Thiêu Thân Yêu Nghiệt

Chương 5

Lúc bà Giang đến thăm Ý Viên đã là chuyện của ngày hôm sau. Không phải bây giờ bà mới đến, lúc trước do quá mệt mỏi vì phải túc trực cạnh giường bệnh con gái nên bà bất đắc dĩ phải nghe lời ông Giang, về nhà nghỉ ngơi lấy sức sẵn tiện nấu cho con bà ít đồ tẩm bổ. Thấy Ý Viên đang nhắm mắt nằm trên giường, lòng bà lại đau như cắt từng khúc ruột, con gái bà sao lại ra nông nỗi này? Tại sao sau khi tỉnh lại, Mễ nhi như biến thành một người khác, bắt đầu trở nên lạnh lùng xa cách như thế? Còn có, chuyện tự sát...


Giọt lệ lại bất giác rơi xuống, bà lặng lẽ lấy tay gạt đi rồi đặt hộp đồ bổ lên mặt bàn. Nghe tiếng động, mí mắt Ý Viên chợt mở, liền đảo mắt thấy bà Giang cách đó không xa, không chào hỏi cũng không nói năng, chỉ nhìn bà chăm chú.


Bà Giang thấy cô tỉnh, trong lòng có chút mừng, vội nói:


-Mễ nhi tỉnh rồi, con có đói không? Mẹ có làm canh sâm mà con thích ăn đây. Để mẹ lấy cho con nhé?


Ý Viên không đáp, gật nhẹ đầu.


Bà Giang trong lòng càng thấy phấn chấn, vội múc canh sâm còn khói nghi ngút ra bát, cẩn thận bưng đến bên giường bệnh Ý Viên. Bà thổi thổi muỗng canh sâm còn nóng rồi đưa đến miệng cô, từng cử chỉ đều chứa đầy tình thương yêu của một người mẹ dành cho con. Ý viên cũng rất phối hợp, hé miệng húp một ngụm canh khiến bà Giang rất vui, nụ cười trên mặt càng thêm dịu dàng ôn nhu.


Ý Viên nhìn bà, đáy mắt trầm xuống. Cũng rất lâu rồi cô chưa được ai chăm sóc tận tình như thế, kể cả mẹ cô. Nhìn người phụ nữ trước mặt, đáy lòng cô hơi xót xa, không biết khi nghe con gái đã không còn trên đời này, bà ấy sẽ thế nào đây?


Ăn hết bát canh, bà Giang lại nhẹ giọng hỏi cô: "Mễ nhi, con đã nhớ ra được gì chưa?"


Ý Viên nhìn bà, đầu gật nhẹ đến nỗi khó phát hiện. Dù sao cô giả mất trí cũng chỉ để biết thân phận của nguyên chủ, giờ cũng không cần tiếp tục giả nữa.


Bà Giang nhìn thấy, chỉ khổ tâm thở dài, bà rất lo cho Mễ nhi, con bé cứ như con búp bê vô hồn vậy, không cười không nói, cả ngày luôn giữ thái độ 'im lặng là vàng'. Ngộ nhỡ con bé bị cú sốc tâm lí quá lớn dẫn đến tâm thần không ổn định thì sao đây?


"Vậy con thành thật trả lời cho mẹ. Vì sao con muốn tự sát? Có phải vì chuyện thằng Liệt mà con thành ra thế này phải không? Có ấm ức gì thì nói mẹ biết, hà cớ gì phải một mình cắn răng chịu đựng. Con có biết mẹ nhìn con như thế thì đau lòng đến mức nào không? Mẹ là mẹ ruột của con, mẹ không muốn con bị tổn thương dù chỉ một chút, con có hiểu không?" Bà nhìn thật sâu vào mắt cô, giọng nghẹn ngào.


"..." Nguyên chủ đi rồi, bà có nói với tôi cũng vô dụng. Tôi chỉ muốn về nhà thôi.


Ý Viên vẫn bảo trì trạng thái im lặng, vẻ mặt vẫn cứ hờ hững như có như không.


Bà Giang hàn huyên một lúc thì ông Giang đến. Thấy con gái biểu hiện tuy có phần lạnh lùng nhưng ít nhiều cũng khá lên đôi chút, lòng ông cũng nhẹ hẳn đi. Đứa nhỏ này vì chuyện tình cảm mà giở sống giở chết, ông chẳng lẽ lại không đau lòng sao. Ngay từ khi còn nhỏ , Mễ nhi của ông đã đem lòng mến mộ tên nhóc Tần Liệt đó, hai nhà cũng rất phấn khởi và cũng đã coi nhau như thông gia tương lai. Nhưng biết đâu được thời gian qua đi, Mễ nhi đối với Tần Liệt vẫn si mê như cũ nhưng Tần Liệt kia căn bản không để Mễ nhi vào mắt, thậm chí ông còn nhìn thấy, tên nhóc đó đối với Mễ nhi chỉ có chán ghét. Hôn ước này sớm đã là dây thừng ràng buộc hai chúng nó, bằng không, con gái ông đã không có ngày hôm nay rồi.


Nhưng mà kể cũng lạ, thể chất con bé sao có thể tốt đến kì diệu như thế? Đầu tiên là thoát được nguy cơ phải sống thực vật, tiếp đó là nhảy từ tầng bốn xuống mà không chết hơn nữa còn tỉnh lại sớm hơn dự đoán.


Trong lòng ông dâng lên rất nhiều nghi hoặc nhưng rất nhanh bị ông đè nén xuống. Ông đi tới xoa đầu Ý Viên, mỉm cười:" Con gái ba tỉnh lúc nào? Đang cùng mẹ nó nói chuyện gì thế?"


Ý Viên nâng mắt nhìn ông, vẫn như cũ, không nói.


"Con bé tỉnh lâu rồi, tôi đang nói chuyện hồi nó còn nhỏ." Bà Giang dịu dàng mỉm cười nhìn chồng rồi lại nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Ý Viên.


Một nhà ba người vui vẻ cười nói, tất nhiên, người chỉ nghe là cô.


Xem ra bối cảnh cô tạo cho nguyên chủ thực sự vô cùng tốt. Phải nói là nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Nếu như nguyên chủ biết hưởng thụ thì óc cô ta cũng không thu lại như trái nho.


Bất quá...cô nhất định phải trở về.

Bình Luận (0)
Comment