Thịnh Sủng Chi Hạ

Chương 61

Sinh nhật Chu Tố Khanh rơi vào ngày đông chí.

Với tính của Mai Như thì nàng ghét phải dự bữa tiệc này, nhưng Kiều thị đã sớm sai người chuẩn bị quà thay con gái – cây trâm hoa gáo bằng vàng ròng có khảm hồng ngọc.

“Nương làm gì thế?”

Mai Như bực bội nhìn món quà quý giá. Gần đây mẫu thân nằm trên giường cả ngày vì lo cho ca ca, ai dè bà vẫn còn hơi sức quan tâm mấy chuyện vặt vãnh!

Kiều thị thở dài, “Nhóc con chẳng hiểu gì hết!”

“Rốt cuộc con không hiểu điểm nào?” Mai Như bướng bỉnh cãi. Ai cũng nghĩ nàng mù mờ mọi chuyện, song thực chất Mai Như mới là người hiểu rõ nhất.

Kiều thị chọt đầu con gái, bà thở dài thườn thượt.

Hiện tại người kinh thành đều biết Chu cô nương sẽ lấy Yến Vương điện hạ; Yến Vương điện hạ lại đang chỉ huy đại doanh Tây Bắc, nơi Mai Tương làm lính trực thuộc. Kiều thị không gặp được Yến Vương điện hạ nhưng có thể mượn danh nghĩa Yến Vương phi tương lai để đi đường vòng. Bà làm thế không phải vì Mai Tương thì còn vì ai?

Đêm qua, Kiều thị bàn với Mai Dần về loạn lạc tại Tây Vực. Song phụ nữ như bà sao hiểu đánh giặc? Bà chỉ biết ý Mai Dần là chiến sự tương đối phức tạp, vì vậy Kiều thị lo lắng bội phần.

Thật ra Mai Như biết sơ sơ về Tây Vực. Dạo này nàng dịch sách các nước Tây Vực nên đã đọc gần hết số tài liệu hiện hữu, ngoài ra nàng cũng mưa dầm thấm đất nhờ thường xuyên học hỏi từ Bình Dương tiên sinh lẫn Hồng Lư Tự.

Hồi xưa Tây Vực bao gồm ba, bốn mươi quốc gia lớn nhỏ nhưng đã bị Tây Khương thâu tóm toàn bộ. Cùng năm đó, Ngụy Cao Tổ đánh bại Tây Khương rồi biến nơi này thành khu vực đô hộ. Nào ngờ về sau nội loạn phát sinh ở triều Ngụy, Tây Khương lợi dụng thời cơ để thoát ly và ngấm ngầm cấu kết với Thát Đát ở Bắc Liêu. Nói đến đây, phía Bắc có người Hồ xâm chiếm phương Nam, Tây Khương thì làm loạn Tây Bắc; triều Đại Ngụy coi như nghênh đón quân địch từ cả hai phía. Cuộc chiến này không biết sẽ đi về đâu…

Mai Như bỗng thất thần như vừa nghĩ tới cái gì.

Nàng che giấu cảm xúc rồi lắc đầu, dù biết mẫu thân tính toán vì ca ca nhưng nàng vẫn chả tán đồng, “Mẫu thân thật hồ đồ.”

Nịnh bợ Yến Vương là kế hay – cũng cần thiết nữa – song thái tử còn sờ sờ ra đó! Thánh thượng mới cấm túc thái tử mà đã vội lấy lòng Yến Vương thì lộ liễu quá.

Hôm qua Mai Dần cũng quở trách Kiều thị như vậy.

“Thế nên,” bà bảo Mai Như, “người ta sẽ không nghĩ nhiều về quan hệ giữa mấy bé gái.” Bà răn dạy Mai Như khi thấy nàng vẫn bất mãn, “Con có mất miếng thịt nào đâu, xã giao một chút cũng không phải chuyện xấu.”

Mai Như líu lưỡi, Kiều thị chẳng biết con mình đã đắc tội với Chu Tố Khanh từ khuya.

Cuối cùng Mai Như nhăn nhó lên xe ngựa cùng nhị tỷ tỷ.

