Edit: Loveyoumore3112
Cho dù Mộ Hoàng Tịch nói thế nào, Quân Mặc vẫn dứt khoát không buông nữ nhân trong lòng ra, đây không chỉ liên quan đến sinh mệnh, hơn nữa còn là tôn nghiêm nam nhân của hắn, đến người mà bản thân muốn bảo vệ cũng không bảo vệ nổi, hắn còn mặt mũi nào đối diện với chính mình, đối diện với ngàn vạn con dân của hắn?
Mộ Hoàng Tịch chán nản nhắm mắt lần nữa, điều nàng có thể làm đã làm, việc lựa chọn là quyết định của hắn, kết quả ra sao cũng không thể trách nàng được. Trong phút chốc, trong đầu Mộ Hoàng Tịch hiện lên hình ảnh rất nhiều người, đột nhiên có chút đau lòng, nếu nàng chết đi, e rằng sẽ chỉ có Vân Nương và Phi Tình thương tâm! Có điều, như vậy là đủ rồi, nàng không yêu cầu nhiều lắm, ít nhất bây giờ vẫn có người quan tâm nàng, vậy là đủ rồi!
Quân Mặc bước từng bước trên mặt đất nóng bỏng, toàn bộ nơi này đã không thể chống cự chỉ nhờ vào nội lực, sóng nhiệt trong trời đất càng ngày càng tăng cao, chỉ cần hắn lơ là một chút, chưa đến một khoảnh khắc hai người sẽ tan thành mây khói trên thế gian này, nhưng hắn không thể chết được, hiện tại, tuyệt đối không thể chết được!
"Két!" Một tiếng chim kêu vang vọng phía chân trời, sóng nhiệt nhanh chóng cuồn cuộn, hỏa diễm trong trời đất lại trở nên nóng bỏng; Quân Mặc cố định thân thể chậm rãi nâng mắt, đôi mắt đen màu mực sâu thẳm nhìn về bóng dáng khổng lồ đang bay tới từ phía xa, trong mắt thoáng hiện lên suy tính không rõ.
"Đó là gì vậy?" Ông trời ơi! Mộ Hoàng Tịch trợn mắt nhìn bóng dáng to lớn như thiên thần giáng thế kia, trong chốc lát trợn tròn mắt, đó là thứ gì vậy? Thân thể ước chừng ba trượng có thừa, đầu sắc nhọn, thân cực lớn, một đôi móng tráng kiện, còn có đôi cánh nở nang như hùng ưng, nó vừa xuất hiện liền che phủ bầu trời, chỉ còn lại một màu u tối; cuộc đời Mộ Hoàng Tịch chưa từng nhìn thấy quái vật như vậy, lúc đôi mắt còn to hơn cả chậu rửa mặt kia nhìn về phía nàng, trong lòng Mộ Hoàng Tịch lộp bộp một phen, không ngừng kêu gào: "Xong rồi xong rồi!
Tâm tình yên lặng của Mộ Hoàng Tịch cũng có dao động, dù nàng không sợ cái chết, nhưng nàng thà tan thành mây khói, cũng không muốn trở thành bữa ăn trong miệng con quái vật này; sức lực nơi ngón tay không biết từ đâu tới níu chặt vạt áo Quân Mặc, nàng thật sự không muốn sau khi chết biến thành thứ kia đâu! Khóc! (Ý chị ấy là chất thải sau khi ăn =)))))
Cảm giác người trong lòng hoảng hốt hiếm thấy, Quân Mặc cảm thấy buồn cười, vừa rồi không phải không cần đại nghĩa sao? Sao vừa nhìn thấy Hỏa Diễm Điểu lại bị dọa thành như vậy rồi? Có điều cười thì cười, thấy nữ nhân ỷ lại vào mình, tức giận vừa nãy của Quân Mặc tiêu tan trong thoáng chốc.
"Két!" Lại một tiếng chim kêu khó nghe, Đại Điểu đã dừng lại phía trước cách bọn họ chưa tới 50 thước, đôi mắt cực đại nhìn hai người không chút che giấu, có điều lại không tiến lên, không biết là muốn nhìn hai người bị hỏa thiêu tan thành mây khói, hay là đang suy nghĩ "đồ ăn" này có thể ăn được hay không?
