Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi!

Chương 107

Mấy ngày nay tâm tình boss tốt lắm!

Đây là tiếng lòng của tất cả quan quân binh lính trong căn cứ mấy ngày qua. Nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền từ phòng ăn quay về phòng, khóe miệng vẫn giữ độ cong 0.5 cm, toàn thân không hề còn khí lạnh cùng vụn băng như ngày xưa, thế vào đó là ấm áp như xuân về hoa nở, mà ngay cả đám binh sĩ cũng bị kích thích thành thói quen, chỉ đờ đẫn hút dịch dinh dưỡng, chứ không như mấy ngày trước trực tiếp làm rớt luôn bịch dinh dưỡng, náo loạn một trận gà bay chó sủa.

Nhìn bóng dáng Hạ Hầu Thiệu Huyền, Hiên Lãng biết rõ hai ngày mất tích Hạ Hầu Thiệu Huyền ở nơi nào lại nghiến răng nghiến lợi cào tường một trận.

‘Boss! Chị dâu vẫn còn là vị thành niên đó a! ! Anh đúng là lão lưu manh thối tha không biết xấu hổ mà! Tôi phải tố báo! Tôi phải khiếu nại! Để anh phải ra hầu tòa án quân sự! !’

Chính là, có thể sao?

Ôm cái bụng đau đớn vì bị Hạ Hầu Thiệu Huyền đánh ở sân huấn luyện, Hiên Lãng ỉu xìu.

Nói gì mà huấn luyện năng lực chịu đựng, không được dùng dụng cụ chữa thương, này không phải trả đũa chuyện mình không biết xấu hổ nghe lén thôi sao?

Cái đồ lưu manh không biết xấu hổ! Lưu manh không biết xấu hổ! Lưu manh không biết xấu hổ! ! ! ! !



“Vợ, buổi chiều có một số việc cần anh xử lý, nếu em muốn thì đâu thì bảo Viên Linh đưa em đi.” Nhìn Liên Kỳ Quang đang bới cơm, Hạ Hầu Thiệu Huyền đưa tay lau đi vụn dính bên môi cậu.

Động tác của Liên Kỳ Quang hơi khựng lại, ngẩng đầu ngốc ngốc nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền: “Tôi muốn ra ngoài.”

“Đi ra ngoài? Ngoài căn cứ à?” Hạ Hầu Thiệu Huyền hơi nhướng mi.

“Ưm.” Ngoan ngoãn gật gật đầu: “Tôi muốn tới chợ giao dịch xem thử có thứ gì tốt không.”

“Tốt.” Không đành lòng làm Liên Kỳ Quang thất vọng, Hạ Hầu Thiệu Huyền đưa tay xoa xoa đỉnh đầu cậu: “Anh sẽ bảo Viên Linh chốc nữa đi cùng em.”

“Nga.” Tự hiểu năng lực mù đường của mình, Liên Kỳ Quang không cự tuyệt an bài của Hạ Hầu Thiệu Huyền, mặt than gật gật đầu, tiếp tục bới cơm.

Ăn cơm xong, Hạ Hầu Thiệu Huyền vội vàng rời đi, Liên Kỳ Quang khoác một chiếc áo khoác đen rộng thùng thình rồi ra khỏi phòng, cùng Viên Linh leo lên phi hành khí.

“Chị dâu, hôm nay có gì muốn mua không?”

“Tùy tiện xem.” Liên Kỳ Quang thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt không chút biểu cảm đáp lời.

“Lần trước chúng ta không đi sâu vào, mấy thứ bên trong tốt hơn một chút.” Liên Kỳ Quang đáp lại làm Viên Linh có chút thụ sủng nhược kinh, nhất thời lại càng nhiệt tình hơn, bắt đầu hướng Liên Kỳ Quang giới thiệu chợ giao dịch.

Dọc theo đường đi, hai người một lải nhải như bị lên dây cót, một thỉnh thoảng đáp lại một tiếng, rất nhanh, phi hành khí đã tới chợ giao dịch lần trước.

Có lẽ lần trước Liên Kỳ Quang tới có chút nổi bật, lúc hai người vừa đáp phi hành khí xuống liền đưa tới một đám ánh mắt soi mói khác nhau.

“Anh không cần đi theo tôi.” Liên Kỳ Quang đút tay vào túi, liếc mắt nhìn Viên Linh đi phía sau, mở miệng nói.

