Thiêu Tâm

Chương 51

Hai người ở bên nhau nhiều năm nhưng tình cảm chưa bao giờ phai nhạt. Một là bởi vì tình cảm sâu nặng, hai là vì tính cách của Phó Nam Ngạn rất dịu dàng. Trong cuộc sống hằng ngày giáo sư Phó là người khoan dung hơn Trì Chiếu, thi thoảng xảy ra cãi vã cũng là Phó Nam Ngạn cúi đầu trước, mềm giọng gọi một tiếng “thầy Trì” cho qua chuyện.

Nhưng vì là cuộc sống hàng ngày nên nhất định sẽ xảy ra những chuyện khác nhau, dù giáo sư Phó có dịu dàng đến đâu thì cũng sẽ có lúc ghen tuông mất kiểm soát. Phó Nam Ngạn cởi bỏ vẻ ngoài dịu dàng sẽ để lộ sự bất an bên trong, ngược lại khi ấy cậu bạn nhỏ với trái tim chân thành cũng sẽ dịu dàng và kiên định yêu anh.

Đó là chuyện sau khi đôi mắt của Phó Nam Ngạn tốt lên.

Thời kỳ dưỡng bệnh sau phẫu thuật trôi qua nhanh chóng. Nằm viện được hai tuần, Phó Nam Ngạn thuận lợi xuất viện, lúc đi vẫn còn phải dùng tới gậy dò đường, lúc về thì ung dung mà bước, gậy dò đường được quyên góp cho bệnh viện.

Lúc anh vừa mới khôi phục thị lực, mọi người đều cảm thấy khó có thể tin nổi, họ cố hết sức để tiếp cận Phó Nam Ngạn, mời anh đi ăn cơm, tới nhà thăm anh, tóm lại là dùng mọi cách để gặp anh, họ phải tận mắt chứng kiến ​​mới tin rằng anh thật sự có thể nhìn thấy.

Sau khi Trì Chiếu về nước thì hai người sống cùng nhau, họ chuyển sang một căn nhà lớn hơn kiểu biệt thự, có cả một khoảng sân nhỏ, bố cục trong nhà thì tìm một chuyên viên để thiết kế. Tòa nhà hai tầng rưỡi cùng một căn gác nhỏ kiểu phương Tây, trong sân thì trồng hai cây ăn quả và một giàn nho, khi mùa xuân tới lá cây xanh mơn mởn đổ bóng mát dưới sân trông thanh bình mà tràn đầy sức sống. Nhưng mùa hè năm nay không thể nào yên tĩnh được, Phó Nam Ngạn có thể nhìn thấy lại, nhà của hai người sắp bị san bằng bởi những người tới thăm Phó Nam Ngạn rồi.

Thật ra ai cũng có thể hiểu được, tuy rằng bình thường mọi người đều không nói, nhưng ai nấy đều biết không nhìn thấy được là một chuyện rất đáng tiếc. Bạn bè của hai người phần lớn đều làm trong ngành y, sau khi trải qua nhiều chuyện vui buồn lẫn lộn thì đều cảm thán Y học thật vĩ đại. Những người tới thăm Phó Nam Ngạn đều kéo anh đến xem đủ thứ, sẽ khoa tay múa chân một cách ấu trĩ trước mặt anh, rồi nắm tay anh cảm khái đúng thật là kỳ diệu.

Đương nhiên, đôi mắt khôi phục mang lại cho Phó Nam Ngạn nhiều lợi ích hơn. Trước đây, hoạt động của Phó Nam Ngạn phần lớn chỉ giới hạn trong thành phố, thỉnh thoảng về nông thôn hoặc đi công tác đều phải chuẩn bị rất lâu. Bây giờ lại khác, khôi phục mắt xong Phó Nam Ngạn không bao giờ ngại đường xá xa xôi, anh có thể đi tới bất cứ đâu bằng đôi mắt của mình.

Đầu tháng Mười, khi thời tiết trở nên mát mẻ hơn một chút, Phó Nam Ngạn được mời tham dự một hội nghị học thuật quan trọng, bận rộn tham dự từng cuộc họp cũng là một minh chứng quan trọng cho năng lực của bản thân. Điều bất tiện duy nhất là địa điểm họp có hơi xa, Trì Chiếu và Phó Nam Ngạn phải mất một tuần không được gặp mặt.

Điều này thật sự rất đáng sợ.

