Thiêu Tâm

Chương 8

Nếu như nói trước đây Trì Chiếu thích Phó Nam Ngạn có chăng chỉ là thưởng thức vẻ đẹp, xen lẫn thích thú và tò mò, thì khoảnh khắc cậu nhận được cây kẹo bông gòn đó, cậu rõ ràng cảm nhận được một điều khác lạ. Vị ngọt của đường tan chảy trong miệng, trái tim của cậu như bị nhào nặn, mềm nhũn, tan ra, có một cảm giác vi diệu đang muốn bén rễ và nảy mầm.

Ngày hôm sau khi đến khoa tâm lý để báo cáo, Trì Chiếu cố ý chải một kiểu tóc thật soái, cậu biết Phó Nam Ngạn sẽ không nhìn thấy, nhưng cậu cảm thấy vẫn nên có một nghi thức.

Vẻ ngoài của Trì Chiếu rất đẹp, thiếu niên tỏa nắng như ánh mắt trời cùng cách ăn mặc đầy năng lượng, vừa mới đến cửa văn phòng khoa Tâm lý đã bị gọi lại.

Một bác sĩ ngồi ở cửa hỏi cậu: “ Cậu là thực tập sinh mới tới à?”

Trì Chiếu nở nụ cười thoải mái, khóe miệng lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ: “Xin chào các thầy, em là thực tập sinh mới tới, tên là Trì Chiếu, sinh viên lâm sàng.”

Không ai có thể không thích một hậu bối vừa nghiêm túc vừa lễ phép, người trong văn phòng không nhiều lắm, trước khi Phó Nam Ngạn đến, Trì Chiếu đã nhanh chóng làm quen với các bác sĩ khác, có hai chị gái cũng là sinh viên luân chuyển đặc biệt thích cậu, nhiệt tình kéo cậu tới hỏi đông hỏi tây.

“Em đến từ Đại học lâm sàng sao?” Một đàn chị với khuôn mặt tròn tròn hỏi cậu: “ Các em cũng đến khoa Tâm lý để thực tập à?”

“Vâng, vừa được thêm vào thôi ạ.” Trì Chiếu suy nghĩ một chút, quyết định không đề cập đến chuyện của Tri Tri: “Ban đầu trong bảng kế hoạch không có, sau này nhà trường cảm thấy cần thiết nên cho chúng em vào đây.”

“Cũng tốt.” Một đàn chị khác buộc tóc đuôi ngựa bày ra vẻ mặt hâm mộ nói: “Hồi ấy chị cũng rất muốn học lâm sàng, đáng tiếc điểm hơi kém, không thi đậu.”

“Mỗi khoa đều có đặc điểm khác nhau mà.” Trì Chiếu vội vàng an ủi cô nói: “Khoa Tâm lý không cần trực ca đêm, bọn em đều ghen tị muốn chết.”

“Cũng đúng.” Cô bật cười, thuận miệng nói: “Trước đây chị cũng không thích lắm, hiện tại học được nhiều cũng cảm thấy thú vị.”

Bên này mọi người đang trò chuyện vui vẻ, đột nhiên vang lên một tiếng động từ đâu tới, Trì Chiếu ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện một nam sinh trạc tuổi mình làm rơi tài liệu trên bàn, giấy trắng vương vãi trên đất.

Trì Chiếu đi tới nhặt cùng hắn: “Cậu không sao chứ?”

Nam sinh cúi đầu chỉnh sửa lại tài liệu, không nói gì.

Trì Chiếu đưa tài liệu nhặt được cho hắn, nói: “ Cậu cũng tới đây thực tập à?”

“Trần Khai Tế.” Nam sinh nhìn chằm chằm Trì Chiếu trong chốc lát, rồi lạnh lùng nói: “ Sinh viên năm tư khoa Tâm lý học lâm sàng.”

Một nam sinh vô cùng kiêu ngạo, mặc áo blouse trắng bên dưới là chiếc quần hip-hop, kết hợp cùng đôi giày thể thao màu tím càng thêm chói mắt, trông có vẻ là một thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ. Giọng nói lạnh lùng của tiểu thiếu gia toát lên vẻ gai góc, Trì Chiếu có thể nghe ra sự thù địch của hắn với cậu.