“Không được a chị dâu.” Viên Linh lắc đầu nguầy nguậy, vẻ mặt nghiêm nghị: “Nếu chị dâu xảy ra chuyện, boss nhất định sẽ làm thịt tôi.”

“…” Liên Kỳ Quang.

“Cái kia, chị dâu, tôi cách xa một chút được không?” Nhận ra Liên Kỳ Quang bắt đầu tỏa ra ác ý, Viên Linh rùng mình, cẩn thận lùi về sau hai bước.

Liên Kỳ Quang thu hồi ánh mắt, mặt than đi tới. Viên Linh lặng lẽ thở phào một hơi, vội vàng chạy theo, bám sát, chỉ sợ để lạc Liên Kỳ Quang.

Trên chợ người đến người đi, tiếng hét, tiếng rao, tiếng cãi cọ hòa lẫn vào cùng một chỗ làm người ta có chút choáng đầu, nhưng Liên Kỳ Quang lại thấy thích thú, hết thảy mọi thứ làm cậu nhớ lại chợ đêm ở căn cứ năm xưa, điểm bất đồng duy nhất là trên gương mặt những con người này không còn vẻ lạnh lùng chết lặng cùng tuyệt vọng nữa.

Liên Kỳ Quang dừng lại trước một cái sạp nhỏ, nghỉ chân quan sát. Liên Kỳ Quang dừng lại làm người bán hàng có chút ngây người, vốn đang lớn giọng gào thét cũng im bặt, khẩn trương lại bất an nhìn Liên Kỳ Quang, dù sao, lần trước Liên Kỳ Quang đã trực tiếp tống một người bán hàng vào ngục, hơn nữa đến giờ vẫn không thấy mặt mũi đâu.

Bối cảnh quá lớn, dị năng cường đại, lại còn có quan hệ với Sát Huyết Lang. Người thế này thậm chí làm bọn họ không nảy sinh nổi tâm tư đố kị, chỉ có thể cúi đầu khuất phục.

“Vị thiếu gia này, không biết ngài muốn cái gì? Muốn thì cứ lấy, không cần khách khí.” Thấy Liên Kỳ Quang đứng nửa ngày không nhúc nhích, người nọ cẩn thận hỏi.

“Chị dâu.” Viên Linh nhích tới gần, nhỏ giọng nói: “Đây chỉ là một loại đá rất bình thường được vớt dưới hồ lên mà thôi, không có tác dụng gì.”

“Vì sao tôi chưa thấy qua bao giờ?” Liên Kỳ Quang nhìn mấy tảng đá ngũ sắc trong suốt lóng lánh lớn cỡ nắm tay vô cùng xinh đẹp trên quầy hàng, ngốc ngốc mở miệng.

“Này chỉ đặc biệt ở Bất Lạc tinh mới có, hoàn cảnh địa lý cùng độ ấm ở Lam tinh không thể nào hình thành được.”

Liên Kỳ Quang cúi người, không biểu cảm tực tiếp hốt hết đá trên quầy, ném vào trong không gian: “Tính tiền.”

“…” Người bán hàng rong.

“…” Viên Linh.

Người nọ run lẩy lấy nhận thẻ tính tiền, Liên Kỳ Quang xoay người rời đi, không hề nhìn thấy người bán hàng rong kia đã run bắn mà quỵ xuống đất. Viên Linh lạnh lùng liếc mắt nhìn một cái rồi xoay người đuổi theo.

“Chị dâu, mua mấy thứ này làm gì? Nếu chị dâu muốn, tôi có thể vớt cho chị nhiều viên còn đẹp hơn nhiều.”

“Tặng người, lời.” Mặt không đổi sắc bỏ lại ba chữ.

“Chính là chị dâu, này chỉ là loại đá bình thường nhất mà thôi, không đáng giá.”

“Chỉ có Bất Lạc tinh có, Lam tinh không có, này gọi là đặc sản.”

“…” Viên Linh.

Liên Kỳ Quang lại đi dạo nửa ngày, theo càng lúc càng đi sâu vào trong chợ thì xung quanh cũng càng náo nhiệt, những thứ được bán cũng càng thiên kì bách quái.

