Thiếu Tướng Ngài Lại Bị Vợ Đục Sao

Chương 19


Thấy đôi bên vừa nói ba câu đã lập tức đánh giết, Tư Không Chiến cũng hơi kinh ngạc, hóa ra người ở thành phố lớn cũng có máu giang hồ không thua gì chỗ cậu từng sống.

Mà thật chất mấy thằng cha này nói lý không được, có nói tới gãy lưỡi thì cuối cùng cũng là tẩm quất nhau mà thôi cho nên Liễu Thanh Phong mới đánh phủ đầu, nhưng mà không ngờ đối phương thật sự là trong rừng mới ra nên chơi khô máu với hắn.

Tình thế đang vô cùng bất lợi cho Liễu Thanh Phong, Tư Không Chiến cũng nhanh chóng nhập cuộc, tuy nhiên bọn chúng lấy đông hiếp yếu mà còn chơi dơ thì bố con thằng nào chịu cho nổi, mà cậu thì bắt đầu cảm thấy cơ thể có chút không ổn.

Mặc dù Liễu Thanh Phong vẫn liều mạng chiến đấu nhưng chênh lệch thực lực quả thật là quá lớn, hắn liên tục bị dính đòn, mặc dù bọn chúng không dồn hắn vào chỗ chết nhưng xuống tay cũng không phân nặng nhẹ.

Đúng là bọn rừng rú mà, nếu ngày mai bọn chúng biết mình vừa đánh ai thì chắc chắn sẽ quỳ xuống khóc không kịp.

Tên cầm đầu chỉ cần dùng một tay cũng khiến hắn thương tích chồng chất, lại một cú đá mạnh vào bụng khiến hắn bị văng đi rất xa, đập mạnh vào một bức tường rồi mới dừng lại.
“Khụ!” Cơ thể của hắn đã đến cực hạn nhưng hắn vẫn cố gượng dậy, lúc hắn còn chưa đứng vững thì một trận quay cuồng ập đến, chết tiệt, hắn quá sơ xuất rồi.

Hắn đã trúng phải thuốc mê rồi, chết tiệt, đám khốn này nếu để hắn tóm được hắn nhất định sẽ cho đi tù mục xương.

Ở phía đối diện, Tư Không Chiến cũng không khá hơn là bao.

Các giác quan dần tê liệt, rồi bóng tối ập đến trong tích tắc.


Những gì cậu nhìn thấy sau cùng là cơ thể Liễu Thanh Phong lung lay rồi ngã gục bên đường, xem ra bọn họ lần này trúng kế rồi.

Hoá ra đám người này ngay từ đầu đã có chuẩn bị và màn đánh nhau chỉ là vỏ bọc, cho nên dù cho Tư Không Chiến có mạnh hơn nữa cũng không thắng được.

Cơ thể cậu thoát lực rồi ngã xuống vòng tay của một kẻ trong đám người nọ, hắn cười đắc ý rồi vác cậu lên vai, nhanh chóng biến mất khỏi con đường, chỉ để lại một mình Liễu Thanh Phong thương tích đầy mình, đám người kia vừa đi khuất, hắn gọi cứu viện xong cũng không còn biết gì nữa.
Trong lúc mơ màng nữa mê nữa tỉnh, cậu nghe loáng thoáng từng câu nói vụn vặt.

“Vì sao không bắt luôn tên kia, trông hắn cũng rất được, ít ra nhìn còn ngon mắt hơn tên xấu xí này.”
“Mày muốn chết có phải không? Nếu mày có não thì động não dùm tao, tên nhóc đó vừa nhìn là biết học viên trường quân đội Vương Tinh, nếu mày bắt nhầm con ông cháu cha thì đầu của mày cũng lập tức dọn nhà, ngu vừa thôi!”
“Ồ, vậy còn tên này thì không phải à? Cho dù không phải thì cũng là bảo vệ của tên kia, đều như nhau cả, còn xấu thấy ớn.’’
“Không phải, nhìn tuổi tác thì có lẽ cũng chưa phải học viên năm nhất, hai tên nhóc này tuy ngồi cùng bàn nhưng chắc chắn là không cùng cấp bậc với tên kia thì sợ cái gì chứ?”
“Tao thật sự nhìn không ra hắn có điểm gì thu hút, vừa đen vừa xấu.”
“Mày đúng là có mắt như mù, theo ông chủ bao nhiêu năm mà không nhìn ra hắn hoá trang à? Ông chủ nhìn thì tuyệt đối không có sai, huống hồ càng lạ miệng thì ông chủ càng thích.”
“Hai ngươi bớt nói nhảm đi, ngậm miệng mà làm việc.”
“Vâng, đại ca.”
Sau đó là một hồi trời đất quay cuồng, cậu mơ màng nhìn thấy chúng tiêm vào người cậu thứ gì đó, cái gì mà lên tiên, hưng phấn, loại mới nhất.