“Khai Tế đến rồi! Đi thôi, vừa lúc chúng ta cần kiểm tra phòng.” Chị gái buộc tóc đuôi ngựa nhiệt tình chào hỏi hắn, Trần Khai Tế cứng đờ một chút, từ một tiểu thiếu gia cao ngạo lập tức trở thành tên nói lắp: “Đàn, đàn chị buổi sáng tốt lành.”

Thì ra ngọn nguồn là ở đây, Trì Chiếu bất đắc dĩ cười cười.

Mấy chuyện này càng giải thích càng rối, tốt nhất là không nên đề cập tới, Trì Chiếu không phải loại người hời hợt, cậu không tự ti cũng không kiêu ngạo mà giới thiệu một chút về bản thân với Trần Khai Tế, sau đó quay về vị trí ban đầu của mình.

Đàn chị buộc tóc đuôi ngựa cùng Trần Khai Tế rời đi, Trì Chiếu chợt nhớ đến một chuyện quan trọng khác: “Đúng rồi, giáo sư Phó vẫn chưa đến sao ạ?”

“Giáo sư Phó Nam Ngạn?” Đàn chị có khuôn mặt tròn giải thích: “Giáo sư Phó Nam Ngạn có văn phòng riêng, hình như đến lúc kiểm tra phòng chính thức buổi sáng mới đến đây.”

“Còn ngày thường thì sao chị?” Trì Chiếu hỏi: “Ngày thường ngài ấy thường ở văn phòng hay phòng làm việc lớn này?”

“Thật ra ngài ấy đi thăm bệnh nhân cũng tương đối nhiều.” Đàn chị cười bất đắc dĩ: “Chịu thôi, giáo sư Phó bận lắm, còn có nhiều bệnh nhân từ nơi khác tới đây một hai đòi gặp ngài ấy kia mà.”

Trì Chiếu gật đầu: “Cũng đúng.”

Do ở cùng một phòng nên bọn họ cứ thi thoảng mà trò chuyện, Trì Chiếu cũng biết thêm kha khá thông tin về Phó Nam Ngạn, ví dụ như anh không ăn đồ ngọt, anh thích uống trà Ô Long, hay nhà anh ở khu dân cư phía sau bệnh viện, hay là… Anh còn chưa có người yêu.

Trước kia Chung Dương Thu nói anh chắc hẳn không có đối tượng, lúc xem trang cá nhân của anh Trì Chiếu cũng lờ mờ đoán được như vậy, nhưng “chắc hẳn” và “chắc chắn” là không giống nhau. Khi cậu nghe thấy người trong bộ phận nói chắc chắn rằng Phó Nam Ngạn không có đối tượng, Trì Chiếu không khỏi cười trộm trong lòng.

Ngoài mặt cậu vẫn bình tĩnh, bày ra vẻ mặt không thể tin được nói: “Thật sao ạ? Không phải có rất nhiều người thích giáo sư Phó sao?”

“Giáo sư Phó rất thông thái.” Đàn chị mặt tròn bĩu môi: “Người theo đuổi giáo sư cũng không ít đâu, ngày nào cũng đưa hoa tặng quà, chỉ có vài người có được tài khoản Wechat của anh ấy.”

Thì ra là thật sự có rất nhiều người theo đuổi!

Ban đầu Trì Chiếu vốn chỉ thuận miệng hỏi, nhưng lúc này chuông cảnh báo trong lòng đang reo lên réo rắt, cảm giác có nguy cơ vô cùng lớn. Nhưng cậu lại nghĩ tới cảnh nói chuyện phiếm của hai người, nhớ tới giọng điệu ôn hòa Phó Nam Ngạn, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác ngọt ngào.

Dù sao thì cậu đã kết bạn được với Wechat của Phó Nam Ngạn, còn thường xuyên trò chuyện cùng anh!

Phó Nam Ngạn rất ít khi chủ động nói chuyện với Trì Chiếu trên Wechat, nhưng chỉ cần Trì Chiếu chủ động tìm, anh đều cố gắng trả lời thật nhanh.

Trì Chiếu nhắc nhở anh mặc thêm quần áo, anh sẽ lịch sự nói cảm ơn. Khi cậu báo cáo tình hình của Tri Tri, anh sẽ nhẹ nhàng nói cậu vất vả rồi. Thỉnh thoảng hỏi anh một số câu hỏi chuyên môn, anh đều gửi tin nhắn thoại qua để giải thích, nội dung cuộc trò chuyện có thể không dài nhưng cậu có thể cảm giác được anh không trả lời qua loa, cũng không thiếu kiên nhẫn.