Thoáng cái đã mấy năm qua đi, hai người đã bên nhau được sáu năm, nhưng tình cảm của họ không hề phai nhạt mà theo thời gian còn dần trở nên sâu đậm hơn, không có khả năng chia lìa. Năm đó Trì Chiếu đi du học, Phó Nam Ngạn còn có thể dịu dàng vỗ lưng cậu rồi nói rằng “Cứ mạnh dạn tiến về phía trước”, mà bây giờ Phó Nam Ngạn chỉ phải đi xa nhà một tuần, cả hai người đều cảm thấy không nỡ.

Lúc trước khi đi một ngày, trời có mưa nhỏ, hai người ở trong nhà với nhau cả buổi. Sau vài tháng, những người đến thăm Phó Nam Ngạn cuối cùng cũng vơi dần, hoàn toàn tin rằng giáo sư Phó đã khôi phục thị lực, kết quả hiện tại mới vừa yên tĩnh được hai ngày Phó Nam Ngạn đã phải đi công tác xa. Hai người nằm trên giường, Trì Chiếu xoa bóp bàn tay Phó Nam Ngạn.

“Làm sao vậy?” Vừa làm xong một lần, giọng Phó Nam Ngạn còn hơi khàn, anh nhìn chăm chú vào Trì Chiếu, từ khi đôi mắt tốt lên anh vẫn luôn nhìn cậu như vậy, cảm thấy nhìn bao lâu cũng không đủ.

Phó Nam Ngạn ôm lấy bả vai Trì Chiếu: “Không xa anh được sao?”

“Chỉ có một tuần thôi mà sao lại không được?” Trì Chiếu cười khẽ: “Em còn mong anh đi để được nghỉ ngơi vài ngày, ở cạnh anh tối nào em cũng mệt gần chết.”

Câu trả lời có hơi tàn nhẫn, nhưng thật ra trong lòng Trì Chiếu rất đau, cậu thoải mái rúc ở trong lòng Phó Nam Ngạn, ngoài miệng thì nói anh mau đi đi, nhưng tay thì quấn lấy tay Phó Nam Ngạn, giống như khiêu khích mà miết miết nó.

“Mệt mà còn quyến rũ anh?” Phó Nam Ngạn nhướng mày, rất tự nhiên nắm lấy bàn tay đang nghịch ngợm của cậu, đan mười ngón vào nhau.

Trì Chiếu không trả lời, vẫn rúc trong lòng anh, dùng đầu ngón tay gãi gãi lòng bàn tay anh, giống như đuôi của một chú mèo đang đung đưa vậy. Phó Nam Ngạn phì cười, lặng lẽ hôn cậu một cái.

“Đã biết thưa thầy Trì.” Phó Nam Ngạn nghiêm túc mà nhìn đôi mắt cậu nói: “Anh sẽ về sớm một chút.”

Mấy cặp đôi yêu nhau sao có thể không dính nhau được, khi chia xa lúc nào cũng bồi hồi cảm xúc, không muốn tách rời, muốn xích lại gần thêm chút nữa, nhưng họ không muốn làm ảnh hưởng lẫn nhau. Lúc Phó Nam Ngạn đi công tác thì Trì Chiếu cũng bận rộn việc của mình. Bọn họ đều có một thứ gì đó muốn gắn bó, đều muốn nỗ lực không ngừng vì những lý tưởng riêng, bản thân điều này cũng là một chuyện tốt.

Sau khi khôi phục thị lực, sự nghiệp của Phó Nam Ngạn tiến bộ vượt bậc về phía trước, ra ngoài giao tiếp cũng tiện, làm nghiên cứu cũng tiện, năng lực và trình độ đều tiến bộ song song. Mà không chỉ Phó Nam Ngạn, mấy năm nay Trì Chiếu cũng đã trưởng thành, khác với giáo sư Phó coi trọng về lâm sàng, thật ra Trì Chiếu càng thiên hướng về nghiên cứu học thuật hơn, ngoại trừ lâm sàng cậu còn theo đuổi vài dự án mới, cũng bắt đầu tự có cho mình một đội nghiên cứu, ngày tháng trôi qua cực kỳ phong phú.

Ngày Phó Nam Ngạn trở về, Trì Chiếu dự định đi đón anh, ai ngờ lại vướng phải liên hoan. Trì Chiếu vốn muốn nói rằng mình không tham gia, thật ra cậu muốn gặp Phó Nam Ngạn hơn là dự tiệc, nhưng lão giáo sư chủ nhiệm khoa kia lại không muốn, ông tức giận: “Ai muốn tới hay không tôi cũng mặc kệ, nhưng Tiểu Trì cậu không thể không tới được!”

