Thiếu Tướng Phu Nhân Là Phúc Thần

Chương 12

Một khối thịt nhợt nhạt được nấu bằng nước.

Nhìn không ra đống rau dưa hỗn hợp được nấu bằng nước.

Trong nồi toàn những loại rau xanh không biết tên được nấu bằng nước.

Trước mặt có một bàn đồ ăn nhưng toàn bộ đều nấu bằng nước, Du Cẩn Lật sau khi ăn qua đồ ăn ngon ở Hoa Hạ không thể nào nghĩ tới một thế giới có khoa học kĩ thuật tiên tiến hơn Hoa Hạ vậy mà phương diện ăn uống lại như người nguyên thủy.

Thử hỏi như này thì sao mà cậu tiếp thu được?

"Tiểu Lật, con nếm thử loại thịt long tích* này xem, nó chứa rất nhiều năng lượng, giúp cho cơ thể con người trở nên tốt hơn, con gầy như vậy, cứ ăn nhiều một chút, ăn cho mập lên mới tốt." Kiều Mục Lam đau lòng nói, sau đó gắp một miếng thịt long tích to bỏ vào chén của Du Cẩn Lật.

(*): một là thịt phần xương sống của con rồng, hai là loại thịt này của con Long Tích. Mọi người tự bổ não giúp tui chứ tui nghĩ nó là cái đầu tiên á.

Du Cẩn Lật nhìn cái cách sử dụng phương pháp nấu thịt của người nguyên thủy mà thật sự không biết nói gì luôn, nhưng nhìn đến ánh mắt mong chờ của Kiều Mục Lam, cậu không đành lòng khiến mẹ thất vọng, chỉ có thể cầu nguyện đầu bếp của Giang gia có tay nghề xuất chúng, cho dù là nấu bằng nước cũng có thể ăn ngon cực kỳ.

Nhưng hiển nhiên Du Cẩn Lật rất nhanh liền nhận rõ hiện thực, thịt này đúng là nấu bằng nước, nước, cũng chỉ là nước nấu, không thêm một tí gia vị gì hết, hoàn toàn chỉ là vị của nước.

Thật sự là rất khó ăn, cái này khiến Du Cẩn Lật là một người đã ăn qua các món ngon có đầy đủ gia vị ở Hoa Hạ cảm thấy nhạt như nước ốc.

Mà ngay cả nhạt như nước ốc, cậu cũng không đành lòng khiến Kiều Mục Lam thương tâm, chỉ có thể căng da đầu nuốt hết vào.

Cũng may thịt long tích rất mềm, vị cũng không tệ, chỉ là không có mùi mà thôi, Du Cẩn Lật không ngừng thôi miên chính mình trong lòng, sau đó mới nuốt thịt vào.

Ngay thời điểm này, Du Cẩn Lật cảm giác được một loại năng lượng tinh thuần quen thuộc xuyên qua thực quản tiến vào trong kinh mạch, gian nan đi theo con đường cố định ban đầu.

Sau đó cả người liền sửng sốt.

"Tiểu Lật sao vậy? Không ăn được sao?" Kiều Mục Lam vẫn luôn chú ý Du Cẩn Lật thấy cậu ngây ngẩn cả người, vội vàng hỏi.

"Không, không có gì ạ, ăn ngon lắm." Du Cẩn Lật ngơ ngác trả lời.

Cậu cắn một miếng thịt long tích nữa, gấp rút nuốt xuống, quả nhiên một loại năng lượng quen thuộc lần nữa chảy vào kinh mạch, cơ thể dễ chịu, cuối cùng hội tụ ở nội đan trong đan điền.

Du Cẩn Lật vì phát hiện điều này mà mừng như điên, nhìn thịt long tích trên tay mà như thấy được linh đan diệu dược.

Cậu như thế nào cũng không ngờ tới, trên thế giới này thế mà còn tồn tại linh vật.

Lúc cậu nghe sư phụ nói tới linh vật thì nó đã là vật tồn tại trong truyền thuyết.

Bản thân linh vực ẩn chứa một lượng linh lực nhất định, được tu luyện giả dùng để ăn, đối với bọn họ sẽ có chỗ tốt rất lớn, đặc biệt là có thể bổ sung linh lực.

Chẳng qua theo việc nhân loại phát triển, linh khí ngày càng ít đi, linh vật lại gần như mất sạch, bọn họ muốn tu luyện, muốn có linh lực thì cũng chỉ có thể theo con đường hấp thu luyện hóa linh khí.

Kết quả không nghĩ rằng, thế giới này gần như không có linh khí, vậy mà có linh vật tồn tại, vận khí của cậu quả nhiên rất tốt.

Tuy rằng dùng nước nấu thịt không có mùi vị nhưng quan trọng nó là linh vật.

Du Cẩn Lật nào còn ghét bỏ, giờ cậu hận không thể ăn hết toàn bộ thịt long tích trên bàn.

Có điều cậu là một cá chép hiểu lễ phép, thịt long tích là dành cho đại gia, dù cậu có thích cũng không thể độc chiếm, bởi vì như vậy không phải là một cá chép tốt.

Sau khi Du Cẩn Lật ăn xong phần thịt long tích của mình, quả nhiên không có chạm phần còn lại, chẳng qua đôi mắt nhỏ lại thỉnh thoảng nhìn qua, đúng là khiến người ta cảm thấy dễ thương.

"Tiểu Lật thích thịt long tích à? Vậy về sau lại kêu phòng bếp làm nhiều lên, thịt long tích đối với cơ thể có nhiều chỗ lợi." Kiều Mục Lam từ ái nói.

[Mọi người thấy có lỗi chính tả thì nhắc tui nhé <3]
Bình Luận (0)
Comment