Hai tỷ muội ngồi đối diện và tán gẫu linh tinh.

Mấy ngày nay Mai Thiến khỏe mạnh thấy rõ. Lúc biết Mai Thiến đổ bệnh trong chuyến đi săn mùa thu, lão tổ tông xót cháu vô cùng nên hết mực tẩm bổ nàng ấy bằng thuốc thang. Nhờ thế mà trông Mai Thiến hồng hào hơn, khuôn mặt giảm bớt vài phần bệnh tật. Hôm nay nàng ấy tặng Chu Tố Khanh kiệt tác của Lý nho sinh[1] – một danh họa tiền triều.

Lúc ở phủ, Mai Như đã ngắm kỹ bức tranh, nó thật sự là hàng thượng phẩm. Nàng không khỏi tiếc nuối khi phải tặng nó cho người khác, nhất là còn tặng kẻ chả từ thủ đoạn để kiếm danh lợi giống Chu Tố Khanh.

“Nhị tỷ tỷ, bức tranh màu này hiếm có khó tìm, tặng cho người khác thì thật đáng tiếc.”

Mai Thiến mỉm cười, “Ta giữ bức tranh này mới là chôn vùi nó, tốt nhất nên đưa cho người hiểu hội họa.”

“Sao gọi là chôn vùi được?” Mai Như ngạc nhiên nói, “Nhị tỷ tỷ thích sưu tầm tranh mà?”

Mai Thiến cười điềm đạm, đôi mắt thấp thoáng nỗi cô đơn. Nàng ấy thoáng im lặng rồi cười bảo, “Giờ ta chỉ mong được nhận một bức tranh của tam muội muội.”

Những lời trên khiến mặt Mai Như đỏ ửng. Từ ngày bức Bất Tri Xuân của nàng lọt vào mắt xanh Bình Dương tiên sinh, Mai Như tự dưng gánh thêm cái danh hão tại kinh thành, nghe đồn có người còn lùng tìm tranh nàng vẽ. Mai Như xua tay liên hồi, ngượng ngùng đáp, “Nhị tỷ tỷ đừng chọc ta nữa.”

“Ta có chọc muội đâu? Ta vui không hết nữa là.” Mai Thiến cười hiền lành với nàng.

Khi tới Hạ phủ, hai tỷ muội đi theo nha hoàn vào viện tử của Chu Tố Khanh.

Nha hoàn vén mành, hai tỷ muội bước vô phòng. Bên trong đã có khá nhiều người, bọn họ vây chật cứng quanh Chu Tố Khanh vì đây là người sắp lấy Phó Tranh. Ban đầu Phó Tranh chỉ sở hữu cái tiếng giỏi văn chương nên tất nhiên chả ai thèm ngó vị trí Yến Vương phi; nếu lần này Phó Tranh trở về cùng chiến công thì mọi chuyện sẽ khác. Bây giờ là dịp tốt, đương nhiên bọn họ sẽ cố gắng xu nịnh.

Chu Tố Khanh nghe hai vị cô nương Mai phủ tới liền đứng dậy, Mai Thiến vội khách sáo can ngăn, “Chu tỷ tỷ đừng khách khí, hãy chú ý sức khỏe.” Nàng ta gãy chân trong chuyến đi săn, nghe đâu chữa trị mấy tháng nay mới khỏi.

Mai Như chưa thấy mặt mũi Chu Tố Khanh kể từ ngày nàng ta bị thương ở bãi săn. Giờ hai người đứng đối mặt, nàng cảm giác sau khi cập kê thì trông Chu Tố Khanh dịu dàng đoan trang gấp bội, từng động tác giơ tay nhấc chân đều chững chạc. Mai Như lại khác, vóc dáng nàng cao và đầy đặn hơn nhưng vẫn toát lên vẻ ngang ngược.

Chu Tố Khanh cũng lâu rồi chưa gặp Mai Như; sau lần gặp tại phủ Bình Dương tiên sinh thì hai người thậm chí chẳng nói với nhau câu nào.

Hai bên ngầm hiểu mà liếc đối phương, Chu Tố Khanh chủ động chào, “Như muội muội.”