Bây giờ Trì Chiếu đã trở thành nòng cốt của khoa. Việc nghiên cứu và phát triển thành công võng mạc nhân tạo đã mang lại cho cậu kinh nghiệm và danh tiếng. Năng lực của bản thân Trì Chiếu cũng được mài giũa và chứng minh trong các hoạt động và điều trị hàng ngày. Mấy ngày Phó Nam Ngạn mở họp cũng vừa khéo là lúc khoa tổng kết và tuyên dương nửa đầu năm, Trì Chiếu nhận được nhiều giải thưởng hơn rất nhiều giáo sư cũ bất kể là lâm sàng hay nghiên cứu. Trì Chiếu được công nhận là bác sĩ trẻ ưu tú nhất.

Trì Chiếu đành phải đồng ý: “Yên tâm đi chủ nhiệm, tôi chắc chắn sẽ đến.”

Bây giờ Trì Chiếu đã không còn là một thực tập sinh vừa nói một câu với Phó Nam Ngạn là sẽ đỏ mặt nữa, cậu đã cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài từ lâu mà trở thành thầy Trì, giáo sư Trì, còn có một số người trẻ tuổi rất ái mộ cậu.

Lúc liên hoan có vài thực tập sinh trong khoa lén ngắm nhìn Trì Chiếu. Trì Chiếu cũng từng trải qua độ tuổi ấy nên rất hiểu suy nghĩ của họ, cậu biết nên từ chối mà không để lại dấu vết như thế nào, nhưng cũng không muốn làm tổn thương những trái tim nhỏ bé ấy, vì thế chỉ thoải mái hào phóng mà kính rượu, không nhìn qua bên đó lấy một lần nào.

Buổi liên hoan hôm nay mãi cho tới hơn nửa đêm mới kết thúc, Trì Chiếu không kịp đi đón Phó Nam Ngạn nên anh bèn tới đón cậu. Gió đêm thổi qua khiến cậu có hơi lạnh, Phó Nam Ngạn lặng lẽ đứng đợi ở lối vào khách sạn, Trì Chiếu và mấy người cùng khoa đi tới, trong số các đồng nghiệp thì Trì Chiếu là tâm điểm của mọi người.

“Thầy Trì định về như thế nào vậy ạ? Hay để em đưa ngài về nhé?”

Đây là học sinh của Trì Chiếu, thằng nhóc này trắng trẻo sạch sẽ, rõ ràng là rất sùng bái Trì Chiếu. Lúc đi đường đôi mắt cậu ta luôn dán chặt trên người cậu, chỉ thiếu điều viết luôn chữ thích ở trên mặt.

“Không cần, người yêu tôi đến rồi.” Lúc nói chuyện với họ cậu đã muốn chạy tới phía Phó Nam Ngạn, biểu cảm của Trì Chiếu dịu dàng hơn, hào phóng giới thiệu với mọi người: “Giới thiệu cho mọi người một chút, đây cũng là bác sĩ trong bệnh viện chúng ta, giáo sư Phó Nam Ngạn của khoa Tâm lý.”

Trì Chiếu chưa bao giờ che giấu mối quan hệ của hai người, lúc vừa mới bắt đầu cậu đã không giấu diếm, hiện tại càng không cần. Họ đều dựa vào năng lực và bản lĩnh của mình để kiếm cơm, không ai chỉ vì điều này mà đặt câu hỏi nữa.

Nhưng thực tập sinh mới đi theo Trì Chiếu được một tháng nên không biết Phó Nam Ngạn là ai, cậu thanh niên kia nghe Trì Chiếu giới thiệu xong thì lập tức sửng sốt, biểu cảm cứng đờ hồi lâu mới gượng cười.

Vẻ mặt của cậu ta suy sụp thấy rõ: “Xin, xin chào giáo sư Phó.”

“Xin chào.” Phó Nam Ngạn hơi gật đầu với cậu ta.

Người trẻ mới hơn hai mươi mấy tuổi không giấu được suy nghĩ, sau khi Trì Chiếu giới thiệu, thực tập sinh không khỏi nhìn về phía Phó Nam Ngạn. Hai người lại trò chuyện vài câu, nhưng mấy câu hỏi của thực tập sinh đều xoay quanh Trì Chiếu, câu nào câu nấy đều là “thầy Trì của chúng tôi”, như thể tuyên bố chủ quyền.

