Thịnh Sủng Chi Hạ

Chương 52

Hôm sau, Mai Như giữ đúng lời hứa phái người gửi quà cảm tạ tới Phó Tranh – một thỏi mực hoa mai mạ vàng do Lý Đình Chương điều chế.

Trước lúc rời kinh, Mai Như nghĩ nhất định sẽ gặp Phó Tranh trên đường đi nên đã mang theo lễ vật từ Mai phủ. Nói đến đây, nàng tình cờ mua được hai thỏi mực thôi. Thỏi hình non nước thì hồi nàng về phủ đã tặng nhị tỷ tỷ; đưa thỏi còn lại cho Phó Tranh cũng thích hợp.

Nơi đây đông người nên dễ bị dòm ngó, Mai Như không thể gióng trống khua chiêng biếu quà, vì vậy nàng sai một tiểu nha hoàn lạ mặt đi đưa đồ.

Khi nha hoàn trở về còn cầm trong tay một chiếc hộp gấm in hoa văn như ý, nàng ấy giải thích, “Tam cô nương, đây là quà đáp lễ của Yến Vương điện hạ. Ngài ấy bảo chúc mừng cô nương bái Bình Dương tiên sinh làm thầy.”

Mai Như nhíu mày ngay giây phút thấy chiếc hộp. Ý Thiền hạ thấp giọng để giáo huấn, “Mấy món đồ này mà cũng dám tự ý mang về? Ngươi học quy củ kiểu gì thế?”

Tiểu nha hoàn rụt cổ, trông như sắp khóc tới nơi.

Mai Như lạnh lùng ra lệnh, “Sao chưa đi trả lại!”

Tiểu nha hoàn gấp gáp làm theo lời chủ, nàng ấy chạy một mạch đến chỗ Yến Vương.

Chiếc hộp như ý lộng lẫy đi một vòng rồi lại về với Phó Tranh.

Lúc ấy Phó Chiêu đang ở trước mặt hắn để làu bàu than vãn, “Thất ca, chuyến đi này chán gần chết, ta muốn ra sau tìm Tuần Tuần.”

Bọn họ là hoàng tử nên tất nhiên phải đi đầu cạnh loan giá của thiên tử, chỗ nghỉ cũng là hành cung[1] tại địa phương. Xe ngựa các phủ theo sau ở đằng xa. Thất ca trông chừng Phó Chiêu miết, hắn chẳng có cơ hội chạy lung tung chứ đừng nói đi tìm Mai Như.

Phó Tranh nghe hắn oán trách mà chỉ thờ ơ đáp, “Đông người thì phức tạp.”

Năm chữ trên đồng nghĩa với bác bỏ lời mè nheo của hắn. Phó Chiêu buồn chán hết sức, hắn đành tự tìm trò tiêu khiển.

Sau khi thập nhất đệ bỏ đi, Phó Tranh phất tay gọi Thạch Đông. Thạch Đông vội vàng tiến lên và trình chiếc hộp như ý sặc sỡ.

Phó Tranh nặng nề nhìn chiếc hộp rồi liếc Thạch Đông, đôi mắt lạnh băng của hắn đen như mực. Thạch Đông cúi đầu, khẽ khàng bẩm báo, “Điện hạ, chính tam cô nương trả lại.”

Phó Tranh lẳng lặng khoát tay, Thạch Đông hấp tấp lui ra.

Hắn lặng lẽ ngắm chiếc hộp một lúc lâu rồi lại lặng lẽ cầm lấy.

Phó Tranh đã nhận thỏi mực kia và cẩn thận đặt nó trong chiếc hộp sơn mài đỏ. Thỏi mực do đại sư Lý Đình Chương làm ra vô cùng khó kiếm, vương phủ của hắn cũng chỉ có hai thỏi. Phó Tranh nhìn hoa mai mạ vàng ở mặt trên là nhận ra ngay. Hắn biết quà cảm tạ từ nàng sẽ rất giá trị; người này ghét hắn mà, vì vậy nàng tình nguyện lấy đồ quý giá để tống cổ hắn và phân rõ giới hạn.

Phó Tranh mở chiếc hộp sơn mài, hắn trầm lặng nhìn thỏi mực Mai Như đưa rồi cất kỹ chiếc hộp gấm cạnh nó. Hắn thoáng nhìn thêm lần nữa mới đóng nắp lại.

Trải qua nửa tháng đi đường mệt nhọc, đoàn người đông đảo cuối cùng cũng đến bãi săn.

