Thỉnh Quân Tự Trọng

Chương 47

Editor: Miri

- --------------

An Hành Súc kinh hoảng liên tục lui về phía sau, hắn tức giận nhìn Trình Tàng Chi. Tung hoành Tây Xuyên nhiều năm, còn chưa có ai dám không giữ mặt mũi cho hắn mà động tay như vậy. Hắn căm tức nhìn nam tử đang mặc huyền y còn tối tăm hơn cả nước sông ngầm, giơ đao mạnh mẽ nói: "Tiểu tử ngươi cho rằng đây là Hà Tây sao?! Lẻ loi một mình làm càn ở đây, hôm nay không giết ngươi, bổn sử thề không làm người!"

Trình Tàng Chi lười đi để ý An Hành Súc, lại để mũi đao chĩa xuống, rũ mi nói: "Nhan thượng thư hôm nay cũng là không giết ta thề không làm người sao?"

An Hành Súc vừa nghe câu này, lập tức buồn bực, trên mặt vừa xanh vừa trắng, cuối cùng cười lạnh không ngừng nói: "Sắp chết tới nơi còn nghĩ Nhan Tuế Nguyện."

Nhan Tuế Nguyện nhẹ nhàng liếc Trình Tàng Chi đang đứng phía trên thi cốt, "Trình tiết độ sứ, nếu nguyện giao ra quân quyền, có lẽ còn có đường sống."

"Ha ha ha ha ha ha ——"

Một trận cười điên cuồng làm An Hành Súc giật mình xoay người, Trình Tàng Chi và Nhan Tuế Nguyện cũng nhìn theo nơi phát ra tiếng động.

Người tới bịt kín từ đầu tới chân, dựa vào vách đá cười tới không đứng thẳng nổi, phía sau có thủ hạ đông như sóng triều.

"Hà tiên sinh!", An Hành Súc lập tức vui mừng.

Bóng đen kia đúng là Hà Tử Mãnh, hắn chưa để ý tới An Hành Súc gọi mình, vẫn cười đau sốc hông.

"Họ Tần," Trình Tàng Chi hơi hơi động mí mắt, "Chớ có trách ta không nhắc nhở ngươi, cười không chết bản thân nhưng cười chết lão mẫu, còn vui hơn."

Hà Tử Mãnh theo tiếng của hắn mà ngừng cười, ánh mắt dò xét nhìn Nhan Tuế Nguyện và Trình Tàng Chi, cuối cùng dồn vào Nhan Tuế Nguyện, "Trình tiết độ sứ nói gì vậy? Sao có thể? Ai không biết Nhan thượng thư là thanh quan chấp pháp theo lẽ công bằng, Nhan thượng thư chỉ cần không chết, lời của Trình tiết độ sứ sẽ không trở thành sự thật."

"Hóa ra ngươi cũng biết ném chuột sợ vỡ đồ." Trình Tàng Chi châm biếm.

"Trình tiết độ sứ nói không đúng rồi," Hà Tử Mãnh thành thạo nói, "Ta đây gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.", gã chuyển hướng sang An Hành Súc, "An đại nhân, chỉ cần hôm nay giết được Trình Tàng Chi, bắt lấy Nhan Tuế Nguyện, đừng nói là có thể ép thiên tử phong chức chư hầu, mà chính ngài trở thành thiên tử, cũng không phải cái gì quá khó."

An Hành Súc cười lớn, "Đa tạ Hà tiên sinh đã lo chu toàn cho ta. Ngày nào đó bổn sử làm chủ thiên hạ, nhất định sẽ đưa Hà tiên sinh lên làm tể tướng!"

"Vậy Hà mỗ cảm tạ An đại nhân trước."

Nhân mã dưới một tiếng hiệu lệnh, lập tức xung phong liều chết xông tới. Vô số lưỡi dao, tia lửa bắn ra như nắng gắt.

Nhan Tuế Nguyện lấy ra kiếm trong tay áo, ấn vào cơ quan biến nó trở thành một thanh trường kiếm. Y cầm kiếm nghiêng đầu nhìn về phía Trình Tàng Chi, "Trình tiết độ sứ, nếu bây giờ còn chưa ra lệnh cho đám người Triệu Quyết hiện thân, ngươi sẽ thật sự phải chôn thân chỗ này đấy."

Trình Tàng Chi vươn đao sải bước, chặn lại đao của một người khác, máu nóng dâng lên. Giọng điệu của hắn không ngân dài lười biếng như thường lệ mà là vô cùng dứt khoát, "Nhan Tuế Nguyện, trong lòng ngươi không muốn ta chết sao?"