“Đang nói chuyện gì vậy?” Tiếng gậy dò đường quen thuộc cắt ngang suy nghĩ của Trì Chiếu, Phó Nam Ngạn đẩy cửa bước vào.

Trì Chiếu vội vàng đứng lên: “Chào buổi sáng, giáo sư Phó.”

Mặt khác mấy y tá cũng sôi nổi chào hỏi anh: “Chào buổi sáng, giáo sư.”, “Chào buổi sáng.”

Phó Nam Ngạn cũng không ra vẻ, lần lượt chào hỏi các bác sĩ và y tá, anh biết hôm nay là ngày đầu tiên Trì Chiếu tới nên đặc biệt đi tới hỏi cậu: “Tới khoa Tâm lý cảm giác thế nào?”

Tối hôm qua Trì Chiếu đã chào hỏi qua Phó Nam Ngạn trên Wechat, cho nên Phó Nam Ngạn cũng không lấy làm ngạc nhiên việc cậu đến, Trì Chiếu cười nhạt trả lời “Khá tốt”. Phó Nam Ngạn giống như trêu chọc mà nở nụ cười: “Cậu cũng được phết, mới một chút xíu đã làm quen được mấy cô gái trong bộ phận của tôi rồi.”

“Chỉ tuỳ tiện nói chuyện phiếm thôi ạ.”

Khuôn mặt của Trì Chiếu đỏ lên, hiếm khi có cảm giác khó xử như lúc này. Khi không có Phó Nam Ngạn cậu có thể hỏi từ trên trời xuống dưới bể, nhưng hiện tại Phó Nam Ngạn ở trước mặt cậu, cậu lại không biết nên nói thế nào, đó là loại thẹn thùng chỉ có khi đứng trước mặt người mình thích.

Phó Nam Ngạn cười ôn hòa, không tiếp tục hỏi nữa, nhưng một bên đàn chị cười hì hì nói: “Chúng tôi trò chuyện không ít đâu, thậm chí còn nhắc đến giáo sư Phó nữa.”

“Ồ?” Phó Nam Ngạn hơi nhướng mày, “Nói cái gì về tôi?”

“Lịch sử tình trường.” Cô không chút do dự, hiển nhiên trong khoa vấn đề này không phải là lần đầu tiên được thảo luận, “Giáo sư Phó, ngài nói một chút về chuyện tình cảm hồi xưa của ngài đi, chúng tôi đều rất muốn nghe.”

Mặt Trì Chiếu càng đỏ thêm, lại không nhịn được mà hơi vểnh tai, Phó Nam Ngạn nhếch môi, không tức giận cũng không trực tiếp trả lời, chỉ hỏi cô: “Mấy câu hỏi tôi đặt ra hôm qua cô đã hiểu hết rồi à?”

“Giáo sư ngài lần nào cũng như vậy.” Đàn chị bĩu môi: “Không phải chỉ có mình tôi tò mò… Trì Chiếu cũng muốn biết, đúng không Trì Chiếu?”

Trì Chiếu đột nhiên bị gọi tên, thấy đàn chị đang làm mặt quỷ với cậu, đành phải thừa nhận nói: “Đúng là có hơi… tò mò.”

Cậu thật sự rất muốn biết, cậu không muốn nói dối.

Giáo sư Phó quá ôn hòa, như một ngọn núi nhìn thấy được không với được, Trì Chiếu có đôi lúc nghĩ, một người như vậy cũng sẽ cháy hết mình vì ai đó ư?

Cậu giương mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Phó Nam Ngạn, thầm nghĩ, chắc là có nhỉ, dù sao anh cũng đã hơn ba mươi, lại có nhiều người thích anh như vậy…

“…Không có.” Phó Nam Ngạn đè đè mi, tựa như không nghĩ tới bọn họ sẽ cảm thấy hứng thú như vậy, bất đắc dĩ nói: “Tôi chưa từng yêu đương.”

“Oa.” Đàn chị là lần đầu tiên nghe được đáp án, đôi mắt mở lớn, liên tiếp hỏi một loạt câu hỏi: “Trước giờ đều không có? Tại sao vậy? Không phải có rất nhiều người thích ngài sao?”

“Nhiều tới vậy à?”