Trên đường trở về, gió đêm thổi qua, Phó Nam Ngạn nhẹ giọng hỏi: “Vừa rồi là học trò của em à?”

“Dạ?” Trì Chiếu sửng sốt một lúc mới đáp lại: “Người vừa nói chuyện với anh sao? Là sinh viên đại học tới đây thực tập.”

Phó Nam Ngạn lại hỏi: “Còn có bao lâu nữa thì hết khoá?”

Trì Chiếu suy nghĩ một chút, đáp: “Chắc là tuần sau.”

Phó Nam Ngạn im lặng một lát, hơi gật đầu, nói: “Anh biết rồi.”

Có quá nhiều người thích Trì Chiếu, cậu đã không còn là một thực tập sinh nhỏ, cậu đang tỏa ra ánh sáng của riêng mình, không còn là đứa trẻ trốn trong lòng Phó Nam Ngạn khóc nữa rồi. Đương nhiên Phó Nam Ngạn rất vui bởi vì sự trưởng thành của Trì Chiếu, nhưng lại không tránh khỏi lo lắng và ghen tị trong lòng.

Cậu đã không còn là “thầy Trì” của mình anh nữa.

Dọc theo đường đi gió đêm thổi, cảm xúc đang không ngừng lên men, nỗi nhớ nhung đã một tuần không gặp đan xen sự ghen tuông vi diệu. Lúc về đến nhà còn chưa bật đèn, Phó Nam Ngạn bỗng dưng đè bả vai Trì Chiếu lại hôn cậu.

Gặ/m cắn, liế/m mú/t.

Đã làm điều này nhiều lần nên rất quen thuộc, nhưng dường như hôm nay giáo sư Phó có hơi khác, cường ngạnh, bá đạo, chân Trì Chiếu mềm ra: “Giáo sư…”

“Thầy Trì.” Hơi thở nóng rực phả vào bên mặt, một tay Phó Nam Ngạn đặt ở sau đầu Trì Chiếu, tay kia bóp bờ vai của cậu. “Có bao nhiêu người gọi em là ‘thầy Trì’?”

Tiếng nói khàn khàn truyền đến bên tai, đầu ngón tay Trì Chiếu cũng nóng lên.

“Trả lời câu hỏi của anh đi, hửm?” Phó Nam Ngạn lại hỏi một lần nữa, giọng điệu lạnh lùng nghiêm khắc như một giáo sư tâm lý mà cậu từng biết, động tác vô cùng mạnh mẽ không cho phép cậu trốn: “Có bao nhiêu người gọi em là ‘thầy Trì’?”

Chua loét, ngay cả Trì Chiếu cũng cảm nhận được mùi giấm trong giọng nói Phó Nam Ngạn.

Trì Chiếu lại chẳng hề ghét bỏ chút ghen tuông khó nói này một tí nào cả.

Cậu có thể đoán được đại khái vì sao Phó Nam Ngạn lại ghen, chắc là bởi vì thực tập sinh kia rồi. Cậu thấy hơi buồn cười, Trì Chiếu thậm chí còn chưa từng quan sát kỹ cậu thực tập sinh đó, nhưng lại cảm thấy trong lòng ngọt ngào, trái tim căng đến tràn đầy, giống như có cảm xúc gì đó sắp xuất hiện.

Thích quá đi mất.

Thích vẻ lạnh lùng của anh ấy, cũng thích dáng vẻ ghen tuông mất kiểm soát của anh.

Trì Chiếu cảm thấy mình hết cứu rồi, cho dù bị đè nặng như vậy cậu cũng cảm thấy rất thích.

Cậu chợt nhớ lại khoảng thời gian thực tập ở khoa Tâm lý, khi đó cậu mê mẩn Phó Nam Ngạn nhưng không nói ra, bây giờ giáo sư đã trở thành người yêu của cậu, Trì Chiếu chỉ cảm thấy cảm xúc yêu thích cứ liên tục tuôn ra không ngừng.

Thích muốn chết.

“Em chỉ có một mình giáo sư thôi.” Trì Chiếu ngẩng đầu nhìn Phó Nam Ngạn, thành kính mà hôn lên môi anh, trong ánh mắt tràn đầy si mê. “Em chỉ là thầy Trì của một mình anh thôi mà.”

Phó Nam Ngạn cười, bóp eo cậu, nhìn thẳng vào mắt: “Vậy thì chứng minh cho anh xem đi.”