“Cứu mạng a a! ! ! Có biến dị thể! ! !” Một tiếng gào thảm thiết từ con đường phía xa truyền tới, Viên Linh biến sắc, theo phản xạ kéo Liên Kỳ Quang ra sau bảo hộ, cảnh giác nhìn đám người huyên náo cách đó không xa.

“Trong khu bảo hộ sao lại có biến dị thể?” Viên Linh nhíu mày.

“Anh đi xem thử đi.” Nhìn ra Viên Linh bất an, Liên Kỳ Quang nói.

Viên Linh có chút do dự nhìn Liên Kỳ Quang, nhưng quả thật không bỏ bên kia được, nếu thật có biến dị thể trà trộn vào khi bảo hộ thì đúng là không xong. Nếu biến dị thể làm người ta cảm nhiễm thì Bất Lạc tinh sẽ biến thành tận thế.

“Tôi rất lợi hại, ở đây, trừ bỏ Thiệu Huyền, không ai có thể đánh thắng tôi.”

“Chị dâu, ở đây chờ một lát, tôi sẽ quay lại ngay.” Viên Linh nói xong liền vội vàng chạy tới hướng phát ra tiếng kêu thảm thiết kia.

Nhìn theo bóng lưng Viên Linh, Liên Kỳ Quang xoay người tiếp tục đi sâu vào bên trong.

‘Xoẹt!’ Một bóng đen ăn mặc dơ bẩn đến không chịu nổi đụng mạnh vào người Liên Kỳ Quang, sau đó nhanh chóng lách vào giữa đám người, ánh mắt Liên Kỳ Quang chợt lóe, nhìn theo bóng đen kia, cảm thấy có chút quen thuộc.

Tựa hồ nhận ra Liên Kỳ Quang đang chăm chú nhìn mình, bóng đen dừng lại ở một khúc quanh, hơi nghiêng đầu, mặt bị mái tóc dính bết lại che dấu, chỉ lộ ra nửa phần dưới đầy vết sẹo, dữ tợn vô cùng.

Bóng đen nhếch miệng cười, lộ ra hai hàm răng bén nhọn làm người ta hoảng sợ, ánh mắt Liên Kỳ Quang co rút, nắm tay siết chặt.

‘Biến dị thể.’

Bóng đen xoay người, biến mất trong khúc quanh.

Đáy mắt Liên Kỳ Quang xẹt qua một tia u ám, bóng đen này xuất hiện quá quỷ dị, nhất định có âm mưu. Hiện giờ mình lẻ loi một mình, không có mục tiêu nào khác, vậy, bóng đen này nhất định muốn dẫn mình qua đó.

Khóe môi Liên Kỳ Quang cong lên, không nghĩ ngợi lâu, nhấc chân đuổi theo phía bóng đen biến mất.

Cậu từng thấy qua biến dị thể ở thế giới này, nó cũng tương tự như tang thi thời tận thế, nhưng hình thể lớn hơn nhiều, thân thể đều trải qua biến dị. Những thể biến dị này trên người không có virus, nhưng lực công kích lại rất mạnh.

Chính là, có vài thể biến dị trên thân có mang virus, loại này được gọi là cảm nhiễm thể, một nhi bị loại này làm bị thương thì kết quả cũng tương tự như bị tang thi thời tận thế cắn trúng.

Một truyền hai, hai truyền bốn…

Nếu bóng đen này là cảm nhiễm thể, Bất Lạc tinh chính là tận thế thứ hai.

Này căn bản không quan hệ tới cậu, chính là, chỉ vì Thiệu Huyền mà thôi.

Viên Linh theo âm thanh xuyên qua đám người, từ đường lớn vòng vào ngõ nhỏ, chính là đừng nói biến dị thể, ngay cả một tên trộm cũng không có. Mà đám người huyên náo rối loạn ban nãy cũng chầm chậm bình phục, vừa mắng chửi vừa lầu bầu quay về vị trí vốn có.

Nhìn ngõ nhỏ trống rỗng, Viên Linh cau mày, trong lòng dân lên lửa giận. Nhưng ngay lúc xoay người chuẩn bị rời đi thì đột ngột ngẩng đầu, trên mặt tăng thêm phần kinh hoảng.

“Nguy rồi! ! Chị dâu! !”

Ý thức được chuyện không đúng, Viên Linh bất chấp có làm tổn thương đến người khác hay không, vận dụng dị năng, vội vàng lao tới chỗ Liên Kỳ Quang.

