Chăn gia súc xong, La San về mới biết thanh niên được mình cứu đã đi rồi. Hắn chẳng những cưỡi con ngựa nhanh nhất nhà họ mà còn tiện tay lấy thêm một con để dự phòng. Vô liêm sỉ!
La San mắng xong thì ấm ức nghĩ hắn gấp dữ vậy sao?
Cô gái nhìn mấy miếng vàng lá hắn để lại trên bàn mà bực bội nói, “Ai thèm chứ.”
Nàng ấy vừa giận vừa lo. Phó Tranh bị thương nặng nên La San sợ hắn cưỡi ngựa xóc quá rồi làm rách vết thương đáng sợ kia. Chưa biết chừng hắn sẽ chết ở thảo nguyên bao la và chả có người nhặt xác cho.
La San nhăn mặt giậm chân khi hỏi cha mình, “Vết thương của hắn chưa lành, sao cha không giữ hắn lại?”
Cha nàng ấy lấy ra thủy yên[1], cười bảo, “Hắn nói phải về gấp vì sợ người nhà lo.”
“Người nhà?” La San lắc lắc vàng lá, miệng lẩm bẩm, “Đảm bảo là vợ hắn.” Nàng ấy hơi tò mò, “Cha à, Phó Tranh đẹp vậy thì chắc vợ hắn cũng đẹp lắm, nên mới khiến hắn nhung nhớ và bất chấp thương tích để vội vàng trở về…”
Nàng ấy từng hỏi Phó Tranh chuyện này nhưng hắn lặng thinh, chỉ trầm mặc nhìn nóc căn lều với đôi mắt sâu thẳm.
Bây giờ không ai biết đáp án cho câu hỏi đó, La San nhịn không được bèn thở dài.
Oo———oOo———oΟ
Sứ đoàn của Mai Như từ kinh thành lên thẳng phương Bắc và gặp thái tử tại thành Tứ. Lúc quân Liêu phản công, thái tử vứt bỏ cửa ải rồi chạy một mạch tới tòa thành này.
Mọi người đến bái kiến thái tử trước, Mai Như dĩ nhiên phải đi theo. Hiện tại nàng thấy thái tử tởm lợm tột độ, cứ nghĩ đến bóng người xấu xa trong Bán Y Viên vào mùa hè năm ngoái là nàng cảm tưởng có sâu bọ bám đầy thân. Mai Như thèm được thọc hắn một cú.
May giờ đông người nên gã háo sắc không thể làm gì, chỉ liếc Mai Như một cái qua đám đông.
Một cái liếc mắt đáng khinh đủ khiến Mai Như bức bối, đôi tay buông thõng hai bên người của nàng nổi da gà. Thiếu nữ bỗng biết ơn lần này thái tử chả đi cùng bọn họ đến sông Liêu, không thì nàng phải cẩn thận lẫn lo lắng đề phòng suốt hành trình.
Đêm hôm ấy, sứ đoàn nghỉ ngơi tại trạm dịch thành Tứ.
Do có thái tử quẩn quanh nên Mai Như đặt chủy thủ cạnh gối đầu. Dù đã khuya nhưng nàng chẳng tài nào ngủ nổi, hễ nghe thấy tiếng gió thổi cỏ lay là tim Mai Như đập thình thịch. Bóng người xấu xa luôn vô thức hiện lên trong đầu nàng, nó không thể bị loại bỏ và đã thành cơn ác mộng!
Cảm giác này thật khó chịu, nội tâm ngột ngạt làm Mai Như chợt mở mắt.
Màn đêm nặng nề giúp nàng nhớ lại Phó Tranh đã cứu nàng vào giây phút bất lực đó. Người đàn ông ôm chặt nàng vào lòng, mùi rượu lành lạnh thoang thoảng trên người hắn.
Mai Như luôn phiền muộn khi nghĩ đến hắn.
Rõ ràng nàng ghét lẫn hận hắn tới nghiến răng nghiến lợi, song nàng vẫn rơi nước mắt vì hắn. Bây giờ Mai Như không khóc nữa – suy cho cùng nàng cũng từng chết – nàng chỉ thấy bứt rứt khó tả.
