Thịnh Sủng Chi Hạ

Chương 16

Edit: Gấu

Chưa beta

- -------

Trong xe ngựa hồi phủ, hai tỷ muội ngồi đối diện nhau nói chuyện. Mai Thiến cầm bức tranh mà Mai Như vẽ xem đi xem lại nói:"so với các cô nương trong nhà muội chính là tùy tiện nhất, người khác đều theo quy củ mà viết chữ, muội lại đi vẽ tranh, không trách lão tổ tông lại gọi muội là Tuần Tuần.”

Gọi hai chữ Tuần Tuần này chính là trông mong Mai Như sẽ theo khuôn phép, ai ngờ Mai Như bản tính khó dời.

Mai Như có chút thẹn thùng, lúc này cầu khẩn nói:” Nhị yur, chuyện hôm nay ngàn vạn lần tỷ đừng nói với lão tổ tông, nếu không muội lại bị phạt.”

“ Đương nhiên rồi.” Mai Thiến gật đầu, rồi hướng về phía bức tranh nói: “ Tam muội, bây giờ bản lãnh vẽ tranh của muội tiến bộ lên rất nhiều, tỷ rất hâm mộ.”

Mai Như cũng thấy việc này kì quái. Nàng thản nhiên trả lời: “ Ngày thường vẽ cũng không tốt, hôm nay nhiệt huyết dâng trào nên mới vẽ được như thế, kể cũng kì lạ.”

Nghĩ đến chuyện vẽ tranh, Mai Như lại bắt đầu ngứa ngáy, nàng nói: “ Nhị tỷ bây giờ vẫn còn sớm, tỷ vẫn đi chọn tranh ạ?” Hôm nay lúc ra khỏi phủ, Mai Thiến đã nói muốn đi xem tranh, hiện tại khuôn mặt mong chờ, chỉ sợ Mai Thiến không đồng ý.

Mai Thiến cười cười: “ Được rồi, chúng ta đi xem một chút.”

Hai người đi đến Tứ Hỉ Đường, chưởng quỹ dẫn lên tầng hai. Mỗi căn phòng đều trao một số bức tranh chữ trang nhã, làm thành thư phòng, chưởng quỹ sợ chỗ này không đủ cho các nàng chọn, vì thế liền mang nhiều một chút.

Mai Như hôm nay là tới ké, cũng không rảnh mua, Mai Thiến ngược lại chọn rất cẩn thận.

Một phòng yên tĩnh.

Hôm nay là đông chí, người trong tiệm rất ít, ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng nói chuyện dưới lầu, còn nghe thấy tiếng bước chân ở hành lang, trầm trầm, lại nhanh xuống lầu dưới.

Mai Như nhìn xung quanh một lần, cũng không thấy ưng mắt tấm nào. Không hiểu sao nàng thấy mấy bức này đều không được tự nhiên, như cố ý vẽ. Mai Như âm thầm nhíu mi, không quấy rầy Mai Thiến đang chăm chú xem, liền dẫn theo Ý Thiền đi đến gian phòng đối diện, nhìn vào trong.

Nơi này cũng treo mấy tấm, nàng nhìn một lượt vẫn không ưng bức nào.Hơi có chút thất vọng,Mai Như thuận đường đi đến cách vách. Gian này cũng không ưng. Mai Như lại đi đến gian bên cạnh. Nàng vừa đi vừa nhìn, chẳng mấy chốc đã đi đến gian cuối cùng. Chỉ thấy trên bức tường rộng lớn treo một bức tranh. Mai Như chăm chú nhìn lên, cuối cùng cũng có bức vừa mắt.

Nàng bước qua, nghiên đầu qua xem.

Bức tranh này treo ở vị trí cao, nàng lại hơi thấp, cái cổ không lâu lại mỏi nhừ, nàng bĩu môi, ý bảo Ý Thiền đi gọi chưởng quỹ.

Trong hành lang yên lặng, chỉ có một mình Mai Như đứng đó.

Nàng như cũ đứng xem, chợt gian đối diện két một tiếng...Tiếng mở cửa, người trong phòng bước ra.

Mai Như không để ý người bước ra, hình như là nam nhân, lại không đếm xỉa dời ánh mắt, tránh hai bước.

Bỗng dưng, nàng giật mình, giống như bây giờ mới kịp phản ứng, Mai Như thoáng quay đầu nhìn.

Chỉ thấy người trước mắt mặc toàn thân là màu đen, tay áo mãng bào rộng rãi, thêu tơ vàng giang răng nước biển, trước ngực thêu mãng xà, giương nang múa vuốt, tư thế dọa người, eo là đai khảm ngọc châu, áo choàng như ẩn như hiện, ngoài ra giầy còn thêu cát tường ngọc ấn, quả nhiên khắp người đều tỏa ra sự cao quý, giống như chi lan ngọc thụ.

Mai Như thân thể cứng đờ: “ Điện hạ.” Nàng nghiên người chào.

Phó Tranh rủ mắt xuống.