Mai Như lười phụ họa, nàng chỉ ngạo mạn gật đầu chứ không lên tiếng đáp trả.

Chu Tố Khanh sửng sốt khi mất mặt trước bàn dân thiên hạ.

Người xung quanh cũng sững sờ, bọn họ thầm nghĩ Mai Như bị ngu à? Sao có thể kiêu ngạo tới mức chẳng màng thanh danh bản thân?

Mai Như chả bận tâm mấy trò xã giao giả tạo, nàng sai nha hoàn dâng quà còn mình thì tìm Mạnh Uẩn Lan nói chuyện.

Mai Thiến thân thiện nên được nhiều người yêu mến, nàng ấy chào hỏi một hồi mới ngồi xuống cạnh hai người. Lúc ấy Mạnh Uẩn Lan đang càm ràm với Mai Như, “Tuần Tuần, đống sách của mẹ ta còn thiếu chút xíu nữa, bà đang bắt nhị ca ca lẫn ta hoàn thiện chúng.” Mạnh Uẩn Lan cứ nghĩ đến độ khắc nghiệt của tiểu Kiều thị là rầu rĩ cau mày, nàng ấy van xin, “Bao giờ ngươi tiếp tục biên soạn?” Nàng ấy cảm thấy chỉ có Mai Như ra tay thì tiểu Kiều thị mới vừa lòng.

Mai Như nhíu mày, “Dạo này ta tương đối bận.”

Mạnh Uẩn Lan ghen tỵ lầm bầm, “Quả nhiên thành tâm phúc của bệ hạ là vứt bỏ phủ chúng ta ngay…”

Mai Như chọt đầu nàng ấy.

Mai Thiến thắc mắc, “Còn bao nhiêu nữa? Hay là…để ta làm thay tam muội muội?”

“Được đó!” Mạnh Uẩn Lan vui vẻ vỗ tay. “Lát về ta sẽ hỏi thử mẫu thân.”

Mai Thiến gật đầu.

Trong lúc ba tiểu tỷ muội trò chuyện, nhóm Chu Tố Khanh thảo luận về chiến tranh Tây Vực.

Có người lo lắng nói, “Không biết khi nào cuộc chiến này kết thúc…”

Người khác tiết lộ, “Hoàng hậu nương nương ăn chay niệm Phật vì chiến sự, còn nguyện ý giảm bớt chi tiêu của mình nữa.”

Dần dà chẳng hiểu sao cuộc đối thoại lại nhắc tới Phó Tranh.

Một người tò mò hỏi, “Chu tỷ tỷ, Yến Vương điện hạ có gửi thư về tình hình chiến sự không?”

Câu hỏi trên hơi vượt quá giới hạn. Song dân kinh thành đều biết hai người là thanh mai trúc mã, hơn nữa có khi Yến Vương điện hạ sẽ cưới nàng ta ngay khi về kinh; vì vậy mọi người không nghĩ hỏi thế là khiếm nhã.

Mai Như ngồi trong góc, nàng nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Hôm nay tuyết vẫn rơi như thể chưa bao giờ ngừng. Trong sân trồng một cây mai đỏ, tuyết bao phủ những cành cây khô mọc lỉa chỉa, hoa mai đỏ lấm tấm tựa nước mắt chia ly.

Nàng nghe Chu Tố Khanh đáp, “Đừng nói bậy!” Giọng nàng ta có vẻ giận, mọi người chỉ cười vì cho rằng nàng ta mắc cỡ. Chu Tố Khanh nói tiếp, “Ta nghe ngoại tổ phụ bảo chiến sự hình như gặp trục trặc, ta cũng không biết tình hình bên đó ra sao.” Nàng ta khẽ than, lời lẽ đong đầy sự lo âu.

Đồng thời, nàng ta âm thầm liếc Mai Như.

Mai Như dùng một tay chống đầu để ngắm cảnh ngoài cửa sổ. Từng đường nét trên gương mặt yêu kiều in đậm vẻ lười biếng hững hờ, vô hình trung lại hút hồn người ta. Dáng vẻ kia bắt mắt hơn cả một Thiến tỷ nhi đẹp như tiên trên trời đang ngồi ngay cạnh!

