Hôm mùng chín tháng sáu, ngoại trừ hai giỏ hạnh với mấy trái dưa lê khó hiểu, Mai Như còn được Lý Hoàng hậu ban thưởng: cây trâm vàng ròng đính ngọc xanh hình hoa như ý, cặp vòng tay ngọc bích, đôi bông tai đèn lồng khảm hồng ngọc lẫn đính dây tơ, và vài cuộn tơ lụa thượng đẳng trong cung.
Lễ vật không quý giá quá mức nhưng vẫn do hoàng gia ban tặng, vì vậy hôm sau Mai Như cùng lão tổ tông vào cung tạ ơn.
Trong Khôn Ninh Cung, Lý Hoàng hậu cười nhạt, “Tam cô nương dốc sức vì triều đình và chia sẻ gánh nặng giúp hoàng đế, bản cung có thưởng hậu hĩnh cũng là việc nên làm.”
Bảo Tuệ Công chúa cũng có mặt, nàng ta hất cằm khinh miệt mà nhìn Mai Như. Nàng ta nhớ ra rồi; đây là cô nương nổi tiếng trong chuyến đi săn mùa thu năm ngoái, thái tử ca ca còn thầm thương trộm nhớ nàng. Bảo Tuệ Công chúa mím môi cười thầm.
Đỗ lão thái thái kính cẩn cảm tạ Lý Hoàng hậu ở bên dưới, Mai Như quỳ lạy theo bà. Lý Hoàng hậu cho phép họ đứng dậy, bà ta trò chuyện với Mai Như rất lâu trước lúc để hai người đi.
Khi ở trên xe ngựa, Đỗ lão thái thái vuốt tóc Mai Như rồi chợt thở dài, “Tuần Tuần thật có phúc.”
Lời nhận xét trên khiến nội tâm Mai Như lạnh ngắt.
Hồi thái tử bị cấm túc, Mai phủ lo né sự ưu ái của Lý Hoàng hậu vì chẳng muốn trèo lên cây cao bóng cả này. Ai ngờ thời thế thay đổi, thái tử được phép rời Đông Cung. Không những vậy, hoàng đế lại trọng dụng gã một lần nữa. Tuy thái tử phóng đãng trong chuyện nam nữ nhưng gã vẫn là thái tử. Nhất là hiện nay đại phòng Mai phủ quá tầm thường còn nhị phòng chỉ tàm tạm, nếu bám lấy thái tử thì phủ Định Quốc Công sẽ thay da đổi thịt.
Đầu óc Mai Như quay mòng mòng, nàng lẳng lặng liếc lão tổ tông.
Lão tổ tông nói vậy nhưng trông chả vui chút nào, sắc mặt bà nghiêm trọng thế kia thì chắc bà băn khoăn lắm.
Mai Như cụp mắt xuống, nàng rối loạn và nóng ruột như thời tiết bên ngoài.
Trời tháng sáu nóng lên từng ngày, ánh nắng chói chang làm người ta xây xẩm mặt mày. Thời tiết nóng bức bao trùm kinh thành khiến toàn thành âm u, uể oải và thiếu sức sống.
Hiện tại nàng không thể làm gì, chỉ biết ngày ngày đến phủ Bình Dương tiên sinh. Mai Như sợ nóng nhưng đâu dám bỏ bê việc học. Thứ nhất, nàng cảm thấy an tâm khi ở bên tiên sinh; thứ hai, chuyến đi sứ vừa qua giúp Mai Như nhận thức mình là ếch ngồi đáy giếng. Nàng biết nhờ Phó Tranh mà nàng mới đi sứ thuận lợi vậy.
Mai Như lặng lẽ thở dài mỗi lần nhớ đến vị ân nhân cứu mạng này.
Phó Tranh vẫn đóng cửa hối lỗi trong phủ Yến Vương, không biết hắn phải chịu phạt tới ngày nào. Duyên Xương Đế ghét Phó Tranh sẵn vì có mẹ ruột thấp kém, chưa kể hắn chẳng hề có chỗ dựa trên triều. Thầy hắn – Hạ Thái phó – thì im re miết, chứng tỏ ông ta muốn bo bo giữ mình. Thành thử phe thái tử đè đầu cưỡi cổ Phó Tranh, tình cảnh của hắn thật sự gian nan.
Mai Như đoán bao giờ Thập Nhất điện hạ thắng trận thì Phó Tranh mới được nghỉ lấy hơi.
