Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 159

edit: Phương Moe

Lục Lưu đúng là rất nghe lời, tiểu thê tử nói cái gì thì hắn đều nghe theo cái đó.

Hai người lẳng lặng nằm cùng nhau, ngược lại cũng không làm chuyện gì khác mà chỉ tựa sát vào nhau như vậy, không nói lời nào cũng không sao cả.

Lục Lưu lúc này liền nắm đôi tay nhỏ của thê tử, nhẹ nhàng vuốt vuốt mấy lần rồi mới hỏi:

“Còn lạnh không?”

Giang Diệu tức đến nổ phổi bèn há mồm ở ngay trên mặt của hắn cắn một phát, sau đó nói:

“Được rồi, chàng trước tiên nằm nghỉ một lúc, thiếp dậy đây.”

Nàng không phải bệnh nhân nên không cần phải nằm suốt ngày, nàng phải hoạt động gân cốt.

Với lại chỉ nhìn gương mặt tuấn tú tiều tuỵ này của Lục Lưu là nàng thấy cực kỳ đau lòng, nhưng Lục Lưu vốn tuấn mỹ nên hiện nay tuy đang bệnh nặng nhưng vẫn khiến người ta sinh ra cảm giác mỹ nam ốm yếu này ít đi mấy phần sợ hãi, nhiều thêm mấy phần thương tiếc.

Nhìn Lục Lưu ngoan ngoãn nghe lời nhắm mắt lại nghỉ ngơi thì Giang Diệu mới gọi Bảo Cân, Bảo Lục vào giúp nàng trang điểm thay y phục.

Thu thập thoả đáng xong liền thấy Hứa ma ma đi vào.

Hứa ma ma giống như có điều gì muốn nói, Giang Diệu liền nhanh chóng hướng về phía Hứa ma ma làm một động tác cấm khẩu, nhìn Lục Lưu trên giường nhỏ một chút, sau đó nàng mới đi ra ngoài và hỏi:

“Có chuyện gì sao?”

Hứa ma ma đáp:

“Lê tướng quân nghe nói Vương gia rốt cục đã qua cơn nguy hiểm nên mang theo lễ tới thăm.”

Lê tướng quân à?

Giang Diệu mím mím môi, lúc trước nàng đối với vị Lê tướng quân xuất thân hương dã này tồn tại mấy phần sùng bái, nhưng nghĩ đến Lục Lưu suýt chút nữa không còn mệnh thì chuyện này không thể tách rời quan hệ với Lê Tùng, vì thế mà Giang Diệu đối với hắn có chút thiên nộ.

Nếu không có hắn làm phiền Lục Lưu thì Lục Lưu cũng sẽ không đến doanh trại để rồi bị mắc dịch bệnh.

May mà lúc này Lục Lưu không sao, nếu không… Giang Diệu nhíu chặt mày muốn nói không gặp, nhưng đối phương đến cùng vẫn là một Đại tướng quân, mà hắn cùng Lục Lưu có quan hệ tương đối thân thiết thế nên nàng chỉ có thể thay Lục Lưu đi gặp Lê Tùng.

Đến tiền thính, Giang Diệu liền thấy một nam tử dũng mãnh mặc một thân trường bào cổ tròn màu xanh đen đứng ở đó.

Nam tử xuất thân ở quân doanh đúng là không giống với nam tử bình thường, nhìn uy phong lẫm lẫm, đúng là ngũ đại tam thô(*).

Giang Diệu tiến lại gần, Lê Tùng liền vội vàng tiến lên hành lễ, nói:

“Mạt tướng gặp qua Vương phi.”

Hôm nay Lê Tùng đến đây bái phỏng, hơn nữa tình hình dịch bệnh trong quân doanh đã được khống chế nên rốt cục hắn cũng có tâm tư dọn dẹp lại râu tóc một phen.

Lúc này râu đã được cạo, tóc cũng chỉnh tề thì đúng là ra dáng một thanh niên trẻ anh tuấn vĩ đại.

————————

(*)Ngũ đại tam thô (năm lớn ba thô): chỉ những người có vóc dáng tráng kiện cao to.

Ngũ đại là hai bàn tay lớn, hai bàn chân lớn, đầu lớn.

Tam thô là bắp chân thô, eo thô, cổ thô.

————————

Giang Diệu khẽ gật đầu.