Nhan Tuế Nguyện vung kiếm, vài tia sắc lạnh ánh lên, trước người ngã xuống mấy thi thể, "Trình tiết độ sứ, cứ thích nghĩ nhiều vậy sao."

"Ây da ——" Trình Tàng Chi vừa giết người, vừa thở dài, "Ta đây bảo hộ ngươi là được."

Nhan Tuế Nguyện nhíu mày, thấy trước mắt có bóng đen đánh úp tới, trong nháy mắt, một u hồn phóng xuyên qua khe hở thích khách, lần đến chỗ thi cốt chồng chất.

An Hành Súc nghẹn họng trân trối nhìn Trình Tàng Chi thoắt ẩn thoát hiện như ma quỷ, "Trình Tàng Chi này là quỷ sao?! Sao có thể nhanh như vậy!"

Thấy Trình Tàng Chi một người như thiên quân vạn mã, thế như chẻ tre, An Hành Súc không thể đứng ngoài nhìn nữa, lập tức nắm đại khảm đao gia nhập chiến cuộc. Hà Tử Mãnh bên này lại ngoài ý muốn bị Nhan Tuế Nguyện ngăn trở kìm chân.

Hà Tử Mãnh cũng không có đao kiếm mà dùng ám khí, liên tiếp ra chiêu. Nhan Tuế Nguyện chỉ có thể không ngừng phòng thủ, không thể tới gần, "Cơ quan mật thất ở Kim Châu là do ngươi thiết kế?"

"Chứ còn ai nữa," Hà Tử Mãnh phóng ra phi tiêu như hoa rơi, "Tên phế vật Lý Hoài Ân chỉ biết cầu may, đầu tiên là để cho Trung Ninh Quân cướp đoạt Kim Châu, sau lại sợ hãi An Hành Súc, bán đứng bá tánh Kim Châu biến họ thành nô dịch. Ta không thể sử dụng phế vật này để kết nối Trình Tàng Chi và bản án mưu nghịch cũ, cũng không có thể vạch trần chuyện Nhan thượng thư tự ý thả nghịch tặc, cẩn thận ngẫm lại, cũng không đáng tiếc cho gã."

Một tiếng keng vang lên, Nhan Tuế Nguyện chém đứt mấy cái phi tiêu, y cầm theo kiếm, thân pháp bỗng nhiên trở nên mờ ảo, vây khốn bức Hà Tử Mãnh lui về sau, "Rốt cuộc ngươi là ai? Sao có thể biết được nhiều chuyện trước kia như vậy?"

Thấy y xông đến, Hà Tử Mãnh vội liên tục giấu mình trong bóng tối để tránh hiểm, "Không giết ngươi, muốn tra tấn ngươi thì còn có ai? Chẳng lẽ Nhan thượng thư không thể nghĩ ra?"

Nhan Tuế Nguyện không dừng lại kiếm thế, áp bức kẻ áo đen kia, mũi kiếm chĩa vào vải đen trên mặt Hà Tử Mãnh, ánh mắt sâu thẳm, "Ngươi có từng nghĩ tới, nếu ngày ấy ta tới chậm, kiếm không kịp thời đánh rơi lưỡi đao, hoặc là không có Trình Tàng Chi chạy đến, thì sẽ có kết cục gì à?"

Hà Tử Mãnh không chút nào bị xao động, đối mặt với Nhan Tuế Nguyện, "Đã là người thì phải chết đi, sống sót thống khổ như vậy, không bằng sớm chết sớm siêu sinh."

Nhan Tuế Nguyện nghe Hà Tử Mãnh nói xong thì thu hồi ánh mắt, "Lưu Nghiêu và Mạnh thị đã về quê. Ngươi, tự giải quyết cho tốt."

Y thu hồi trường kiếm, xoay người nhìn Trình Tàng Chi, lại nghe thấy Hà Tử Mãnh ở sau lưng nói: "Nhan Tuế Nguyện, ngươi không cảm giác được thống khổ sao? Là ai hại ngươi thành nông nỗi này, là ai muốn ngươi sống không bằng chết, ai muốn ngươi cả đời này không ai dám lui tới, ngươi không biết sao?",

Gã hơi hơi tạm dừng, rồi lại khó nhọc nói: "Ngươi thật sự không hận sao? Thù nhà quốc hận, ngươi đều không hận sao?"

Nhan Tuế Nguyện hơi hơi ngẩng đầu, trên vách đá rơi xuống giọt nước, "Hận, có ích gì sao?"

