Thịnh Thế Đế Sủng: Đích Nữ Hoàng Hậu

Chương 37

Edit: Thu Lệ

Khẽ buông lỏng hai tay đang nắm chặt ra, Mộ Hoàng Tịch ngẩng đầu nhìn bầu trời đang bị mây đen che phủ một chút, dường như trong lòng cũng nhiễm một bóng mờ, đối với xuất thủ vừa rồi của Thiên Nhan, Hoàng Tịch có chút bất ngờ, nhưng nàng cũng không muốn tra cứu, về phần Bắc Đường Ngọc sẽ nhìn nàng như thế nào thì nàng lại càng không cần lo lắng bởi vì bây giờ nàng không muốn che giấu bản thân mình nữa!

Về phần đám sát thủ kia...... Mộ Hoàng Tịch nhíu mày, nàng cảm giác có cái gì đó không đúng, Bắc Đường Ngọc đã từng là người bị Ám lâu ám sát, nhưng sau đó lại rút lưi sát lệnh, những thế lực sát thủ khác vì không dám đắc tội Ám lâu nên tuyệt đối sẽ không nhận lệnh ám sát d.đ;l;q;d Bắc Đường Ngọc, thế nhưng những người này chẳng những tới giết Bắc Đường Ngọc, hơn nữa còn quang minh chánh đại, khiến Hoàng Tịch cảm thấy có một chút khiêu khích, liên tưởng tới chuyện Ám lâu liên tiếp bị tập kích trong khoảng thời gian này, Hoàng Tịch muốn cho người đi điều tra rõ ràng.

Phi thân ra khỏi Ánh Nguyệt lâu, Mộ Hoàng Tịch bay thẳng về phía Toái Ngọc hiên, bây giờ nàng nên đi lấy kết quả mình muốn!

Vào viện của Ngọc Phi Tình, hiếm khi chỉ nhìn thấy một mình Ngọc Phi Tình ngồi ở hậu viện tự rót tự uống, thế nhưng bên cạnh hắn lại không có một người nào hầu hạ.

Nhìn thấy Hoàng Tịch tới, Ngọc Phi Tình khẽ nhếch môi, lật một cái ly qua, cầm bầu rượu lên rót đầy một ly, giọng nói tiếng nước suối chảy: "Cùng ta uống một chén chứ?"

"Hiếm khi có ngươi uống cùng, uống một chén thì có làm sao?" Hoàng Tịch ngồi xuống đối diện hắn, bưng ly rượu lên uống cạn.

Ngọc Phi Tình miễn cưỡng tựa vào lan can, ngước mắt liếc nhìn bầu trời đêm âm u: "Hai ngày nữa ta sẽ rời khỏi Tây Việt, trở về thời gian bất định!"

Tay bưng ly rượu của Mộ Hoàng Tịch dừng lại, trong lòng có chút kinh ngạc: "Tại sao rời khỏi đột ngột như vậy?" Ở trong trí nhớ của nàng, đã lâu rồi Ngọc Phi Tình không hề rời khỏi nơi này, sao lần này lại đột nhiên như thế?

Trong đôi mắt phượng của Ngọc Phi Tình thoáng qua một vẻ sáng bóng không rõ, ngay sau đó cụp mắt xuống che giấu cảm xúc trong mắt: "Nhận được một số tin tức đặc biệt khác, ta muốn tự mình đi tra một chút!"

Mộ Hoàng Tịch cũng không truy hỏi hắn nữa, thu tâm tư lại, nói: "Chuyện của ta có tin tức gì không?"

"Có! Cũng có thể nói không có!" Ngọc Phi Tình rót đầy rượu lần nữa, lơ đãng nói.

"Có ý gì?" Có cũng không có? Đây là lần đầu tiên nàng nghe được đáp án lập lờ nước đôi từ trong miệng Ngọc Phi Tình đấy.

Ngọc Phi Tình ngước mắt nhìn về phía Mộ Hoàng Tịch, trong đôi mắt đó vẫn xanh biếc dịu dạng trước sau như một: "Nếu ngươi thật sự muốn biết thì hãy đi thăm dò cấm địa của Mộ phủ một chút đi! Có lẽ sẽ lấy được chút đáp án mà ngươi muốn!"