Liên Kỳ Quang một đường đuổi theo bóng đen, xung quanh ngày càng ít người, thẳng đến cuối cùng ngay cả phòng ốc cũng không thấy đâu nữa.

Tới Bất Lạc tinh nhưng ít khi đi đâu, vì thế Liên Kỳ Quang vốn không hiểu biết, nếu lúc này mở quang não xem xét bản đồ thì cậu sẽ phát hiện, hiện giờ mình đã rời khỏi khu an toàn.

Bóng đen dừng lại bên cạnh khu rừng, đưng lưng về phía Liên Kỳ Quang, bả vai nặng trĩu, thở dồn dập.

“Mi là ai?” Liên Kỳ Quang nhìn bóng đen, nhàn nhạt mở miệng.

“Ha hả a…” Âm thanh khàn khàn từ miệng bóng đen truyền ra, hệt như một cái cưa rỉ sắt đang cứ vào kim loại, làm người ta khó chịu.

“Phu nhân không nhớ tôi sao? Chính là, tôi vẫn nhớ rõ phu nhân, mỗi ngày mỗi đêm, không dám quên.” Bóng đen chầm chậm xoay người, tháo mũ xuống, lộ ra gương mặt đầy vết cứa, huyết nhục mơ hồ.

Ánh mắt người nọ đã toàn màu trắng, miệng lồi ra hai hàng răng nanh nhọn hoắc, dữ tợn đến mức khủng bố.

Ánh mắt Liên Kỳ Quang chợt lóe, đột nhiên nhớ tới Diệp Trình Trình từng biến dị.

“Lê Ngọc.” Liên Kỳ Quang nhớ ra người này là ai.

“Hóa ra phu nhân vẫn còn nhớ rõ tôi a.” Lê Ngọc nhếch miệng cười, máu loãng theo khóe miệng trào ra, làm người ta buồn nôn.

“Mi biến dị.” Liên Kỳ Quang mặt than tường thuật sự thật.

“Kia còn không phải vì mày à?” Lê Ngọc trợn to con mắt trắng đục, âm thanh khàn khàn, tràn đầy điên cuồng cùng hận thù.

“Nếu không vì mày, anh Hạ Hầu sao lại đuổi tao đi, nếu không vì mày, sao tao lại biến thành cái dạng này! !”

“Cho nên?” Liên Kỳ Quang bình tĩnh nhìn Lê Ngọc, Lê Ngọc quát lớn một tiếng, hàm răng cá sấu hé mở, nhất thời, từ bốn phương tám hướng chậm rãi có vô số biến dị thể vây tới.

Lê Ngọc trừng Liên Kỳ Quang, trên gương mặt dữ tợn tràn đầy âm độc.

“Liên Kỳ Quang! ! Mày chỉ là một kẻ bình dân khu ba mà thôi, mày có tư cách gì gả cho anh Hạ Hầu! ! Nếu không vì mày, anh Hạ Hầu sẽ thích tao, người gả cho ảnh cũng là tao! ! Đều là vì mày! Tao phải giết chết mày! !” Lê Ngọc gào rống.

“Mi không phải đối thủ của ta.” Liên Kỳ Quang bình tĩnh nhìn đám biến dị thể đông nghịt xung quanh.

“Câm miệng! ! Xé nát nó cho tao! !” Lê Ngọc phẫn nộ gầm lên một tiếng, biến dị thể từ bốn phương tám hướng nhất thời xông tới chỗ Liên Kỳ Quang.

Ánh mắt Liên Kỳ Quang tối sầm, ngọn lửa phừng phừng thiêu tốt quanh thân, vây Liên Kỳ Quang ở bên trong, con ngươi tĩnh lặng tràn đầy sát khí máu tanh âm trầm, hệt như lệ quỷ ở địa ngục.



“Thực xin lỗi! Là lỗi của tôi! ! Boss! Tôi nguyện ý nhận bất cứ trừng phạt nào! !” Viên Linh cắn răng, lớn tiếng nói, trên mặt đầy hối hận cùng tự trách.

Hạ Hầu Thiệu Huyền trầm mặc nhìn quang não trên tay, hai tay siết lại thật chặt. Cơn cuồng nộ quẩn quanh thân thể, áp lực khủng khiếp cơ hồ làm Viên Linh thở không nổi.

