Thiếu Tướng Ngài Lại Bị Vợ Đục Sao

Chương 17


Cuối cùng thì ngày cậu mong chờ cũng đến, ba ngày trước đó đã có không ít trường quân đội đến đây lập điểm tuyển chọn.
Lữ Băng hiển nhiên là vượt qua sát hạch vì tư chất của hắn vốn thông minh hơn người, tin chắc chỉ cần hắn nổ lực thì ngày đạt thành danh hiệu thiết kế sư đại tài cũng không còn xa nữa.
Còn Tư Không Chiến trước đó đã được Liễu Thanh Phong làm công tác tư tưởng rất triệt để nên đã không còn lo lắng gì nữa, cậu theo dòng người rồng rắn xếp hàng.
Lần này có hơn chục trường quân đội cùng tuyển học viên, nhưng được mong chờ nhất vẫn là trường quân đội Vương tinh.
Cậu gặp không ít người quen, nhưng một câu đâm chọt họ cũng không có cửa nói, vì bại tướng thì có tư cách gì chê bai người khác.

Đa phần họ là con nhà khá giả, được học hành, tiếp thu huấn luyện từ bé cho nên năng lực rất cao.

Một số người thì lỗ mũi hướng lên trời nên cứ huênh hoang, giọng điệu chậm chích rất khó nghe nhưng mà bây giờ cậu đã mười tám chứ không phải trẻ nít ba tuổi, chẳng hơi đâu nghe để ý làm gì.
Tuỳ theo danh tiếng mà mỗi trường có yêu cầu khác nhau, riêng với trường Vương Tinh thì yêu cầu gen phải từ cấp B, trong khi gen của cậu hình như có hơi cao nên đã được cha tiêm thuốc ức chế, còn thể thuật phải đạt cấp mười lăm, tinh thần lực cấp A.

Nói chung những cái này cậu đều đạt, tinh thần lực cũng là cấp A đỉnh phong và sắp đột phá.

Nhưng mà lão quái vật không cho cậu lên cấp, ít nhất là phải đợi sát hạch xong rồi đích thân ông sẽ hướng dẫn cậu nâng cấp.
Cuối cùng cũng đến lượt cậu bước vào khu vực kiểm tra, mỗi lần là mười người.

Người chịu trách nhiệm kiểm tra cho bọn họ là những đàn anh năm cuối, Kiểm tra tinh thần lực rất đơn giản, cậu chỉ cần khống chế sức mạnh truyền vào thiết bị đo lường sao cho nó vừa đạt cấp A là được.

Sau đó là ngồi vào đảng thương tiến hành kiểm tra thể thuật, nhiệm vụ chính là diệt quái thú theo số lượng đã yêu cầu.


sau khi hoàn thành kết quả cũng có ngay lập tức, hiển nhiên là cậu đậu rồi.
Rời khỏi khu vực kiểm tra, xung quanh cậu là vô số lời than khóc, nản chí, nhưng cũng có không ít người đang vô cùng phấn khích, vui vẻ.

Cậu cũng cảm thấy rất vui, cuối cùng thì cậu đã đặt được bước chân đầu tiên trên con đường chinh phục ước mơ của mình.

Việc đầu tiên mà cậu làm là báo tin vui cho cha, sau đó thì chạy đi tìm Lữ Băng cùng hắn đi ăn mừng.
Còn Lữ Băng, sau khi gia đinh hắn biết hắn đã có tiền để theo đuổi ước mơ thì ai nấy đều vui và biết ơn Tư Không Chiến rất nhiều.

Từ nhỏ họ đã quý cậu và thương cậu như con cháu trong nhà, giờ đây với họ xem cậu là người thân trong gia đình.

Cậu không chỉ giúp Lữ Băng một cơ hội mà còn cho họ một ân tình to lớn, nhà họ cũng nghèo, cũng chỉ mong con cái có cơ hội học hành thành tài, khi thành tài thì cuộc sống của họ cũng nhờ đó mà khá dã hơn.