Chu Tố Khanh cụp mắt xuống, lặng lẽ siết chặt khăn.

Có người trấn an, “Yến Vương điện hạ là người hiền nên ông trời ắt phù hộ, điện hạ nhất định sẽ sớm bình an trở về.”

Mọi người tiện thể cười hưởng ứng, “Ngày điện hạ thắng lợi trở về, chúng ta sẽ được Chu tỷ tỷ mời uống rượu nhạt…”

Trong lòng mọi người biết rõ đấy là chén rượu của dịp nào.

Mặt Chu Tố Khanh đỏ lựng, nàng ta hiếm lắm mới mắng, “Chỉ giỏi nói bậy!”

“Ai nói bậy hồi nào…” Người nọ khen ngợi, “Yến Vương điện hạ là người thế nào chứ? Điện hạ chỉ tốt với mình Chu tỷ tỷ, chúng ta còn lạ gì nữa?”

Chu Tố Khanh mặt đỏ tai hồng khi quở trách, “Nói nhảm hoài!” Nàng ta dừng giây lát rồi bổ sung, “Trong chuyến đi săn mùa thu, điện hạ đã cứu Như tỷ nhi đấy.”

Nàng ta tâng bốc chính mình là được, kéo nàng vào làm gì? Mai Như cau mày, nàng lạnh nhạt quay đầu lại với ánh mắt chẳng hề khách sáo.

Nàng thấy mọi người đồng loạt nhìn mình cứ như nàng là kẻ ác.

Nội tâm Mai Như cười khẩy, ngoài mặt lại giả vờ ngây thơ mà ca ngợi, “Trong lòng Yến Vương điện hạ chỉ có mỗi Chu tỷ tỷ, nếu điện hạ biết Chu tỷ tỷ nói thế thì khéo sẽ khó chịu muốn chết.”

Những lời trên nâng Chu Tố Khanh tận mây xanh. Chu Tố Khanh am hiểu nhất là giả bộ hiền thục rộng lượng, nàng ta cũng không chấp nhận nổi tai tiếng. Mai Như phản pháo như vậy khác gì mấy lời ban nãy của nàng ta là vì ghen tuông.

Chưa được gả mà đã ghen bóng ghen gió thì mang tiếng lắm.

Chu Tố Khanh đỏ mặt, nàng ta xấu hổ cười rồi nhỏ nhẹ giải thích, “Ý ta không phải vậy.”

Ai quan tâm ngươi có ý gì? Mai Như chẳng muốn nghe nàng ta giả lả nữa, nàng lạnh lùng cười và quay mặt đi.

Đúng lúc ấy, mắt nàng với nhị tỷ tỷ giao nhau.

Mai Như giật mình khi thấy Thiến tỷ nhi nhìn mình nhưng nàng vẫn cười đáp lại.

Mai Thiến cười dịu dàng, Mai Như nhìn nàng ấy mà không khỏi băn khoăn. Nàng vốn toàn tâm toàn ý tác hợp nhị tỷ tỷ với Phó Tranh nhưng hiện tại…chính Mai Như cũng không biết sai lầm nằm ở đâu.

Phải chăng nếu Phó Tranh cưới Chu Tố Khanh thì kiếp này bọn họ sẽ được giải thoát.

Oo———oOo———oΟ

Ăn tiệc ở Hạ phủ xong thì vẫn còn sớm nên Mai Như định ghé thăm Đổng thị. Hôn sự giữa Đổng thị và Hồ Tam Bưu bị trì hoãn vì vụ Tây Vực, Hồ Tam Bưu cũng chưa định ngày về; tất cả làm Mai Như thấy hơi bất an. Mai Thiến đến Mạnh phủ cùng Mạnh Uẩn Lan, để hỏi tiểu Kiều thị về việc biên soạn sách.

Sự tĩnh lặng kéo dài khi Mai Như đơn độc ngồi trong xe ngựa.