Y đi về hướng một đám thi thể: "Ngươi mang người của ngươi đi đi, dư lại ta sẽ xử lý, Trình Tàng Chi cũng thế, An Hành Súc cũng thế, ta sẽ làm hết sức."

Hà Tử Mãnh mấp máy khóe môi, vô cùng chua xót. Gã bỗng nhiên không kiềm chế được nữa, "Nhan Tuế Nguyện! Thiên hạ này không đáng! Theo ý ta, thiên hạ này đối đãi ngươi, còn không bằng Trình Tàng Chi đối đãi ngươi!"

"Đây là suy nghĩ của ai? Là Dương Phụng Tiên, hay là Hoàng Thượng?"

Hà Tử Mãnh không nói gì, chỉ là triệu tập thủ hạ của mình, chuẩn bị lui lại, "Nhan thượng thư, người của Nhan Đình, ta sẽ thay ngươi xử lý một phần.", coi như là vì khâm phục ngươi đi.

Bóng lưng từng người đi về hướng vận mệnh của mình. Nhan Tuế Nguyện nhìn một mảng âm u, giá trị của thiên hạ này ở đâu cũng đã muộn rồi. Y đã không thể quay đầu.

Nhan phó tướng và đám người Triệu Quyết gần như là tới cùng lúc. Đám người Triệu Quyết gia nhập trận chiến, phe An Hành Súc lập tức hỗn loạn. An Hành Súc thấy Hà tiên sinh lui lại cũng đã muốn lui theo, nhưng di chuyển của Trình Tàng Chi còn nhanh hơn tia chớp, vẫn luôn dán hắn, không lui được!

Triệu Quyết đuổi kịp Trình Tàng Chi, đè thấp tiếng nói: "Công tử, đám người Hồ Tưởng đã bị giết khi ra khỏi Duyện Châu. Vương tướng quân dẫn người đánh bất ngờ với tộc Tập - Hề, trước mắt, Nhan Đình sẽ gặp khó khăn vì phải đối phó với Tập - Hề, không dám dễ dàng xuất binh trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi."

"Sao người của Nhan Tuế Nguyện cũng tới trễ?"

"Lúc chúng ta vừa tới, bọn họ hình như đang lùng bắt người rút khỏi đường sông ngầm, thấy chúng ta đến, mới dừng tay."

"Hiểu rồi."

Trình Tàng Chi chuyên tâm vung đao, chuẩn bị lấy đầu An Hành Súc. An Hành Súc bị hắn bức đến quan tài trên bục đá, quay đầu thấy tàn cốt trong đó, hoảng sợ vô cùng nói: "Trình Tàng Chi! Ngươi không thể giết ta! Ta cũng là bị Dương Phụng Tiên mê hoặc, hơn nữa, Hà tiên sinh đã làm trung gian để kết minh Tây Xuyên và Lư Long, chỉ cần ngươi phóng ta một con ngựa, Tây Xuyên ta tất nhiên sẽ kết minh với Hà Tây ——"

Một kiếm đâm xuyên tim từ sau lưng, An Hành Súc thậm chí còn không kịp cúi đầu xem lưỡi dao sắc bén ở ngực, cũng không kịp quay đầu xem kẻ giết mình.

Trình Tàng Chi ngước mắt nhìn một người khác đang đứng cạnh quan tài, Nhan Tuế Nguyện rút ra kiếm Vô Yên, biểu tình không một gợn sóng.

"Bản quan đã dùng mệnh thề độc với Hoàng Thượng, Trung Ninh Quân tuyệt đối sẽ không ủng binh tự trọng, càng sẽ không kết minh với bất kì ai."

"Ý ngươi là An Hành Súc bị người khác lừa đến chỗ này," Trình Tàng Chi duỗi tay tra xét An Hành Súc, lấy ra một mình bài hình chữ nhật, mặt trên là tên của Hồ Tưởng, "Ngươi cảm thấy sao?"

Minh bài Trung Ninh Quân, bằng chứng như núi.

Nhan Tuế Nguyện nói: "Thì sao?", ánh mắt lặng lẽ nhìn Trình Tàng Chi, "Tây Xuyên tiết độ sứ có ý định mưu nghịch đã chết, Hà Tây tiết độ sứ ở đây, còn gì để giải thích không?"

"Ngươi muốn giết người để hãm hại ta?", Trình Tàng Chi vui vẻ bảo, "Cũng là một cách hay, nếu trú quân Tây Xuyên muốn một lời giải thích, vậy thì lấy ta ra làm cái cớ cũng có thể qua chuyện được. Chỉ là, trú quân Tây Xuyên và trú quân Hà Tây, Nhan thượng thư tính toán xử trí thế nào?"

