Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 33

edit: Phương Moe

Thực sự mới đầu Giang Diệu căn bản là không tình nguyện, nhưng khi nàng nhìn người thiếu niên tuấn tú này, ánh mắt hắn ôn nhu nhìn nàng chăm chú, khoé miệng nhuộm ý cười, lại còn cả bộ dáng yếu ớt cần người quan tâm; rồi nàng lại nhìn bên cạnh là tiểu biểu đệ mập mạp, trên gương mặt hắn là vẻ mặt tha thiết muốn nàng thổi thổi. Nhìn hai người này như thế khiến nàng không đành lòng làm tổn thương.

Hơn nữa, Lục Lưu vì cứu Nguyên Bảo mà bị thương, mà lúc trước hắn cũng từng cứu nàng một mệnh.

Giang Diệu rũ mắt suy nghĩ một chút, rồi nàng tiến lại gần Lục Lưu, cúi đầu, nhẹ nhàng thổi thổi thuốc cho hắn.

Nước thuốc màu nâu sền sệt ở bên trong chén sứ nhỏ, mùi vị không dễ ngửi, nhưng Giang Diệu từ bé đã như cái ấm sắc thuốc, nên đối với mùi này cũng chẳng có gì là không quen.

Lục Lưu thoáng cúi đầu, nhìn tiểu nữ oa mập mạp trắng trẻo đang chu cánh môi ra thổi thuốc, lông mi nàng dày đặc như hai cánh quạt nhỏ, hai bên gò má phấn hồng phúng phính, không hiểu sao khiến hắn càng nhìn nàng càng thấy đáng yêu.

Thổi một trận, Giang Diệu ngước mắt lên nhìn Lục Lưu, âm thanh mềm mại nói: "Lục ca ca, thuốc được rồi." Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm uống thuốc của nàng, thuốc tầm này đã không còn bỏng, có thể uống được.

Kiều Nguyên Bảo ở một bên nhìn Giang Diệu, con mắt hắn sáng lấp lánh, tràn đầy sùng bái vỗ tay: "Tiểu biểu tỷ thật lợi hại." Dường như Giang Diệu vừa làm một chuyện cực vĩ đại.

Lý ma ma đứng ở phía đằng xa, nhìn hai cây củ cải trắng nhỏ đứng bên cạnh giường, còn trên giường là thiếu niên sắc mặt suy nhược, có điều hắn cũng chỉ mười bốn tuổi thôi, trong ngày thường hắn luôn im lặng lạnh lùng, ngoại trừ hiếu thuận với Lão vương phi một chút, thì không ai biết được trong đầu hắn nghĩ gì. Hiện nay nhìn mấy người ở chung hoà hợp, cảnh tượng này khiến viền mắt Lý ma ma có chút ươn ướt —— như vậy mới đúng là vẻ mặt của thiếu niên mười bốn tuổi nên có, chứ không phải là lạnh lùng xa cách như trước kia.

Lý ma ma cùng Lục Hà đi ra phía bên ngoài, bà không nhịn được nói: "Thế tử gia dường như rất yêu thích Giang tiểu thư."

Lục Hà cũng không lấy làm lạ, hắn mỉm cười nói: "Xác thực là vậy. Có điều Giang tiểu thư thực sự rất đáng yêu."

Lý ma ma ừ một tiếng, nói tiếp: "Yêu thích tiểu hài tử là chuyện tốt, chỉ cần bản thân Thế tử thấy vui vẻ hạnh phúc là được." Thế tử gia là người rất đáng thương, mấy người Tuyên Vương phủ này trên mặt thì đối với Thế tử rất tôn kính, nhưng trong lòng thì chưa chắc đã thế đâu. Chỉ có tiểu hài tử mới có tâm địa sạch sẽ, thuần tuý.

Lục Hà gật gật đầu, còn nhỏ tuổi mà đã hiểu được tri ân báo đáp, xác thực là người thiện lương.

Bên trong, Kiều Nguyên Bảo giơ tay lên chống cằm, nhìn chằm chằm Lục Lưu đem chén thuốc uống hết. Rõ ràng người uống thuốc là Lục Lưu, nhưng chính Kiều Nguyên Bảo ngồi nhìn lại mặt mày nhăn nhó.