Quân Mặc kéo Mộ Hoàng Tịch kề sát vào trong lòng mình, sau đó chậm rãi ngẩng đầu đối diện với Hỏa Diễm Điểu, dù mồ hôi đã chảy đẫm lưng, nhưng không hề tổn hại đến khí chất của hắn, không chật vật, ngược lại càng thêm cuồng dã tuấn mỹ; dung mạo lạnh lùng mà dứt khoát như thiên thần, đôi mắt bá đạo mà lạnh lùng trầm tĩnh như Hắc Diệu Thạch, tay áo tung bay, khí thế đế vương quanh thân không chút nào che giấu, khí ép cường đại khiến hỏa diễm xung quanh cũng không nhịn được giảm xuống, mà Hỏa Diễm Điểu cũng không nhịn được lùi lại phía sau mấy bước, nhìn Quân Mặc trong mắt tràn đầy xem xét, vô cùng rõ ràng, người nam nhân trước mắt này khác biệt với những người nó đã gặp trước đó!
Rốt cuộc, Hỏa Diễm Điểu vẫn cử động, đôi cánh vĩ đại quạt ngọn lửa này, nhất thời cuồng phong gào thét, thế lửa như hỏa xà ập vào mặt, nhiệt độ nóng bỏng kia khiến người ta kinh hãi.
Quân Mặc nhìn hỏa xà đập vào mặt, trên mặt không có chút hoảng hốt, chỉ là trong nháy mắt khi hỏa xà sắp cuốn lấy hai người, đột nhiên hắn đạp mũi chân, cả thân thể bay lên cao, hỏa xà kia lướt qua lòng bàn chân, hỏa thế trong phút chốc, không thể nói không mạo hiểm; mà lợi hại hơn chính là, Quân Mặc ôm Mộ Hoàng Tịch lại có thể tự nhiên đứng giữa không trung; Hỏa Diễm Điểu tấn công hết đợt này sang đợt khác, hỏa diễm là thứ vũ khí công kích tốt nhất của nó, vài đường mạnh mẽ cuốn tới; mặt Quân Mặc không đổi sắc, thân thể bay lên né tránh, đồng thời cũng cẩn thận bảo vệ Mộ Hoàng Tịch.
Mộ Hoàng Tịch càng nhìn càng kinh hãi, có điều thứ khiến nàng kinh hãi không phải là chiến trường, mà là võ công của Quân Mặc, ngự phong mà đi, việc này phải đạt đến cảnh giới lợi hại thế nào mới có thể làm được đây? Chỉ cần là người có nội lực, khinh công cũng không thành vấn đề, nhưng khinh công vẫn cần mượn lực, người bình thường đều lấy vật cứng để chống đỡ, võ công cao hơn có thể giẫm lên cành cây mà không rơi xuống,
cao thủ võ lâm chân chính, có thể chỉ dựa vào chút lực lá rụng mà bay lên, nhưng ngự phong mà đi, người trong võ lâm tuyệt đối chỉ có thể trông mong chứ không thể làm được; trong phút giây này, Mộ Hoàng Tịch cảm thấy may mắn mình vẫn chưa đắc tội với người này, đắc tội với cao thủ võ lâm lợi hại như vậy, nàng còn có thể sống sao?
"Ầm ầm!" Đột nhiên, toàn bộ không gian rung chuyển dữ dội, hỏa thế bốn phía lại tăng thêm vài phần, Hỏa Diễm Điểu dừng công kích trong nháy mắt, cuồng nộ thét lớn một tiếng, trong nháy mắt đôi cánh khổng lồ giang rộng, sau đó bay nhanh về phương hướng khi nó bay tới.
"Xem ra là có những người khác đến đây!" Quân Mặc trầm giọng nói, sau đó cũng không chần chờ, đuổi theo sau Hỏa Diễm Điểu, nhờ vào luồng gió lúc Hỏa Diễm Điểu bay tạo ra mà lần theo; một nơi vừa rồi không có cách nào đi tới, nhưng hiện tại lại có một người dẫn đường tốt nhất, hết thảy đã không thành vấn đề, liền ở trong nháy mắt đó, Mộ Hoàng Tịch cảm giác như mình có thể đi ra ngoài, nhưng, mọi thứ ngay sau đó đập tan ảo tưởng của nàng.
Tiếng động ầm ầm không ngừng truyền đến, sau đó là tiếng mặt đất rung chuyển thật lớn, mặt đất vốn nối liền thành một mảnh đột nhiên bắt đầu nứt ra, ban đầu là một khe hở rất nhỏ, trong chớp mắt đã biến thành một vực sâu rộng ước chừng trăm trượng; mà Hỏa Diễm Điểu mạnh mẽ xoay người lại, thân hình khổng lồ lao xuống, trước khi Quân Mặc kịp ra tay, đôi cánh khổng lồ đã quét qua, bất ngờ không kịp đề phòng, hai người cùng ngã vào vực sâu!