Xe ngựa quá xóc làm Mai Như cảm thấy cả người rã rời. Mai Thiến ốm yếu nên khổ bội phần, xe vừa dừng là nàng ấy lăn ra ốm; còn ho khù khụ suốt với khuôn mặt tái nhợt. Trong ba tỷ muội, chỉ mình Bình tỷ nhi vẫn tràn trề sức sống và nhìn đâu cũng thấy mới mẻ. Thiến tỷ nhi bệnh nên cần nghỉ ngơi, Bình tỷ nhi đành nài nỉ Mai Như dẫn mình đi tham quan.

Mai Như chả có hứng thú gì mấy vì nàng từng tới bãi săn ở kiếp trước, nhưng Bình tỷ nhi hùng hồn nhắc, “Lão tổ tông dặn ba tỷ muội ra ngoài phải chiếu cố nhau…”

Mai Như hết cách bèn dẫn Bình tỷ nhi đi thăm thú một chút.

Bên ngoài lều trại là vùng quê thẳng cánh cò bay, trời cao ngời ngợi và xanh biếc như được gột rửa.

Mai Như hít sâu một hơi giữa đất trời bao la, tinh thần sảng khoái hẳn. Dãy lều trại kéo dài có gần có xa trên mặt cỏ tựa những đóa hoa dại do trời đất trồng nên. Từ ngày xuất phát đến giờ, đây là lần đầu Mai Như thấy chuyến đi này thú vị, thế là nàng khẽ bật cười.

Bình tỷ nhi thèm thuồng nhìn người đang cưỡi ngựa gần đó, nàng ta kéo tay áo Mai Như, “Tam tỷ tỷ dạy ta nhé?”

Toàn bộ Mai phủ đều biết Mai Như hồi nhỏ cực kỳ hoang dã. Nàng lén học cưỡi ngựa cùng Mai Tương tại thôn trang, suýt nữa còn rơi xuống mương; sau đấy nàng bị lão tổ tông trách phạt rất dữ. Song nói đi nói lại, trong bốn tỷ muội, có mỗi Mai Như nghiêm túc học. Vì vậy hiện giờ Bình tỷ nhi chỉ biết năn nỉ tam tỷ tỷ.

“Đúng đó Tuần Tuần, ngươi phải dạy ta nữa.” Mạnh Uẩn Lan cũng lại đây góp vui, nàng ấy vẫn chưa quên lời hứa ở Bình Lương của Mai Như.

Mai Như cười nghịch ngợm, “Vậy hai người nên gọi ta là sư phó nhỉ?”

“Sư phó gì?” Phó Chiêu chạy tới góp chuyện. Quy củ nơi đây không quá nghiêm, hắn cũng rảnh nên mới nghỉ tí xíu đã hào hứng đi tìm Mai Như.

Dĩ nhiên, Mai Như thấy Phó Chiêu liền thầm cau mày. Nàng chả thích thân cận với hắn vì sợ người ngoài bàn tán, thế mà hắn cứ bám lấy nàng! Dai hết biết.

Các tỷ muội thi lễ với Phó Chiêu, Mai Như cung kính đáp, “Điện hạ, chúng ta đang nói về việc dạy cưỡi ngựa.”

Phó Chiêu nghe vậy bèn chỉ vô Mạnh Uẩn Lan, hắn cười sặc sụa, “Vị này còn chưa giẫm nổi lên bàn đạp mà đã tính học bước tiếp theo à?”

Mặt mũi Mạnh Uẩn Lan tức khắc lạnh tanh, đôi mắt to tròn trừng trộ Phó Chiêu với cơn giận ngút trời.

Phó Chiêu vẫn cười nắc nẻ.

Mai Như ghét cái thái độ ấy, nàng cố tình giữ im lặng và nhìn Phó Chiêu bằng cặp mắt cong cong đầy ý cười.

Phó Chiêu không khỏi ngớ người trước nụ cười này, “Tuần Tuần cười gì đấy?”

“Ta cười vì…điện hạ là bại tướng dưới tay ta.” Mai Như giữ nguyên nụ cười, mắt nàng sáng rỡ, giảo hoạt, và sống động.

Câu phản pháo trên khiến Mạnh Uẩn Lan che mặt cười, nàng ấy hả giận chỉ trong nháy mắt.

Mai Như chọc trúng nỗi đau của Phó Chiêu, hắn tức tối giậm chân rồi ngang bướng đề nghị, “Lần đó không tính, chúng ta đấu một trận nữa đi.”