Cái chết đột ngột của Phó Tranh làm nỗi căm hận, oán giận, thù ghét trong nàng chẳng biết đi đâu về đâu. Trái tim nàng như bị lấp đầy tới độ phình đau, đồng thời cũng giống bị đào rỗng ruột. Cả người nàng trống rỗng với tinh thần sa sút, quả thật chả dễ chịu chút nào.
Kiếp này Mai Như vốn không định dính líu đến Phó Tranh; nàng chạy trốn lẫn tránh né hắn, thậm chí còn tác hợp hắn cùng nhị tỷ tỷ. Nàng chẳng hề muốn mắc nợ tình cảm với hắn nhưng trời không chiều lòng người, nàng nợ hắn rất nhiều.
Phó Tranh đã chết và nàng làm hắn ra đi trong tiếc nuối.
Mỗi lần nghĩ về ngày Phó Tranh rời kinh – lúc hắn hỏi nàng có gì dặn dò – là Mai Như ngạt thở. Hắn sắp chinh chiến sa trường nên khát khao nghe nàng nói một câu. Nếu khi ấy Mai Như chiều theo hắn thì có lẽ giờ nàng không tự trách như vậy.
Sự áy náy trên đến từ âm dương cách biệt, nàng vĩnh viễn chẳng đền bù nổi.
Suy nghĩ ấy khiến Mai Như đau đầu như có cây châm xuyên thủng huyệt thái dương lẫn trái tim nàng.
Oo———oOo———oΟ
Hôm sau, sứ đoàn rời thành Tứ để tới sông Liêu.
Lúc mọi người chào tạm biệt thái tử, gã nhịn hết nổi mà lén lút ngắm nghía Mai Như. Một năm không gặp nên Mai Như cao hơn, vóc dáng nàng mảnh khảnh và mọi cử động đều hết sức duyên dáng. Tuy nhiên, nhan sắc diễm lệ kia vương chút bi thương. Gã không biết nàng thương tâm vì ai nhưng dáng vẻ này quá hút hồn, làm người ta thèm thuồng ôm chầm nàng để hôn một cái.
Ánh mắt trơ trẽn từ thái tử cộng thêm cái tính đồi trụy của gã khiến Mai Như buồn nôn, nàng chỉ thở phào nhẹ nhõm khi ra khỏi thành Tứ. Song nghĩ đến lúc về phải qua nơi đây lần nữa là Mai Như rầu thối ruột.
Sứ đoàn đi hướng bắc thêm vài ngày mới tới bờ sông Liêu.
Sông Liêu nay thuộc quyền kiểm soát của quân Liêu. Bọn họ vừa đến đã thấy quân Liêu hằm hè như hổ rình mồi, đối phương còn luôn miệng cười nhạo phái đoàn.
Mai Như bước xuống xe ngựa với sắc mặt nặng nề.
Nơi đây chôn vùi mấy vạn tướng sĩ, nó hoàn toàn là chốn địa ngục.
Thiếu nữ lẳng lặng ngửa đầu quan sát vùng đất.
Bờ sông hứng chịu cơn gió hung hăng, dường như có chiếc mặt nạ máu rất dày đắp lên mặt nàng. Đấy là thứ máu lạnh lẽo hệt vật chết, là máu của hàng vạn tướng sĩ triều Ngụy.
Bao gồm cả Phó Tranh.
Mai Như nhìn chân trời trong xanh bằng đôi mắt đỏ hoe. Những đám mây tròn khổng lồ lấp kín bầu trời, chúng cũng lấp luôn lòng người và làm họ khó thở.
Có lẽ Phó Tranh đã thấy khung cảnh này trước khi chết.
Hay biết đâu vì máu ngập mắt mà thứ cuối cùng Phó Tranh thấy là màu đỏ tươi.
Mũi Mai Như cay cay, nàng chớp chớp mắt rồi gian nan nhìn sang chỗ khác.
Người con gái rốt cuộc tới đưa tiễn hắn đoạn đường cuối, để đích thân chấm dứt ân oán hai kiếp.
Oo———oOo———oΟ
Cuộc nghị hòa kéo dài ba ngày.
Có chính sứ với phó sứ nên Mai Như chỉ làm trợ thủ, thành thử nàng khá nhàn. Nhưng vì trong lòng chất chứa tâm sự mà mặt nàng luôn nghiêm trọng.
