Thiếu Tướng Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 31


Tư Lan suy nghĩ một hồi cảm thấy Tuyết Lan nói đúng, giữ lại những thứ đó chẳng có lợi gì cho bọn họ cả.
"Cô có thể đốt mọi thứ nhưng mảnh vải kia thì không được."
Tư Lan nói cô mới để ý, bên trong cuốn xổ mà cô ấy dùng để ép hoa ngọc lan có một mảnh vải màu vàng bị cháy xém.

Cô cũng không muốn hỏi thêm gì chỉ lấy nó ra sau đó đốt đi cuốn sổ.
Nhìn ngọn lửa vàng rực, bên trong mọi thứ dần cháy thành tro tàn.

Cô nhìn Tư Lan đang ngồi một góc ở bên sô pha lên tiếng hỏi.
"Mấy ngày nay cô vẫn ở bên cạnh Mạnh Hùng sao, hôm đó cô đi có gặp được Dương Lục Khiết không?"
Nghe đến đây Tư Lan bất giác siết chặt tay, ngày đó cô quay trở lại căn hầm.

Đúng như Tuyết Lan nói, sau khi không còn ai nữa người đàn ông kia cuối cùng cũng lộ mặt.

Ông ấy vậy mà đúng thật là vị lãnh tụ mà bọn họ luôn luôn kính trọng và tôn thờ.

Chỉ là khoảng khắc khi nghe đến những lời tiếp theo mà ông ta nói với Ba Toàn, thì toàn bộ sự tôn thờ trong cô đã sụp đổ hoàn toàn.
"Tư lệnh ngài thật sự để cho Tư Lan gả cho Phạm Tuấn sao ạ?"
Ba Toàn có chút thắc mắc, hiện tại Dương Trác đang hoài nghi Tư Lan, để cô ấy gả cho Phạm Tuấn chưa nói đến bên kia có chấp nhận hay không, thì việc này cũng vô cùng nguy hiểm với Tư Lan.
"Cô ta từ khi nào lại trở thành một con ngựa bất kham như thế?"
Trong trí nhớ của Dương Lục Khiết, cô ta là một quân cờ chỉ đâu đánh đó, chưa từng hỏi bất kỳ điều gì.

Hôm nay lại dám chất vấn ông ta về cái chết của Tống Thanh, hơn nữa còn dám ra điều kiện với bọn họ.


Dương Lục Khiết ông sẽ không bao giờ giữ lại kẻ nào mang lại nguy hiểm cho bản thản thân, dù chỉ là một chút hoài nghi không xác định cũng không được.

Mần họa chính là phát sinh từ những thứ nhỏ nhất, mà Tư Lan không phải mần họa cô ta là một quả bom, nếu để cô ta biết được việc năm xưa chỉ sợ quả bom này sẽ phát nổ.
"Chuyện này có lẽ là do cô ấy phải mạo hiểm để cứu Tống Thanh, nhưng kết quả thành như vậy nên có chút bất mãn, ngài yên tâm tôi sẽ chấn chỉnh cô ấy."
Ba Toàn cũng không biết hôm nay sao Tư Lan lại có thái độ gây gắt như vậy, nhưng dù gì cũng đã hợp tác với nhau nhiều năm.

Anh ta lại là cánh tay đắt lực của tư lệnh, biết ông ấy sẽ không dễ dàng bỏ qua cho việc Tư Lan dám chất vấn ông ấy truóc mặt người khác, nhưng vẫn là vì chút tình nghĩa mà thay cô nói vài lời.
"Không cần cứ để cô ta muốn làm gì thì làm, cho cô ta vào hang cọp không phải để cô ta lấy tin tức, mà để khi cần biến cô ta thành hình nhân thế mạng cho 347."
Ba Toàn khẽ run, anh cũng biết người có mật danh 347 là người của tổng tư lệnh đích thân cài bên cạnh Dương Trác, cũng là người mà ngài ấy tin tưởng nhất.

Sở dĩ bọn họ có thể đánh đâu thắng đó giành được toàn bộ phía bắc trong vòng 2 năm ngắn ngủi lại tiến vào Nam Thành bành âm thầm bành trướng tất cả điều nhờ những tin tình báo mà 347 gửi về.

Ngoại trừ tư lệnh ra không có bất kỳ người nào biết được 347 là ai, mà tư lệnh cũng không để cho bọn họ biết.
Dương Lục Khiết khi nhắc đến cái người có mật danh 347 kia, trong ánh mắt luôn lạnh lẽo hung ác lại hiện lên vài tia dịu dàng hiếm có, mà người khác không thể phát hiện.

Nếu chiến sự nổ ra, gián điệp chắc chắn sẽ bị người của Phủ Đầu Rồng lôi ra ánh sáng, vừa hay Tư Lan vốn đã bị Dương Trác nghi ngờ từ trước.

Đem mọi tội trạng đổ lên cô ta, 347 có thể rút lui an toàn.
Tư Lan không biết bản thân mình đã ở đó bao lâu, lâu đến mức mọi thứ trong cô như sụp đổ.

Cũng may cô đã chết rồi, mà Tuyết Lan có thể nhìn thấu bọn họ, bằng không cả đời này của cô chỉ là con cờ cho kẻ khác.


Nghĩ đến đây cô lại nhớ đến Mạnh Hùng, anh xem cách mạng như sinh mệnh của mình, cũng xem Dương Lục Khiết như một vị thần trong tín ngưỡng của bản thân.
Nếu anh ấy phát hiện được bộ mặt thật của những người này sẽ như thế nào đây.

Còn nếu không nói với anh, vậy chẳng lẽ để anh cả đời lao vào khói lửa mà không biết mình chỉ là hòn đá lót trên con đường mưu đoạt danh quyền của đám người kia hay sao.
Không được cô phải nói cho anh biết bộ mặt bọn họ, đằng sau cái gọi là cách mạng của Dương Lục Khiết.

Nếu không sẽ có một ngày anh sẽ phải bỏ mạng trong tay chúng.

Hiện tại người có thể giúp cô cũng chỉ có Tuyết Lan.
"Cô giúp tôi đi, nói với Mạnh Hùng để anh ấy không bán mạng cho những kẻ đó nữa."
Nhìn những biểu hiện của Tư Lan cô cũng biết là cô ấy cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện rồi.

Nhưng về phía Mạnh Hùng thì cô không chắc anh ta có thể nghe lời cô hay không.
"Tôi sẽ thử tìm cơ hội, người như anh ta phải thấy tận mắt, nghe tận tai mới có thể tin."
Tư Lan đương nhiên hiểu tính anh, cho nên chuyện này cũng không thể vội.
"Cảm ơn cô Tuyết Lan."
Tuyết Lan coi như tạm thời chấp nhận lời cảm ơn này, dù sao thì cô cũng sẽ giúp anh ta.

Bởi vì cô đã hạ quyết tâm sẽ thay đổi kết cục của cốt truyện này.


Nhưng việc gì cũng phải làm từng bước một, cô không có bàn tay vàng của tác giả, càng không có hào quang chói lóa của nữ chính, chỉ có thể dựa vào vài tình tiết vụn vặt mà cô nhớ được.

Cô cần trợ thủ Mạnh Hùng có thể là một trợ thủ không tệ, với điều kiện trước tiên phải khiến anh ta phải đứng về phía cô.

Tạm gác lại việc này, cô còn có chuyện quan trọng hơn muốn hỏi Tư Lan.
"Thầy hai ở An Cổ Tự là ai, hôm nay tôi nhận được điện thoại của một người nói Phạm Tuấn, anh ấy đã đến đó để điều tra về mấy vụ án cô gây ra trước kia."
Tư Lan nghe Phạm Tuấn vậy mà tìm được đến chỗ thầy mình thì có chút hoảng hốt vội vàng hỏi.
"Đó là thầy tôi, ông ấy không sao chứ anh ta có làm gì ông ấy không?"
"Bây giờ cô mới biết sợ à, lúc thay bọn họ giết người sao cô không sợ."
Nói thì nói vậy thôi, nhưng hiện tại hai bọn họ là một, nếu Tư Lan mà bị tra ra người phải lãnh hậu quả là cô chứ không phải cô ấy.
Việc quan trọng bây giờ là cần nghĩ cách làm sao để dừng lại chuyên án này.

Có lễ cô cần đi gặp Dương Trác, chỉ có ông ấy mới có thể ngăn anh điều tra vụ này.
Chỉ là vừa bước chân ra khỏi cửa thì "đùng" trời nổi sấm đổ mưa giông.

Kết quả cô và Tư Lan lại hoán đổi cho nhau, đây đã là lần thứ hai rồi.

Hai người chỉ đành quay trở về nghiêm túc ngồi xuống nhìn nhận vấn đề, sau khi sắp xếp lại tất cả mọi việc cô đưa ra kết luận.
"Mỗi lần trời mưa, đặc biệt khi có sấm chớp tôi và cô sẽ bị hoán đổi.

Còn đổi trong thời gian bao lâu vẫn chưa thể xác định."
"Vậy bây giờ cô muốn tôi làm gì?"
Cho dù là quay trở lại thân thể của chính mình, nhưng Tư Lan có thể cảm nhận được cô rất khó dung nạp được với nó.

Có lẽ giống như Tuyết Lan nói số phận của cô đã kết thúc rồi, cho dù bọn họ hoán đổi qua lại cũng chỉ là tạm bợ mà thôi, sẽ có lúc cô phải hoàn toàn biến mất.
"Bây giờ cô phải thay tôi chủ trì buổi tiệc, cũng không được phép làm hỏng kế hoạch của tôi."

Cô phải chắc chắn rằng buổi tiệc của mìn diễn ra thuận lợi, bằng không cô không thể bàn điều kiẹn với Dương Trác được.
Tư Lan không hiểu vì sao cô ấy lại muốn ra mặt giúp Phủ Đầu Rồng quyên góp, cô ấy được lợi lộc gì trong chuyện này.

Chẳng lẽ cô ấy thật sự bị Dương Trác uy hiếp sao.
"Tuyết Lan cô rốt cuộc đang muốn lên kế hoạch gì thế?"
"Kế hoạch gả vào nhà hào môn, sao nào bây giờ cô muốn cản tôi tiếp cận anh ấy à?"
Tư Lan thật sự không ngờ, cô vậy mà thật muốn gả cho Phạm Tuấn.

Nhớ đến mấy lời mà mình nghe được Tư Lan thật sự muốn cản cô.

Dù gì bọn họ cũng là một thể, cô ấy từng ngăn cô không để cô đi vào chỗ chết.

Bây giờ cô cũng không thể ngó lơ để cô ấy đi vào chỗ chết.
"Cô có biết 347 là ai không, ông ta muốn cô gả cho Phạm Tuấn là để thời cơ đến làm hình nhân thế mạng cho người có mật danh là 347."
347 Tuyết Lan chưa từng nghe có người này, trong kịch bản lại càng không có cái mật danh kia.

Có lẽ là người ẩn mình trong Phủ Đầu Rồng, người hạ thuốc Dương Trác, khiến cho ông ta thần trí không bình thường, biến ông ta trở thành một lãnh đạo không đủ tư cách nắm quyền.
Xem ra Dương Lục Khiết đúng là kẻ không từ thủ đoạn nào.

347 kẻ có thể khiến ông ta bảo vệ như thế, cô thật sự muốn biết đó là ai.
"Chuyện này tôi sẽ điều tra, cô yên tâm tôi không phải các người.

Bọn họ muốn dùng tôi làm hình nhân thế mạng, cũng phải hỏi qua Hạ Tuyết Lan tôi có đồng ý hay không mới được."
Muốn biến cô thành con tốt trên bàn cờ à, bàn cờ mày còn chưa biết ai là kẻ đánh ai là binh xe đâu.

Bình Luận (0)
Comment