Cậu căn bản nghe không hiểu, đầu óc cứ quay cuồng vô cùng khó chịu, sau đó cậu lại không nghe được gì nữa.
Một lúc lâu sau, cậu lại nghe có âm thanh ồn ào, có ai đó vừa bước vào phòng, sau đó phân đó cho đám người “Làm rất tốt, bây giờ các ngươi lui được rồi, đừng làm mất hứng của ta, đã pha xong nước tắm chưa?’’
“Đã chuẩn bị xong rồi thưa ông chủ.”

“Tốt, các ngươi lui ra đi.”
“Vâng’’
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, còn tên khốn kiếp nào đó thì đi đến bên giường, đưa bàn tay bẩn thỉu sờ lên má của cậu “Chậc chậc, quả thật là thú vị, ta muốn xem xem dưới lớp hóa trang này là cái dạng gì? Có xinh đẹp đến mức phải giấu giếm như vậy không?’’
“Nhóc con, ngươi rất có diễm phúc nha, ta hôm nay sẽ đích thân tắm cho ngươi, nào tỉnh lại đi, chúng ta sẽ cùng đi tắm có chịu không hahaha”
Đôi mắt mơ màng dần lấy lại chút tiêu cự, đầu óc vẫn quay nhưng cậu vẫn cố gắng lấy lại tinh thần, cậu nheo mắt nhìn gã hỏi “Ngươi là ai? Tại sao lại bắt ta?’’ Cậu chỉ có thể làm một việc duy nhất là câu giờ để cơ thể hồi phục, cố tỏ ra suy yếu khiến hắn không đề phòng.
Người nọ tuổi tác xem chừng đáng tuổi cha chú của cậu, nhưng gương mặt đúng kiểu viết chữ “Hoang dâm vô độ’’ lên trên trán.

Vừa béo phệ, vừa hói đầu, ánh mắt chứa đầy dục vọng ghê tởm khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Gã nhếch môi cười rồi đáp “Ta ư, ta là Chu Lĩnh, ở nơi này không ai dám đắc tội với ta cả.

Cậu đừng mong gọi cứu viện, bạn của cậu cũng không đụng nổi ta đâu hắc hắc, giờ thì chúng ta cùng nhau tắm uyên ương nhé? Hehehe” Đôi mắt dâm dê đê tiện của gã đảo qua người cậu rồi một đường áp sát.

Bắt đầu sờ mó lên người cậu, kéo cậu lại bên người, ôm lấy cậu rồi mang vào phòng tắm.
Cả người Tư Không Chiến gần như không còn chút sức lực nào cả, tốc độ hồi phục của cậu quá chậm khiến cậu hốt hoảng và tức giận mà hét lên “Khốn kiếp, nếu ngươi động đến ta, ta sẽ thiến nhà ngươi, thả ta ra nếu không ngươi sẽ phải hối hận!”
Thấy thanh niên trong lòng giãy giụa một cách yếu ớt, gã bật cười “Haha ta sợ quá, ngươi có gan thì cứ việc, giờ thì chúng ta tắm uyên ương, ta sẽ giúp ngươi tẩy trang nhé, ta thật sự rất nóng lòng muốn chiêm ngưỡng nhan sắc của người.”
Tư Không Chiến tức muốn tắt thở, hóa ra tên này đã nhìn ra sơ hở này.

Nhưng gã mà dám động tới “người” của cậu thì cho dù có chết cậu cũng phải liều mạng lôi gã chết cùng.


Cậu gầm lên trong lòng mình rằng ‘Tư Không Chiến ta chỉ nằm trên chứ không bao giờ nằm dưới’, ai dám động đến quyền lợi thì của ta thì kẻ đó phải chết.
Cậu điên cuồng cưỡng ép sức mạnh, bức ép bản thân nhanh chóng lấy lại sức lực, khi cánh cửa phòng tắm khép lại cậu lập tức cho gã một đấm nổ đom đóm, lật người tiếp đất rồi nắm lấy cổ áo của gã tặng một trận liên hoàn đấm, cho gã gào cũng gào không nỗi.

Sau khi gã nằm ngay đơ liền canh ngay trứng của gã mà đạp, muốn nhảy nọc hử, ta cho ngươi cả đời nằm cho người ta bỏ nọc.
Sau đó trong phòng tắm vang lên tiếng lợn bị chọc tiết, nhưng nhờ hai lớp cửa cách âm tốt nên bên ngoài không nghe thấy.

Xong xuôi, cậu tức tốc chạy ra lối bancon định nhảy xuống, nhưng hỡi ôi, đây là tầng thứ một trăm, từ đây nhảy xuống thì chắc phụ tùng tung toé, óc tán văng khắp nơi.

Tư Không Chiến thoáng rùng mình một cái, cậu vẫn còn muốn quay về gặp cha, chưa muốn chết đâu.

Mà hiện tại cả người cậu gần như không còn bao nhiêu sức lực, nếu bây giờ không đi thì chốc nữa đám người kia quay lại là cậu chạy không thoát, đành trốn trước tính sau vậy.

Nhân lúc ngoài cửa không có người trông chừng, cậu lập tức chạy ngược lại hướng thang máy, vì bọn đám người kia chắc cũng sắp quay lại rồi.