Quân Liêu canh chừng ngặt nghèo mọi hành động của sứ đoàn, bọn họ bị cấm đi lại lung tung và chẳng thể thoát khỏi tầm mắt đối phương. Mọi người cãi lời chút thôi là quân Liêu phồng mang trợn mắt liền. Chỉ đến ngày thương thuyết xong cũng như ký kết những điều khoản vừa lòng thì quân Liêu mới cho họ tự do hơn.
Đêm đó, Bắc Liêu mở tiệc chiêu đãi sứ thần nhằm bày tỏ sự hiếu khách.
Mai Như không tham dự, nàng xin phép vị tướng quân phụ trách nơi đây cho mình làm một việc. Vị tướng quân thấy Mai Như chỉ là một cô nương mà còn vượt bao núi sông nên chả thèm gây khó dễ vì mấy vấn đề nhỏ xíu, ông dễ dàng đồng ý. Mai Như lịch sự cảm ơn rồi mang vẻ mặt trịnh trọng về lều riêng.
Nàng sẽ đi tế rượu cho Phó Tranh.
Chuyện này cứ canh cánh trong lòng Mai Như, nàng chưa bao giờ quên nó.
Nàng về lều thay xiêm y màu trắng rồi gỡ bỏ trang sức.
Thiếu nữ đã chuẩn bị rượu từ lâu. Phó Tranh không thích rượu, kiếp trước hắn hiếm khi uống và chỉ uống đối phó lúc xã giao. Thỉnh thoảng hai người cùng dùng bữa trong phủ, Mai Như đôi lúc thấy hắn uống rượu Lê Hoa Bạch[2] lâu năm. Nàng đoán Phó Tranh thích loại rượu đó nên trước khi rời kinh đã sai người chuẩn bị.
Ý Thiền đứng cạnh nàng, trên tay bưng rượu lẫn chén. Mai Như nhìn xung quanh rồi thở dài, nàng dặn, “Ngươi đứng đây chờ.” Giữa nàng và Phó Tranh là ân oán hai kiếp, mối quan hệ ấy đã tan biến cùng cái chết của hắn. Mai Như bỗng muốn được ở một mình trong chốc lát.
Ý Thiền gật đầu, “Cô nương cẩn thận nhé.”
Mai Như cầm rượu và đưa một thỏi bạc cho lính gác doanh trại, sau đó nàng rời đại doanh để tới sông Liêu.
Trong đêm tối, một bóng người bình tĩnh nhìn Mai Như rồi lặng lẽ đi theo nàng.
Bên ngoài cửa ải là trời cao mênh mông lẫn vùng quê bát ngát, quả thật là khung cảnh gió vén màn cỏ với dê bò dạo chơi[3]. Nằm gần đấy là con sông Liêu lấp lánh. Ánh trăng hôm nay không sáng lắm – xám xịt và ảm đạm – nhưng nước sông vẫn giống một sợi xích bạc bay ngang qua rồi mang theo vô số vong hồn.
Đêm nay gió lặng, nàng đứng ở mảnh đất trống trải nên bốn phía yên tĩnh gấp bội.
Dưới sự tĩnh lặng cùng cực, Mai Như nghe thấy tiếng đao kiếm kêu vang lẫn tiếng rên hấp hối khiến người ta run rẩy đầy tuyệt vọng. Không biết lúc Phó Tranh chết thì thế nào…
Mai Như cúi đầu rồi ngồi xổm xuống.
Cô gái rót một chén rượu, khoảnh khắc rượu đầy, nàng chợt thấy cái chén nặng vô cùng. Mai Như dừng tay giây lát, nàng mím môi trước lúc trầm tư đổ rượu lên đất.
Đây là chén rượu của nàng, và của Phó Chiêu nữa.
Mai Như rót chén khác.
Hương rượu theo gió mà lởn vởn quanh người nàng, không hiểu sao vành mắt nàng bất chợt ửng đỏ. Mười ba năm kiếp trước ập tới nhưng Mai Như chỉ nhớ cái năm khi bầu trời đẫm sắc xuân và Phó Tranh cúi nhìn nàng để hỏi,
Ngươi là người Mai phủ?Đó là lần đầu tiên hắn nói chuyện với nàng. Về sau Mai Như nhớ lại ngày ấy cả trăm ngàn lần, nhưng nàng không thấy khắc khoải giống hôm nay.
