Giọng Lai Tuyết vang
lên đầy quỷ dị trong bãi xe yên tĩnh, nghe như âm thanh thê lương đau
đớn. Cảm giác này dường như vô cùng tuyệt vọng và rất không cam tâm. Hẳn là lời từ chối của Mạc Lăng Thiên cũng quá vô tình và quyết liệt rồi.
Vãn Tình và Kiều Tân Phàm cũng dừng bước, bóng hai người hòa làm một giống như ánh sáng ngưng tụ.
“Em bảo anh lấy gì để tin tưởng em đây?”
Giọng nói của Mạc Lăng Thiên giống như vọng ra từ địa ngục, vừa trầm thấp
lạnh lẽo, lại hết sức vô tình, thậm chí còn có cảm giác tang thương và
đau lòng.
Anh ta thật sự đã từng thật lòng yêu Lai Tuyết.
Điều này vẫn khiến cho Vãn Tình có cảm giác khó nói nên lời, cô cảm thấy có
hơi bất bình khi Mạc Lăng Tiên lại đi yêu một người phụ nữ như Lai
Tuyết. Thế nhưng cô lập tức bình tĩnh trở lại khi nghĩ đến bản thân mình cung đã từng tin tưởng cô ta.
“Vừa rồi không phải là em khóa hai người trong đó, anh cũng đã xem băng ghi hình rồi đúng chứ? Vị trí đó
là góc chết, tuy rằng không thể chứng minh được là em, nhưng nếu như anh đi hỏi các nhân viên ở đây thì nhất định sẽ có người nhìn thấy gì đó
mà. Người đó chắc chắn không phải là em.”
Lai Tuyết vẫn còn giữ
được lý trí của mình, giọng cô ta rất thành khẩn, lại thêm lý do mà cô
ta biện hộ cho mình khiến ngay cả Vãn Tình cũng tin tưởng, hiển nhiên
Mạc Lăng Thiên cũng sẽ tin.
“Ừ, Anh biết rồi.”
Sự tin
tưởng của Mạc Lăng Thiên khiến Lai Tuyết vui vẻ trở lại, thế nhưng anh
ta vừa dứt thì lập tức mở cửa xe. Rõ ràng việc anh ta đã biết với việc
anh ta có để ý đến Lai Tuyết không là hai chuyện hoàn toàn khác.
Lai Tuyết vội vàng chạy theo chặn đường Mạc Lăng Thiên.
“Lăng Thiên, thái độ này của anh là sao? Anh không còn yêu em nữa à? Chẳng lẽ anh đã quên những điều mà em đã làm cho anh suốt ba năm qua sao? Chẳng
lẽ anh đã quên điều anh đã hứa với em khi chúng ta đi ngắm mặt trời mọc
rồi? Chẳng phải anh sẽ cho em hạnh phúc cả đời sao? Lăng Thiên, em yêu
anh mà, anh không thể tha thứ cho em một lần ư?”
Lai Tuyết khóc
lan than thở như muốn hét ra tất cả cho bằng hết. Những điều này khiến
Vãn Tình nhận ra cô ta và Mạc Lăng Thiên đã có rất nhiều việc hạnh phúc, lãng mạn. Chính vì vậy mà trong suốt ba năm qua, Mạc Lăng Thiên mới
chưa từng đi du lịch cùng cô.
“Yêu không phải là không từ thủ đoạn.”
Giọng Mạc Lăng Thiên lạnh như băng đánh thẳng vào lòng Lai Tuyết khiến cô ta phẫn nộ:
“Cứ cho là không từ thủ đoạn thì sao chứ? Anh có biết em yêu anh cực khổ
đến thế nào hay không? Anh có biết đến cảm giác của em mỗi khi nghĩ đến
anh ở bên cô ta mỗi đêm hay không? Anh có từng nghĩ cho cảm nhận của em
chưa?”
Sự chỉ trích của Lai Tuyết khiến Mạc Lăng Thiên trầm mặc.
Ba năm trước Lai Tuyết ẩn nhẫn ra đi chỉ là vì thành toàn cho tình yêu
của cô và Mạc Lăng Thiên sao?
“Vậy thì ba năm trước em không nên đi. Anh chưa từng ép em, em nên hiểu rõ anh nhất mới đúng.”
Vãn Tình là người hiểu rõ nhất sự lạnh lùng này của Mạc Lăng Thiên, chỉ là
giờ phút này người mà anh ta lạnh lùng lại là Lai Tuyết. Lòng cô cũng
cảm thấy bất bình, nếu như Lai Tuyết thật sự yêu Mạc Lăng Thiên như thế
thì cô ta không nên bỏ đi. Hạ Vãn Tình cô tình nguyện thua một cách
quang minh chính đại chứ không cần thắng nhờ sừ thúc đẩy của người khác.
“Em thấy Hạ Vãn Tình đã làm cho anh rất nhiều việc, em cũng muốn làm gì đó
cho anh, cho dù là hy sinh thời gian ba năm thì em cũng muốn anh được
thành công. Em không có tiền, không thế lực, em không biết làm thế nào
mới có thể giúp được anh. Anh cho rằng em vui vẻ lắm sao? Anh cho rằng
em muốn như thế sao? Nếu như từ đầu em đã là Kiều Tuyết thì em căn bản
sẽ không lùi bước, sẽ không từ bỏ anh đâu!”