Cấm địa Mộ phủ —— Mai Hương viên! Mộ Hoàng Tịch biết Ngọc Phi Tình sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới, xem ra nàng thật sự phải đi thăm dò Mai Hương viên một chút rồi!

Mộ Hoàng Tịch không nói gì nữa mà trực tiếp rời khỏi Toái Ngọc hiên, mặc dù Ngọc Phi Tình sẽ phải đi xa, nhưng đối với nàng cũng không có cảm xúc gì lớn, mỗi người đều có thế giới riêng của mình, nàng không biết thế giới của Ngọc Phi Tình, cũng không vào được, cũng như vậy, Ngọc Phi Tình lại càng không vào được thế giới của nàng.

Ra khỏi Toái Ngọc hiên, Mộ Hoàng Tịch không ngờ gặp phải một người, vốn định làm bộ như không nhìn thấy, nhưng người đã xông tới trước mặt, nàng cũng không thể giả bộ: "Hiên vương!"

Quân Hạo Hiên nhìn Mộ Hoàng Tịch một chút, lại nhìn Toái Ngọc hiên sau lưng nàng một hồi, trong mắt xẹt qua một vẻ sáng rọi khác thường: "Mộ tiểu thư đến Toái Ngọc hiên để chọn đồ trang sức sao?"

Sao Mộ Hoàng Tịch không biết Quân Hạo Hiên đang hoài nghi, chỉ có điều nàng cũng không để ý: "Hiên vương nói chuyện thật kỳ lạ, tới Toái Ngọc hiên không phải chọn lựa đồ trang sức, chẳng lẽ còn có những chuyện khác hay sao?"

Lúc nói chuyện Mộ Hoàng Tịch đang nghĩ, không biết Quân Hạo Hiên có biết nàng và Bắc Đường Ngọc cùng đến Ánh Nguyệt lâu, còn có chuyện đã xảy ra ở Ánh Nguyệt lâu nữa, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà nàng đã xuất hiện ở Toái Ngọc hiên. Nếu nghiêm túc hỏi tới, nàng thật sự không thể giải thích rõ ràng được, chỉ có điều cũng may Quân Hạo Hiên vẫn bị Mộ Tâm Vi làm phiền, mặc dù biết Bắc Đường Ngọc bị đâm nhưng mà nghe nói không bị thương, hắn cũng không hỏi nhiều nên biết không được cặn kẽ.

"Mộ tiểu thư có chọn được thứ mình thích không?" Quân Hạo Hiên khẽ buông hiểu lầm trong lòng xuống, nhìn thẳng vào nữ tử trước mặt này.

"Đồ bằng ngọc ở Toái Ngọc hiên đều là ngọc thượng đẳng nhất chạm mài thành, đáng tiếc lại không phải là sở thích của Hoàng Tịch!" Mộ Hoàng Tịch lạnh nhạt nói, trong giọng nói cũng có cất giấu thâm ý khác, Hiên vương ngươi cũng giống như những miếng mỹ ngọc thượng đẳng này, có lẽ phần lớn nữ nhân đều sẽ xu nịnh nhưng đáng tiếc ngươi không phải là d/đ;l"q"d món ăn của Mộ Hoàng Tịch ta. Không phải Hoàng Tịch nàng có tính yêu bản thân mình, nàng có thể khẳng định Quân Hạo Hiên khác biệt với mình, mặc kệ đối với ân cứu mạng lần đó hay là mấy lần gặp gỡ sau này, sợ rằng Quân Hạo Hiên cũng không biết nàng biết ý định của hắn đối với nàng, đáng tiếc đối với mấy chuyện này, Hoàng Tịch lại vô cùng nhạy cảm, nếu nàng không có cảm giác gì với Quân Hạo Hiên, vậy thì nàng sẽ dập tắt tất cả từ khi mới phát sinh!