Không thét chói tai, không hoảng hốt lo sợ, có lẽ là có bối rối trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, Quân Mặc đột nhiên rút tơ lụa trong tay áo Mộ Hoàng Tịch ra, dùng nội lực vung lên, tơ lụa móc trên thạch bích một tảng đá lồi ra, rốt cuộc thân thể hai người không rơi xuống nữa, lơ lửng nguy hiểm giữa không trung, trên đỉnh đầu là biển lửa mênh mông vô bờ, nếu đi lên vẫn có khả năng phải đối mặt với công kích của Hỏa Diễm Điểu, mà bên dưới lại là vực sâu không thấy đáy, cho dù có khinh công tuyệt thế, rơi xuống không chết cũng tàn phế!
Mộ Hoàng Tịch cố hết sức bám vào Quân Mặc, hy vọng có thể khiến Quân Mặc thoải mái một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Quân Mặc mặt không biểu cảm, lười biếng nhếch môi: "Là ta xui xẻo? Hay là ngươi xui xẻo đây?" Nếu không gặp phải hắn, đoán chừng nàng sẽ không đi đến nơi này; nếu hắn không gặp phải nàng, hẳn cũng đã đi qua rồi; như vậy tính ra, hẳn là hắn xui xẻo gặp phải nàng rồi?
"Ngươi muốn ta buông tay, ném ngươi xuống?" Lông mày Quân Mặc khẽ động, trong mắt nhanh chóng xẹt qua ý cười, chỉ là lướt qua trong nháy mắt khiến người khác không thể nhận ra.
"Ngươi muốn ném ta cũng không ngại!" Rơi xuống và ném xuống, thực ra không có gì khác biệt.
"Xoẹt!" Tiếng vải vóc bị toác ra cắt ngang lời hai người, Mộ Hoàng Tịch bất đắc dĩ nhìn về phía đoạn tơ lụa đã sắp đứt đoạn: "Xem ra không cần phải lựa chọn!" Bởi vì đã không còn lựa chọn nào khác, "Xoẹt!" một tiếng, cuối cùng tơ lụa đứt đoạn, thân thể hai người lại lao nhanh xuống.
Mộ Hoàng Tịch được Quân Mặc ôm vào trong ngực cong môi cười yếu ớt, cơ thể nàng vốn vẫn không có sức lực đột nhiên phát ra một cỗ sức mạnh cường đại, mạnh mẽ mở vòng tay của Quân Mặc, trong nháy mắt rơi xuống, trong tay nàng nhanh chóng bắn ra một sợi tơ nhỏ khó nhận ra, sau đó sợi tơ dần ngưng kết thành băng, thẳng đến đỉnh vực sâu, có sợi dây băng này, hắn có thể lên rồi! Mộ Hoàng Tịch mỉm cười, như vậy, bọn họ không ai nợ ai nữa! Nghĩ tới đây, Mộ Hoàng Tịch để mặc cho bản thân mình rơi xuống, thản nhiên đón nhận cái chết!
Nếu nói Quân Mặc không hiểu hành động đẩy hắn ra vừa rồi của Mộ Hoàng Tịch, thì đến khi nhìn thấy sợi tơ ngưng kết thành băng đó, Quân Mặc liền hiểu rõ; Mộ Hoàng Tịch ở trong lòng hắn vẫn muốn khôi phục nội lực của chính mình, đáng tiếc cũng chỉ khôi phục được một ít, mà vừa nãy nàng tránh khỏi hắn, là bởi vì nàng nhìn ra thân thể của hắn có phần không khỏe, muốn giảm bớt gánh nặng cho hắn, nàng không muốn dính dáng tới hắn nữa, cuối cùng dùng nội lực duy nhất của chính mình để trải một con đường sống cho hắn, còn bản thân lại lựa chọn cái chết!
Hiểu rõ hết thảy trong nháy mắt, sau đó Quân Mặc nổi giận! Đúng vậy, không phải cảm động, mà là phẫn nộ, phẫn nộ chưa từng có, lệ khí quanh người gần như sắp ngưng tụ thành vật chất.
"Nữ nhân chết tiệt này!" Tức giận mắng một tiếng, Quân Mặc mạnh mẽ lao xuống, một lúc sau rốt cuộc nhìn thấy nữ nhân khiến hắn hận không thể giết nàng, đưa tay ôm nàng vào trong lòng, cũng không quan tâm nàng có vẻ mặt gì, ấn đầu nàng vào trong lồng ngực hắn, sau đó hai người cùng rơi xuống - sinh tử tùy mệnh!