Phó Nam Ngạn không hề trả lời, bình tĩnh mà gõ nhẹ gậy dò đường, đàn chị lập tức im lặng: “Thực sự xin lỗi giáo sư, tôi không hỏi nữa, tôi đi làm việc đây!”

“Ừm, tiếp tục đi.” Phó Nam Ngạn lạnh nhạt phân phó: “Xem lại sách, lát nữa kiểm tra phòng tôi sẽ hỏi một số câu nữa.”

Rất nhanh thời gian kiểm tra phòng đã đến, những thực tập sinh khác cũng lục tục đi tới, Trì Chiếu cũng không nghĩ nhiều, cầm bút đi theo mọi người tiếp tục ghi chép.

Trong thời gian rảnh rỗi, cậu ngắm nghía sườn mặt của Phó Nam Ngạn, trong đầu cậu vô thức hiện lên một câu hỏi —- Tại sao?

Cậu rất vui vì trước đây Phó Nam Ngạn chưa từng yêu đương, lại tự hỏi, vì sao một người ưu tú như anh vẫn luôn lựa chọn độc thân?

Lúc sau có các anh chị ngầm thảo luận về Phó Nam Ngạn là chủ nghĩa độc thân, Trì Chiếu ở bên cạnh nghe, hiếm khi mở miệng cắt ngang cuộc trò chuyện của họ: “Không hiểu hết sự việc thì không nên nói bậy.”



Trong cuộc sống Phó Nam Ngạn là người ôn hoà, nhưng trong công việc anh lại rất nghiêm túc và hà khắc, có lẽ là do Trì Chiếu mới tới, mấy ngày kế tiếp Phó Nam Ngạn vẫn chưa kiểm tra cậu lần nào, cũng không hỏi những sinh viên lâm sàng khác, nhưng mỗi ngày anh đều kiểm tra bác sĩ thực tập và mới tốt nghiệp chuyên ngành, những người không trả lời được còn phải chép phạt nội dung tương ứng trong sách ba lần.

Bị chép phạt liên tiếp mấy ngày, một thực tập sinh không chịu được oán giận: “Mấy câu ngài hỏi đều không phải trọng điểm!”

Phó Nam Ngạn lạnh nhạt nhìn anh ta, nói ra câu nói vàng ngọc mà mọi giáo viên đều sẽ có: “Người bệnh cũng sẽ không sinh bệnh theo sách của cậu.”

Họ nói anh nghiêm khắc, nhưng quả thực họ học được rất nhiều, Trì Chiếu là sinh viên lâm sàng, hiểu biết về tâm lý học chỉ dừng ở giai đoạn phiến diện, sau khi đi theo kiểm tra phòng vài ngày, Trì Chiếu cũng có một số nhìn nhận nhất định đối với khoa Tâm lý: Đây là ngành học mới nổi, cũng là một môn khoa học, bản chất của bệnh tâm lý, cảm lạnh và sốt không khác nhau là mấy, đều có di chứng để lại, không được kỳ thị và phân biệt đối xử.

Phó Nam Ngạn tôn trọng bệnh nhân, bởi vậy người bệnh cũng dành cho anh sự tôn trọng tuyệt đối, bệnh nhân trong phòng bệnh đều rất thích anh, cho dù đôi lúc họ khóc rống hay hét lên vì không kiềm chế được cảm xúc, đến lúc bình tĩnh lại, cũng sẽ nghiêm túc mà nắm chặt tay anh nói cảm ơn.

Trong văn phòng của Phó Nam Ngạn treo đầy cờ thưởng, sau mỗi một cờ thưởng đều là một niềm hy vọng mới, đây là sức hấp dẫn của nghề bác sĩ, và đó cũng là sự hấp dẫn của Phó Nam Ngạn.

Bệnh viện số Năm là một bệnh viện đa khoa, nhưng bệnh nhân trong khoa tâm lý lại khá ít, dưới sự dẫn dắt của những người đi trước, kiểm tra phòng mỗi ngày đều được tiến hành một cách trật tự, sau khi hoàn tất mọi người đều đi làm công việc riêng của mình, Trì Chiếu là thực tập sinh mới tới nên không có việc gì làm.

“Cậu đến phòng khám bên cạnh đọc sách đi.” Kiểm tra phòng ngày hôm nay xong Phó Nam Ngạn bèn phân phó: “Nếu cần thiết thì các thầy sẽ gọi cậu.”