Mà Giang Diệu thấy Lục Lưu uống một mạch hết luôn chén thuốc, trên miệng còn dính chút nước thuốc, lúc này nàng mới lấy chiếc khăn tay màu xanh ngọc mang theo bên người đưa cho Lục Lưu nói: "Lục ca ca lau thuốc dính đi." Nàng đến để cảm ơn người ta, tóm lại phải có thành ý một chút. Ngay cả Kiều Nguyên Bảo đều hiểu tri ân báo đáp, nàng làm sao có thể không hiểu?

Lục Lưu tiếp nhận khăn tay, Giang Diệu lại đưa tay ra lấy bát sứ trên tay Lục Lưu, đang định xoay người mang bát để lên bàn gỗ tử đàn, Lục Hành Chu nhìn thấy thế liền tiến lên phía trước nói: "Để huynh cầm cho." Trong ba hài tử thì hắn là người lớn tuổi nhất, bây giờ hắn đang ở đây nên những chuyện này để hắn làm mới tốt.

Giang Diệu theo bản năng chống cự Lục Hành Chu, khuôn mặt bánh bao đàng hoàng trịnh trọng lắc đầu nói: "Không cần đâu." Nói xong rồi tự mình cầm bát tới trên bàn, nhẹ nhàng để xuống.

Lục Hành Chu cô đơn thu tay về. Hắn cảm giác thấy được tiểu nữ oa trước mặt đang tức giận, nhưng hắn không biết chính mình đã trọc giận nàng lúc nào? Hay là bởi vì... Nghĩ đến lúc trước chính hắn đã nói dối để cho người của Trấn Quốc Công phủ cho rằng hắn là người cứu Diệu Diệu, bi giờ Diệu Diệu biết rồi, người cứu nàng là Tam thúc mà không phải là hắn, nên nàng giận hắn sao?

Lục Hành Chu muốn giải thích, nhưng vào lúc này lại không tiện nói, hắn liền hướng về phía Lục Lưu đang nằm tựa trên giường nói: "Tam thúc, hôm qua thật sự đa tạ Tam thúc đã cứu Linh Lung."

Vốn là thiếu niên sắc mặt đang nhu hoà, nhưng khi nghe được âm thanh của Lục Hành Chu, ý cười trên mặt hắn liền thu lại, sau đó đưa mắt nhìn về phía Lục Hành Chu, sắc mặt xa cách nói: "Thuận tiện thôi."

Người hắn muốn cứu là Kiều Nguyên Bảo, còn Lục Linh Lung thì thực sự là tiện tay mà cứu.

Lục Lưu nói quá trực tiếp, dù là Lục Hành Chu nghe xong cũng ngẩn người, hắn lại nói: "Vẫn là cảm tạ Tam thúc."

Lục Lưu ừ một tiếng. Thái độ của hắn đối với tất cả mọi người đều nhàn nhạt như vậy, thậm chí có chút không có tình người, hiện tại thái độ này của hắn đối với Lục Hành Chu vẫn chưa quá mức là lạnh nhạt. Lục Hành Chu cũng là người thức thời, nhìn vẻ mặt Lục Lưu, biết được hắn thích yên tĩnh, nên Lục Hành Chu liền hướng về phía Lục Lưu hành lễ, sau đó đi ra ngoài.

Lục Hành Chu vừa đi ra, Kiều Nguyên Bảo liền nằm nhoài ra bên cạnh Lục Lưu, rồi lặng lẽ nói: "Tiểu biểu tỷ không thích vị ca ca kia."

Dường như có chút hứng thú, con ngươi Lục Lưu thâm thuý nhìn tiểu hài tử trước mặt, ra hiệu cho hắn nói tiếp.

Giang Diệu thấy bộ dáng Kiều Nguyên Bảo giống như đã quen thuộc, liền giơ tay vỗ gò mà hắn. Kiều Nguyên Bảo mặt mày vô tội nhìn Giang Diệu, hỏi: "Chẳng lẽ không đúng sao? Tiểu biểu tỷ khi nhìn thấy ca ca kia liền không cười, khẳng định là không thích. Vẫn là Đại ca ca tốt,  Đại ca ca lợi hại nhất." Vừa nói dứt lời, Kiều Nguyên Bảo mới nghĩ tới điều gì, liền gào lên một tiếng, đem kẹo đường đã chuẩn bị cho Lục Lưu lấy ra, phóng khoáng nói: "Bảo Bảo cho Đại ca ca."

Đây là loại kẹo Kiều Nguyên Bảo cực thích ăn. Kiều Nguyên Bảo nhìn gói kẹo trong tay, không nhìn được liếm liếm môi, nuốt một ngụm nước bọt, dù rất thèm nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa cho Lục Lưu.

