Đồng bạn của hắn tháo mũ xuống, buồn bực giận dữ nói: “Vị gia kia vừa mới tiến vào không lâu, nếu bị hai tiểu tử này quấy rầy, xem kết cục của hai chúng ta có tốt hay không?”
Bị đồng bạn nhắc tỉnh, người trông coi rốt cục nhở tới chuyện này, nhất thời sắc mặt liền đại biến, không ngừng đi lại lo lắng bất an nói: “Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?”
“Nếu ngục giam trưởng hỏi, thì nói không nhìn thấy hai người này, để bọn hắn tự mình đi tìm đi, đem trách nhiệm đẩy đi thật xa, dù sao nơi này chết người là bình thường.” Đồng bạn bình tĩnh nói.
Người trông coi nện vào lòng bàn tay, kích động nói: “Cứ nói vậy đi.”
Diệp Hoài Tây quẹo đi vào thì dừng lại, Cố Tử Khung đi ở phía sau không phòng bị liền trực tiếp đụng phải, Diệp Hoài Tây là thiếu tướng danh phù kì thực, bước đi rất là vững chắc, bị thanh niên cao lớn đụng phải, vẫn vững vàng đứng lại. Cố Tử Khung không hỏi hắn vì sao lại dừng lại, hơi hơi nghiên đầu nhìn về phía trước.
Vửa nhìn thấy Cố Tử Khung liền ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy cửa ngục giam mở lớn, một nam nhân mập mạp mặc chế phục của ngục giam trưởng mở to đôi đồng tử tan rã, nằm ở trên sô pha tiếp khách màu đen, ở trên ngực hắn có một lỗ thủng bằng nắm tay, máu không ngừng chảy ra bên ngoài, máu từ quần áo chảy xuống sô pha, da của sô pha kia chắc là thật, máu ở bên trên chảy qua, liền sạch sẽ giống như được tẩy rửa qua tích ở trên mặt đất, đọng thành một vũng máu càng ngày càng lớn.
Hình dạng của sô pha là chữ L, ngục giam chết ở bên hình chữ thập, bên hình vuông còn có một người đang ngồi ôm đầu, nói đúng ra là bị dọa choáng váng.
Diện mạo của người nọ cũng anh tuấn, nhìn kỹ có năm phần giống hoàng đế bệ hạ, thân hình cao lớn, khí lực bức người, cho dù khuôn mặt đều dại ra, ngồi ngay ngắn ở trên sô pha, khí thế coi như làm cho người ta sợ hãi.
“…. Cố Thiên Lung?” Cố Tử Khung chần chờ nói, “Giết người diệt khẩu?”
“Ừ.” Diệp Hoài Tây ứng thanh nhỏ tới mức không ai nghe thấy, khi phản ứng lại liền túm chặt lấy Cố Tử Khung còn đang đánh giá, nhanh chóng đi đến gần cửa thang lầu, giơ tay đẩy, sắc mặt Diệp Hoài Tây thay đổi, cửa đóng! Thời điểm mấu chốt, hắn cũng không muốn phá hư của công, hắn mở ra một nhuyễn kiện trên thông tấn khí, nhắm ngay mật mã khóa, ‘cạch’ một tiếng, cửa mở. Hắn một tay đẩy mạnh Cố Tử Khung đi vào, sau đó nhìn quanh bốn phía, không phát hiện có màn hình theo dõi như trong tưởng tượng, lúc này mới có tiếng bước chân ùn ùn kéo tới, liền lắc mình đi vào trong, đầu ngón tay đỡ lấy cạnh cửa, nhanh chóng nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Làm sao vậy?” Cố Tử Khung không phát ra thanh âm gì, chỉ dùng hình dáng của miệng để thể hiện câu hỏi. Khi bị Diệp Hoài Tây đẩy mạnh vào trong, hắn nghĩ đến một khả năng.
Ánh mắt của Diệp Hoài Tây xem một vòng quanh thang lầu một lần, giống với bên ngoài, không có màn ảnh theo dõi, hoàn toàn không phù hợp với tác phong làm việc của ngục giam. Cho dù là ngục giam lớn hay nhỏ, cơ bản đều có góc chết. Ngục giam Tinh Hải cùng ngưng tràng của nó giống nhau, có một phong cách riêng. Hắn nâng tay viết vài chữ lên tường, sau đó nghiêng tai lắng nghe.
