Thiêu Thân Yêu Nghiệt

Chương 42

Phong Liêm nép sát Liễm Ảnh, giật giật mép áo cô ta "Kia...chẳng phải là tên ma vương đó chứ?" Vừa nói nhỏ lại vừa trộm liếc Đông Ân.


Liễm Ảnh hờ hững nhìn tràng cảnh trước mắt, hừ một tiếng.


Quên không nói, hiện tại bây giờ bọn họ đang đứng trước một ngôi làng, chỉ có điều...


Khắp nơi tan hoang đổ nát gần hết, chỉ còn số ít ngôi nhà xây bằng đá vẫn miễn cưỡng trụ được.


Không có dấu hiệu của sự sống


Thậm chí...còn có nhiều hài cốt rải rác khắp nơi


Bầu không khí tràn ngập mùi tử khí.


Vũ Sâm:"Làng bị bỏ hoang sao?"


Ý Viên nhìn một lượt ngôi làng, nói:"Cũng không chắc. Nếu bỏ hoang thì còn đưa chúng ta tới đây làm gì, nhất định là có cạm bẫy"


Hơn nữa...không khí quỷ dị này...


"Này! Bên kia hình như có người!" Khiếu Giai hốt hoảng chỉ tay về phía một bóng dáng run lẩy bẩy đang núp dưới gốc cây tàn tạ trụi lá.


Cả người hắn bao một chiếc khăn choàng màu đen, mũ kéo xuống che hơn nửa khuôn mặt cộng thêm sắc trời âm u khiến họ căn bản không nhìn ra diện mạo của hắn.


"Giữa nơi hoang vắng như vậy mà có người sống ở đây, nghi lắm à nha" Phong Liêm nhìn người lạ mặt đó, cảm thán.


Ý Viên đưa tay chắn Đông Ân đang định bước đến, chậm rãi lùi một bước "Không phải người sống" cô bình tĩnh quay đầu liếc đám người đằng sau "Mà là tang thi."


Cái gì!


Tang thi!?


Tất cả mọi người cứng ngắc


Cùng lúc đó, một vài bóng dáng sau mấy đống đổ nát lảo đảo đi ra, thân thể còm giơ xương, quần áo rách nát, da bọc xương xám trắng, răng nanh dính đầy máu, khuôn mặt không hoàn chỉnh, trên mặt lỗ chổ những ổ giòi bọ khiến người ta ghê tởm.


Đúng như cô nói, chúng thật sự là tang thi.


Khiếu Giai nhìn thấy, mặt cắt không còn giọt máu, bên trong sôi sục như muốn nôn ra.


Làm ơn đi, trước giờ cô chỉ biết đến zombie qua phim ảnh, nào có ngờ lại được tận mắt chứng kiến chúng ngoài đời.


Những người còn lại đồng thời lùi một bước, định xoay người muốn chạy...


"Nếu muốn làm bữa ăn béo ngậy của chúng thì cứ việc chạy" Ý Viên lạnh lùng lên tiếng, mắt điềm tĩnh nhìn đám tang thi đang di chuyển về hướng bọn họ. Quả thực chúng đi rất chậm, nhưng, không có nghĩa là tất cả.


Một số còn dịch chuyển nhanh hơn lũ báo châu phi.


Nếu càng chạy trốn, chúng sẽ đuổi càng hăng, thực lực người thường không thể so bằng chúng.


Vũ Sâm:"Vậy làm sao giờ?" Không chạy thì họ ngồi chờ chết à!


Nhầm, là đứng.


"Cách duy nhất bây giờ là...giết chúng"  Ý Viên nhếch miệng đáp.


Gì cơ?! Giết?


Cô điên à!


Phong Liêm:"Không thể..." Liều mạng như vậy được.


Ý Viên:"Sao? Đừng nói với tôi mấy người không dám nha. Chức hắc đạo là để là cảnh hả?"


"..." Bọn họ đương nhiên không dám, dù sao họ cũng chưa từng nếm qua thời kì mạt thế bao giờ, bảo giết thì giết, nói dễ nghe nhở.


"Đương nhiên chúng ta bây giờ sẽ không dùng tay không để giết tang thi, xem lại xem bản thân đang trang bị những gì" Cô rút hai thanh chuỷ thủ bên hông, ma sát chúng tạo tiếng "xoẹt xoẹt".


Mọi người ngẩn ra, bây giờ mới phát hiện trang phục bản thân cũng có chút thay đổi.


Đông Ân-Hai khẩu súng lục


Vũ Sâm-Roi điện


Tần Liệt-Xích bạc


Khiếu Giai-Súng điện


Phong Liêm-Vuốt ma sói


Liễm Ảnh-Lụa thiên tàm ti


Ở mỗi ảo cảnh sẽ có một trang bị phù hợp với bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment