Thiếu Tướng Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 36


Bên này bọn họ đang ân ái ngọt ngào, thì bên kia Thanh Trà đã tìm đến tận nhà của Dương Trác.

Cô ta lấy cớ tặng quà để gặp ông nói về chuyện hôn ước của cô và Phạm Tuấn.
"Dì đây là ít quà cháu mang từ Mỹ về biếu chú và dì."
"Cái con bé này về là được rồi, đường xá xa xôi mang nặng chi cho vất vả, ở đây có thiếu thứ gì đâu."
Lâm Thái Trinh vợ của Dương Trác lên tiếng, bà là đệ nhất phu nhân của Nam Thành, đã ngoài 50 mà vẫn giữ được vẻ đẹp mặn mà.

Cùng với khí chất của một phu nhân cao quý càng khiến người khác phải nhìn mãi không thôi.

Thanh Trà xưa nay luôn có quan hệ rất tốt với bà, cô ta biết cách lấy lòng Lâm Thái Trinh làm sao để khiến bà ta vui nhất.
"Đồ ở đây sao bằng đồ bên Mỹ được ạ, cháu có mua cho dì vài lọ nước hoa và mấy cái đầm cao cấp, chắc chắn sẽ rất hợp với dì ạ."
"Được rồi cháu đã có lòng thì dì sẽ nhận, nhưng lần sau tới thăm dì là được rồi không cho phép quà cáp nữa biết chưa."
"Vâng ạ."
Thanh Trà giống như một cô con gái ngoan ngoãn nhu thuận tiếp chuyện với Lâm Thái Trinh, kể cho bà nghe về những điều thú vị ở nước Mỹ.

Kể hết chuyện này tới chuyện kia, từ trưa cho đến khi Dương Trác từ Phủ Đầu Rồng trở về.

Được Lâm Thái Trinh giữ lại ăn cơm tối, sau bữa cơm cô ta cuối cùng cũng nói ra mục đích đến đây của mình.
"Chú, dì cháu biết hai người rất bận sẽ không có thời gian chú ý đến những việc linh tinh khác.

Nhưng mà chuyện này cháu thật sự mong chú và dì có thể làm chủ cho cháu."
Nói đến đây cô ta bắt đầu khóc lóc, Lâm Thái Trinh thấy vậy ngồi bên cạnh liền vỗ lưng trấn an cô ta.
"Có chuyện gì cháu cứ bình tĩnh mà nói, chúng ta làm chủ cho cháu."
Nghe được câu này cô ta mới bắt đầu kể lể.
"Dì, dì cũng biết từ nhỏ cháu và anh Tuấn đã có hôn ước với nhau.

Nhưng mà anh ấy trong lúc cháu đi du học lại ở đây qua lại cùng một ca kỹ.


Cháu không phải người nhỏ mọn, anh ấy vui chơi qua đường cũng không sao, nhưng mà anh ấy lại để cánh báo chí chụp được, còn viết loạn khắp cả lên.

Dì nói xem mặt mũi của cháu phải để đâu bây giờ."
Lâm Thái Trinh khẽ nhăn mặt nhìn chồng, Dương Trác từ lúc bước vào nhà cho đến bây giờ vẫn chưa từng lên tiếng, cho đến khi ông nghe được hai từ ca kỹ kia, thì đã không thể im lặng nỗi nữa.
"Cháu nói ai là ca kỹ?"
Trong lời nói mang theo một cỗ khí thế khiến người ta bị dọa cho mất mật, Thanh Trà và Lâm Thái Trinh cũng bị lời này của ông làm cho giật mình.
"Cháu…cháu…ý cháu là cái cô ca sĩ hát ở phòng trà đó."
Thanh Trà cho rằng bản thân dùng từ không sạch sẽ cho nên mới khiến ông nổi giận.

Nhưng Lâm Thái Trinh làm vợ chồng với ông gần 30 năm, thì lại nhận ra sự khác biệt trong cảm xúc và lời nói của ông, cho dù vậy bà cũng không định lên tiếng vì bà biết hiện giờ không phải là lúc thích hợp.
"Một người có ăn học như cháu, sao có thể dùng mấy từ bẩn thỉu đó để nói về người khác."
"Cháu xin lỗi, là do cháu quá xúc động lên lỡ lời."
Thanh Trà bị doạ cho sợ, khiến cô ta cũng thôi giả vờ khóc lóc nữa.