Thời gian thong thả trôi, đầu tháng bảy, tin tức quân phản loạn Tây Khương bị bình định truyền về kinh thành và thổi sức sống vào bầu không khí u ám nơi đây. Duyên Xương Đế vô cùng cao hứng, nhờ tin vui từ Phó Chiêu mà ông “nhớ đến” mình còn đứa con trai đang ăn năn tại vương phủ. Hôm ấy, hoàng đế cuối cùng cũng triệu kiến Phó Tranh.
Lúc nhận được tin mời, Phó Tranh đang nhàn nhã đọc sách trong phủ.
Thời tiết tháng bảy nóng bức, tiếng ve kêu ồn ào quấy rầy lòng người. Thanh niên mặc đồ bạc màu hơi dày, khuôn mặt hắn tái nhợt chứ không hồng hào.
Nghỉ ngơi nhiều ngày liền giúp các vết thương trên người Phó Tranh gần như lành hẳn. Riêng vai phải bị xẻo miếng thịt vẫn yếu như trước và chẳng thể cử động linh hoạt. Hắn đặt sách xuống rồi để người hầu thay quần áo cho mình vào cung yết kiến.
Phó Tranh ngồi kiệu vào cung, vừa đến đã chạm mặt Hạ Thái phó.
Hạ Thái phó mới thảo luận với Duyên Xương Đế về chuyến đi săn mùa thu năm nay, ông ta đang chuẩn bị về nhà. Lúc thấy Phó Tranh, Hạ Thái phó chẳng những không mất tự nhiên mà còn hết sức bình thản. Ông ta cười xởi lởi, “Điện hạ.”
“Thưa thầy,” Phó Tranh cung kính chào với tư cách là học trò.
Trải qua đợt phong ba này, theo lý thuyết thì Phó Tranh nên xa cách Hạ Thái phó. Song hắn cực kỳ bình tĩnh, hành xử như thể người trước mặt vẫn là vị thầy tôn kính khi xưa.
Hạ Thái phó vội đỡ hắn dậy, ông ta khách khí bảo, “Ta không dám nhận lễ của điện hạ.”
Nói đến đây, sở dĩ Hạ Thái phó bo bo giữ mình vì ông ta rất sợ cuộc chiến thảm khốc giữa các hoàng tử. Ban đầu ông ta đồng ý chuyện Chu Tố Khanh và Phó Tranh nhờ những lý do sau: Phó Tranh vừa là học trò ông ta vừa là thanh mai trúc mã của Chu Tố Khanh, hắn còn là một vương gia an nhàn với hai bàn tay trắng, có cái danh tài tử đã tốt lắm rồi. Nhưng tháng mười một năm ngoái, Phó Tranh đột ngột cầm quân ra trận mà không bàn trước với Hạ Thái phó, khiến ông ta khá bực bội. Bây giờ Phó Tranh có chiến công nhưng lại bị thái tử dằn mặt, thế là Hạ Thái phó bắt đầu ghét hôn sự này. Suy cho cùng, có phúc cùng hưởng và có họa cùng chịu, cái giá phải trả quá lớn. Huống hồ, thái tử còn sờ sờ ra đấy. Hạ Thái phó sẽ không mạo hiểm.
Tất nhiên Phó Tranh hiểu ý ông ta, hắn mỉm cười với khuôn mặt không biểu lộ gì khác thường, “Thầy khách khí.”
Hôm ấy, Duyên Xương Đế lại giáo huấn Phó Tranh. Điểm tốt duy nhất chắc là hắn không cần ru rú trong phủ nữa. Có điều quanh đi quẩn lại thì hắn vẫn là một vương gia vô công rỗi nghề, giờ thêm vụ phạt hai năm bổng lộc lẫn bị hoàng đế ghét bỏ nữa.
Kinh thành hăng say bàn tán chuyện này, Mai Như bất giác thở dài khi nghe họ nói.
Thật ra tình cảnh kiếp trước của Phó Tranh đâu thê thảm vậy. Kiếp này hắn mà ngủ đông thêm mấy năm thì sẽ không bị thái tử trông chừng từ sớm, dẫn đến nguy hiểm bủa vây như hiện tại.
Mai Như nghĩ đến gì đấy rồi lại thở dài.
Phó Tranh vác gương mặt thản nhiên trở về cứ như mọi chuyện chưa hề phát sinh. Lúc về phủ, hắn nhận được thư của thập nhất đệ.