Lê Tùng liếc mắt nhìn vị tiểu Vương phi này, ngày ấy nàng cố ý đến quân doanh tìm Tuyên Vương thì vẫn là dáng vẻ châu tròn ngọc sáng, vào lúc này gày gò đến mức cằm cũng nhọn ra, khuôn mặt nhỏ này đúng là không bằng bàn tay to của hắn.

Lê Tùng cũng là tự trách, hắn hiểu nếu không phải do mình vô năng phải đi cầu viện Tuyên Vương thì cũng sẽ không hại Tuyên Vương bị nhiễm phải bệnh dịch. Nhưng cám ơn trời đất, Tuyên Vương cuối cùng cũng không sao rồi.

Lê Tùng là một hán tử thật thà nên sẽ không nói mấy lời hoa mỹ:

“Mạt tướng nghe tin bệnh tình Vương gia có chuyển biến tốt, vì thế mạt tướng cố ý lại đây nhìn một cái.”

Giang Diệu cũng hiểu vị Lê tướng quân này là người không biết nói chuyện nên nàng cũng không quá mức làm khó hắn, chỉ lạnh nhạt nói:

“Lê tướng quân hữu tâm, Vương gia nhà ta xác thực đã tốt lắm rồi. Chỉ là hiện nay Vương gia còn phải ở trên giường nhỏ tĩnh

dưỡng, không thể đi ra gặp khách, mong rằng Lê tướng quân nhiều thông cảm.”

Lê Tùng phóng khoáng nở nụ cười nói không sao cả, sau đó mới nhớ tới giọng của mình quá lớn nên nói chuyện như vậy cùng vị tiểu Vương phi nhỏ nhắn mềm yếu này có vẻ không được tốt cho lắm, hắn liền nhỏ giọng lại và nói tiếp:

“Tuyên Vương đối với mạt tướng có ân, ngày sau mạt tướng sẽ nguyện vì Tuyên Vương cho dù phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ. Mạt tướng cũng biết Vương phi có thể tức giận mạt tướng, nhưng chuyện này mạt tướng cũng hiểu rõ… nếu Vương phi còn chưa hết giận thì người có thể chém mấy đao lên người mạt tướng để xả giận cũng được.”

Thái độ Giang Diệu vốn có chút lạnh nhạt, vào lúc này vừa nghe Lê Tùng nói thế làm nàng có chút không nhịn được cười, mặt mày cũng bởi vì bệnh tình Lục Lưu chuyển biến tốt mà ý cười dày đặc, nàng nói:

“Lê tướng quân là người thân cận với Vương gia nên có chút tâm tình này ta cũng không muốn giấu giấu diếm diếm. Chuyện này xác thực ta có chút oán giận tướng quân, nhưng ta cũng hiểu rõ tính tình của Vương gia nhà ta, hơn nữa hiện nay hắn lại còn đang nhậm chức ở Dân Châu nên việc liên quan đến binh lính ở quân doanh không thể không đạo lý mà mặc kệ được. Chỉ là —— ta là một phụ nhân, vì thế không có bao nhiêu hùng tâm tráng chí(*). Ta chỉ hy vọng phu quân mình bình an, thế nên hi vọng Lê tướng quân cũng có thể hiểu được.”

——————

(*) Hùng tâm tráng chí: nghĩa là quyết tâm anh hùng, ý trí kiên cường.

——————

Lê Tùng gật đầu tỏ ra hiểu rõ, hắn liếc mắt hướng về phía lễ mang theo và nói:

“Mạt tướng biết Vương gia không thiếu đồ bổ dưỡng thân thể, nhưng những linh chi cùng nhân sâm này đều là một phen tâm ý của mạt tướng, hi vọng Vương phi không ghét bỏ.”

Giang Diệu cười cười: “Vậy ta liền thay Vương gia nhà ta cảm ơn tướng quân.”

Lê Tùng đưa lễ xong liền thức thời rời đi, hắn tự nhiên không dám ở lâu một chỗ cùng vị tiểu Vương phi này.

Vì nguyên nhân do hắn mà làm hại Tuyên Vương từ cõi chết trở về, hiện nay đang là ngày đầu tiên của năm mới mà toà nhà này không có nửa điểm của không khí tết. Lê Tùng đi trên hành lang càng cảm thấy trong lòng áy náy, hắn không nhịn được mà thở dài một tiếng.

Giang Diệu đem đồ bổ của Lê Tùng đưa cho Hứa ma ma mang đến nhà kho, sau đó nàng dặn dò nhà bếp làm một ít món ăn bồi bổ cho Lục Lưu.