Đây quả thật là một giấc mơ mà họ không bao giờ có thể mơ đến.
Lữ Băng cho cậu một cái ôm thật chặt, hắn nói “Cảm ơn cậu, tôi nhất định sẽ không khiến cậu thất vọng, tôi nhất định sẽ thiết kế riêng cho cậu một chiếc cơ giáp tốt nhất”
Tư Không Chiến vỗ lên lưng hắn mấy cái “Biết rồi, biết rồi, nói mãi.

Chúng ta đi ăn mừng thôi, sau này cậu cần gì, cứ nói đừng ngại, đã là bạn bè thì đừng khách sáo.’’ Cũng may nhờ có Liễu Thanh Phong mà cậu kiếm được một số tiền rất nặng túi, vậy cho nên việc đầu tư cho Lữ Băng là việc trong tầm tay.
Thời gian nhập học là một tháng nữa, trong một tháng này cậu lại không rảnh cho lắm.


Cậu vừa phải lo chuyển nhà, vừa phải nghiêm túc tiếp nhận huấn luyện đặc biệt của lão quái vật, nói chung là bận muốn tắt thở.

Còn Liễu Thanh Phong thì đã quay về giúp cậu tìm một căn nhà phù hợp,Tư Không Vân Tường thì ngày ngày ở nhà dọn dẹp và chuẩn bị cơm nước chờ cậu về ăn cơm tối, nhưng những ngày hạnh phúc này cũng chỉ kéo dài được vài hôm vì lão quái vật muốn đánh nhanh rút gọn, ông muốn tạo cho cậu một lợi thế trước khi nhập học, vì vậy cho nên cậu cũng không thể về nhà trong vòng nửa tháng ròng rã.
Lần này lão quái vật đích thân trông chừng cho nên quái thú lần này cậu dùng để luyện tập cũng toàn từ cấp bốn trở lên, sau đó ông còn rất tàn nhẫn mà tăng dần từ sơ cấp lên tận cao cấp.

Cả quá trình, cậu ăn không ít khổ, xém ngủm không biết bao nhiêu lần.
Những thứ cậu được học lại vượt xa những gì cậu mong đợi, đây mới chân chính là thứ mà lão quái vật muốn cậu học.
Bắt đầu từ đây, hành trình mới chính thức bắt đầu.

Cậu phải đối mặt với quái thú cấp bốn mà không được dùng đến binh khí nữa.

Cậu phải biến cơ thể thành vũ khí, thành bảo kiếm, thành bất cứ thứ gì có thể giết được quái thú.

Đó là một quá trình đẫm máu và nước mắt.
Nhưng đó chỉ là bước khởi động mà thôi, sau khi cậu có thể đơn thương độc mã hạ được một con quái thú cấp bốn trung cấp thì mới là chuỗi ngày đáng sợ hơn.

Đó chính là luyện tập cùng lão quái vật, nếu so với bọn quái thú cấp bốn thì độ nguy hiểm và nham hiểm của nó không là gì so với con người.
Cậu liên tục bị đánh văng đi như bao cát, xương cốt hết lần này đến lần khác vỡ vụn, mọi đau đớn, thống khổ đều trải qua không biết bao nhiêu lần, nhưng cậu không bỏ cuộc.

“Tiếp tục!”
“Tiếp tục!”
“Đứng lên, tiếp tục!”
“Chưa được, quá yếu, quá chậm, làm lại!”
Cậu đoán sức mạnh của lão quái vật cũng lên đến cấp SSS rồi hơn nữa có thể là SSS trung cấp.

Những người sở hữu sức mạnh như thế này không nhiều, hơn nữa người như họ thì thường giữ chức vụ cao, bình thường rất khó gặp chứ đừng nói là được đích thân huấn luyện riêng, nếu là như vậy thì cậu đúng là tự dưng được vận may đập vào mặt, nhưng nói vậy cũng không hẳn là đúng hoàn toàn, vì nếu cậu không cố gắng thì lão quái vật cũng chẳng phí tâm tư lên người cậu làm gì.
Ở thời đại này, cấp tinh thần lực mạnh nhất là SSSS nhưng cho tới tận bây giờ điều đó vẫn chỉ là huyền thoại vì để lên được cấp SSSS là cả một quá trình kéo dài vô tận, thậm chí là không tồn tại người sở hữu sức mạnh to lớn như thế.