Phó Chiêu ghét viết lách nhưng lá thư này rất dài, hắn kể mình giám sát binh lính thế nào và bảo chắc khoảng một tháng nữa mới về kinh. Hắn hỏi thăm tình hình thất ca, thế cục kinh thành, cuối cùng là hỏi Tuần Tuần có khỏe không rồi Đông Cung có động tới nàng không.
Ánh mắt Phó Tranh dừng trên cái tên vừa đáng ghét vừa đáng giận, hắn mải miết nhìn trước lúc mím môi và đốt lá thư. Sau đấy Phó Tranh lạnh lùng đứng dậy.
Song đứng lên thì Phó Tranh lại chẳng biết đi đâu, dường như hắn cũng không có chỗ để đi. Hắn đi lòng vòng rồi tới khu vườn nằm ở mặt sau vương phủ.
Từ ngày vò bức tranh và ném vào hồ nước, Phó Tranh hiếm lắm mới có tâm tình đến đây ngắm cảnh.
Hoa sen nở rộ khắp hồ chỉ trong vòng hơn mười ngày. Cành hoa xanh biếc vươn mình khỏi mặt nước, trên đỉnh là những cánh hoa hồng phấn. Tầng tầng lớp lớp cánh hoa bung xòe tựa tà váy thiếu nữ, tựa những ngón tay trắng nõn ngọc ngà, tựa bàn tay Phật Tổ rủ lòng thương chúng sinh.
Giường trúc trong nhà thủy tạ ven hồ quá lạnh, người hầu đã sớm xếp gối mềm để Phó Tranh tựa lưng. Tơ lụa mềm mại ôm lấy thân hình cao lớn của người đàn ông, hắn ngồi bất động trên giường.
Phủ Yến Vương vốn trống hoác, lúc trước nơi đây không có hồ sen.
Tháng mười một năm ngoái, trước ngày chinh chiến Tây Khương, Phó Tranh ra lệnh cho người hầu gieo trồng hồ sen. Hồi ấy hắn nghĩ mình sẽ kịp ngắm hoa sen khoe sắc kín mặt hồ khi trở về từ Tây Khương. Hồ sen thật sự nở rộ đúng lúc, đáng tiếc chúng không nở về phía hắn.
Giống người con gái nọ, nàng cũng chưa bao giờ cười với hắn.
Thấy hắn thất thế là lập tức phân rõ giới hạn, khéo nàng sẽ chế giễu hắn ở nhà nếu biết hắn chật vật thế này.
Phó Tranh cười gằn.
Trước khác, nay khác.Cái câu gây tổn thương trắng trợn như vậy mà nàng cũng dám nói thành lời!
Dẫu hắn đau lòng vì nàng thì thiếu nữ cũng chẳng hay biết. Nàng có thám hoa biểu ca với tương lai rộng mở quan tâm, thập nhất đệ còn ngày đêm nhớ thương nàng. Một vương gia nghèo hèn như hắn là cái thá gì với nàng?
Hắn chẳng qua là chướng ngại vật trên con đường vinh quang của Mai phủ.
Phó Tranh cười khẩy.
Trên khuôn mặt vô cảm là hai hàng lông mày chau lại và đôi mắt đen kịt nặng nề. Rất lâu sau, hắn cất tiếng hỏi, “Nàng ta trả bức bình phong chưa?” Giọng Phó Tranh lạnh băng không vương chút cảm xúc, tiếng ve kêu càng nhấn mạnh cái lạnh đó.
Thạch Đông đứng cạnh hắn nãy giờ, hắn quan sát sắc mặt Phó Tranh rồi cẩn thận trả lời, “Rồi ạ, thưa điện hạ. Chu cô nương đã phái nha hoàn đến Tứ Hỉ Đường trả bình phong…”
Chu Tố Khanh trả đồ đồng nghĩa với muốn phân rõ giới hạn, hoặc là muốn hắn tặng lại một lần nữa; đây chỉ là phép thử của nàng ta thôi. Tâm tư phụ nữ vừa khó đoán vừa dễ đoán. Chu Tố Khanh chắc vẫn thích Phó Tranh nhưng phân vân có nên lấy hắn không, vì vậy nàng ta thử lòng nam tử và muốn hắn dỗ dành nàng ta.
Phó Tranh cười lãnh đạm, hắn quay sang Thạch Đông, “Ngày mai ngươi tới cửa tiệm nói nếu nàng ta thích thì cứ giữ, không cần trả lại.”