Tuy Quân Hạo Hiên không hiểu rõ lắm thâm ý trong lời nói của Hoàng Tịch, nhưng vẫn nghe được chút ý ngoài lời, trong lòng nhất thời dấy lên một cơn lửa giận, đồng thời cũng có một loại mất mát không hiểu: "Mộ tiểu thư cũng không nghiêm túc hiểu ý nghĩa thật sự của ngọc, d/đ;l"q"d thì làm sao biết mình có thích khối ngọc này không?" Nói tới chỗ này, Quân Hạo Hiên cảm giác đột nhiên trong lòng ngứa một chút, giống như có suy nghĩ gì đó muốn từ dưới đất chui lên, nhưng cố tình lại thiếu đi một chút xíu cảm giác khiến cho hắn cực kỳ khó chịu.

Hoàng Tịch cũng không muốn rối rắm với Quân Hạo Hiên, chỉ nói một tiếng ‘cáo từ’ liền trực tiếp xoay người rời đi, bởi vì nàng nhìn thấy Mộ Tâm Vi đã tới, mà Quân Hạo Hiên mới vừa muốn đuổi theo nói gì đó, Mộ Tâm Vi vừa vặn bước lên kéo cánh tay của hắn: "Vương Gia, chúng ta qua bên kia xem một chút đi!"

Quân Hạo Hiên thầm phiền muộn, nhưng ngại vì thân phận của Mộ Tâm Vi lại không thể nói nặng lời, chỉ có thể nhìn Mộ Hoàng Tịch đi xa, sau đó bị Mộ Tâm Vi kéo đi!

Mà giờ phút này, tuy sắc mặt Mộ Tâm Vi đang cười, nhưng trong lòng đã lo lắng dày đặc, nàng mới vừa nhìn thấy con tiện nhân kia lôi kéo Hiên vương nói gì đó, nhất định nàng ta lại đang quyến rũ Hiên vương rồi. Hừ! Vị trí Hiên vương phi này vĩnh viễn là của Mộ Tâm Vi nàng, ai cũng không thể giành được!

Cùng khó chịu như Mộ Tâm Vi còn có Hàn Sư Sư, hôm nay nàng ta đã lấy hết dũng khí để thổ lộ với Bắc Đường Ngọc, nhưng nàng ta còn chưa kịp tìm được Bắc Đường Ngọc thì đã nhận được tin báo Bắc Đường Ngọc và Mộ Hoàng Tịch cùng đến Ánh Nguyệt lâu, đợi nàng ta lôi kéo ca ca đưa nàng ta vào Ánh Nguyệt lâu thì người ta đã chen lấn khấp mọi nơi, làm thế nào cũng không tìm được Bắc Đường Ngọc.

Cuối cùng còn xuất hiện một đám sát thủ, những người đó chợt xông ra ngoài, thiếu chút nữa đè bẹp nàng ta luôn rồi. Thật vất vả nhếch nhác vọt ra ngoài, mới biết những sát thủ đó đi giết Bắc Đường Ngọc, chờ sát thủ đi rồi, nàng ta muốn vào xem một chút lại nghe nói Bắc Đường Ngọc đã bị đệ nhất danh kỷ Thiên Nhan đưa đi, khiến nàng ta tức giận đến không nói được lời nào!

"Tiện nhân! Tiện nhân! Khốn kiếp!" Hàn Sư Sư vừa tức giận mắng, vừa đập đồ, ‘Choang choang’ tiếng vỡ vụn vang dội cả Sư phủ! Nha đầu người làm cũng không dám đi vào phòng, chỉ chờ đại tiểu thư trút giận.

"Đại Thiếu Gia!" Nha đầu cảm giác bên cạnh đột nhiên có người, vừa nhìn lại là Đại Thiếu Gia lịch sự tuấn mỹ, lập tức hành lễ, cúi đầu che giấu cả khuôn mặt đã đỏ bừng.

Người tới chính là Đại Thiếu Gia Hàn Triết của Sư gia, dáng vẻ hào hoa phong nhã, tuấn tú lịch sự, kinh luân đầy bụng, có chút tương tự như con mọt sách, đồng thời cũng nổi danh là tính tình dễ chịu, Hàn Triết bất đắc dĩ nhìn cửa phòng tiểu muội mình một chút, cuối cùng lắc đầu một cái rời đi, hắn vẫn không nên đi khuyên can, đợi nàng ầm ĩ xong là được rồi, dù sao cũng không phải lần đầu tiên!
Bình Luận (0)
Comment