Thịnh Sủng Chi Hạ

Chương 119



Phó Tranh đến Đông Cung đón Mai Như, hai người ngồi xe ngựa hồi phủ.

Lúc này đối với Phó Tranh, Mai Như luôn có chút xấu hổ.

Lúc trước nghe nói Phó Tranh lại đây đón nàng, Thái Tử Phi chê cười, cười hai người bọn họ ân ái, còn cười Phó Tranh đối với nàng tốt, một lát cũng không lời xa.

Lời này giống hệt lời kiếp trước phụ nhân khen tặng Mai Như, những người đó cũng từng một câu “Yến Vương phi, Yến Vương đối với ngươi thật tốt”nơi chốn nịnh nàng, khiến nàng sống ở trong mộng…… Chuyện cũ rõ ràng trước mắt, tâm như là có cái gì, Mai Như lặng lẽ than một tiếng, chỉ cảm thấy nặng trĩu.

Phó Tranh nhìn nàng, trong tay nha hoàn có vài thứ, hắn nhàn nhạt hỏi: “Hôm nay ở chỗ hoàng tẩu làm cái gì?”
Mai Như có lệ trả lời: “Uống chá cô trà.”
“Còn gì không?” Phó Tranh tiếp tục nhàn nhạt hỏi.

Giọng hắn lộ ra uy nghiêm cùng cường thế, luôn quản nàng, không để người kháng cự…… Mai Như ngượng ngùng, nói: “Còn gặp được Chu lương viện, nàng cho mấy hộp phấn mặt làm quà ngày mai sinh nhật.”
“Phấn mặt?” Phó Tranh nhíu mày.

Mai Như hiểu hắn, trả lời: “Đã ngửi qua, bên trong chỉ là hoa phù dung thêm ngọc lan, không có gì.”
“Trở về ném đi.” Phó Tranh mặt cảm nói.

Mai Như líu lưỡi.

Lúc Phó Tranh nhẫn tâm thật tàn nhẫn.

Chu Tố Khanh tốt xấu là thanh mai trúc mã của hắn, hắn còn có ý muốn cưới người này làm vợ, nhưng Phó Tranh hiện tại chút tình cảm cũng không giữ, còn đề phòng nàng, đối với Chu Tố Khanh hắn chỗ nào từng có nửa phần thiệt tình? Mai Như “Ừm” một tiếng.

Phó Tranh nhàn nhạt nói: “A Như, ta không ở kinh, nàng cách này những người này xa một chút.”
“Biết.” Mai Như cũng không thích ở trong cung náo nhiệt.

Mỗi một câu nói đều hao hết tâm tư, thật cẩn thận châm chước, nàng ngại mệt.

Phó Tranh trầm mặc, nói: “A Như, ta hôm nay không cùng nàng thương lượng trước, tự mình ở trước mặt phụ hoàng thay nàng cầu chuyện.” Nghe lời này, Mai Như không khỏi tò mò: “Chuyện gì?” Phó Tranh nói: “Nàng không phải thay phụ hoàng dịch sách cổ sao? Ta xin phụ hoàng chuyển những quyển khác của Hồng Lư Tự đến trong phủ cho nàng xem từ từ.”
Mai Như vừa nghe trong lòng hơi giận, nàng vốn dĩ đã làm không xong, người này lại vác thêm cho nàng một đống lớn.

Thấy khuôn mặt nhỏ thở phì phì, trong trắng lộ hồng, đáy lòng Phó Tranh mềm mại, hắn cười, mặt mày giãn ra, tuấn lãng.

Phó Tranh cười nói: “Chỉ là kiếm việc cho nàng làm, nàng còn giận ta?” Hắn giải thích nói: “Việc này đề cử trước mặt phụ hoàng khiến cho mấy người nhàn rỗi kia không có việc gì nhớ thương nàng.

Lúc ta không ở kinh, nếu nàng không muốn tiến cung, có thể lấy chuyện này làm cớ, các nàng cũng sẽ không làm khó dễ ngươi.”

Đúng là đạo lý này, lấy cớ Duyên Xương Đế phân phó, có thể qua loa lấy lệ Hoàng Hậu…… Mai Như khách khí khom người nói: “Cảm tạ điện hạ.”
Phó Tranh vội giơ tay đỡ.

Hắn tay còn không đụng tới Mai Như, Mai Như đã trốn.

Tay ngừng ở giữa không trung, Phó Tranh nói: “A Như, nếu các nàng vẫn làm khó dễ nàng, khiến nàng không thoải mái, nàng gửi thư cho ta, ta sẽ có cách khiến nàng hết giận.”.

