Thiếu Tướng Phu Nhân Là Phúc Thần

Chương 49

Chương 49: Nó yêu con như vậy.

Edit: ShiibaReiki

Beta: Chickie

"Tiểu Lật Tử, con, con vừa mới nói cái gì?" Kiều Mục Lam có chút không dám tin tưởng lỗ tai mình.

Con trai của bà bị thương thành bộ dạng gì, bà quá rõ ràng rồi, đừng nói là mười ngày, coi như mười tháng cũng không thể nào xuống giường.

Nhưng hiển nhiên Du Cẩn Lật đã hiểu lầm lời nói của Kiều Mục Lam, cậu còn tưởng đối phương ngạc nhiên về việc Giang Mặc Thịnh hồi phục có chút chậm, hoàn toàn không ý thức được bản thân và Giang Mặc Thịnh chưa bao giờ báo tình hình của đùi vàng cho hai vị trưởng bối, nên hai người đều không biết bệnh tình Giang Mặc Thịnh đang chuyển biến tốt đẹp.

Cậu suy nghĩ lại thì nhận ra từ lúc dạy cho đùi vàng tu luyện thì thì cậu đã không còn giúp đỡ và sử dụng linh lực trị liệu cho anh nữa, vì số lượng linh lực cậu tính lũy được rất ít, đều phải lưu lại cho mình dùng, bây giờ thấy ba với mẹ dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn mình, Du Cẩn Lật nhất thời có chút chột dạ và hổ thẹn.

Ba và mẹ đối tốt với cậu như vậy, cuối cùng cậu lại ích kỉ, chỉ vì muốn khôi phục tu vi nhanh một chút mà không để ý đến thương thế của đùi vàng, không tiếp tục trị liệu cho đùi vàng, khiến thời gian khôi phục của anh trở nên chậm đi rất nhiều.

Cậu như vậy không phải là một con cá chép tốt.

"Con xin lỗi, về sau con sẽ giúp A Thịnh trị liệu thật tốt, nhiều nhất bảy ngày, không, nhiều nhất năm ngày là A Thịnh có thể xuống giường." Du Cẩn Lật duỗi ra năm đầu ngón tay, một bên yếu ớt nói, một bên lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Kiều Mục Lam và Giang Chấn Đào.

Hôm nay cậu thu được rất nhiều lực tín ngưỡng, nếu mỗi ngày đều thu được nhiều như vậy thì tốc độ trị liệu cho đùi vàng sẽ nhanh hơn.

Năm ngày, cũng đủ rồi.

Nhưng mà tin này lại khiến Kiều Mục Lam bối rối, hốt hoảng như đang nằm mơ, não bộ chậm chạp không phản ứng kịp.

Tuy Giang Chấn Đào cũng khiếp sợ y vậy, nhưng may mà lý trí của ông vẫn còn, ông cố gắng khiến mình tỉnh táo lại, ôn nhu nói với Du Cẩn Lật: "Tiểu Lật, con nói cho ba, con... Mấy ngày qua con ở trong phòng A Thịnh là giúp nó trị liệu à?"

"Dạ, cơ thể của anh ấy bị độc tố tổn hại rất nghiêm trọng, bây giờ tu vi của con còn thấp, chỉ đành giúp anh ấy chữa trị từ từ, cho nên thời gian trị liệu chậm chút." Du Cẩn Lật lắc loạn hai tay, có chút thấp thỏm nói.

Lập tức như đang nghĩ tới điều gì đó, Du Cẩn Lật vừa vội vàng ngẩng đầu lên, tựa như tranh công mà nói: "Nhưng con đã dạy A Thịnh cách tu luyện, tốc độ anh ấy tự trị liệu sẽ nhanh hơn."

Giang Chấn Đào nghe Du Cẩn Lật nói, mặc dù nửa hiểu nửa không nhưng thấy thằng bé một lòng quan tâm con trai mình, còn âm thầm trị liệu cho nó, nhất thời tâm trở nên mềm nhũn.