Đập vào mắt chính là búi tóc nhỏ, trên đấy được cadi một chiếc trâm vàng ròng thúy hoa, sau đó là non nửa gò má, đôi mắt lại rũ xuống, váy thêu hoa trắng. Vóc dáng của tiểu nha đầu này hình như cao thêm chút ít, ban đầu chỉ tới eo hắn, hiện tại bắt đầu dậy thì, cao thêm nửa cái đầu. Nàng yên tĩnh đứng thẳng, duy chỉ có chiếc hoa tai thúy ngọc kia, nhẹ nhàng lay động thoáng một cái.

Phó Tranh ừ một tiếng, gọi nàng: “ Tam cô nương.”

Thanh âm vẫn và lạnh thấu xương.

Mai Như không để ý lời nói, chỉ mong người này nhanh đi, bỗng nhiên sau lưng Phó Tranh có giọng nói vọng ra.

“ Thất ca huynh đang nói chuyện với ai đó.” Đang nói thì có người bước ra.

Mai Như vừa nghe giọng nói này, không nhịn được nhíu mày.

“ Ha ha ha.” Phó Chiêu cười lớn: “ Thì ra là Mai Tam cô cương, bốn vỉ bánh bao kia ăn như thế nào.”

Quả nhiên gặp người này sẽ không có chuyện tốt.

Mai Như nhíu mày, tức giận trả lời: “ Tạ ơn điện hạ đã cấp cho tiểu nữ bôn vỉ bánh bao, ta đều ăn hết rồi.”

“ Ăn hết rồi à, ta tưởng ngươi đem cho chó ăn?” Phó Chiêu quả nhiên có thù tất báo. Dừng lại một chút, hăn lại cười hì hì nói: “ Nếu Tam cô nương còn muốn ăn, ta sẽ gửi hẳn bốn tủ bánh bao.”

Lời này đều là giảo hoạt cùng với trêu cợt, Mai Như ngẩng đầu trừng hắn.

Phó Chiêu hôm nay cũng mặc trang phục của hoàng tử, chắc là đi theo bệ hạ thờ cúng rồi đến đây, lúc này hướng nàng nháy mắt ra hiệu.

Mai Như nói: “ Không cần phiền đến điện hạ, ta hôm nay còn muốn trả lễ, đưa điện hạ bốn tủ bánh bao.”

Hai người cứ người kia nói, người này đáp lại một câu, cây kim so với cọng râu, mãi không xong, Phó Tranh chỉ yên tĩnh đứng một bên, rũ mắt nhìn.

Tầm mắt của hắn lỡ đãng nhìn qua Mai Như, thấy bộ dáng này so với lúc trước ở cạnh hắn hoàn toàn khác nhau. Tiểu nha đầu đứng trước mặt dáng vẻ cứng nhắc, né tránh, thậm chí là chán ghét, nhưng ở trước mặt Thập Nhất, là bộ dáng hoạt bát, ánh mắt đều tràn ngập thần thái.....cảm giác như được sống lại lần nữa.

Phó Tranh mở to mắt, trầm mặc như trước.

Hắn không nói ra lời nào, yên tĩnh, như người ngoài cuộc.

Bên kia có người đẩy cửa ra, thanh âm ôn nhu, bước chân nhẹ nhàng:" Tam muội muội."

Mai Như lúc này đang mải đấu võ mồm với Phó Chiêu, lúc này nghe thấy thanh âm dịu dàng, nàng quay đầu nhìn sang.

Chỉ thấy Mai Thiến cùng đại nha hoàn đang đứng không xa, như thần tiên hạ trần, quốc sắc thiên hương.

Mai Như giương mắt liếc nhanh Phó Tranh. Người này vẫn buông thõng đôi mắt, ngược lại là Phó Chiêu nói:" Mai Tam, đây là tỷ tỷ rơi xuống nước của ngươi?"

Nhanh như vậy đã xưng hô với nàng là Mai Tam.

Mai Như khóe miệng giật giật, lại thuận thế nói:" Hai vị điện hạ, đây là Nhị tỷ của ta." Rồi nói với Mai Thiến:" Nhị tỷ, vị này là Yến Vương điện hạ, còn vị này là Thật Nhất điện hạ."

Mai Thiến không tiến đến, chỉ đứng xa xa nói:" Tham khiến hai vị điện hạ."

Nàng thanh âm ôn nhu như nước, Mai Như cúi đầu xuống.

Trong lúc nói chuyện, Ý Thiền đã dẫn chưởng quỹ đến, thấy thế ngẩn người một chút, nhỏ giọng nói:" Tiểu thư, đến xem bức tranh kia đi ạ."

Mai Như nhìn Mai Thiến, nghĩ thầm, nếu Nhị tỷ có thể gả cho Phó Tranh chính là tốt nhất, không bằnh mượn cớ đi xem.... Nàng bèn gật đầu.

Phó Chiêu thấy nàng muốn lấy bức tranh này, cười không khỏi đắc ý:" Đây chính là ca ca của ta vẽ, ngươi tinh mắt đấy."