Nếu nàng chưa bao giờ gặp hắn thì tốt biết bao.
Lệ vương trên mắt Mai Như, nàng đổ chén rượu xuống đất rồi thì thầm, “Điện hạ lên đường bình an.”
Phó Tranh đứng cách đấy không xa, hắn im lặng nhìn màn tế rượu với đôi môi mím chặt. Cặp mắt đen đặc của hắn ẩn hiện cảm xúc khó tả.
Hồi lâu sau, Mai Như thu dọn đồ và đứng dậy.
Côn trùng đêm hè hát vang giữa đất trời tịch mịch, chúng hòa nhịp cùng tiếng ăn uống bên trong doanh trại.
Mai Như cứ đứng yên tại chỗ.
Ban đêm ở đây quá lạnh, một cơn gió đột ngột thổi qua tóc mai lẫn tà váy làm nàng rét run. Mai Như thu vén tà váy rồi chậm chạp xoay người về phía đại doanh, nàng vừa cất bước đã hoảng sợ dừng phắt lại.
Một người đàn ông xuất hiện phía sau nàng từ lúc nào, hai người đứng sát nhau mà nàng không hề phát hiện!
Trái tim Mai Như đập điên cuồng khi ngẩng đầu nhìn mặt hắn, nàng nhíu mày lẫn sững sờ trợn tròn mắt lúc nhận ra danh tính đối phương.
Người đàn ông trước mặt nàng sở hữu thân hình cao gầy. Ánh trăng nhàn nhạt khiến khuôn mặt tuấn tú trông hơi gầy gò, song hai con mắt kia vẫn đen tựa mực.
Phó Tranh?!
Cơn gió làm người ta đông lạnh như đến từ địa ngục, Mai Như bất giác rùng mình.
“Điện hạ?” Nàng dè dặt gọi, giọng nàng nhẹ nhàng như thể chẳng dám quấy rầy hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, Phó Tranh chăm chú ngắm nàng với ánh mắt trầm lặng. Rất lâu sau, hắn cất tiếng, “Tuần Tuần.”
Hai tiếng ấy vừa lọt vô tai là Mai Như nhíu mày dữ hơn, đáy lòng nàng mơ hồ cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Thiếu nữ cảnh giác nhìn hắn.
Phó Tranh im lặng rồi bật cười, hai má hắn hóp lại nhưng trông hắn vẫn đẹp. Thanh niên hỏi nàng, “A Như, ban nãy nàng lo lắng và đau lòng vì bản vương à?” Sự dịu dàng hiếm hoi len lỏi vào cái giọng lạnh nhạt của hắn.
Không biết sao Mai Như lại thở hắt ra, nàng hoang mang nói, “Điện hạ là người hay quỷ?”
Câu hỏi trên làm Phó Tranh mỉm cười, hắn nâng tay trái xoa mặt Mai Như. Lòng bàn tay Phó Tranh mơn trớn mặt nàng lúc hắn bảo, “Nàng nói xem bản vương là người hay quỷ?”
Mai Như thoáng thẫn thờ trước độ ấm tay hắn, nàng quên tránh né và kinh hãi nhìn Phó Tranh, “Điện hạ còn s…”
Phó Tranh vuốt ve gương mặt cô nương, hắn cúi người để dùng nụ hôn ngăn chặn câu nói kế tiếp từ nàng.
Mai Như vừa đỏ mặt vừa luống cuống đẩy hắn. Chả biết nàng đụng trúng chỗ nào mà Phó Tranh rít một tiếng, hắn dừng hôn rồi khẽ nói, “Đừng động đậy, bản vương bị thương.”
Giọng hắn thật ôn hòa, nó khiến Mai Như mất tự nhiên. Nàng xấu hổ buông thõng hai tay và quay mặt đi.
Phó Tranh xoay mặt nàng lại, ánh mắt hắn khó lường. Hắn vỗ về khuôn mặt thiếu nữ, lòng bàn tay lướt qua vành mắt đỏ của nàng; tay hắn chai sần mà mềm mại. Nam tử hỏi, “Nàng nhớ thương bản vương ư?”
Mai Như cụp mắt xuống chứ không trả lời.
Phó Tranh than thở, “Bản vương cũng nhớ thương nàng.”