Nàng biếng nhác dựa vào vách xe, không biết nàng nghĩ gì nhưng khuôn mặt vẫn thờ ơ và chẳng nhìn ra hỉ nộ ái ố.

Chiều tối hôm đó, Mai Như vừa về từ nhà Đổng thị thì Mai Thiến tới viện tử của nàng.

“Nhị tỷ tỷ có việc gì thế?” Mai Như hiếu kỳ hỏi.

Khuôn mặt tuyệt đẹp của Mai Thiến ửng hồng, nàng ấy xấu hổ bảo, “Chiều nay dì chê chữ ta khó coi nên thôi, tam muội muội có thời gian rảnh thì hãy qua giúp dì.”

Mai Như nhớ ra tiểu Kiều thị nói năng rất hà khắc, nàng thấy nhị tỷ tỷ ngượng chín mặt bèn gấp gáp an ủi, “Dì hay nói kiểu ấy lắm, nhị tỷ tỷ tuyệt đối đừng để bụng.” Nàng tự giễu, “Hồi trước ta cũng bị dì chế nhạo với ghét bỏ, mất mặt chết đi được.”

“Ta hiểu.” Dù nói vậy nhưng mặt Mai Thiến vẫn đỏ cực kỳ.

Chiều nay, nàng ấy mới đặt bút viết một nét mà tiểu Kiều thị đã lắc đầu. Mai Thiến thấy thế liền hổ thẹn chả dám viết tiếp.

Hôm sau, Mai Như đến Mạnh phủ.

Nàng thỉnh an Mạnh lão thái thái trước khi gặp tiểu Kiều thị.

Tiểu Kiều thị đang luyện chữ, bà thầm thở phào lúc thấy Mai Như, “Tuần Tuần vẫn hợp ý ta nhất.”

Mai Như lúng túng, chẳng biết rốt cuộc hôm qua nhị tỷ tỷ đến rồi phát sinh chuyện gì mà dì khó chịu thế.

Tiểu Kiều thị lười dông dài, bà vừa chỉ vào bên cạnh vừa dặn, “Ta đã giao phó hết cho An ca nhi những việc cần làm, Tuần Tuần cứ hỏi nó là được.”

Gần cuối năm nên thư viện nghỉ, tiểu Kiều thị bèn bắt Mạnh An viết sách.

Mai Như nhìn Mạnh An một cái thôi mà hắn đã mím môi, lỗ tai còn đỏ nữa.

Hai người là họ hàng, tiểu Kiều thị cũng có mặt, vì vậy không cần giữ kẽ; bọn họ ngồi cạnh nhau tại hai cái bàn dài để chép sách.

Mạnh An sắp hoàn thành nhưng Mai Như chỉ mới bắt đầu. Hắn mù tịt về xiêm y, trang sức, thức ăn vặt nên chờ Mai Như đến hoàn thiện.

Mai Như tiện tay cầm một quyển sách, nàng nâng bút chấm mực và nghiêng đầu hỏi Mạnh An, “An biểu ca, dì muốn sửa chỗ nào?”

Mạnh An nghe nàng hỏi liền đứng dậy rồi đứng cạnh chỉ cho nàng xem.

Hắn cúi xuống, tầm mắt trùng hợp dừng trên mái tóc đen nhánh của cô nương. Những sợi tóc mềm mại mang các hình thù riêng biệt, khiến người nhìn mềm lòng theo.

Tai Mạnh An nóng lên, hắn hấp tấp nhìn sang chỗ khác. Sau đấy chàng trai che giấu tâm tư để tỉ mỉ thuật lại yêu cầu của tiểu Kiều thị.

Khi hắn nói xong, Mai Như ngẩng đầu cười với hắn, “Cảm ơn biểu ca.”

Nàng cười tươi sáng rực rỡ giống quả đào mơn mởn, làm người ta chẳng thể dời mắt.

Mạnh An khựng lại, hắn im lặng và nhẹ nhàng hướng ánh mắt xuống phía dưới.

Toàn thân Mai Như cứng đờ trước ánh nhìn chằm chằm kia. Nụ cười của thiếu nữ dần tan biến, nàng chậm chạp cúi đầu.
Bình Luận (0)
Comment