Dương Trác nhìn đồng hồ cũng không muốn giữ cô ta lại lâu, chỉ nói một câu ngắn gọn.
"Cái gọi là hôn ước đó chẳng qua chỉ là lời nói vui đùa của bậc trưởng bối.

Bây giờ là thời đại tự do, yêu đương cũng phải tự do.

Ta chỉ là chú nó không phải cha nó, nó yêu người nào muốn lấy người nào thì ta sẽ mang sính lễ đến nhà người đó hỏi cưới.

Cho dù có là một người bán bán hàng rong cũng không thành vấn đề."
Nói xong ông đứng lên trở về phòng, Thanh Trà không ngờ ông lại nói ra những lời như vậy, cô ta vừa tức vừa không cam lòng đứng bật dậy nói vọng theo.
"Chú, chú thật sự muốn để anh ấy rước loại đàn bà đó vào nhà sao.

Chú còn muốn nhận hỗ trợ từ ngân hàng Đông Dương nữa hay không?"

Dương Trác đi lên đến đầu cầu thang thì bị lời này của Thanh Trà làm cho dừng lại, ông xoay người nhìn cô gái trẻ trước mặt.

Chỉ là một đứa con gái lại dám ở trước mặt ông nói những lời này.
"Cô đang đe doạ ta."
"Cháu không có ý đó, chỉ là…chỉ là nếu cháu kết hôn với anh ấy thì đôi bên đều có lợi không phải sao."
Lâm Thái Trinh trong lòng thầm khẽ thở dài, cô bé này đúng là không biết trời cao đất dày là gì.

Không nghĩ xem bản thân mình đang nói chuyện với ai, có lẽ bà quá yêu thích cô ta khiến cô ta quên rằng, cô ta đang ở trong nhà của tổng tư lệnh quân đội người đứng đầu quốc gia Nam Thành Dương Trác.

Kẻ dám nói chuyện với ông ấy bằng cái giọng đó, hiện mộ đều đã xanh cỏ.
"Xem như ta nể tình cha cô hôm nay sẽ xem như chưa nghe thấy lời này.

Về sau đừng bao giờ để ta nghe thấy cô dùng những lời lẽ đó nói về Tư Lan.

Bằng không đừng nói là một cái ngân hàng, mà ngay cả nhà họ Lê ta cũng có thể khiến nó biến mất khỏi đất nước này."
Thanh Trà giống như bị sét đánh đứng im một chỗ không nhất nổi chân.

Lâm Thái Trinh cũng không biết nói gì, chỉ có thể an ủi vài câu.

"Đàn ông không có người này sẽ có người khác, đừng quá cố chấp với thứ không thuộc về mình.

Cháu cứ về nghỉ ngơi đi, đừng lo ông ấy chỉ nói vậy thôi, dì sẽ nói giúp cháu mấy lời.

Tạm thời đừng đến đây nữa kẻo chọc giận ông ấy, có gì dì sẽ cho người gọi cháu."
Mấy ngày sau đó là Tuyết Lan nhận được thư mời tham dự một buổi tiệc rượu tại Bạch Dinh.


Đây là tiệc sinh nhật của đệ nhất phu nhân vợ của Dương Trác.

Tuyết Lan vui vẻ lấy tư cách là bạn gái đi cùng với Phạm Tuấn.
Một bữa tiệc có thể nói là xoa hoa nơi chỉ dành cho giới quan chức chính trị.

Cô có chút quen không khí này cho lắm chỉ có thể đi vòng vòng, tìm một chỗ ít người mà ngồi.

Đột nhiên Tư Lan xuất hiện bên cạnh cô, cô nhìn xung quanh phát hiện không có ai để ý đến mình mới lên tiếng.
"Cô làm gì ở đây, đi theo tôi đấy à?"
"Tôi đến báo cho cô vài tin, Dương Lục Khiết ông ta phát lệnh thanh trừ cô rồi."
Thanh trừ bọn họ thật sự muốn xuống tay với cô, cô còn chưa có chuẩn bị xong hiện tại nên làm gì bây giờ nhỉ.

Trong lúc cô đang suy nghĩ thì Tư Lan lên tiếng.
"Nếu cô tìm ra được 347 là ai, tôi nghĩ cô có thể bảo toàn mạng sống vì ông ta có vẻ rất coi trọng người này."
"Cô nói đúng, nhưng mà phải bắt đầu từ đâu, trong đám người ở đây có không?"
Cả cô và Tư Lan dường như đồng thời cùng cho rằng, trong đám người này nhất định có 347.

