, còn hận không thể mọc ra một cái tay khác trên miếng băng gạc này, khiến Phó Nam Ngạn cảm thấy bất lực.

“Buồn cười lắm sao?” Một lần khác Trì Chiếu vươn tay sờ băng gạc của Phó Nam Ngạn, anh kéo tay Trì Chiếu qua ấn vào tay mình. “Hôm nay em đã chạm vào nó 800 lần rồi đấy!”

“Nào có khoa trương như thế chứ?” Trì Chiếu không thuận theo Phó Nam Ngạn, rút tay ra khỏi bàn tay của anh, tiếp tục chạm vào. “Chỉ là em cảm thấy băng như vậy rất có ý nghĩa, lần đầu nhìn anh như vậy đấy.”

Phó Nam Ngạn bất đắc dĩ, giơ tay đặt lên bên cạnh đôi mắt, cùng cậu sờ nó: “Trông rất xấu à?”

Trì Chiếu trợn mắt lên nhìn, nghiêm túc đánh giá rất lâu mới nói ra bốn chữ: “ Thật sự rất xấu.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Phó Nam Ngạn cười, thả lỏng ngồi trên giường bệnh, khóe môi gợi lên, “Vốn dĩ anh đã già rồi, bây giờ chẳng phải lại thành người không ai thèm rồi sao?”

“Đúng vậy, bây giờ không ai thèm, mà có qua mấy năm nữa cũng không có ai thèm luôn.” Trì Chiếu cũng cười phụ họa theo anh, giọng điệu ra vẻ nghiêm túc, “Cũng do em lúc còn trẻ tuổi đã bị anh bắt cóc, còn không mau mau ôm đùi em?”

“Ôm, phải ôm, thầy Trì muốn anh ôm thế nào thì anh ôm thế đấy.” Phó Nam Ngạn duỗi tay ôm lấy eo cậu một cách tự nhiên, hạ một cái hôn chính xác lên môi cậu.

Nói nói cười cười như vậy, nhưng trên thực tế hai người đều không có ý như thế. Đôi mắt phải quấn băng gạc thì có gì mà xấu hay không xấu, nhiều năm qua không thiếu người thích Phó Nam Ngạn, cho dù giáo sư Phó có như thế nào thì Trì Chiếu cũng đều thích.

Không nhịn được tay mà chạm vào băng gạc của Phó Nam Ngạn là vì Trì Chiếu để ý đến đôi mắt dưới lớp băng mỏng này. Ngón tay Trì Chiếu chạm vào miếng băng gạc, chính là chạm vào đôi mắt Phó Nam Ngạn, chạm vào trái tim anh. Hai người họ đã chờ ngày này lâu lắm rồi, Trì Chiếu luôn cầu mong Phó Nam Ngạn có thể nhìn thấy được.

Vẫn còn một tuần nữa mới đến thời gian cắt chỉ sau phẫu thuật, trong lúc này Phó Nam Ngạn luôn phải quấn đôi mắt của mình. Sau khi chữa trị, bác sĩ đã thông báo với Trì Chiếu rằng ca phẫu thuật cực kỳ thành công. Khi kiểm tra hằng ngày, bác sĩ cũng nói rằng tình hình đang tiến triển tốt hơn, nhưng bất kỳ ca mổ nào cũng có rủi ro, mà mỗi người đều là một cá thể riêng biệt, sau khi tháo băng gạc mới cho ra được kết luận cuối cùng.

Một tuần không quá dài cũng không quá ngắn, đã chờ đợi nhiều năm như vậy nhưng một tuần này đặc biệt khó khăn với bọn họ. Còn có một cô bé mười mấy tuổi cũng phẫu thuật chung với Phó Nam Ngạn, nằm ở phòng bệnh bên cạnh. Trước khi phẫu thuật, Trì Chiếu đã cho cô bé một viên kẹo, sau khi phẫu thuật, cô bé cứ dính lấy Trì Chiếu, mỗi ngày bố mẹ đều phải đưa cô đến phòng bệnh của Phó Nam Ngạn để chơi với cậu.

“Anh ơi, anh ơi, em phải mất bao lâu mới được gỡ cái này xuống?” Đôi mắt của cô bé cũng được buộc bằng gạc giống như Phó Nam Ngạn, hầu như cứ vài phút lại kéo Trì Chiêu đến hỏi.

“Ừm… phải chờ đợi nha.” Trì Chiếu lắc đầu, cậu luôn rất giỏi trong việc làm hài lòng trẻ con, “Em thấy đấy, công chúa trong phim hoạt hình luôn là người xuất hiện cuối cùng, cho nên mọi người đều phải chờ cô ấy xuất hiện. Bé con, đôi mắt của em rất xinh đẹp, nên phải chờ nhiều thêm một chút nữa.”