Bên ngoài hành lang cách cánh cửa liền nghe thấy thanh âm rầm rầm của một đám nhân viên trông coi ăn mặc chỉnh tề chạy lại đây, liền nhìn thấy hình ảnh ngục giam trưởng bị sát hại tàn nhẫn, đàn nhân viên trông coi này liền nổi giận, dũng mãnh tiến vào trong văn phòng rộng lớn, cầm trong tay ly tử nhanh chóng vây quanh Cố Thiên Lung đang hoàn toàn ngây ngốc, đè nặng bi thương phẫn nộ kêu lên nói: “Cậu là hung thủ giết người, chúng ta nhất định phải khiến cậu đền mạng cho ngục giam trưởng, mau đến đây!”
Người nói chuyện rõ ràng là người đứng đầu, vừa ra lệnh một tiếng liền có người cầm còng tay điện trói chân tay Cố Thiên Lung lại.
Thời điểm bị người túm lấy tay, Cố Thiên Lung bị dọa đến hồn xiêu phách lạc cuối cùng cũng có phản ứng: “Buông! Các người muốn làm gì?”
“Làm gì?” Người đi đầu cười lạnh một tiếng, “Như thế nào? Nghĩ chính mình là nhi tử của hoàng đế bệ hạ, giết người rồi còn muốn trốn thoát sao? Nhiều người ở đây nhìn thấy như vậy, xem cậu nói xạo như thế nào?”
“Không phải tôi, tôi không có giết người!” Cố Thiên Lung ra sức giãy dụa, liền đẩy ra người muốn đeo còng tay vào cho hắn, vẻ mặt phẫn nộ nóng nảy nói, “Tôi nếu thực giết người, còn ngây ngốc ngồi đây chờ người tới bắt sao?”
“Nói không chừng cậu giết người còn có tâm tự thú đấy?” Người đi đầu lập tức nói tiếp, “Cố Thiên Lung, nơi này là ngục giam Tinh Hải, không phải là hoa viên nhà cậu.”
“Anh, anh không cần ngậm máu phun người!” Thanh âm của Cố Thiên Lung rất là kích động, không thể kiểm chế được khủng hoảng khiến cho đầu hắn loạn thành tương hồ, giải thích lộn xộn nói, “Tôi chính là tới tìm ngục giam trưởng của các anh lấy phê chuẩn đặc biệt, vừa mới nói được hai câu, đã bị người ở bên ngoài đánh chết, không tin, anh có thể xem cửa sổ thủy tinh ở bên kia, mặt trên khẳng định còn có một lỗ hổng giống như cái lỗ ở trên ngực của hắn.”
Cố Thiên Lung không biết chính mình đã nói sai cái gì, ánh mắt người đi đầu nhìn hắn còn tràn ngập thương hại cùng đáng thương. Loại tội ác này đã từng là nỗi đau sâu nhất của hắn, nhưng hắn của hiện tại, không có tâm tư đi phản bác, thầm nghĩ muốn cho bản thân mình thoát khỏi hiềm nghi.
Người đi đầu cong khóe môi, không thèm để ý phất tay, cho người đi kiểm tra.
Người kiểm tra mau chóng rời đi, cũng mau chóng trở lại, thanh âm người nọi vang dội nói: “Báo cáo chính ủy, thủy tinh nguyên vẹn.”
Cố Thiên Lung đột nhiên mở to hai mắt, không dám tin. Chính ủy nở nụ cười: “Cố đại hoàng tử, cậu đã nghe thấy chưa, thủy tinh nguyên vẹn.”
“Không,” Cố Thiên Lung điên cuồng lắc đầu, “Không, ta không tin, anh gạt tôi.”
Chính ủy cười thành tiếng: “Lừa cậu tôi có lợi ích gì?”