Mai Như khoanh tay, cười rạng rỡ, “Sao phải đấu một trận nữa chứ?”

Cách đó không xa, có vài người đang tiến về phía lều lớn. Trong lúc đi, bọn họ vô tình chứng kiến hết cuộc đối thoại này.

Giữa đất trời rộng lớn và bãi cỏ xanh mướt là cô nương sở hữu cặp mắt đẹp tuyệt lẫn bàn tay trắng nõn. Chưa kể nàng còn có vòng eo mảnh khảnh đặc trưng của thiếu nữ cùng bộ ngực đầy đặn. Toàn là những hình ảnh quyến rũ.

Thái tử mới nhìn lướt qua đã bị hút hồn, gã thấy rạo rực khôn xiết. Vòng eo kia nhỏ quá, chắc gã chỉ cần một tay để ôm trọn. Ngực nàng đảm bảo nõn nà mềm mại, nếu nắm ở trong tay… Cả đôi mắt hoa đào nữa, nhìn từ xa thôi cũng khiến lòng gã ngứa ngáy vì ánh mắt lúng liếng ấy.

Gã muốn ngắm kỹ hơn nhưng Phó Tranh đang đứng cạnh lại từ tốn nhắc, “Hoàng huynh, phụ hoàng chờ trong lều nãy giờ.”

Nhờ hắn nhắc mà thái tử nhớ ra còn chuyện phải làm, gã mau chóng hoàn hồn rồi đi về phía lều lớn.

Bây giờ Phó Tranh mới âm thầm liếc nhìn đám nhóc đang tán gẫu. Ánh mắt hắn dừng trên người Mai Như, nó trở nên tối sầm khi thấy nàng vẫn cười giòn gã. Mặt Phó Tranh đóng băng, hắn hận không thể xách đi bé con chỉ giỏi chơi liều này!

Khoảng chiều tối hôm ấy, hoàng hậu nương nương mời tiểu thư các phủ tới trò chuyện. Thật ra bà ta chẳng có gì để nói, chỉ gọi đến để gặp mặt các nàng rồi ban thưởng linh tinh.

Ba cô nương Mai phủ đều phải đi.

Nhưng từ lúc vào lều nghỉ, Mai Thiến bỗng đổ bệnh. Nàng ấy nằm trên giường với gương mặt trắng bệch đáng sợ, còn ho liên tục nữa; thật sự là chẳng thể ngồi dậy. Khi nghe hoàng hậu cho gọi, nàng ấy luống cuống nên ho dữ dội hơn. Hoàng hậu biết chuyện thì chỉ dặn Mai Thiến cố gắng nghỉ ngơi, đồng thời cử thái ý lại khám bệnh.

Thế nên Mai Như dẫn Mai Bình đi.

Mọi người quỳ lạy trong lều của hoàng hậu, ai cũng khép nép cúi gằm đầu.

Hoàng hậu ngồi tại vị trí cao nhất, bà ta nhìn một lượt khuôn mặt những người đang quỳ trên đất. Bà ta từng gặp Chu Tố Khanh nhưng không nói gì, chỉ bình thản xem tiếp. Khi nhìn đến khuôn mặt lạ lẫm của Mai Như, hoàng hậu rốt cuộc cất tiếng, “Ngươi là học sinh mà Bình Dương tiên sinh mới thu nhận?”

Mai Như trả lời, “Vâng, đúng là thần nữ.”

Hoàng hậu gật gù, tầm mắt bà ta di chuyển giữa vài người, kế tiếp bà ta nhẹ nhàng vẫy tay. Mọi người yên lặng lui ra, mỗi Mai Như và Chu Tố Khanh được giữ lại nói chuyện.

Mai Như sững sờ.

Những người khác cũng sững sờ.

Diễn biến thế này có chút khó lường thì phải?

Chỉ mình Chu Tố Khanh đứng tại chỗ với vẻ mặt vô cảm.

Nội thất trong lều được bày biện theo phong cách cổ điển – lịch thiệp lẫn uy nghiêm. Mai Như bồn chồn đứng phía dưới.