“Vâng ạ,” Thạch Đông tuân lệnh.
Hôm sau Thạch Đông làm theo lệnh hắn còn Phó Tranh uống chén trà nhỏ tại vương phủ, hắn nhẩm tính thời gian rồi đến Tứ Hỉ Đường.
Hắn ngồi tại cửa tiệm một lát thì Chu Tố Khanh xuất hiện, nàng ta mang theo cả cái cớ gặp gỡ là bức bình phong thêu hai mặt.
Chu Tố Khanh dành thứ tình cảm cực kỳ phức tạp cho Phó Tranh. Nàng ta khao khát muốn lấy hắn từ nhỏ đến lớn. Phó Tranh luôn trưng khuôn mặt lạnh tanh với mọi người, chỉ đối đãi nàng ta tương đối hòa nhã. Song sự hòa nhã này vô giá trị trước tình cảm khác thường mà Phó Tranh cố gắng kiềm chế mỗi lần gặp thiếu nữ nọ. Sự mờ ám giữa nam nữ ấy làm nàng ta ghen ghét nhưng chẳng thể ra tay. Nàng ta đành mong đợi Mai Như mất mặt, và chèn ép nàng mọi bề.
Thời thế đã thay đổi.
Năm nay Phó Tranh gặp nạn, không ai trên triều tình nguyện giúp hắn, ngay cả ông ngoại cũng tránh né. Nhưng nàng ta có thể giúp Phó Tranh.
Hiển nhiên Phó Tranh cũng hiểu điều này, bởi vậy mới tặng nàng ta tấm bình phong.
Chu Tố Khanh đâu ngốc, thứ cảm xúc kỳ diệu trỗi dậy trong lòng nàng ta. Cảm xúc này gọi là “hồi trước ta suốt ngày phải dỗ ngươi, giờ đến lượt ngươi dỗ dành, nịnh bợ và lấy lòng ta”.
Chu Tố Khanh mỉm cười với Phó Tranh, dịu dàng gọi, “Thận Trai ca ca.”
Phó Tranh thoáng trầm mặc rồi gật đầu chào, “Phái Cẩn.”
Hắn vốn sở hữu vẻ ngoài cao ráo mạnh khỏe, nay hai má hắn hóp lại nên khuôn mặt vô thức lộ vẻ ốm đau lẫn lạnh lẽo lúc hắn mím môi.
Chu Tố Khanh thấy vậy thì không khỏi thương xót, nàng ta ân cần hỏi han, “Thận Trai ca ca bị thương à?”
Phó Tranh đáp, “Ừm.”
Chu Tố Khanh hỏi tiếp, “Vết thương lành chưa?”
Phó Tranh trả lời, “Đã lành, Phái Cẩn đừng lo.” Hắn dừng một chút rồi cố tình nói, “Sao hôm nay ngươi lại tới đây?”
Chu Tố Khanh vẫn mượn danh nghĩa bức bình phong, “Ta mượn tấm bình phong để ngắm mấy ngày thôi, Thận Trai ca ca tặng luôn khiến ta áy náy lắm.”
Phó Tranh cười, “Chỉ là một bức bình phong mà việc gì phải khách sáo thế?”
Chu Tố Khanh ngẩn người, hắn chẳng mấy khi cười nhưng hễ cười là thu hút mọi ánh mắt.
Phó Tranh ôn tồn nhắc, “Mau về phủ đi, coi chừng thầy lo đấy.”
Hắn đề cập Hạ Thái phó làm nàng ta nhớ thời gian qua mình đã bỏ mặc Phó Tranh. Chu Tố Khanh thẹn thùng và hờn dỗi bảo, “Thận Trai ca ca đang giận ta ư?” Khuôn mặt nàng ta đỏ ửng.
Nàng ta nhìn chàng trai bằng đôi mắt nũng nịu xen lẫn lòng thương hại. Đôi tay chắp sau lưng của Phó Tranh hơi siết lại, hắn thả tay ra rồi nói, “Sao ta có thể giận ngươi chứ?”
Chu Tố Khanh mừng thầm khi thấy hắn lộ vẻ dịu dàng hiếm hoi. Nàng ta nhìn hắn, không biết nghĩ gì mà bỗng cười cười, “Sắp tới ta định viếng chùa Liên Hương, Thận Trai ca ca đi cùng ta nhé?”
Phó Tranh gật đầu với ánh mắt hững hờ.