Phó Tranh không quay đầu lại, liền nghe Mai Như lợi hại nói:" Điện Hạ, không phải người vẽ, người đắc ý cái gì? "

Bị nàng đâm một cái, Phó Chiêu tức giận dậm chân

Mai Như đến gian phòng sau lưng, chưởng quỹ lấy tranh ra, nàng đang muốn bảo Ý Thiền đóng cửa, ai ngờ Phó Chiêu cũng đi đến.

Mai Như lạnh mặt:" Ngươi sao lại vào đây? "

Phó Chiêu đè thấp giọng:" Ta coi hình như Nhị tỷ ngươi có chuyện muốn nói với Thập Nhất ca, cái gì mà mất mặt."

Mai Như ngẩn ra:" Ngươi Nói bậy bạ gì đó, không được nói lung tung Nhị tỷ của ta."

Mặc dù là như vậy, cũng không đuổi hắn đi, vì đây là gian mở, lại có Ý Thiền và chưởng quỹ ở đây, để tránh hiểu nhầm.

Không giải thích được, để Phó Tranh ở bên ngoài. Đối diện là Mai phủ Nhị cô nương tuổi lớn hơn Mai Tan, dáng người cao mảnh, thoáng nhìn qua đã là đại cô nương, vì lễ nghi lúc này hắn chỉ có thể nhìn qua chỗ bên cạnh.

Liền nghe thấy giọng Mai Thiến mềm mại nói lời cảm ơn:" Điện hạ, đa tạ ngày đó đã cứu mạng tiểu nữ, ân này không dám quên."

" Nhị cô nương không cần khách khí." Phó Tranh trả lời:" Chỉ là tiện tay mà thôi, không cần để ý." Đột nhiên nghĩ tới điều gì, hắn đột nhiên ngừng lại. Vừa vặn đối diện với gian phòng kia, vọng ra tiếng Mai Như và Phó Chiêu nói chuyện, không biết hai người lại đâu võ mồm chuyện gì, Chiêu nhi đột nhiên im lặng đầy phiền muộn.

Phó Tranh giật mình, ghé mắt nhìn sang.

Đập vào mắt là thân ảnh màu hồng, đứng thẳng tắp ở đó, ngước mắt lên nhìn bức tranh hắn vẽ.

Nàng xem nghiêm túc, đôi lông mi dài đẹp như ngọc, bên dưới là đôi mắt đào hoa mênh mông.

Phó Tranh có chút sợ sệt, cuối cùng vẫn chưa nghĩ ra, rốt cuộc bức tranh kia hắn vẽ gì?

Hắn sững sờ chuyển tầm mắt.

Đối diện là Mai Thiến đang hướng hắn chào, lại phân phó nha hoàn:" Đi mời Tam muội ra, chúng ta nên trở về rồi."

Minh Chi trả lời:" Vâng ạ. "

Nha hoàn kia đi, Phó Tranh dứt khoát quay lại gian phòng ban đầu.

Mắt thấy nha hoàn kia đi vào, đối diện lại là một trần gà bay chó sủa. Không biết với tiểu oan gia tranh chấp cái gì. Có lẽ Chiêu Nhi bị đuối lý, bây giờ chỉ còn một chút âm thanh giòn giã, uy phong lẫm liệt.

Phó Tranh yên tĩnh trong chốc lát, rũ mắt xuống, chợt cười cười.

- ------

Hai tỷ muội khi lên xe ngựa, Mai Như làm gì cũng không biết, ngược lại là Mai Thiến mở miệng nhắc nhở nàng:" Tam muội muội, muội hình như thân với Thập Nhất điện hạ? Nhiều người nhiều miệng, sau này cẩn thận một chút."

Lời này chính là lo nghĩ cho nàng, Mai Như đỏ mặt nói:" Nhị tỷ, sau này muội sẽ không dẻo miệng nữa."

Sau lời đó thì hai tỷ muội không nói gì nữa, hai người đều đi đến Xuân Hi Đường thỉnh an. Từ Xuân Hi Đường đi ra, Mai Như liền đi đến chỗ Kiều Thị. Biết rõ nàng muốn vào chính phòng, mụ mụ ở bên ngoài vội vàng ngăn cản nàng, nói:" Tam cô nương, đại thiếu gia đang ở bên trong chịu phạt."

" Làm sao vậy? " Mai Như hỏi một cách tự nhiên.

Lưu mụ mụ nhíu mày, mặt đầy khó xử.

Mai Như còn đang nghi hoặc, bên ngoài truyền đến giọng Mai Dần:" Xem ngươi đã làm chuyện tốt gì, uống vài ngụm rượu vàng, tức phụ tốt như vậy, liền bị ngươi bỏ."

Mai Như hoảng hốt.

Tẩu Tẩu bị bỏ?

- ------------

Kể từ hôm nay mình tự đặt ra deadline cho mình một tuần hai chương vào tối thứ ba và bảy hàng tuần, để truyện ra đều và mau hoàn hơn, mình cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình cũng như truyện nha.
Bình Luận (0)
Comment