Giáo sư Phó lúc hung dữ rất đáng sợ, không giống như sự chỉnh tề bên ngoài, anh không còn là giáo sư dịu dàng nữa, nhưng Trì Chiếu vẫn mềm mại như cũ, cho dù có bị đối xử thô bạo như thế, cậu vẫn rất nhớ thương người ta mà rúc ở trong lòng Phó Nam Ngạn, như là chú chó nhỏ trung thành nhất.

Bạn nhỏ làm thế khiến người khác đau lòng, bất kể lúc nào cậu cũng đều không chút do dự bày tỏ tình yêu của mình, vừa si tình lại vừa trung thành. Nhưng chỉ cần đơn giản như vậy là có thể dễ dàng xoa dịu trái tim bất an của Phó Nam Ngạn, cho dù là giáo sư dịu dàng hay giáo sư hung bạo, Trì Chiếu đều yêu anh một cách vô điều kiện.

Đôi mắt cậu trong veo, trong đó chỉ có mình Phó Nam Ngạn.

Cảm xúc trước đó chỉ xuất hiện trong chớp mắt, sau khi cơn ghen tan biến chỉ còn lại sự dịu dàng, Phó Nam Ngạn thành kính mà hôn môi Trì Chiếu, từng chút từng chút một.

“… Đỏ rồi.” Giọng nói Phó Nam Ngạn khàn khàn, ánh mắt anh nóng rực nhưng động tác lại cực kỳ dịu dàng, trái tim Trì Chiếu cũng theo đó mà rung rinh.

“Giáo sư…” Trì Chiếu có hơi ngại ngùng nhìn đi chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Đừng, đừng nhìn mà.”

Vừa rồi còn không cảm thấy gì, lúc này anh lại hôn cậu dịu dàng như vậy khiến cậu không khỏi xấu hổ, ánh mắt giáo sư Phó nóng quá đi mất.

Nhiều năm trước Trì Chiếu biết giáo sư Phó không nhìn thấy, vì vậy cậu chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ, cho dù cậu có độ/ng tình mất khống chế thế nào giáo sư cũng không nhìn thấy, nhưng hiện tại thì lại khác, ánh mắt Phó Nam Ngạn cứ dừng ở trên người cậu, trong ánh mắt chỉ có hình bóng của cậu.

Phó Nam Ngạn giả vờ như không nghe được câu nói kia, vì thế Trì Chiếu đỏ mặt che mắt của anh lại: “Đừng nhìn nữa mà giáo sư… Em không chịu không nổi…”

“Em ngại cái gì?” Phó Nam Ngạn nắm lấy cổ tay Trì Chiếu rồi hôn xuống đó, ánh mắt chăm chú nhìn cậu thật lâu, thành kính mà thâm trầm: “Rất xinh đẹp.”

Là rất rất xinh đẹp mới đúng, da của Trì Chiếu rất trắng, những vết đỏ trên người cậu nở rộ hệt như hoa mai. Đây đều là những gì Phó Nam Ngạn tận mắt nhìn thấy, trước đó anh không nghĩ tới điều này, nhưng chỉ khi vô tình nhìn thoáng qua thì đã không rời mắt được nữa rồi.

Trì Chiếu hiểu được tình cảm từ trong mắt anh, vì thế cậu thôi trốn tránh, tựa đầu vào vai anh, lặng lẽ trao cho anh một nụ hôn.

Đêm hôm đó, Phó Nam Ngạn dùng đôi mắt để chứng kiến toàn bộ quá trình. Sau khi Trì Chiếu thiếp đi, Phó Nam Ngạn vẫn ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của cậu hồi lâu. Anh liên tục miêu tả làn da của Trì Chiếu, đó là một loại cảm giác vô cùng viên mãn, tất cả nuối tiếc từ trước giờ đều biến mất hết.

Chẳng biết qua bao lâu, ánh trăng ngoài cửa sổ dần hạ xuống, Trì Chiếu ngủ say, rốt cuộc thì Phó Nam Ngạn cũng thỏa mãn. Khăn trải giường dính bẩn đã được anh thay mới, trong phòng ngủ tràn ngập hơi ấm, Phó Nam Ngạn nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, giọng điệu chân thành: “Anh yêu em.”

Trì Chiếu đã ngủ say, nhưng trong giấc ngủ, cậu vẫn theo bản năng mà ôm lấy cổ Phó Nam Ngạn, khẽ thì thầm: “Em cũng yêu anh.”
Bình Luận (0)
Comment