Sờ sờ mái tóc mềm mại của Du Cẩn Lật, Giang Chấn Đào cười hiền hòa nói: "Cảm ơn Tiểu Lật đã giúp A Thịnh, ba với mẹ đều vô cùng hài lòng, vừa nghe tin này ba với mẹ có chút kích động, làm lỡ bữa cơm của Tiểu Lật, mau mau mau, Tiểu Lật ăn nhiều một chút."

Kiều Mục Lam cũng kịp thời phản ứng, vừa lúc nghe rõ ràng đối thoại của Du Cẩn Lật và Giang Chấn Đào, dù bây giờ hận không thể lên lầu xem con trai thế nào, xem cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra nhưng vừa thấy Du Cẩn Lật, nghĩ đến việc đối phương còn chưa ăn cơm xong, mặc kệ bản thân không còn khẩu vị cũng phải kiên nhẫn bồi đối phương ăn xong bữa tối chật vật này đã.

Sau khi ăn xong, cuối cùng Kiều Mục Lam nhịn không được lên phòng của con trai trên lầu hai, thấy Giang Mặc Thịnh vậy mà nửa ngồi trên giường đọc sách, sắc mặt cũng hồng hào lên rất nhiều, trong lúc nhất thời tâm tình trở nên kích động khó nhịn.

Trước đó sao bà lại không chú ý tới sự biến hóa của con trai đây?

Rõ ràng trước khi Tiểu Lật Tử đến, sắc mặt con trai vẫn luôn trắng bệch, hiện ra sự suy yếu và tiều tụy vô cùng, nhưng giờ đây nào còn vẻ tái nhợt nữa, làn da trở nên hồng hào không ít, cũng không còn vẻ suy yếu mà trái lại như đang bị bệnh nhẹ, chỉ là đang nằm trên giường tĩnh dưỡng thôi.

"A Thịnh, mẹ, mẹ nghe Tiểu Lật Tử nói, cơ thể của con..." Giọng nói của Kiều Mục Làm có phần nghẹn ngào, không dám tiếp tục nói, chỉ sợ tất cả những thứ này đều là ảo tưởng, đều do mình đang nằm mơ.

Bà từng mơ thấy giấc mơ giống vậy vô số lần, nhưng mỗi lần tỉnh lại đều uổng công vui vẻ một hồi, bà thật sự không chịu nổi cảnh tỉnh giấc một lần nữa đâu.

Tuy Kiều Mục Lam không hề nói tiếp nhưng Giang Mặc Thịnh cũng hiểu được ý của bà, bỏ sách xuống, nhìn con mắt đỏ ngầu của mẹ nói ra: "Cơ thể của con tốt hơn nhiều rồi, Tiểu Lật Tử trị liệu rất hiệu quả."

Vốn Giang Mặc Thịnh không có ý định báo tình trạng cơ thể hiện tại cho ba mẹ, tuy vậy sẽ khiến ba mẹ lo lắng một thời gian nữa nhưng lại có thể bảo vệ bí mật của Du Cẩn Lật, đồng thời giúp anh nghĩ ra phương án tốt hơn, cùng nhau tìm thời cơ thích hợp báo cho ba mẹ.

Cơ thể anh đã chuyển biến tốt thì sớm muộn gì ba mẹ cũng sẽ phát hiện, nên anh cần tìm một lý do tốt, ai ngờ nhóc con đã lỡ miệng nói trước một bước.

Nếu mà nói Du Cẩn Lật cố ý kể cho Kiều Mục Lam để tranh công thì Giang Mặc Thịnh không cần suy nghĩ cũng biết không phải, cái dáng vẻ ngốc nghếch dễ thương không nhạy bén của nhóc con mà nghĩ được tới đây đã tốt rồi, ít nhất còn có một chút thông mình. Nhất định là cậu vô tình lỡ miệng nói ra thôi.