“Cút ngay!” Cố Thiên Lung tức giận nói, đẩy ra những người vây quanh ở bên người, bước chân bối rối chạy đến bên cửa sổ, vội vội vàng vàng thiếu chút nữa té trên mặt đất, nhìn thấy thủy tinh giống như nhìn thấy phụ mẫu tái sinh của chính mình liền tiến lên, đều nói mắt thấy đều là thật, Cố Thiên Lung giờ phút này cũng không giám tin tưởng, thủy tinh đều nguyên vẹn, cùng với thời điểm bước vào giống nhau như đúc, hai tay đặt ở bên trên, tồn tại chân thật, không phải là tác dụng của hình chiếu. Vậy, vậy hắn chính là đã phạm vào tối giết người sao?
Vừa nghĩ đến kết quả này, hắn liền mất hồn, không còn sức lực để bấu víu vào cửa thủy tinh, thân thể cao lớn theo vách tường chậm rãi ngồi xuống đất, miệng thì thào tự nói: “Không, tôi không giết người, người thật sự không phải do tôi giết, cùng tôi không có quan hệ!”
“Phải không?” Chính ủy cười tủm tỉm hỏi, giơ tay tiếp nhận kết quả ở hiện trường mà người đưa tới, “Vậy vì sao người cuối cùng ngục giam trưởng nhìn thấy lại là cậu?”
Cố Thiên Lung sửng sờ, nói không nên lời.
Cùng lúc đó, chính ủy nhận được tần số thỉnh cầu kết nối của tiểu đội điều tra, hắn nhếch lên khóe môi, nhận kết nối hỏi: “Như thế nào?”
“Báo cáo, bên trong xe đại hoàng tử phát hiện hạt pháo đường dài, có phải là thứ đã giết chết ngục giam trưởng hay không, còn cần phải kiểm tra.”
Cố Thiên Lung hoàn toàn ngây người, tình hình đã định rồi sao? Hắn có ngốc cũng hiểu được chính mình bị tính kế, nhớ tới buổi tối nhận được thông tin, khóe mắt Cố Thiên Lung: Bá Ni Tạp Nạp Nhĩ!!!
Chính ủy nham hiểm giống như nắm chắc được thắng lợi, chống lại ánh mắt phẫn nộ cùng tuyệt vọng của Cố Thiên Lung, hắn ngoài cười nhưng trong không cười dán qua, bám vào trên người đối phương thân mật ở bên tai nhẹ giọng nói: “Cố đại hoàng tử, xuất thân hơn người nhưng cũng không phải là kẻ thắng, người này, nếu không có đầu óc, cho dù là đứng ở trên cao cũng sẽ bị người khác đạp xuống, cậu cảm thấy được chưa?”
Cố Thiên Lung không cảm thấy được, giờ này khắc này hắn cái gì cũng không nghe vào, giống như là dã thú bị nhốt ở trong tháp rít gào nói: “Là Bá Ni Tạp Nạp Nhĩ, đều là hắn cố ý lập bẫy hại tôi, người không phải tôi giết, các người đều là tay sai của hắn, dựa vào cái gì bắt ta? Các người cho rằng bằng chứng như núi, là có thể đánh bại được tôi sao? Tôi muốn gặp hoàng đế bệ hạ, để cho hắn chứng minh sự trong sạch của tôi, buống! đám tay sai các người!”
Tươi cười trên mặt chính ủy liền phai nhạt, nháy mắt một người bắt lấy Cố Thiên Lung, người nọ làm việc theo hoàn cảnh, la lớn: “Chúng ta tận mắt nhìn thấy cậu còn giả bộ? Toi xem cậu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, còn dám nhục mạ chúng tôi, các huynh đệ, đây là hung thủ giết người, còn kiêu ngạo như vậy, tôi xem, mọi người nên cho hắn biết người ở ngục giam Tinh Hải chúng ta không phải là ngồi không. Đánh!”
Có người đi đầu, những người vây quanh Cố Thiên Lung liền giống như lên cơn điên, đều bỏ qua vũ khí, tay không hoặc đeo găng tay đều nhảy vào đánh Cố Thiên Lung. Ban đầu những người này còn bận tâm thân phận đại hoàng tử của hắn, còn khách khí không quá mạnh tay, kết quả người bị đánh còn liên tục nói ra những lời ngoan độc, kích thích những người này. Khiến cho những người trông coi này tức giận, xuống tay cũng không biết nặng nhẹ, đánh cho Cố đại hoàng tử dần dần không nói ra lời.