Vậy cho nên cô bắt đầu quan sát từng người một, cho đến khi Lâm Thái Trinh khoác tay Dương Trác phong thái dịu dàng nho nhã bước lên sân khấu, trong vô số tiếng vỗ tay của những người bên dưới.
"Cảm ơn các vị đã bớt chút thời gian quý báu đến đây chung vui với tôi.

Nếu đón tiếp có gì sai sót mong các vị lượng thứ, chúc các vị buổi tối vui vẻ."
Nói xong bà ta ưu nhã đi xuống, bắt đầu có rất nhiều quan chức cùng các vị phu nhân khác đi đến chúc mừng bà ta.

Phạm Tuấn cũng muốn giới thiệu cô với Lâm Thái Trinh, nên đi đến chỗ cô dẫn cô ra ngoài chào hỏi.

Chỉ là khi anh cầm lấy tay cô thì cả người cô lạnh toát, khiến anh giật mình.
"Em làm sao vậy có chỗ nào không khỏe sao, sao người em lạnh thế."
Anh vội cởi áo ngoài âu phục của mình lên khoác cho cô, còn không ngừng cầm lấy bàn tay cô xoa xoa, muốn truyền hơi ấm của mình cho cô.

Lần trước cả người cô cũng lạnh như thế này là sau khi cô gặp chú anh xong.
Tuyết Lan cảm nhận được cả người cô đang run lên, nhưng không phải vì cô mà là vì Tư Lan bên cạnh.


Tâm trạng của cô ấy đột nhiên biến đổi dữ dội khi nhìn thấy Lâm Thái Trinh, làm cơ thể cô không hiểu sao cũng phản ứng theo.

Phải khi nghe đến giọng anh, cô mới có thể áp xuống sự kích động trong lòng do bị Tư Lan ảnh hưởng.
"Em không sao,chắc tại chỗ này gió hơi lớn mau vào trong thôi anh."
Phạm Tuấn cẩn thận dìu cô vào trong đi đến trước mặt Dương Trác và Lâm Thái Trinh giới thiệu cô với họ.
"chú, dì đây là Tư Lan, cô ấy là bạn gái con."
"Chào cô Tư Lan, có gì tiếp đón không phải mong cô bỏ qua."
"Phu nhân quá lời rồi, chúc ngài sinh nhật vui vẻ."
Tuyết Lan đưa tay ngỏ ý muốn bắt tay với Lâm Thái Trinh, bà ta cũng vui vẻ bắt tay cô thay lời chào hỏi.

Ngón tay cô lướt qua cổ tay áo, tức thì trong lòng càng thêm căm phẫn, ngón tay khẽ run.

Tuyết Lan cảm thấy sự không lành vội buông tay ra, sau đó cả người như không còn sức lực loạng choạng ngã ra sau.

Phạm Tuấn sợ hãi vội vàng đỡ lấy cô, lại phát hiện cô đã ngất đi từ lúc nào.
"Mau mang cô ấy lên lầu đi."
Dương Trác sau lần ở Phủ Đầu Rồng, ông cũng đã nghe Phạm Tuấn nói qua, rằng nếu cô sử dụng quá nhiều năng lực kia sẽ dẫn đến tình trạng kiệt sức.

Cô vừa bắt tay vợ ông ta liền ngất đi, vì sao.

Ánh mắt ông lướt qua Lâm thái Trinh, sau đó gọi vội đi theo Phạm Tuấn lên trên.
Tuyết Lan không hề hay biết vì sự cố này của cô mà khiến hạt giống nghi ngờ vợ mình đuicwj gieo xuống trong lòng Dương Trác.
Bên dưới những người tham gia buổi tiệc bắt đầu bàn tán.

Bọn họ ai cũng biết trước đó cô gái này đã giup chính phủ quyên góp được một số tiền rất lớn, cũng đã thấy bài báo tin tức về quan hệ giữa cô ta với vị thiếu tướng kia.

Xem ra ngài tổng tư lệnh cũng đã chấp nhận cô ta rồi, thật là một cô gái có bản lĩnh.
Phạm Tuấn đặt cô nằm trên giường,Dương Trác lo lắng lên tiếng.
"Để chú gọi bác sĩ Long đến."
"Không cần đâu ạ, bác sĩ không có tác dụng với cô ấy."

Bình Luận (0)
Comment