Thiếu Tướng Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 13


**Khu nhà ở quân sự bộ quốc phòng.
Phạm Tuấn trở về sau một ngày làm việc đã gần một tháng, kết quả điều tra lại chỉ là con số không.

Đội chuyên án dù đã đào ba tấc đất, khám nghiệm tử thi trên dưới không biết bao nhiêu lần vẫn vậy.
 Phạm Tuấn mệt mỏi tựa người vào ghế sau xe, trong đầu anh bây giờ lại hiện ra hình ảnh của Tư Lan buổi sáng hôm ấy.

Một cô gái thanh thuần tươi mát, giống như ánh mặt trời buổi bình minh.
Anh không biết vì sao mình lại đột nhiên nghĩ về người con gái đó, có lẽ đầu óc anh dạo này hỏng rồi chăng.
Xe chạy vào trong tiểu khu, quân tự vệ nhìn thấy biển số theo lệ mở cửa, nghiêm chào cho đến khi xe khuất xa.

Để đảm bảo an toàn, chính phủ xây dựng một khu nhà ở cho các quan chức cao cấp.

Nơi đây được canh phòng và bảo vệ cả ngày lẫn đêm.
"Thiếu tướng ngài về rồi, đồ ăn con hâm để sẵn trên bàn, con xin phép."
Người giúp việc chào Phạm Tuấn rồi rời đi.

Tư Lệnh vốn muốn tìm người đến để giúp anh lo chuyện trong nhà.

Nhưng anh không thích người lạ ở cùng, vậy cho nên chỉ đành để cho Út Mai giúp việc theo giờ. 
Ăn uống qua loa Phạm Tuấn trở về phòng làm việc.

Trong phòng có một cái bảng đen lớn, trên bảng là một loạt ảnh đen trắng được dán khắp nơi và những ghi chú tạo nên sơ đồ của vụ án hoa ngọc lan.
Vụ án đầu tiên xảy ra vào 3/12/1971, người chết là Dương Bá Đạt đồn chủ đồn điền cao su ở Long Phước.

Ông ta từng khá thân thiết với Mee Rick một sĩ quan quân đội Mỹ ngày trước. 
Ông ta chết vào giữa đêm, địa điểm ban đầu được xem là trong chính nhà máy cao su của ông ta.

Loại nọc độc trúng phải là của rắn cạp nia.
Vụ thứ hai, nạn nhân lại là cậu hai của nhà máy sản xuất giấy Hưng Thịnh.


Xác được phát hiện trong nhà tắm tại biệt thự riêng ở Châu Hải, lần đó là nọc rắn hổ chúa.
Vụ thứ ba, một quan tổng trấn đã về hưu, trước khi gia đình ông ta muốn lên tàu xuất ngoại qua Mỹ, kẻ đó ra tay ngay trên tàu.
Vụ thứ tư cách vụ của Trần Bình vỏn vẹn hai tháng, phó giám đốc ngân hàng Đông Dương.
Cả năm vụ án, 5 người này không có bất kỳ liên kết nào với nhau.

Nếu anh cho rằng Trần Bình là kẻ bán tin cho chính phủ.

Vậy bốn người còn lại thì sao, họ không có bất kỳ liên hệ nào với quân cách mạng, không thể gọi là thanh trừ được.
Tất cả các manh mối đều chỉ quy về một hướng, đóa ngọc lan ở hiện trường.

Nó đại biểu cho cái gì? Vì sao kẻ đó lại để lại nó bên cạnh nạn nhân. 
Một người có thể am hiểu về các loại độc rắn, có thể tiến hành lấy nọc hẳn là một người vô cùng am hiểu về y thuật.

Một cô gái sao có thể bắt rắn, đừng nói đến lấy nọc rắn.

Phạm Tuấn viết một dấu chấm hỏi thật to bên cạnh hình của Tư Lan.

Một câu hỏi mà anh vẫn chưa tìm được câu trả lời, tất cả dường như rơi vào bế tắc.
☆Số 79 đường Thập Tự.
Tư Lan kéo hộc bàn lấy ra một chiếc hộp gỗ, bên trong hộp có 5 đóa ngọc lan ép khô.

Mỗi một bông đại diện cho một kẻ mà cô đã xử lý. 
Nhìn mqays đóa ngọc lan được ép khô, Tuyết Lan có chút tò mò hỏi.
"Mỗi bông hoa này tương ứng với một người cô giết sao?"
"Bọn họ có kẻ nào mà không đáng chết."
Tuyết Lan thở dài, suy nghĩ của con người ở thời đại này cô đúng là không hiểu nỗi.