Đam Mỹ H Văn
Nghe hắn vì mình mà suy nghĩ, Mai Như ngơ ngẩn, không biết nên nói cái gì cho phải.

Phó Tranh ngưng nhìn nàng, bỗng nhiên lại cười, môi mỏng giơ lên tới.

Giọng hắn mềm mềm, nói: “A Như, hôm nay ta phải rời kinh.”
“A?” Mai Như lấy lại tinh thần, hơi có chút kinh ngạc.

Phó Tranh than một tiếng, sắc mặt ngưng trọng nói: “Tình cảnh Liêu Đông không ổn, hôm qua liên tiếp vài người vượt tám trăm dặm cấp báo hồi kinh, phụ hoàng không để ta lại trì hoãn, khiến ta hôm nay lãnh hổ phù lập tức khởi hành.” Hắn vốn tính toán ngày mười đi, hôm nay mới mùng tám, ở giữa còn cách sinh nhật Mai Như, chỉ có thể nói người tính không bằng trời tính.

Mai Như nghe, trầm mặc thật lâu sau mới “Ừm” một tiếng.

Tới vương phủ, hai người từ trong xe ngựa xuống, Mai Như phân phó quản sự Lưu Thuỵ thay Phó Tranh sắp xếp hành lý.

Có hoàng mệnh trong người, Phó Tranh không thể trì hoãn, trong lòng hắn còn có việc, lúc này thấy Mai Như phải về Lập Tuyết Đường, hắn gọi nàng nói: “A Như.” Mai Như dừng lại, quay đầu lại nghi hoặc nhìn hắn.

Nàng vừa động, khuyên trân châu nhẹ lay động, tâm Phó Tranh cũng lắc lư theo, hoảng hốt, hắn vẫn không tha.

Phó Tranh nói: “A Như, ta còn có chuyện khác muốn nói với nàng.”
“Điện hạ mời nói.” Mai Như nói.

Tay nàng để ở trước ngực, Phó Tranh vẫn muốn nắm, nhưng hắn không dám tiến lên.

Đôi tay để ở phía sau, cuộn lại, hắn nói: “Nàng theo ta.” Dứt lời, Phó Tranh đi trước một bước.

Hai đời ở bên nhau, Mai Như cực ít tới hắn nơi này.

Trong phòng Phó Tranh bày biện không nhiều lắm, bình phong làm bằng gỗ thêu thùa màu đen, chiếc bình hoa trống rỗng, màn che hai bên đều là xanh đen, nơi chốn lộ ra sự lạnh lẽo trầm tuấn giống với con người hắn.

Trong phủ trên dưới đều biết Vương gia hôm nay phải đi, ai cũng không dám quấy rầy, trong phòng an tĩnh, chỉ còn hai người.

Lần này biệt ly vô cùng an tĩnh, khiến tâm trạng nặng nề.

Phó Tranh nhìn qua Mai Như, người nọ an an tĩnh tĩnh ngồi ở giường chỗ cửa sổ, sắc mặt nhàn nhạt, nhìn không ra buồn vui.

Kiếp trước lúc hắn mang binh xuất chinh, Mai Như khóc rất thảm.

Đôi mắt hồng hồng, giống cái đuôi nhỏ đi theo hắn, không nỡ cho hắn đi, lặp đi lặp lại lời dặn dò…… Hiện giờ không thấy được, cũng không nghe được.

Đầu quả tim mềm mại bị nghiền nát, Phó Tranh từ giá sách lấy ra một chiếc hộp.

Hắn ngồi đối diện Mai Như, ánh mắt ảm đạm nói: “A Như, ngày mai là sinh nhật nàng, ta cũng không biết nàng thích cái gì, nơi này là một đôi vòng tay thuý ngọc.

Ta đầu tiên muốn sáng mai tặng nàng, không ngờ tới phải vội vàng rời kinh.” Nhân sinh luôn có quá nhiều tiếc nuối, giống như vĩnh viễn không đền bù được.

Giống như Phó Tranh hao tổn tâm cơ tháng 5 cưới được Mai Như, ngày chín tháng sáu muốn ở cạnh nàng đón sinh nhật, nhưng không dự đoán được chuyện Liêu Đông đột nhiên xảy ra chuyện……
Nặng nề than một tiếng, Phó Tranh sợ Mai Như không cần, không thể không lại thêm một câu: “Nếu nàng thích thì mang, nếu không thích để ở một chỗ.”
Lời này giống như hơi ép buộc, lại không giống hắn, Mai Như nhìn Phó Tranh.