Ở địa phương nhỏ Dân Châu này, tập tục tết đúng là nhiều hơn so với kinh thành và cũng náo nhiệt hơn.

Cũng may trong bụng Giang Diệu còn có hài tử của Lục Lưu nên một nhà ba người ở bên nhau cho dù không có người thân đến thăm thì cũng không cảm thấy quạnh quẽ.

Lục Lưu dưỡng bệnh, nàng liền xách giỏ kim chỉ ngồi ở bên giường Lục Lưu. Ngoại trừ làm một ít xiêm y cho hài tử thì nàng còn làm mấy vật thiếp thân và áo choàng cho Lục Lưu.

Thời gian Lục Lưu bị nhiễm dịch bệnh thì những xiêm y mà hắn từng mặc qua đều phải đốt hết đi. Những xiêm y mà Giang Diệu tự tay làm cho hắn, nếu đổi lại là ngày thường thì cho dù có bẩn một vết nhỏ cũng làm Lục Lưu đau lòng hơn nửa ngày. Hiện giờ phải đốt đi gần hết, trong lòng Lục Lưu hiển nhiên không nỡ.

Nhìn Lục Lưu như vậy, Giang Diệu bất mãn lầm bầm:

“Chàng đường đường là một Vương gia có loại xiêm y tốt nào mà chưa mặc qua? Cần phải quá yêu thích đồ thiếp làm như vậy không?”

Lời khỏi mồm tuy là vậy nhưng trong lòng Giang Diệu lại ngọt xì xì.

Ngày hôm đó khi Lục Lưu vừa ngủ dậy, hắn nghiêng đầu nhìn thê tử liền thấy nàng đang cúi đầu xe chỉ luồn kim giúp hắn may tẩm y.

Từ khi còn bé Lục Lưu cũng chưa bao giờ sinh bệnh quá nghiêm trọng như này, sau này cho dù có lao lực vì làm việc thì cũng không tiều tuỵ như hiện tại.

Hiện nay ngày ngày nhàn nhã, lại có kiều thê ở bên đúng là làm hắn có chút hưởng thụ tháng ngày này.

Nhận ra được ánh mắt nam nhân nóng bỏng, Giang Diệu mới ngẩng đầu lên rồi nhanh chóng ngừng việc may vá trên tay lại, nàng đi qua ân cần hỏi han:

“Chàng làm sao? Có phải có nơi nào không thoải mái không? Hay là muốn uống nước?”

Lục Lưu gật đầu: “Có chút khát.”

Giang Diệu liền đi tới bên cạnh bàn rót một chén nước và thử độ ấm sau đó mới hướng về phía giường đi tới.

Lục Lưu đã ngồi dậy, nàng đem cái chén đưa cho hắn, thấy hắn uống hết sạch, nàng mới hỏi:

“Chàng muốn uống nữa không?”

Lục Lưu lắc đầu nói không cần. Giang Diệu chậm rãi ngồi xuống, tinh tế đánh giá sắc mặt của hắn, thở dài nói:

“Sắc mặt cuối cùng cũng coi như tốt lên một chút.”

Hiểu được thê tử lo lắng, Lục Lưu nắm tay của nàng nói:

“Mấy ngày nay nàng vẫn luôn bồi tiếp ta, mấy ngày nữa chính là tết Nguyên Tiêu thì ta sẽ cùng nàng đi ra ngoài dạo một chút, được không?”

Giang Diệu xác thực muốn đi ra ngoài, chỉ là lo lắng thân thể Lục Lưu, nàng do do dự dự một lúc nghĩ bây giờ còn cách tết Nguyên Tiêu năm, sáu ngày. Mấy ngày này Lục Lưu có thể ngủ yên ổn nên đến lúc đó cũng coi như khôi phục gần như bình thường rồi. Vậy cũng tốt, cứ ở mãi trong phủ cũng không phải là biện pháp hay, đi ra ngoài dạo một chút thì sẽ tốt với thân thể hơn.

Giang Diệu ngồi được một lúc thì bên ngoài lại có người đến. Mấy ngày nay mỗi khi có khách tới thăm thì Giang Diệu đều tự mình đứng ra.

Vốn nàng vẫn luôn được Lục Lưu bảo hộ dưới cánh chim của hắn nên nàng chưa từng tiếp xúc với những quan viên này, dạo này thường xuyên phải đón tiếp nên cử chỉ của nàng đúng là đoan trang quý khí lại tự nhiên hào phóng, không hề làm mất mặt Lục Lưu.