Chính ủy chậm rì rì ngồi xuống trên sô pha, bắt chéo chân, phủi phủi ống tay áo, chống cằm hứng thú xem trò chơi quần ẩu, đại khái hơn mười phút, chính ủy mới lên tiếng: “Dừng tay, đây chính là đại hoàng tử liên bang, nếu thực đánh chết hắn, các ngươi đều phải chôn cùng, đánh như vậy được rồi.”
Hắn vân đạm phong khinh nói một câu, liền khiến cho nhóm người trông coi dừng lại ẩu đả với Cố Thiên Lung, có người dừng tay còn không đủ hết giận, lại hung hăng đá một cái. Cố Thiên Lung ngay cả rên một tiếng cũng không có, không biết khi nào đã hôn mê bất tỉnh.
“Chứng cớ một cái cũng không được giảm bớt, lát nữa nhìn thấy hoàng đế bệ hạ, các ngươi biết nên nói như thế nào.” Chính ủy cười tủm tỉm nói.
“Biết.” Một đám người nhất tề nói.
Chính ủy vừa cười, ánh mắt dừng ở trên người ngục giam trưởng chết không nhắm mắt vài giây, thời dài một hơi không dễ nghe thấy nói: “Thật là, lòng người không đủ thì đừng làm rắn nuốt voi, không nên tham những đồ vật không phải của mình. Hiện giờ thì rất tốt, tham lam liền đem mạng của chính mình tiễn đi, vậy cũng không có lợi lộc gì?”
Một trận bước chân hoảng loạn vang lên, có người vội vàng chạy đến, nghe tiếng thở dốc rất mạnh liệt, hẳn là có chuyện lớn đã xảy ra.
“Báo, báo cáo.” Người tới thở hồng hộc, tiếng thở nặng giống như là một cái quạt cũ rách nát.
“Ừ? Làm sao vậy?” Chính ủy cho người đem Cố Thiên Lung đứng lên, giương mắt chăm chú nhìn người tới hỏi.
“Trọng phạm ở nhà tù số 440, hắn, hắn bị giết!” Người tới lắp bắp, thanh âm còn chứa run rẩy nói.
Chính ủy trầm mặc một lát, trầm giọng hỏi: “Cậu nói nhà tù số mấy?”
“Số 440.” Thanh âm người tới không chỉ có run rẩy, còn có sợ hãi, như là đoán trước được điều gì khiến cho hắn rất là sợ hãi, chuyện xảy ra sẽ ảnh hưởng đến mạng sống của hắn, lời nói phía cuối hơi thở đều rất mong manh.
Chính ủy không nói chuyện, chậm rãi đứng lên từ trên sô pha, lạnh lùng hỏi: “Tôi đã dặn dò như thế nào? Tình huống gần đây đặc thù, phải hai mươi bốn tiếng không được rời khỏi hắn, cậu nói cho tôi biết, các cậu có bảo vệ hai mươi bốn tiếng bên người hắn không?!”
“Làm, làm được!” người tới khẳng định nói, “Chính ủy, hắn sau khi đi toilet xong sau đó lấy nước rửa mặt, thì chết.”
Chỉnh ủy bị đùa nở nụ cười: “Ý của cậu là, hắn trước khi ra khỏi WC, dùng nước rửa mặt liền đem chính mình rửa chết?”
“Là, là thật.” Người tới mặc dù sợ hãi, vẫn cố gắng trận định, cho dù sợ hãi, cho dù biết rõ chính mình có thể sẽ chết, vẫn là cố gắng hết sức làm rõ ràng chính mình không thất trách, “Tôi cùng số 38 đều cảm thấy nước có vấn đề, đã thu thập lại, chỉ cần đưa đến khoa kiểm nghiệm kiểm tra, có thể biết được nước rốt cuộc có vấn đề hay không.”