Lục Lưu nhìn tiểu mập mạp này, rồi lại liếc nhìn về phía Giang Diệu, nói: "Các ngươi ăn đi."

Tuy rằng Lục Lưu cứu hắn một mạng, nhưng nhìn đến vẻ mặt lạnh nhạt của Lục Lưu, Kiều Nguyên Bảo vẫn có chút sợ hắn. Giang Diệu thấy Kiều Nguyên Bảo cau mày, hiểu được là tiểu biểu đệ này có chút không vui. Tiểu biểu đệ đem đồ mình thích ăn nhất chia sẻ cho Lục Lưu, chính là đem Lục Lưu xem như người thân cận.

Giang Diệu nhìn tiểu biểu đệ như vậy, nàng liền nghĩ nghĩ một chút, sau đó vươn tay cầm một khối kẹo đường, tiến đến bên miệng Lục Lưu: "Lục ca ca ăn đi." Nàng đút cho hắn, hắn sẽ ăn sao?

Vẻ mặt Lục Lưu hơi kinh ngạc.

Hắn sững sờ nhìn nàng hồi lâu rồi mặt mày liền giãn ra, hắn cúi đầu, há mồm, cắn một miếng.

Kiều Nguyên Bảo lần thứ hai lại hoan hô: "Đại ca ca ăn rồi."

Giang Diệu lẳng lặng nhìn Lục Lưu bộ dáng ngoan ngoãn, khiến đầu óc nàng lại bắt đầu tưởng tượng dáng vẻ ngày sau Lục Lưu quyền khuynh triều chính. Nam nhân này được mệnh danh lòng dạ độc ác, không có tình người, thế nhưng khi ở trước mặt nàng lại là bộ dáng ngoan như thế. Ngoại trừ kinh ngạc cùng khó có thể tin nổi thì trong lòng Giang Diệu vẫn có chút cảm giác thành công.

—— hắn giống như một dã thú hung ác nhất, tất cả mọi người đều sợ hãi hắn, đều tránh hắn thật xa, nhưng hắn lại một mực thuần phục nàng, có thể không cảm giác thành công được sao?

Giang Diệu cảm thấy cử chỉ Lục Lưu khi ốm yếu giống như một con chó lớn chỉ cần quan tâm an ủi, khiến nàng không nhịn được có chút muốn xoa đầu hắn, nhưng khi tay nàng vừa chạm đến tóc của Lục Lưu, lý trí của nàng liền quay lại, sau đó nàng thu tay về, tâm trạng không nhịn được mà thở dài một hơi. Nàng đã từng trải qua một đời, nam nhân nguy hiểm như thế, nàng vẫn đừng nên đắc tội.

Cho Lục Lưu ăn hết một khối kẹo đường xong, Giang Diệu và Kiều Nguyên Bảo cùng nhau ngồi xuống bàn bên cạnh cửa sổ để ăn. Lục Lưu không thích đồ ngọt lắm, mà kẹo đường này lại quá ngọt, nên chỉ có thể để hai tiểu hài tử kia giải quyết.

Kiều Nguyên Bảo không thể chờ đợi được nữa, hắn cầm một khối kẹo lên, cắn một cái, quai hàm phình ra, mắt tròn vo nhìn Giang Diệu, sau đó tiến sát lại gần nàng, nhỏ giọng thầm thì nói:

"Tiểu biểu tỷ, Đại ca ca giống như rất yêu thích tỷ đấy."

Giang Diệu nghe thấy thế liền cầm ngay một khối kẹo lên chặn miệng hắn, nói: 

"Đệ ăn đi." Trong lòng lại nói: có mà Lục Lưu coi nàng như mèo nhỏ, chó nhỏ để chơi đùa mà thôi.

"...ừm..ừm" Kiều Nguyên Bảo lập tức ngoan ngoãn nỗ lực ngồi ăn.

Thăm xong Lục Lưu, hai biểu tỷ đệ liền chuẩn bị đi về. Kiều Nguyên Bảo liếc mắt tha thiết nhìn Lục Lưu nói: "Đại ca ca, đệ cùng tiểu biểu tỷ ngày mai lại trở lại thăm Đại ca ca."

Lục Lưu khẽ gật đầu: "Được"

Đáy mắt hắn mỉm cười như gió xuân ấm áp.
Bình Luận (0)
Comment