Nhưng hôm nay đến cũng không phải là quan viên Dân Châu hay mấy quý phụ thấy sang bắt quàng làm họ với nàng, mà là Tống Yến đã lâu không gặp.

Chuyện lần trước của Tống nhị gia, Lục Lưu không hề ra tay giúp đỡ nên người Tống phủ liền không đến cửa, mà Tống lão thái thái kia thì có người nói mới đầu là nửa thân không cử động được, còn bây giờ là toàn thân không thể cử động, ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát.

Hôm nay thấy Tống Yên, Giang Diệu thấy dáng dấp muội ấy vẫn xinh đẹp, chỉ là giữa hai hàng lông mày của tiểu cô nương có vẻ buồn rầu nhàn nhạt.

Mà Giang Diệu cũng biết Tống Yên đã định thân và sắp sửa xuất giá.

Giang Diệu và Tống Yên cùng nhau ngồi xuống, nàng đúng là hiếu kỳ hỏi:

“Hôm nay A Yên đến đây là có chuyện gì sao?”

Tống Yên vì Tuyên Vương lành bệnh mà cảm thấy cao hứng, rồi lại thấy vị biểu tẩu này khuôn mặt nhỏ gầy gò, vừa nhìn đã biết mấy ngày này chịu không ít khổ. Tống Yên nói:

“Đại phu nói tổ mẫu muội sợ là không qua nổi tháng này …”

Nụ cười trên mặt Giang Diệu cứng đờ. Nàng không thích Tống lão thái thái nên vào lúc này nghe bà ấy còn không nhiều thời gian, nàng cũng không có bao nhiêu cảm xúc, chỉ mở miệng lạnh nhạt hỏi:

“Hôm nay muội đến đây chính là muốn nói việc này với ta?”

Tống Yên đáp:

“Muội biết nói chuyện này có chút không thích hợp, có một số việc tổ mẫu xác thực quá đáng nhưng muội vẫn hy vọng biểu tẩu đừng quá chú ý vì tổ mẫu cũng không còn sống được lâu nữa. Hôm nay muội đến cũng không phải vì chuyện này, chỉ là trước đó vài ngày muội không có cách nàng xuất môn, muội có lòng muốn tới thăm nhưng mà… bây giờ rốt cục cũng có cơ hội nên muốn đến thăm một chút. Biểu tẩu nhìn gày gò quá hơn nữa còn đang mang theo hài tử, mong biểu tẩu hãy chăm sóc bản thân nhiều hơn.”

Giang Diệu biết Tống Yên là người thiện tâm, nàng cũng có thể nghe ra ý tứ trong lời của muội ấy chính là người nhà họ Tống không thích muội ấy vãng lai với Tuyên Vương phủ.

“Ừm, ta hiểu rồi. Nghe nói muội cũng sắp thành thân, đến thời điểm đó sợ là ta và Vương gia không đi được. Hiện nay ta ở tại đây chúc mừng muội.”

Nói tới việc hôn nhân Tống Yên đúng là không có đỏ mặt, vị Từ công tử kia cũng coi như là lang quân như ý, chỉ là nàng không có cảm giác động lòng. Nhưng nương đã nói rồi thời gian sau khi thành thân nếu người ta đối tốt với nàng thì vậy là được rồi.

Tống Yên mỉm cười nói:

“Cảm ơn biểu tẩu.”

Mấy ngày qua Tống Yên đã biết một số chuyện, cũng biết rõ năm đó Tống gia đối xử với Lục Lưu thế nào. Thế nên khi biết chuyện nhị thúc là do Lục Lưu bố trí gài bẫy thì Tống Yên cũng không thể hận hắn được. Chỉ là nàng hiểu rõ Lục Lưu rất nghe theo lời của vị biểu tẩu này, mà biểu tẩu của nàng là một người thông mình, nếu biểu tẩu có thể ở bên cạnh khuyên nhủ để Lục Lưu bỏ xuống hận thù với Tống gia… như vậy là tốt rồi.

Gặp Tống Yên xong, Giang Diệu liền trở lại phòng.

Nhìn thấy Lục Lưu vừa từ tịnh thất đi ra bước chân có chút không vững, Giang Diệu liền vội vàng tiến lên đỡ hắn:

“Tại sao không gọi người?”

Lục Lưu cười cười nhìn tiểu thê tử:

“Sao có thể suy yếu đến thế? Hiện tại ta đã tốt lắm rồi.”

