Thiếu Tướng Phu Nhân Là Phúc Thần

Chương 51

Chương 51: Bị ép tách ra.

Edit: ShiibaReiki

Beta: Chickie

"Tiểu Lật Tử, con chờ mẹ một lát, mẹ đi thay đồ rồi xuống liền." Kiều Mục Lam sử dụng tốc độ nhanh nhất đi thay quần áo, sau đó mang theo Du Cẩn Lật ngoan ngoãn ra ngoài.

Có lẽ mới đầu chỉ muốn tạm thời không cho con trai gặp mặt Tiểu Lật Tử nhưng khi chân chính đi tới phố mua bán, nhìn thấy nhiều hàng hóa rực rỡ muôn màu như vậy, Kiều Mục Lam cũng giống như một người mẹ bình thường mở chế độ "mua mua mua", đặc biệt là quần áo, chỉ cần nhìn thấy đẹp mắt, dễ thương thì hầu như đều muốn Du Cẩn Lật thử một lần.

Vì dạo này Du Cẩn Lật sống rất thoải mái nên dinh dưỡng đầy đủ, cộng thêm linh lực tôi thể, da thịt trở nên trắng nõn hơn, mặt mày dần dần trở nên tinh xảo, những bộ quần áo như được thiết kế riêng cho cậu,  dù mặc cái gì cũng rất là đẹp.

Thế là Kiều Mục Lam vung tay lên, mua mua mua, mua hết tất cả những cái này.

Khi Kiều Mục Lam dẫn Du Cẩn Lật đại sát tứ phương trong các cửa hàng, ở lầu hai Giang gia, Giang Mặc Thịnh nằm trên giường đang đợi nhóc con đến.

Nếu không phải đã quá muộn thì tối hôm qua sau khi nói chuyện với mẹ xong, Giang Mặc Thịnh đã muốn nhìn thấy nhóc con rồi.

Chỉ là chờ mãi chờ mãi, bình thường giờ này nhóc con đã sớm tới nhưng hôm nay ngay cả cái bóng cũng không thấy, điều này khiến Giang Mặc Thịnh có chút buồn bực.

E là Giang Mặc Thịnh không thể ngờ tới việc mẹ mình đang lo lắng anh không đồng ý mối hôn sự này, sợ anh nhìn thấy Du Cẩn Lật sẽ lỡ nói những lời tổn thương người khác, vì tránh cho việc như vậy xảy ra nên đã sớm bắt cóc người ta đi rồi.

...

Tại một cửa hàng trong phố mua bán ở Thủ Đô Tinh phồn hoa nhất, tầm mắt Kiều Mục Lam nhìn chằm chằm những bộ đồ ngủ hình thú dễ thương treo trên giá, trong đầu tưởng tượng cảnh Tiểu Lật Tử mặc những bộ này sẽ đáng yêu đến cỡ nào, hiện tại hận không thể cho cậu mặc thử hết tất cả.

"Mẹ ơi, mẹ thấy thế nào?" Du Cẩn Lật đi ra từ phòng thử đồ, kéo nhẹ phần lông mềm mại của bộ đồ trên người, có chút tò mò hỏi.

Đây là lần đầu tiên cậu mặc một bộ đồ kỳ lạ, nhìn trong gương, cả người như một bé hổ con, khiến cậu hơi sợ sệt lại có chút mới mẻ.

"Oa, Tiểu Lật Tử của chúng ta đáng yêu quá đi thôi, nhanh nhanh nào, mặc thử bộ này xem." Kiều Mục Lam thấy Du Cẩn Lật mặc đồ, trong lòng đã bị vẻ đáng yêu cảm hóa mất rồi.

Vốn Du Cẩn Lật lớn lên trông trắng nõn đáng yêu, cộng thêm bộ lông mềm mại của trang phục con hổ, đúng thật nhìn như một bé hổ con ngoan ngoãn dễ thương, khiến người ta yêu thích không rời, hận không thế lại gần sờ một cái.

Xung quanh còn có vài khách hàng đang chọn mua quần áo, sau khi nhìn thấy Du Cẩn Lật mặc đồ vào, nhất thời cặp mắt nổi lên tia sáng, đặc biệt là khách nữ, thật sự rục rịch không khống chế nổi bản thân.

"Mẹ ơi, anh này đẹp trai quá, con cũng muốn mặc đồ giống anh trai đó cơ." Một bé gái khoảng năm tuổi kéo đồ mẹ mình, giọng non nớt trong vắt nói.

"Được rồi, con cũng mặc." Mẹ của bé gái dịu dàng cười nói, sau đó gọi phục vụ lấy một bộ size nhỏ để bé đi thay đồ.

Kiều Mục Lam thấy mọi người đều yêu thích Tiểu Lật Tử, ánh mắt nhìn về phía mình tràn đầy ước ao, lập tức càng thêm kiêu ngạo.

Tiểu Lật Tử dễ thương là của nhà bà nha, dù mấy người có thích cũng chỉ có thể ngắm một xíu thôi.

Đúng lúc này, một giọng nói sắc bén cay nghiệt vang lên, phá vỡ bầu không khí hài hòa trong cửa hàng, "Ôi, tôi nói sao lại thấy quen quen, đây không phải là Giang phu nhân sao?"

Bình Luận (0)
Comment