Trì Chiếu hỏi: “Còn ngài thì sao?”

Phó Nam Ngạn nói: “Tôi có một hội nghị sắp tổ chức.”

Hội nghị diễn ra từ sáng đến tối, trong lúc đó Trì Chiếu giúp đàn anh chạy việc vặt hai lần, thời gian còn lại đều ở phòng khám đọc sách. Dù sao cậu cũng là sinh viên lâm sàng, chưa học qua tâm lý học nên phòng khám cũng không quá yên tâm với họ.

Nhưng như vậy cũng có chỗ lợi, Trì Chiếu mượn sách giáo khoa tâm lý cẩn thận nghiền ngẫm mấy chương, học được không ít kiến thức.

Buổi tối tám giờ.

Phó Nam Ngạn cuối cùng cũng kết thúc cuộc họp và trở về.

Trì Chiếu nghe thấy âm thanh quen thuộc của gậy dò đường, lòng cậu tràn đầy vui mừng mà đi qua đón anh, giống như một đứa trẻ định khoe khoang, cậu đang muốn nói cho Phó Nam Ngạn nghe thành quả học tập hôm nay của mình, chạy đến trước mặt Phó Nam Ngạn, cậu đột nhiên phát hiện bên thái dương của anh có vết bầm, màu tím lan rộng ra một bên thái dương, có chỗ còn bị rách da.

Trì Chiếu kinh ngạc: “Giáo sư Phó ngài bị sao vậy? Tại sao trên đầu đột nhiên tím một vùng thế này?”

“Bầm tím sao?” Phó Nam Ngạn hơi hơi nhíu mày, ngón tay ấn nhẹ một bên thái dương, hít sâu một hơi: “Khó trách đau như vậy.”

Trì Chiếu sốt ruột: “Ngài va vào chỗ nào à?”

“Ừm, va vào cửa.” Phó Nam Ngạn gật đầu, không để ý lắm nói: “Chuyện thường xảy ra mà, qua hai ngày là ổn thôi.”

Từ khi mắt anh không nhìn thấy được, đôi khi va chạm đối với Phó Nam Ngạn là chuyện bình thường như cơm bữa, dù sao anh cũng không phải người khỏe mạnh, cho dù có gậy dò đường trợ giúp cũng không có khả năng nhanh nhạy như người bình thường được.

Chuyện này đối với Phó Nam Ngạn đã sớm thành thói quen, anh dịu dàng cười nói không có việc gì, xoay người đi vào văn phòng của mình. Trì Chiếu lại thấy không được, vô cùng lo lắng mà mượn y tá bên cạnh thuốc sát trùng cùng tăm bông, sốt ruột nói: “Tôi giúp ngài bôi thuốc, trầy da hết rồi.”

“Không ——”

Phó Nam Ngạn theo bản năng từ chối, nhưng Trì Chiếu đã dán lại gần, hơi thở thuần khiết đặc trưng của thiếu niên tràn vào khoang mũi, song động tác trên cổ tay của cậu lại rất cẩn thận.

“Sẽ ổn ngay thôi.” Trì Chiếu có hơi khẩn trương, cậu rất cẩn thận vì sợ Phó Nam Ngạn đau, giọng nói mang theo run nhẹ: “Ở đây còn đau không?”

Động tác kia quá mức nhẹ nhàng, giống như một chú cún con đang duỗi móng vuốt, yết hầu Phó Nam Ngạn khẽ nhúc nhích, lời nói từ chối lại bị anh nuốt xuống, nói: “Không sao.”

Động tác của Trì Chiếu càng chậm hơn, nâng bằng hai tay như sợ anh đau: “Tôi sẽ nhẹ một chút, ngài đừng lo lắng.”

Phó Nam Ngạn ôn hòa cười nói: “Ừm, cậu vất vả rồi.”

“Có thể sẽ hơi đau, ngài chịu đựng một chút.”

……

“Rồi rồi, sẽ ổn ngay thôi.”

……

Ngoài cửa, cách một bức tường, Trâu An Hòa đang muốn đẩy cửa vào mang theo vẻ mặt kỳ quái, bàn tay đang đặt trên nắm cửa khẽ siết lại.

Đau một chút, nhẹ một chút, chịu đựng một chút… Ai có thể nói cho hắn biết trong này đang làm cái gì không?!
Bình Luận (0)
Comment