Nghĩ đến việc đối phương hoàn toàn không đề phòng mình và người nhà, trong lòng anh không khỏi dâng lên một dòng nước ấm, lúc trước trị liệu và nói phương pháp tu luyện cho anh, nhóc con chưa hề nghĩ tới việc giấu diếm.

Không thể không nói, tuy thời gian ở chung không hề dài nhưng Giang Mặc Thịnh đã hiểu rất rõ về Du Cẩn Lật.

"Có, có thật không?" Kiều Mục Lam biết con trai của mình chưa bao giờ nói dối, hoặc là không nói chứ một khi đã nói thì chính là sự thật, nhất thời mừng như điên từ tận đáy lòng.

Cơ thể của con trai bà thật sự đang dần dần chuyển biến tốt, có lẽ bà sẽ không mất đi đứa con trai này, thật sự là quá tốt, có phải trời cao nghe được lời khẩn cầu của bà nên mới đưa Tiểu Lật Tử tới đây?

"Mẹ, có một việc con hi vọng được giữ kín, trước khi độc tố trong cơ thể con được loại bỏ triệt để thì không nên đem tin con đã khỏi tung ra bên ngoài, càng không thế nhắc đến Tiểu Lật Tử." Giang Mặc Thịnh nghiêm túc nói với Kiều Mục Lam.

Anh căn dặn như vậy không phải muốn cướp đoạt công lao của Du Cẩn Lật, mà vì lấy năng lực hiện tại của anh không cách nào bảo vệ cậu, một khi chuyện này được truyền ra ngoài, người có tâm tư thì chắc chắn sẽ làm hại Tiểu Lật Tử, anh tuyệt đối không cho phép Tiểu Lật Tử chịu một chút tổn thương nào, đặc biệt là do mình.

Năng lực của Tiểu Lật Tử đặc biệt cỡ nào, không ai rõ ràng hơn so với anh, nên anh càng không dám mạo hiểm một xíu nào cả.

Dù Giang Mặc Thịnh không dặn, Kiều Mục Lam cũng không có ý định tuyên bố chuyện này, bà cũng không tra xét việc Du Cẩn Lật dùng thứ gì chữa trị mà ngay cả bác sĩ nổi danh nhất Liên Bang đều bó tay toàn tập, bà chỉ biết mình sẽ không mất đi đứa con trai, điều này trọng yếu hơn bất cứ thứ gì.

"Mẹ biết, A Thịnh, có chuyện này chúng ta đã quyết định mà chưa nói cho con biết." Kiều Mục Lam suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nói chuyện này cho con trai, dù sao việc này là hạnh phúc cả đời của nó.

Trước đó vì con trai bị thương nằm liệt giường, không còn nhiều thời gian nên bọn họ mới gạt anh để tìm vị hôn phu, dự định sẽ tạo đứa bé bằng khoa học kỹ thuật.

Nhưng nếu hai người đều là hai bên tình nguyện thì việc tạo ra đứa trẻ cũng sẽ vui mừng gấp đôi, nên trước hết Kiều Mục Lam cho Du Cẩn Lật và Giang Mặc Thịnh ở chung một quãng thời gian.

Mà hiện tại tình trạng của con trai chuyển biến tốt, việc tạo ra đứa trẻ cũng không cần gấp rút như vậy, chuyện này sớm muộn cũng sẽ nói cho anh biết.

Lúc Kiều Mục Lam đang nói, thật ra trong lòng tràn đầy thấp thỏm, vô cùng lo lắng con trai sẽ tránh cứ bọn họ tự chủ trương.

Đổi lại những người khác, nếu con trai không đồng ý hôn sự này, vậy bọn họ sẽ không miễn cưỡng, còn bồi thường nhiều hơn cho người này về những phương diện khác.

Nhưng đổi lại Du Cẩn Lật, Kiều Mục Lam nói gì cũng không đồng ý sự phản đối của Giang Mặc Thịnh.