Tư Lan nói cho cô nghe vì sao cô ấy giết những người này, vì sao lại chọn hoa ngọc lan làm vật tượng trung cho cái chết.
Dương Bá Đạt ông ta cấu kết với tư bản Mỹ, bóc lột cùng kiệt sức lao động của công nhân.

Dưới ba tấc đất trăm hecta đồn điền của ông ta, không biết đã có bao nhiêu xác thân bị vùi trong đó. 

Hai Thịnh hắn dựa vào nhà mình có tiền, xem phụ nữ như cỏ rác dẫm đạp dưới chân.

Quan trọng hơn hắn đã ***** *** một liên lạc viên trong tổ chức, khi cô ấy trà trộn vào vũ trường để lấy tin.
Bá hộ Lý, những năm ông ta làm tổng trấn dưới sự bảo hộ của chính phủ cũ, ông ta đã vơ vét không biết bao nhiêu của cải, tàn sát biết bao nhiêu chiến sĩ cách mạng yêu nước.

Giờ lại muốn mang tiền chạy qua Mỹ, hạn người như ông ta xứng đáng phơi xác giữa biển khơi.
 Nguyễn Duy lại là một kẻ còn thối rữa, hắn vậy mà dám mang cổ vật quốc gia tuồng ra nước ngoài bán.

Còn móc nối đường dây dụ dỗ các cô gái trở thành gái mại ***, phục vụ cho thú vui trụy lạc của những kẻ có tiền.
Từng kẻ từng kẻ mà cô đã giết, không có kẻ nào không đáng chết.

Hoa ngọc lan tượng trưng cho sự hiếu thảo, nhân từ và thánh thiện, đồng thời cũng biểu thị cho sự bền bỉ và sức sống mãnh liệt.
 Cô không phải thánh nhân, cô không có sự nhân từ và thánh thiện.

Một loại hoa cao quý như thế, nhưng cô vì sao lại chọn nó thành đại biểu cho cái chết.

Tư Lan vuốt lấy đóa ngọc lan trắng, đặt nó vào trong hộp.
 Ngày đó khi mẹ cô rời đi, trên tóc bà vẫn còn đóa ngọc lan do chính tay cô cài lên.
Mẹ, là cái chết thương tâm đến mức nào mà khiến Tư Lan khi nhắc đến nó cũng phải mang theo oán hận.

Tuyết Lan tuy không thể nhìn thấy biểu cảm của cô ấy lúc này nhưng có thể nghe ra cảm xúc giao động trong lời nói của cô.
Tư Lan kể xong không trò chuyện cùng cô nua2x mà nhấc điện thoại xoay vòng một dãy số.
"Alo."
Đầu dây bên kia giọng một cô gái giống như đang mơ ngủ.

Tư Lan nhìn đồng hồ đã hơn 9 giờ đêm, nhưng cô biết Thu Cúc giờ này vẫn chưa ngủ.
"Là mình Tư Lan."
"Gọi mình giờ này có chuyện gì sao?"
Thu Cúc nghe tiếng Tư Lan thì tỉnh ngủ hẳn ra, cô đang phải biên tập lại nội dung bản tin sáng sớm ngày mai để đưa cho tổng biên tập.

Thu Cúc là bạn của Tư Lan ngày hai người cùng học ở trường nữ sinh Nam Thành.
 Sau khi học xong cô quyết định qua Pháp du học, Thu Cúc ở lại theo đuổi đam mê báo chí.

Cô ấy bây giờ là một trong những phóng viên có tiếng của Tuần San Nhật Báo.

Lần trước ám sát Trần Bình cũng là cô lợi dụng Thu Cúc, thông qua cô ấy Tư Lan để cho ông ta biết cô vô cùng thích bộ dây chuyền ngọc trai kia.

Thu Cúc không hề biết gì về thân phận thật sự của cô.
"Mình cần cậu giúp một việc."
"Việc gì cậu nói đi."
Thu Cúc ngồi thẳng lưng, phải biết rằng cô quen Tư Lan gần 10 năm, trong ấn tượng của cô, Tư Lan chưa từng nhờ vả bất kỳ ai.

Cho dù cô và Tư Lan rất thân với nhau, đây cũng là lần đầu tiên cô ấy mở miệng nhờ cô giúp đỡ.
Sau khi nói chuyện với Thu Cúc xong, Tư Lan lật xấp tài liệu trên bàn xem lại lần nữa, bên trong là tất cả mọi thông tin về Phạm Tuấn.