Giọng Lai Tuyết vô cùng thương tâm và uất ức, nhưng lọt vào tai Vãn Tình thì trở nên quá chói tai.
Không có tiền, không có thế, cho nên ẩn nhẫn chờ đợi. Cho nên từ đầu đến cuối Hạ Vãn Tình một trăm phần trăm là vật thế thân, quan tâm hiểu ý mọi
người, vì vậy mà lợi dụng sự tin tưởng của cô, lợi dụng tình yêu mà cô
dành cho Mạc Lăng Thiên để đạt được cái mà bản thân gọi là hy sinh sao?
“Anh chỉ có thể nói rằng hoặc là em không yêu anh, hoặc là em không hiểu thế nào là yêu.”
Mạc Lăng Thiên nói một cách quả quyết như thể không muốn tiếp tục nói chuyện với Lai Tuyết nữa.
“Cho nên, anh cảm thấy tất cả những điều mà Hạ Vãn Tình làm cho anh trong ba năm qua rất đáng cảm kích chứ gì? Anh nghĩ rằng đều là em không từ thủ
đoạn, anh không muốn nhận sự bố thí và giúp đỡ của cô ta, cũng không
muốn nhận từ em. Nếu như em không yêu anh thì tại sao lại phải chịu nhục như thế này, anh làm sao có thể công thành danh toại như ngày hôm nay,
sao có thể thăng chức nhanh đến thế chứ?”
Lai Tuyết phẫn nộ đến
mức mỉa mai. Nhưng Vãn Tình lại muốn nói rằng ba năm qua, mỗi lần biết
được cô đã giúp đỡ thì suốt mấy ngày anh ta sẽ không nhìn mặt cô. Có lần vì sự giúp đỡ của cha Tuyết Dao mà anh ta có đươc cơ hội giành được
công trình ở Lục Châu, khi ấy Mạc Lăng Thiên biết được thì liền lập tức
thẳng thừng rút lui.
Vì thế mà từ đó Vãn Tình cũng càng lúc càng ít giúp đỡ Mạc Lăng Thiên hơn.
Nhưng giờ phút này đây đối mặt với sự chỉ trích của Lai Tuyết, Mạc Lăng Thiên lại không hề phản bác gì cả, chỉ nói một cách ngắn gọn:
“Em thật sự không hiểu anh.”
Giọng Mạc Lăng Thiên rất nghiêm túc, nửa như vô tình, nửa như tỉnh táo, bằng
không thì sẽ không có cảm giác tang thương và tiếc nuối ẩn ẩn như thế.
Thấy Mạc Lăng Thiên muốn đóng cửa xe bỏ đi, Lai Tuyết càng bối rối hơn, lời nói càng trở nên sắc nhọn.
“Mạc Lăng Thiên, em không hiểu anh sao? Chẳng lẽ Hạ Vãn Tình thì hiểu anh?
Chẳng phải cô ta lúc nào cũng to mồm nói yêu anh còn gì? Cô ta nói muốn
cả đời bên anh cơ mà, bây giờ anh đã thấy rõ chưa? Cô ta xoay lưng là
liền yêu Kiều Tân Phàm, chỉ vài ngày thôi mà cô ta đã yêu người đàn ông
khác rồi. Cô ta nói cô ta yêu anh, đó à bởi vì cô ta còn chưa gặp người
tốt hơn mà thôi. Kiều Tân Phàm ưu tú hơn anh, cho nên cô ta lập tức yêu
anh ta ngay. Thứ cô ta yêu là hư vinh, không phải là anh đâu.”
Không khí dường như càng lúc càng trở nên bức bối hơn, rốt cuộc Mạc Lăng Thiên cũng tức giận.
“Nếu không phải do em thì anh sẽ không đánh mất cô ấy.”
Mạc Lăng Thiên vừa cố nén lửa giận vừa thốt ra. Câu nói này khiến tất cả
mọi người ở đây hiểu rằng Mạc Lăng Thiên đang tiếc nuối khi đánh mất Hạ
Vãn Tình, tình cảm mà anh ta dành cho cô đã không còn như xưa nữa.
Vãn Tình không khỏi nắm chặt tay, cô không thèm tình yêu của anh ta.
“Anh ~ Mạc Lăng Thiên, anh hồ đồ rồi sao? Cô ta không yêu anh, cô ta thay
lòng rồi. Yêu người khác nhanh đến thế, cô ta yêu anh khi nào chứ!”
Lai Tuyết vô cùng phẫn nộ. Nhưng Mạc Lăng Thiên chỉ đơn giản giải thích:
“Không phải cô ấy thay lòng quá nhanh, mà là anh yêu quá trễ, đã ba năm rồi.”
Ầm ~ Khoảnh khắc cửa xe đóng sầm lại, lòng Vãn Tình cũng như bị anh đánh
thật mạnh. Mạc Lăng Thiên, tình yêu của anh thật sự là quá muộn màng
rồi.”