Nhan Tuế Nguyện rũ mắt, im lặng một chút rồi nói: "Cần gì hãm hại. Trú quân Tây Xuyên không bằng Hà Tây, Lư Long, hiện đang bị chia năm xẻ bảy. Dưới gối An Hành Súc có nhiều thứ tử nhưng chỉ là kẻ bình thường, chỉ cần phân quyền hành, liền có thể bình định Tây Xuyên."

Y ngước mắt, nhìn Trình Tàng Chi nói: "Người thật sự khó giải quyết, khó có thể khống chế, là trú quân Hà Tây. Đại đô đốc của trú quân Hà Tây, lai lịch không rõ, lại bằng một thân mưu lược võ nghệ ra lệnh đại quân, chinh tây phạt đông, thu được quân tâm. Nếu là không thể thích đáng xử trí, mới là họa lớn."

Nói xong, lập tức giơ kiếm chỉ thẳng vào Trình Tàng Chi.

Trình Tàng Chi hơi rũ mắt nhìn kiếm Vô Yên, "Trước khi động thủ, ngươi có thể trả lời thật cho ta hai câu hỏi sao?"

Nhan Tuế Nguyện trầm ngâm một chút, nói: "Nếu biết sẽ nói, tuyệt đối không giấu giếm."

Trình Tàng Chi hỏi: "Nếu hai đại tiết độ sứ chết, Trung Ninh Quân sẽ độc bá. Theo lời An Hành Súc nói lúc còn sống, Nhan Đình cũng không phải thật sự coi trọng ngươi, hơn nữa, dưới gối Nhan Đình còn có nhi tử ruột thịt nối dõi, ngươi muốn khống chế Trung Ninh Quân kiểu nào? Dù sao phụ tử ngươi và Nhan Đình cũng không cùng một nhánh tộc, mặc dù các ngươi không có cha truyền con nối, nhưng Nhan Đình lại chưa chắc giữ lời."

Y nắm chặt chuôi kiếm Vô Yên, giọng lạnh đến cốt tủy, "Ta đều có biện pháp."

"Biện pháp gì?", ánh mắt Trình Tàng Chi sáng lên.

"Trình tiết độ sứ," Nhan Tuế Nguyện sợ nhất ánh mắt nóng bỏng của hắn, nói thẳng: "Nhược điểm này, dù cho ngươi có quật mồ 18 đời tổ tiên Nhan gia, cũng sẽ không biết được."

Trình Tàng Chi nghe vậy thì bật cười, "Bỏ đi, vậy câu cuối cùng, ngươi nhận ra ta sao?"

Nhan Tuế Nguyện ngẩn ra, nhưng chẳng mấy chốc đã tập trung tinh thần, "Chuyện này rất quan trọng sao?"

Trình Tàng Chi buột miệng thốt ra, "Đương nhiên quan trọng."

Ánh mắt Nhan Tuế Nguyện hơi hơi xao động, rồi lại khôi phục như lúc ban đầu, "Trước khi nhìn thấy vàng của Kim Châu, bản quan cũng không quan tâm việc này. Suy cho cùng, nếu Trình tiết độ sứ bị chỉ ra và xác nhận là cô nhi nghịch thần, đến lúc đó lại tra ra là bản quan năm đó vì mềm lòng mà buông tha người khác, đối với bản quan chính là một phiền toái lớn. So với cái này, bản quan tình nguyện giả ý giúp đỡ, hỗ trợ Trình tiết độ sứ đánh mất nghi kỵ của Hoàng Thượng."

Đồng tử Trình Tàng Chi đen nhánh, có khổ sở sâu thẳm, "Cho nên ngươi sở dĩ có thể chịu đựng ta dây dưa, là bởi vì sợ ta nhân lúc ngươi không thấy, lại làm ra cử chỉ nào đó tự phơi bày thân phận?"

"Ngươi dùng mọi cách dung túng ta, muôn vàn nhẫn nại, đều là vì hôm nay một kiếm dứt khoát giải quyết cục phiền toái lớn này?"

"......"

Nhan Tuế Nguyện nhíu mày, sau đó lại thoải mái giãn ra. Sương mù tràn ngập trong tim, có gai đâm bén nhọn xuyên phá ba thước băng, sâu vào trái tim đã lạnh lại khổ sở, khiến cho tâm can héo tàn rơi đầy đất.

Giọng của y như một viên băng nhỏ, rơi xuống mặt hồ vỡ ra loảng xoảng, "Cũng có thể nói như thế."
Bình Luận (0)
Comment