Ba mươi tuổi đã là thiếu tướng quân đội Dân Quốc, cháu trai duy nhất của tổng thống Dương Trác, sau khi cuộc đảo chính diễn ra, anh ta được cử sang Mỹ.

Tốt nghiệp loại xuất sắc học viện quân sự Hoa Kỳ trong 5 năm.

Trở về liền đảm nhận sĩ quan cấp cao huấn luyện cho học viên trường sĩ quan của bộ tư lệnh.

Thông thạo lái các loại thiết giáp, xe tăng và máy bay tiêm kích. 
Đối với một kẻ có cái đầu lạnh, vậy phải làm sao mới khiến hắn gỡ lớp phòng bị.

Con mồi lần này chỉ có thể dọn một cái bãi thật lớn, chậm rãi quăng mồi và chờ đợi.

Nhưng là loại mồi nào mới khiến cá cắn câu.
"Cô vẫn chưa chịu từ bỏ việc tiếp cận anh ta à?
"Chuyện mà Tư Lan tôi muốn làm cho dù cô có là bản thân tôi, tôi cũng sẽ không cho phép cô phá hoại kế hoạch của mình, cô yên phận lại cho tôi."
Mỗi lần nhắc đến Phạm Tuấn hai người bọn họ điều tan rã trong không khí không vui.

Cô thật muốn có siêu năng lực mà, ví như có thể điều khiển tâm trí của người khác đó, nhưng vậy cô nhất định sẽ tẩy sạch csis não úng nước này của Tư Lan.
Văn phòng luật sư của Phủ Đầu Rồng đang gặp một số vấn đề trục trặc.

Luật sư đảm nhận việc đối ngoại đột nhiên đổ bệnh.


Phó trưởng bộ ngoại giao cử người tìm đến công ty nông sản Bình Điền.
"Xin hỏi ngài gặp ai."
Nhân viên lễ tân vô cùng lịch thiệp chào hỏi người trước mặt.
"Xin hỏi cậu cả Hùng có ở đây không? Tôi là người của bộ ngoại giao đến gặp cậu Hùng có việc."
Người đàn ông trong bộ quần tây, sơ mi đóng thùng tay cầm một chiếc cặp da đen trông không có vẻ đang nói dối.

Nhưng từ khi nào giám đốc của bọn họ lại quen biết với cả bộ ngoại giao.

Cô lễ tân cố kìm nén sự tò mò mà đi đến phòng giám đốc gõ cửa, rất nhanh liền trở ra mời người kia vào.
Mạnh Hùng đang kiểm tra số liệu xuất nhập hàng trong ngày.

Nghe nói người của bộ ngoại giao đến anh nhìn người đàn ông trước mặt, lịch sự mời anh ta ngồi.
"Không biết anh tìm tôi có việc gì?"
Mạnh Hùng nhàn nhã nhấp tách cafe nóng, người đàn ông nhận lệnh đến đây, đương nhiên cũng biết danh tiếng của cậu cả Hùng.
"Cậu cả không dám mất thời gian của cậu, ngài bộ phó muốn tôi đến mời cậu làm cố vấn pháp luật cho bộ ngoại giao."
Cố vấn pháp luật, Mạnh Hùng đặt chiếc tách trên tay xuống bàn.

Vẫn là phong thái nho nhã của người được tiếp thu một nền giáo dục ưu tú.
"Từ khi nào bộ quốc phòng lại cần một luật sư quèn như tôi.

Thật xin lỗi chắc các vị đánh giá tôi quá cao rồi."
Người đàn ông đang ngồi có chút mất tự nhiên.

Nghe danh cậu cả Hùng xưa nay luôn khiêm tốn, nho nhã.

Không ngờ sau sự khiêm tốn đó chính là một sự cao ngạo sinh ra từ trong xương tủy. 
Nhiều người không biết, nhưng bộ quốc phòng sao có thế không biết.

Cậu cả chính là sinh một trong 10 sinh viên ưu tú nhất của đại học Paris, là người Châu Á duy nhất được vinh danh trong lịch sử khoa luật.
 Chính phủ Pháp muốn giữ cậu lại còn không được.

Vậy mà hôm nay bộ ngoại giao chỉ cử một nhân viên quèn là anh đến đây, bảo sao không cần biết điều kiện liền bị từ chối thẳng.

Người ta đâu có cần tiền, càng không cần địa vị..

Bình Luận (0)
Comment