Giang Diệu căng thẳng xem xét, thấy Lục Lưu xác thực tốt hơn so với trước, có thể ngủ mà cũng có thể tự bước đi. Trong bụng nàng rất hài lòng, rồi nghĩ đến chuyện vừa nãy nên nàng suy nghĩ một chút, sau đó vẫn quyết định nói ra:

“Vừa nãy Tống biểu muội đến nói với thiếp Tống lão thái thái sợ là không thể qua nổi tháng này…”

Nói xong nàng liền tinh tế đánh giá sắc mặt Lục Lưu và lại nói:

“Lục Lưu, thiếp cũng không thích Tống lão thái thái và không thích cả người nhà họ Tống. Chỉ là sau này chúng ta có cuộc sống của chính chúng ta nên không cần quan tâm đến những người này. Chàng là phu quân của thiếp, chàng tốt với thiếp, thiếp cũng sẽ quý trọng chàng, tốt với chàng.”

Nàng càng đối với hắn cẩn thận từng li từng tí một như vậy…

Lục Lưu có chút bật cười cùng ngồi xuống bên giường với thê tử, vỗ về gò má của nàng nói:

“Diệu Nhi, ta đều nghe lời nàng.”

Nói xong hắn liền sờ sờ cái bụng nhô lên của thê tử, ánh mắt càng là mềm mại thêm mấy phần.

Giang Diệu biết Lục Lưu sẽ không lừa nàng, hắn nói nghe nàng thì sẽ nghe nàng. Giang Diệu nâng khuân mặt anh tuấn của hắn lên hôn mấy cái rồi cười cười nói:

“Vâng, chúng ta liền sống cuộc sống của chúng ta.”

Nhìn khuôn mặt tươi rói của tiểu thê tử, Lục Lưu có chút ngứa ngáy, lúc này hắn liền không nhịn nữa mà cúi xuống ngậm lấy đôi môi nàng, ôm lấy eo nàng rồi thò tay vào trong sờ soạng một trận.

Từ khi Giang Diệu có thai đến nay, hai người chưa từng cùng nhau hành phòng, mấy ngày vừa qua lại trải qua chuyện sinh tử khiến Giang Diệu càng ngày càng rõ ràng vị trí của Lục Lưu trong tim nàng.

Giang Diệu thoáng há miệng ra nghênh hợp, nàng thở hổn hển nói với Lục Lưu:

“Đã bốn tháng rồi nên có thể hành phòng, nhưng —— chàng nhẹ nhàng một chút.”

Lục Lưu dừng lại, đúng là bất ngờ. Hắn biết thê tử coi hài tử trong bụng như bảo bối, từ khi biết mình có thai là nửa điểm ngon ngọt nàng cũng không chịu cho hắn. Hiện nay hắn cũng không nghĩ đến chuyện kia, chỉ là muốn thân thiết với nàng một chút thôi. Nhưng không ngờ hôm nay thê tử lại đồng ý. Đến khi nhận ra nàng cũng muốn hắn thì mặt mày Lục Lưu trở nên mừng rỡ.

Giang Diệu bị Lục Lưu hôn ngất ngây con gà tây nên chỉ muốn hắn đi vào trong nàng, vì thế mà nàng không biết ngượng ngùng nói ra những lời này.

Sau khi nói xong mới nhớ đến thân thể Lục Lưu còn chưa khỏi hẳn, trên người không có khí lực nên cũng không biết tên tiểu tử kia có thể dùng được hay không? Lúc này nàng vội vàng phản ứng lại, ôm lấy cổ hắn nói:

“Thôi, chờ đến khi nào chàng dưỡng đủ khí lực thì hãy nói.”

………

Một hồi tham chiến làm Giang Diệu mệt đến tứ chi vô lực. Nếu không phải Lục Lưu vẫn nhớ nàng đang mang theo hài tử thì sợ là hắn sẽ không dễ dàng buông tha nàng như thế… Đây đúng là họa từ miệng mà ra.

Giang Diệu ảo não không thôi, khuôn mặt nhỏ hồng hồng tựa ở ngực nam nhân, nàng có chút hoài nghi mấy ngày nay có phải hắn giả bộ suy yếu để nàng hầu hạ mọi chuyện hay không? Hầu hạ hắn tiến vào tịnh phòng, sau đó đi vệ sinh cũng muốn nàng cầm giúp… nam nhân đúng là không thành thật mà.

Có điều loại chuyện xấu hổ này dần dần Giang Diệu cũng quen rồi —— coi như là cầm ấm nước tưới hoa là được.
Bình Luận (0)
Comment