“Wow! Sau khi cởi ra, em có thể trở thành công chúa sao? Vậy em có thể đợi!” Cô gái nhỏ được cậu khen đến mức cười toe toét, trong vòng hai phút, cô bé đã nghĩ lại: “Có thể nào xong trong một phút không? Năm phút cũng được!”

Trì Chiếu cười nhéo nhéo mặt bé: “Không được, công chúa đại nhân.”

Trong thế giới của trẻ thơ, một phút là dài vô cùng. Bạn nhỏ mong chờ từng giây từng phút, Trì Chiếu cũng mong chờ từng giây từng phút giống như vậy, dường như chỉ có Phó Nam Ngạn có biểu cảm bình tĩnh như thường. hoàn toàn không chờ mong khi nào mới có thể cắt chỉ.

Cô bé chơi được một lúc thì chóng mệt, được bố mẹ bế trở về phòng bệnh của mình. Trì Chiếu đi theo Phó Nam Ngạn đến bên cạnh anh, lại chạm chạm vào băng gạc.

“Sao anh không sốt ruột một chút nào hết vậy?” Trì Chiếu thật sự tò mò, cô bé mới vừa ở chỗ này, Phó Nam Ngạn cũng có ở đây, anh cùng Trì Chiếu dỗ dành cô bé, giọng nói vẫn cứ dịu dàng như vậy, giống như anh chưa từng làm qua cuộc phẫu thuật nào, người quấn băng gạc không phải anh, anh chỉ là một người qua đường mà thôi.

Ngón tay Trì Chiếu ấn lên bên cạnh băng gạc, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em sốt ruột muốn chết.”

“Em nhìn thấy anh không sốt ruột chỗ nào chứ?” Phó Nam Ngạn cười cười chạm vào tay cậu, dùng lòng bàn tay để cảm nhận, đan xen mười ngón tay vào với cậu.

“Anh rất sốt ruột.” Phó Nam Ngạn nói, “Em không biết anh sốt ruột đến mức nào đâu.”

Giáo sư Phó từ trước đến nay không phải là người để lộ ra cảm xúc, anh rất ít khi nào sốt ruột chờ đợi điều gì, trừ việc muốn nhìn thấy này.

Vừa rồi khi cô bé kia quấn lấy Trì Chiếu trong phòng bệnh, người mẹ đã hỏi cô bé muốn nhìn thấy cái gì, cô bé lải nhải nói một chuỗi dài, muốn nhìn thấy món đồ chơi kia, muốn nhìn thấy phim hoạt hình này. Cô bé vẫn còn rất nhỏ, thật ra cô cũng không hiểu chữ “thấy” có ý nghĩa gì, nhưng Phó Nam Ngạn biết, Phó Nam Ngạn quá hiểu. “Thấy” không chỉ là việc tiện lợi hơn trong cuộc sống thường ngày, mà còn có nghĩa là con người có thể hoàn chỉnh tiếp xúc với mọi thứ, cảm thụ những thứ bạn yêu, và cả người bạn yêu.

Phó Nam Ngạn muốn nhìn thấy Trì Chiếu, anh đã nghĩ thế qua rất nhiều năm.

Muốn nhìn thấy má lúm đồng tiền được mọi người khen vô số lận, xem cậu xù lông khi tức giận. Phó Nam Ngạn đã dùng tất cả giác quan mà anh có để cảm thụ Trì Chiếu nhưng anh vẫn thấy chưa đủ. Anh muốn nhìn thấy cậu, khắc ghi hình dáng của cậu vào mắt anh, như vậy mới tính là viên mãn hoàn chỉnh.

Hai ngày sau khi phẫu thuật xong, mọi thứ trước mắt vẫn hỗn độn mơ hồ, không chỉ bởi vì có băng gạc che lại, mà còn vì đại não Phó Nam Ngạn đã rất lâu không tiếp nhận tín hiệu kích thích từ thị giác, muốn một lần nữa học được lệnh “Thấy” cần cả một quá trình dài dòng.

Một ngày, lại thêm một ngày.

Băng gạc vẫn che đôi mắt lại như cũ, nhưng Phó Nam Ngạn có thể từ từ cảm nhận được bóng người lung lay. Băng gạc băng rất nhiều tầng nhưng chung quy ánh sáng vẫn có thể xuyên thấu, Phó Nam Ngạn mở to hai mắt cách lớp băng, muốn ánh sáng kia tiến vào nhanh hơn nữa.