“Lập tức tập kết đội ba.”

“Boss! ?”

“Tiến tới biên giới giữa khu an toàn cùng khu cách ly.” Hạ Hầu Thiệu Huyền dứt lời liền đi ra ngoài. Khí lạnh âm trầm biểu thị cơn giận mà anh đang áp chế đã lên tới cực điểm.

“Vâng! !”

Ngọn lửa xung quanh Liên Kỳ Quang hình thành một vòng bảo hộ, đám biến dị thể bổ nhào tới còn chưa kịp tới gần đã bị thiêu rụi thành tro.

“Mày, mày… sao lại có thể! ?” Lê Ngọc lùi về sau hai bước, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Liên Kỳ Quang.

“Có thể chỉ huy nhiều biến dị thể sơ cấp như vậy, xem ra mi hận ta không ít. Mi rất có thiên phú, nếu ở thời tận thế, chỉ sợ lại là một con tang thi vương.”

“Câm miệng! !”

“Trong căn cứ ta đã ra tay hai lần, chắc hẳn mi không thấy, bằng không, sẽ không dám liều lĩnh khiêu khích ta thế này.” Liên Kỳ Quang nói xong, lãnh tĩnh đi tới gần Lê Ngọc, ngọn lửa thiêu đốt mọi thứ xung quanh, vang vọng những tiếng kêu gào thảm thiết. Giờ phút này, Lê Ngọc giống như nhìn thấy ác ma thật sự.

“Mày! Mày đừng có tới đây! !” Lê Ngọc bị áp lực trên người Liên Kỳ Quang làm lùi về sau liên tục, vẻ mặt cũng trở nên sợ hãi.

“Mi muốn chết? Hay là, sống không bằng chết?” Âm thanh đờ đẫn lại mang theo âm trầm làm người ta rợn gai ốc.

Lê Ngọc không ngừng lùi về sau, áp lực cùng nhiệt độ dần nhích tới làm cậu ta sợ hãi.

Đột nhiên, tựa hồ nhìn thấy gì đó, trong mắt Lê Ngọc hiện lên vẻ âm ngoan.

Liên Kỳ Quang bức Lê Ngọc liên tục lùi vào sau, tiến sâu vào trong rừng, nhưng đúng lúc này, Lê Ngọc vốn đang kinh hoảng đột nhiên cong người, nháy mắt biến mất.

Ánh mắt Liên Kỳ Quang tối đi, ‘dị năng hệ thổ’.

‘Ầm!’ một tiếng, Liên Kỳ Quang thả người nhảy lên, mặt đất dưới chân nháy mắt sụp xuống mấy mét, Lê Ngọc từ trong đất chui ra, âm ngoan độc ác nhìn chằm chằm Liên Kỳ Quang, quỳ rạp cả người, hai tay chống đất, hệt như một con ác thú.

“Đi tìm chết đi! ! !”

Gai đất không ngừng đâm tới, Liên Kỳ Quang dẫm lên các thân cây xung quanh không ngừng lùi về sau, trong lòng dần dần rét lạnh.

Cho dù thiên phú tuyệt đỉnh cũng không thể nghịch thiên đến vậy, nhất định có người đứng sau thao túng!

Là người kia sao! ?

Ngay lúc Liên Kỳ Quang thất thần, đột nhiên, cảm thấy bên hông căng thẳng. Liên Kỳ Quang cả kinh, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một cọng dây leo thô to đang quấn chặt thắt lưng mình.

“Ha ha ha… đi tìm chết đi! Thứ hèn hạ! Chết đi! !” Lê Ngọc điên cuồng cười to.

Liên Kỳ Quang quay đầu, chỉ thấy ẩn sau thân cây cùng lùm cây bụi là một cây hoa ăn thịt cao mấy mét đang giương nanh múa vuốt.

Vừa định chặt đứt dây leo thì phát hiện thân mình mềm nhũn, giống như mất hết khí lực, trước mắt cũng bắt đầu mơ hồ.

‘Dây leo này có độc! !’

Khoảnh khắc kinh ngạc, dây leo trên lưng đột nhiên dùng sức, Liên Kỳ Quang cảm thấy cơ thể ngã xuống, nhanh chóng bị kéo về phía nụ hoa ăn thịt.

“Không! ! !”
Bình Luận (0)
Comment