Chuyện này vốn là bọn họ tự chủ trương quyết định, bà biết Du Cẩn Lật yêu con trai mình cỡ nào, thậm chí yêu đến nỗi dù biết nó sắp qua đời cũng không tiếc đồng ý gả qua, giúp nó tạo ra một cục cưng, thậm chí bây giờ còn không tiếc bại lộ bí mật đã cứu con trai của bà, tình yêu như vậy sao có thể không khiến bà thay đổi sắc mặt, làm sao khiến bà nhẫn tâm chia rẽ bọn chúng.

"A Thịnh, mẹ biết chuyện này ba với mẹ không có bàn bạc với con, là chúng ta sai nhưng Tiểu Lật Tử vô tội, nó yêu con như vậy, thậm chí không tiếc thay người gả tới, biết rõ con sắp chết mà còn nguyện ý giúp con tạo cục cưng, bây giờ còn cứu con, chúng ta không thể làm người vong ân phụ nghĩa được, mẹ biết bây giờ cảm tình của con với nó chưa sâu nhưng cảm tình vẫn bồi dưỡng được, con người Tiểu Lật Tử tốt lắm con ạ, tính cách cũng tốt mà lại rất ưu tú, thừa sức xứng đôi với con, hoàn toàn có thời gian cho hai con bồi dưỡng tình cảm." Kiều Mục Lam nỗ lực khuyên bảo Giang Mặc Thịnh, nói ra toàn bộ ưu điểm của Du Cẩn Lật trong một lần, càng nói lại càng thêm thỏa mãn với đứa con dâu tương lai này.

Giang gia bọn họ, đúng là nhặt được một đại bảo bối.

Mà Giang Mặc Thịnh hoàn toàn bị tin vừa biết đập cho bối rối, đặc biệt là câu "nó yêu con như vậy", sau đó không nghe thấy bất kì lời nào của Kiều Mục Lam nữa.

Chẳng trách trong nhà đột nhiên nhiều thêm một người, chẳng tránh mỗi ngày mẹ đều để nhóc con đưa cơm cho anh, chẳng trách mỗi lần nhóc con đều len lén vận chuyển linh lực trị liệu vết thương cho anh, thì ra nhóc con thích anh sao?

Sau khi phản ứng lại, trái tim luôn vững vàng đập của Giang Mặc Thịnh không khỏi đập nhanh lên, càng lúc càng nhanh khiến anh hoài nghi nó như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"A Thịnh?" Kiều Mục Lam thấy Giang Mặc Thịnh vẫn giữ nguyên vẻ mặt, không có cảm xúc, không nói một câu nên cho là nó không thể tiếp thu sự thật này, nhất thời vừa vội vừa lo, chỉ sợ sau khi nó biết chân tướng thì sẽ nói gì đó với Tiểu Lật Tử, nếu lúc đó Tiểu Lật Tử thương tâm khổ sở thì làm sao bây giờ?

Gần đây nên ít cho Tiểu Lật Tử ở cùng với A Thịnh thôi, đỡ cho nó nói ra những lời vô liêm sỉ, chờ nó nghĩ thông suốt và hiểu rõ thì lại để hai đứa bọn chúng tiếp tục bồi dưỡng tình cảm, trong lòng Kiều Mục Lam yên lặng quyết định.

Có lẽ Giang Mặc Thịnh không nghĩ tới thói quen mặt liệt của mình khiến mẹ hiểu lầm, cũng đưa đến một cuộc sống bi thảm không thấy được Tiểu Lật Tử trong một quãng thời gian sau này.

[Lần này mở lên đọc lại mới thấy xuất hiện quá nhiều lỗi, từ lỗi chính tả đến lỗi type, xin lỗi mọi người rất rất nhiều vì sự sơ sót và lười biếng của tui. Mọi người đọc chỗ nào thấy sai thì comment cho tui nhá, tui rất hoan nghênh luôn đó.]

Bình Luận (0)
Comment