Một tuần trôi qua trong nháy mắt, rốt cuộc cũng tới ngày Phó Nam Ngạn cắt chỉ. Hai ngày trước, bác sĩ đã thử thay băng cho Phó Nam Ngạn chỉ trong chốc lát, nhưng cảm giác khi thật sự tháo băng gạc vẫn rất đặc biệt, đập vào mắt là những tia sáng chói chang mà đã lâu Phó Nam Ngạn không cảm nhận được, thậm chí anh còn nheo mắt lại theo phản xạ có điều kiện.

Trì Chiếu đang đứng bên cạnh anh, thấy vậy vội vàng nắm lấy tay anh, vẻ mặt lo lắng nhìn Phó Nam Ngạn: “Giáo sư, anh cảm thấy thế nào?”

Trì Chiếu muốn giơ tay vẫy vẫy trước mặt Phó Nam Ngạn thử, nhưng một động tác nhỏ cậu cũng không dám làm. Giữa cậu và Phó Nam Ngạn không có chút khoảng cách nào, nhiều nhất chỉ là mấy chục xăng-ti-mét, cậu cứ vậy ngẩn ngơ nhìn vào mắt Phó Nam Ngạn, nhìn đôi mắt vốn mang màu xám này đã hiện ra một ít vầng sáng, nhìn thấy trong con người của anh là hình bóng của mình.

“Anh có thể…. có thể nhìn thấy em không?” Trì Chiếu mấp máy môi, ngay cả thở cũng chậm lại.

Giọng nói của cậu run rẩy, chưa bao giờ lo lắng đến vậy. Cậu cảm thấy trái tim mình như ngừng đập, rồi sau đó, cậu nhìn thấy Phó Nam Ngạn vươn ngón tay, duỗi ra giữa không trung, chậm rãi chạm vào mặt cậu.

Ngón tay Phó Nam Ngạn có hơi lạnh, lại mang theo vết chai, đầu ngón tay thô ráp chạm vào làn da cậu, rồi sau đó chạm vào mí mắt cậu.

“Đây là… đôi mắt.”

“Đây là… cái mũi.”

“Đây là… miệng.”

Ngón tay Phó Nam Ngạn vuốt ve từng tấc một trên gương mặt Trì Chiếu, anh tham lam mở to mắt. Quá trình này dài đến mức, thời gian phảng phất đã dừng lại ở khoảnh khắc này.

Đã lâu lắm rồi Phó Nam Ngạn không nhìn thấy gì cả, trong đầu rất khó hình thành nên hình ảnh hoàn chỉnh, anh phải mất rất lâu mới có thể phản ứng được trước mặt là thứ gì. Ngón tay anh vu/ốt ve Trì Chiếu một lần rồi lại thêm một lần nữa, anh vừa chạm thử vừa nói, ngón tay anh cũng run rẩy theo. Cuối cùng, đôi tay kia dừng lại trên má Trì Chiếu, cách khỏe miệng cậu ba phân.

Biểu cảm của hai người họ đều căng thẳng, ai cũng không nói tiếng nào, ngón tay anh cứ ấn rồi cọ xát ở khóe miệng Trì Chiếu, dường như anh đang cố gắng tìm kiếm cái gì, anh hơi hơi nhíu mi.

“Má lúm đồng tiền của em đâu?” Phó Nam Ngạn nhíu mày hỏi Trì Chiếu, “Sao anh lại không thấy nó.”

Nước mắt Trì Chiếu lập tức chảy ra, cậu biết Phó Nam Ngạn thật sự nhìn thấy được rồi. Đôi mắt cậu ê ẩm, khóe miệng giật giật rồi cười lên, đôi đồng tiền kia rốt cuộc cũng hiện ra.

“Ở đây.” Trì Chiếu khóc lóc đè lấy tay Phó Nam Ngạn, cùng anh sờ vào chiếc má lúm kia, đốt ngón tay hơi dùng sức, “Giáo sư, anh thấy không? Anh có thể nhìn thấy nó không? Nó ở đây!”

Trì Chiếu không ngừng lặp đi lặp lại, kéo tay Phó Nam Ngạn chạm vào lúm đồng tiền. Làn da bởi vì cọ xát mà hơi hồng hồng, cảm giác đau đớn xuất hiện trên da, nhưng cậu vẫn hồn nhiên không biết.

“…Đỏ.” Phó Nam Ngạn nhẹ giọng nói một câu, ngón tay anh dừng lại trên làn da Trì Chiếu, đầu ngón tay ấn vào lúm đồng tiền nho nhỏ kia, anh nói, “Nơi này của em bị anh xoa đỏ rồi, nhưng vẫn thật xinh đẹp.”

—— Còn đẹp hơn trong giấc mơ của anh gấp trăm lần.
Bình Luận (0)
Comment