Phó Tranh cũng nhìn nàng, con ngươi đen như mực.

Hắn muốn ôm người trước mặt muốn hôn nàng, thương nàng, nhưng Mai Như sợ hắn sợ vô cùng.

Nàng hiện giờ thật vất vả mới đối với hắn tốt hơn chút, nguyện ý đi tế bái mẫu thân, Phó Tranh đã thấy đủ, hắn không muốn dọa nàng.

Hai người tương lai còn dài, hắn một chút có thể cạy tâm nàng.

Nhưng đối với người trước mặt, Phó Tranh không nỡ, hắn không bỏ xuống được.

Người một khi có ràng buộc, tâm lạnh băng sẽ mềm mại.

“A Như,” Phó Tranh bỗng nhiên nói, “Nàng đi cùng ta.”
Được nghe lời này, sắc mặt Mai Như biến đổi, nhất thời trắng bệch ra, còn có chút sợ hãi.

Phó Tranh tự biết nói lỡ, không nên ép nàng.

Mai Như hoảng loạn nói: “Điện hạ nói đùa.” Lại đề nghị nói: “Nếu Điện hạ muốn có người chăm sóc, không bằng……”
Nghe nàng lại nói chuyện nạp thiếp p, Phó Tranh trầm khuôn mặt nói: “Không cho nói nữa.”

Mai Như nhất thời im tiếng, nhìn nhìn hắn, nói: “Hôm nay Hoàng Hậu còn nhắc việc này……”
Phó Tranh nói: “Đó là ý của bà ta, nàng không cần phải xen vào, nàng đã đồng ý với ta.”
Mai Như có chút hối hận, lúc ấy đầu óc nàng khẳng định hồ đồ đã bị Phó Tranh bắt được câu chuyện, không còn đường sống.

Nàng cúi đầu có chút tức giận, Phó Tranh nói: “Đừng bực, hiện giờ ta ở trong phủ chỉ mấy canh giờ, cùng ta trò chuyện, ta ở bên ngoài còn nhớ thương nàng.”
Người này nếu không liền lạnh mặt quản nàng, sẽ hạ bút thành văn nói nói như vậy! Mặt Mai Như đỏ bừng, nàng lạnh lùng p nói: “Cũng không dám để điện hạ nhớ thương.”
“Ta không nhớ thương nàng, còn nhớ thương ai?” Phó Tranh cười nói.

Mặt Mai Như vẫn hồng, nàng nói: “Điện hạ ở bên ngoài cũng có thể nạp thiếp, đến lúc đó mang về cấp danh phận là được”
Phó Tranh thở dài: “Ta phải đi, nàng còn lấy lời này chọc giận ta.”
Hai người đang nói, Thạch Đông ở bên ngoài bẩm: “Điện hạ, Thập Nhất điện hạ tới.”
Phó Chiêu nghe được tin Phó Tranh rời kinh, cho nên cố ý chạy tới, Phó Tranh cất cao giọng nói một câu “Đã biết”, lại nhìn người trước mặt, dặn dò nói: “Hôn sự Thập Nhất đệ nàng giúp đệ ấy để ý, tránh về sau bị Hoàng Hậu bắt chẹt.” Mai Như gật đầu, nàng đứng dậy phải về Lập Tuyết Đường, Phó Tranh đột nhiên nắm cổ tay nàng.

Sức hắn rất lớn, vẻ mặt Mai Như hoảng sợ nhìn lại đây.

Cái loại hoảng sợ làm người càng thêm chua xót, Phó Tranh trầm mặc, chỉ là đưa hộp gấm vào trong tay nàng, hắn buông ra tay nói: “Không thích thì có thể cất đi.”
Nếu cất đi, cũng đừng cho hắn biết.

Ngơ ngác nhìn hộp trong tay, Mai Như hành lễ nói: “Đa tạ điện hạ.”
Trở lại Lập Tuyết Đường, Mai Như ngồi trước bàn trang điểm, sau một lúc lâu, nàng mở ra ngăn kéo dưới bàn.

Nơi đó đặt hộp nhỏ như ý.

Đây cũng là Phó Tranh cho nàng, bên trong là một đôi khuyên tai trân châu.

Năm trước trước khi hắn rời kinh cho nàng, là quà cập kê của nàng.

Mai Như vẫn luôn không mở ra.

Sau lại nghe tun Phó Tranh chết trận, nàng mới lấy ra nhìn thoáng qua, nhưng vẫn không đeo.

Bị Mai Như cất ở ngăn kéo, nàng không đụng vào.