Cường giả mạnh nhất hiện nay là cấp SSS cao cấp và chỉ dừng lại tại đó, không thể đột phá thêm.

Muốn tăng lên một tầng đã là chuyện rất khó thì đừng nói là tăng cấp.
Sức mạnh hiện giờ của cậu cũng không tính là cao, nhưng theo lão quái vật học hỏi kinh nghiệm thì những phương diện thiếu hụt cậu đều có thể tìm ra và khắc phục.
Chớp mắt mà đã trôi qua hơn nửa tháng luyện tập, thời gian còn lại chỉ vừa đủ cho cậu dọn nhà và chuẩn bị nhập học.
Lão quái vật hiếm khi tỏ ra hài lòng với cậu, nhưng hôm nay ông phá lệ nói “Nhóc con, biểu hiện rất tốt, học hỏi cũng rất nhanh.

Ta tin chắc tương lai cậu sẽ có bước tiến vượt bậc, nhưng ta cần cậu nhớ một điều, trong trường quân đội nhịn được thì cứ nhịn, không cần phải quá nổi bậc, học tập cho tốt, tương lai đi về đâu sẽ nằm trong tay cậu, còn nếu gặp khó khăn cứ tìm ta!”
Tư Không Chiến nghiêm túc gật đầu đáp “Cháu xin hứa, cảm ơn ông đã tận tình chỉ dẫn cho cháu thời gian qua.”
“Ha ha khách sáo cái gì chứ, tương lai chúng ta còn gặp nhau.

Được rồi, trở về nhà chuẩn bị đi!”
“Vâng!”

Lão quái vật nhìn bóng lưng Tư Không Chiến khuất dần sau những lùm cây rồi nhếch môi cười, đào tạo ra được một hạt giống tốt quả là không dễ, vậy cho nên ông muốn cậu cứ khiêm tốn mà sống trong trường quân đội.

Tương lai, nằm trong tay mỗi người.
Tạm chia tay với lão quái vật, cậu trở về nhà trong ánh mắt nhớ mong của cha.

Hai người cùng ăn cơm, cậu kể cho anh nghe những gì thú vị mà cậu đã trải qua, nhưng Tư Không Vân Tường làm sao không biết cậu đã khổ cực thế nào.

Nhìn thấy con trai có quyết tâm như vậy anh cũng không có lý do gì để buồn bã nữa.

Thời gian huấn luyện vừa qua, anh có thể cảm nhận rất rõ sự thay đổi của con trai, mặc dù cậu che đậy khá tốt nhưng anh vẫn có thể nhìn ra khác biệt từ tâm tính, vóc dáng, tinh thần và sức mạnh ẩn chứa bên trong, hơn nữa hiện tại đã đạt tới cấp SS trung cấp.

Tư Không Vân Tường thoáng giật mình về thiên phú của con trai, nhưng không ngạc nhiên về tốc độ tăng cấp cho lắm.
Tư Không Chiến lúc này vẫn chìm đắm trong niềm hạnh phúc, cậu đã đặt được những viên gạch đầu tiên xây đắp ước mơ.

Máu và nước mắt không che nổi những nụ cười hạnh phúc, tương lai sẽ không còn quá xa vời với những người luôn dũng cảm đương đầu thử thách.
Tối hôm đó, cậu sang nhà Lữ Băng cùng hắn hứa hẹn thời điểm gặp nhau, vì cậu còn phải tìm nhà cho cha nên sẽ đến Monar tinh trước, sau đó mới đến trường nhập học, hành trình đi mất năm ngày cho nên cậu phải tranh thủ.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cậu rời nhà đi đến một nơi xa lạ, mọi thứ thật lạ lẫm và mới mẻ với cậu, nhưng bản tính trầm ổn đã giúp cậu kiềm chế không ít sự kích động và nôn nóng.

Khi phi thuyền cập bến thì Liễu Thanh Phong đã đến từ sớm để chờ đón hai người, đứng giữa đám đông, hắn trông chẳng khác gì hạc giữa bầy gà.

Vừa nhìn thấy cậu hắn hiền phất tay gọi lớn “Này Chiến, tôi ở bên này!”

Bình Luận (0)
Comment