Vừa chạy cậu vừa thử đẩy cửa của từng phòng xem có thể trốn tạm hay không.
Cùng lúc này, tại một căn phòng nào đó, có một thanh niên dáng người rất cao ráo và đẹp trai, anh ta đang cợt nhã nói với một thanh niên khác “Hiếm khi cậu đến đây chơi, đêm nay cứ chơi cho vui đi.

Bây giờ tôi sẽ đi sắp xếp người cho cậu, bảo đảm cậu sẽ hài lòng.”
Người thanh niên nọ ngồi trên sopha thông thả nhấp ngụm rượu, bộ dạng không hứng thú nói “Tôi không cần, toàn hàng cũ tôi không hứng thú, cũng không thích hàng quá hạn sử dụng.” Ý là chê trai già, anh thích gặm cỏ non thôi.

“Haha cậu yên tâm, tôi sẽ chuẩn bị hàng mới nguyên tem cho cậu.


Cứ tin tôi, vậy tôi đi trước, cậu cứ tắm trước đi, tôi để cửa hờ, lát nữa hắn đến sẽ tự vào.” Nói rồi anh ta nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.
Người thanh niên nọ cũng chậm rãi đặt ly rượu xuống bàn rồi đi vào phòng tắm, tiếng nước chảy vang lên đều đều.
Lúc tìm thấy một cánh cửa không đóng chặt đã khiến Tư Không Chiến cảm thấy vui mừng muốn rớt nước mắt, cậu vừa đẩy nhẹ, cánh cửa liền mở ra.

Ngay lập tức cậu lách người chui vào phòng rồi nhẹ nhàng đóng cửa, tiện tay khóa cửa luôn.

Chạy được tới đây đã khiến cậu mệt muốn chết, bên trong căn phòng lúc này không có ai, nhưng trên bàn vẫn còn ly rượu đang uống dở, nhưng cậu còn chưa vui xong thì bên ngoài hành lang đã vang lên hàng loạt tiếng đập cửa từ mấy căn phòng gần đó, khỏi nói cũng biết đám người kia đang truy tìm cậu.
Người thanh niên nọ nghe tiếng mở cửa liền biết người kia đã đến, anh ta tắt nước chuẩn bị bước ra thì một tên nhóc mặt mũi đen đúa xấu xí bỗng nhiên từ đâu xông vào phòng tắm, đâm mạnh vào người anh rồi bật ngửa ra sau ngã thẳng xuống sàn, sau đó hai người bốn mắt nhìn nhau “…”
Đậu phộng, thể loại nặng đô gì đây “…”
Tư Không Chiến “…” Tôi gấp muốn chết rồi anh còn cản đường tôi.

Ban đầu cậu nghĩ mình tẩy trang xong chắc có thể lừa đám người kia một vố, nhưng ai dè chủ nhân căn phòng đang tắm bên trong, hơn nữa anh ta, khụ, còn chưa có quấn khăn tắm.

Vóc người của anh ta rất là cao, thân hình vạm vỡ đẹp không chỗ chê, khuôn mặt rõ đẹp trai.

Bầu không khí ngượng ngùng vài giây, Tư Không Chiến dời tầm mắt ra khỏi chỗ không nên nhìn, trên gương mặt cậu cũng không có bao nhiêu biến hoá, cậu nhe răng cười nói “Ha Ha chào, hàng đẹp đấy, có vốn liếng nha, nhưng anh có thể cho tôi trốn ở đây một lát được không? Bên ngoài có kẻ xấu muốn bắt tôi, cầu xin anh cho tôi trốn ở đây một lát thôi, khi nào bọn họ đi rồi tôi sẽ rời đi ngay không làm phiền tới anh đâu, tôi hứa.” Cậu cười nịnh nọt, đôi mắt chân thành nhìn người nọ.
Người thanh niên nọ vẫn trưng ra bản mặt lạnh lùng nhìn cậu nói “Vì sao tôi phải giúp cậu, làm sao tôi biết cậu là người tốt hay là một tên trộm?”
Tư Không Chiến thật sự muốn hộc máu, bọn người kia đã đập cửa ầm ầm ở bên ngoài mà tên chết tiệt này còn gây khó dễ mình “Trời ơi anh hai, anh có thấy tên trộm nào mà xấu như tôi chưa, xấu xí lại gây chú ý thì làm trộm kiểu gì hả? Tôi chỉ cần anh nói là không nhìn thấy tôi là được rồi, cầu xin anh!” Mồ hôi trên trán cậu bắt đầu tuôn như mưa, hơi thở bắt đầu dồn dập, tên chết tiệt này mà không giúp thì hôm nay cậu chết chắc rồi.

Cả người cậu lúc này cứ cảm thấy nóng nóng sao ấy, khó chịu quá, bàn tay cậu siết chặt áp chịu cảm giác khó chịu trong người, cơ thể vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, giờ lại mệt tới mức không đi nỗi nữa cho nên đã bắt đầu tựa người vào tường mà gắng gượng.



Bình Luận (0)
Comment