Không ngờ tới hôm nay Phó Tranh phải đi, lại đưa nàng một đôi vòng tay thuý ngọc giống hệt năm trước,
Mai Như ngồi ở chỗ đó, trầm mặc thật lâu sau, không mở hộp ra, nàng cất ở cùng một chỗ, đóng ngăn kéo.

Hôm nay Phó Tranh ở trong phủ dùng cơm trưa.

Mai Như không nói chuyện đến lúc dùng xong cơm, thấy Mai Như lại ăn nhiều đồ lạnh, Phó Tranh than một tiếng, nói: “Thời tiết càng ngày càng nóng, nàng đừng ăn nhiều đồ lạnh, thân mình phải tự biết, đừng đến lúc đau mới nghĩ đến ăn kiêng.”
Mai Như bị hắn nói nên ngượng ngùng ăn, nàng gác đũa xuống.

Nhìn người trước mắt, Phó Tranh sao có thể yên tâm? Hắn hận không thể dặn dò chu toàn.


Phó Tranh nói: “Lần này Thạch Đông không đi cùng ta, ở lại kinh thành, lúc nào cũng có thể bảo vệ nàng.”
Phó Tranh lại nói: “Trong phủ mặc kệ có chuyện gì hay không, nhớ gửi nhiều thư cho ta.”
Dừng một chút, hắn còn bảo đảm nói: “Ta nhất định sẽ sớm trở về.”
Mai Như không nói lời nào, chỉ là im lặng gật đầu nghe.

Ngày lu biệt càng ngày càng gần, hắn càng ngày càng khó chịu, Phó Tranh muốn nghe nàng nói một lời, giống như kiếp trước, chỉ cần dặn dò một câu cũng được.

Trầm mặc, hắn hỏi: “A Như, nàng có gì muốn nói với ta không?”
Mai Như lúc này mới ngước mắt, tầm mắt nhìn qua cánh tay phải của hắn, nói: “Điện hạ trên người có thương tích, cần phải cẩn thận một chút.”
Năm trước hắn đi cũng một câu như thế này nhưng lại tốt hơn so với năm trước, ít nhất không muốn hắn ép mới mở miệng.

Phó Tranh than một tiếng, đứng dậy nói: “Ta đi đây.”
Mai Như cũng đi theo đứng dậy, giống như muốn đưa hắn.

Phó Tranh thấy thế trong lòng mềm xuống, hắn nói: “Bên ngoài rất nắng, nàng đừng đi ra ngoài.”
Mai Như nhìn hắn, Phó Tranh cũng nhìn nàng, hắn thật muốn ôm nàng một cái, ôm vật nhỏ của hắn
Bỗng chốc, Phó Tranh chỉ giơ tay sờ tóc nàng.

Mai Như thoáng trốn, sau đó cứng ở đàng kia.

Hắn cái gì cũng chưa làm, đầu ngón tay ấm áp gần chạm vào tóc nàng.

Sự mềm mại ràng buộc tâm hắn, giống như là xé rách tâm hắn, Phó Tranh không nói chuyện, đáy mắt hơi ướt.

Hắn nói: “A Như, tự chăm sóc chính mình, an tâm chờ ta trở lại.”
Phó Tranh không để Mai Như đi theo ra ngoài, lúc hắn xoay người lên ngựa, quay đầu nhìn trong phủ.

Người một khi có ràng buộc cả đời đi đến nơi nào đều sẽ không kiên định.

Hắn có nơi thương nhớ đêm ngày, hắn biết trong phủ có người đang đợi hắn trở về, bất luận chân tình hay là có lệ.

Phó Tranh nghĩ, như vậy là đủ rồi, nàng còn ở trong phủ, hắn cảm thấy vui vẻ.

Mai Như ngồi ở bên cửa sổ, Ý Thiền tiến vào nói: “Cô nương, Vương gia đi rồi.”
Mai Như gật gật đầu, mặt vô cảm “Ừ” một tiếng.

Phó Tranh hỏi nàng muốn đi hay không, Mai Như đời này đều không muốn, cũng không đi.

Đi, Phó Tranh sẽ đối tốt với nàng, nhưng sự tốt đẹp này chỉ khiến Mai Như càng thêm nghĩ về quá khứ, sẽ khiến nàng không ngừng hồi tưởng lại chính mình từng đuổi theo bao nhiêu lần, sau đáp lại là bóng dáng khó chịu của hắn.

Nàng nhìn chính mình hiện tại, lại nhìn kiếp trước đau khổ của mình, cảm thấy như là giấc mộng.



Bình Luận (0)
Comment