Kiếp trước nàng từng tiếp xúc với Lý Hoàng hậu; bà ta lắm mưu nhiều kế nhưng đầu óc hơi ngu xuẩn. Sau này thái tử gây thất vọng quá nhiều trong khi quyền thế của Phó Tranh ngày càng lớn mạnh, vì vậy Lý Hoàng hậu luôn gây khó dễ cho Mai Như mỗi lần gặp mặt. Lúc ấy Mai Như cực ghét vào cung, hễ nàng vào cung thì sẽ bị hoàng hậu xỉa xói. Có lần nàng vào cung hôm mùng một tháng giêng, Lý Hoàng hậu vạch lá tìm sâu ngay trước mặt mọi người; thậm chí bà ta trách cứ cả chuyện nàng đeo nhiều trâm cài. Khi ngồi trên xe về vương phủ, Mai Như nhịn hết nổi bèn than phiền với Phó Tranh.

Phó Tranh hững hờ nói, “Ngươi quan tâm bà ta làm gì?”

Mai Như không ngờ hắn sẽ tiếp chuyện, nàng thoáng ngây người rồi lẩm bẩm, “Tại ngài chứ tại ai?”

Phó Tranh cười khẩy, “Nếu tại bản vương thì càng không cần bận tâm bà ta. Bà ta có thể làm gì ngươi chứ?”

Nói rồi hắn hơi cúi người lại gần. Mai Như giật thót mình, nàng cụp mắt xuống. Ngay sau đấy, người nọ giơ tay gỡ hai cây trâm khỏi tóc nàng rồi thản nhiên quay về chỗ cũ. Song hành động kia khiến tim Mai Như đập loạn nhịp suốt quãng đường về. Nàng cúi đầu thầm nghĩ, Hôm nay người này bị sao thế?

Về sau nàng mới biết hóa ra hôm đó Phó Tranh nhìn thấy nhị tỷ tỷ.

Mai Như cấp tốc che giấu tâm tư.

Nàng nghe Lý Hoàng hậu hỏi thăm Chu Tố Khanh trước, “Phái Cẩn, nghe nói Bình Dương tiên sinh phê bình bức tranh của ngươi?”

“Vâng ạ.” Chu Tố Khanh vội đáp rồi cười bảo, “Học vấn của thần nữ quả thật kém xa Mai tam cô nương.”

Mai Như thoáng nhíu mày, hình như nàng ta đang tâng bốc nàng quá đà?

Lý Hoàng hậu ngồi đối diện nàng, bà ta hỏi, “Bình Dương tiên sinh dạy ngươi những gì?”

Mai Như thành thật trả lời, Lý Hoàng hậu mỉm cười, “Toàn bài học hiếm gặp nhỉ.”

Bà ta lại hỏi học thế nào, học đến đâu, Mai Như đáp cặn kẽ từng vấn đề. Lý Hoàng hậu không nói gì thêm đã cho hai người lui ra. Mai Như thở phào nhẹ nhõm, nàng lẳng lặng đi theo vị ma ma trong cung ra ngoài lều.

Ai dè vừa rời lều của hoàng hậu, nàng với Chu Tố Khanh đã gặp một người mặc xiêm y vàng phớt đỏ. Mai Như lạnh toát người khi nghe ma ma thỉnh an thái tử. Nàng cúi đầu thật thấp và kính cẩn thi lễ. Chu Tố Khanh đứng cạnh cũng làm tương tự.

Thái tử liếc sơ qua liền nhếch mép cười.

Thiếu nữ trước mặt gã mặc áo ngoài hồng phấn thêu hoa văn như ý, phối cùng váy gấm dài in hình những khóm hoa thược dược lớn đủ màu sắc. Búi tóc lệch của nàng được cố định bằng trâm hoa làm từ thạch anh thất bảo[2] nhẵn bóng, hạt ngọc rủ xuống giúp tôn lên mái tóc dày đen nhánh. Đây chẳng phải là cô nương cười khanh khách mà hắn gặp vào ban ngày sao?

Hắn quan sát người đứng bên cạnh nàng. Người này mặc áo ngoài vàng nhạt, váy trắng, toàn thân toát lên vẻ dịu dàng đoan trang. Dung mạo cũng khá đấy nhưng nhìn cứng ngắc quá, so với người còn lại thì thiếu chút hương vị đặc sắc.

Nghĩ đến đây, thái tử lại nhìn chằm chằm Mai Như giây lát rồi mới vào lều của mẫu hậu.

Lúc ánh mắt thái tử dừng tại đỉnh đầu nàng, cả người Mai Như đổ mồ hôi lạnh; nàng chả có tí thiện cảm nào với gã.

Chu Tố Khanh tất nhiên cũng nhận ra ánh mắt của thái tử. Nàng ta không nói tiếng nào, chỉ liếc Mai Như một cái rồi nhìn về phía trước.
Bình Luận (0)
Comment