Edit: Loveyoumore3112
Ở bên trong có Hoàng Hậu tôn quý nhìn chằm chằm, cho dù những người này tiếng oán than dậy đất, cũng không ai dám tự tìm xúi quẩy, một đám nguời ngồi chồm hổm trên mặt đất ai oán nhổ cỏ, trong lúc này khí đen bay lên dày đặc khắp Ngự Hoa Viên!
"Nương nương!" Vương mama đưa một ly nước cho Mộ Hoàng Tịch, có chút thấp thỏm nói: "Nương nương, dù sao những người này cũng là tiểu thư khuê các, không nói trước được họ có thể trở thành phi tần hay không, nhưng mỗi gia tộc phía sau bọn họ đềukhông thể đắc tội như vậy được, nữ nhi của bá quan văn võ cả triều đều đã nhổ cỏ ở trong này, sợ là... Sợ là có chút không ổn?"
"Vương mama muốn cầu tình thay các nàng sao?" Mộ Hoàng Tịch nâng mắt, giọng nói không phân rõ là vui hay giận.
"Nương nương thứ tội, nô tỳ không có ý như vậy!" Vương mama lập tức quỳ xuống, bộ dạng lo sợ Mộ Hoàng Tịch tức giận.
"Đứng lên đi!" Đặt ly nước trong tay lên bàn đá: "Bản cung biết ý của ngươi, nhưng người cầu tình không thể là ngươi! Đứng xem đi!"
"Vâng!" Vương mama đành phải cung kính đứng ở một bên, trong lòng lại suy đoán Mộ Hoàng Tịch làm như vậy là có ý gì.
Vân Nương không nói gì, nàng biết Mộ Hoàng Tịch sẽ không vô duyên vô cớ làm vậy, ở đây đều là nữ nhi của đại thần trong triều, đắc tội với bọn họ cũng là đắc tội với toàn bộ đại thần trong triều, đến cả Vương mama cũng hiểu rõ chuyện này, sao Mộ Hoàng Tịch có thể không biết chứ? Cho nên khi chưa có mệnh lệnh của Mộ Hoàng Tịch, nàng chỉ cần im lặng ở bên tiểu thư là được rồi.
Không bao lâu sau, một bóng dáng hoa lệ xuất hiện, Từ Quý phi chậm rãi đi tới, nhìn các tiểu thư khuê tú đang ra sức nhổ cỏ, duyên dáng thi lễ với Mộ Hoàng Tịch: "Hoàng Hậu!"
"Chẳng phải Quý phi đưa Thái phi trở về sao?" Mộ Hoàng Tịch có chút lơ đãng hỏi.
"Thái phi nương nương đã nghỉ ngơi rồi, nô tỳ đi ngang qua nơi này nên đến xem!" Từ Quý phi tự mình ngồi xuống bên cạnh Mộ Hoàng Tịch, bày ra một thân hoa lệ, quanh người kim quang lấp lánh, còn đẹp đẽ lộng lẫy hơn cả Hoàng Hậu là Mộ Hoàng Tịch.
"Vậy là chuẩn bị cầu tình cho các vị tiểu thư này sao?" Từ đầu đến cuối Mộ Hoàng Tịch chưa từng quay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa vào Ngự Hoa Viên.
"Xin Hoàng Hậu thứ tội, quả thật thiếp thân đang nghĩ như vậy!" Từ Quý phi từ từ đứng dậy, khom người cúi đầu với Mộ Hoàng Tịch: "Nếu Hoàng Hậu tức giận thì hãy tức giận lên thần thiếp! Nhưng những tú nữ này đều vô tội, các nàng chỉ là phụng chỉ vào cung, những chuyện khác không có quan hệ gì với các nàng, xin Hoàng Hậu chớ nên làm khó các nàng!"
"A...? Theo Quý phi là bản cung đang làm khó các nàng sao?" Mộ Hoàng Tịch ngẩng đầu nhíu mày khinh thường.
"Thực không dám giấu diếm, trước khi tới đây nô tỳ đã phái người đi mời Hoàng Thượng và bá quan văn võ, nếu Hoàng Hậu cố tình như vậy, chỉ sợ không cách nào ăn nói được với bách quan?" Từ Quý phi vẫn duy trì tư thế nửa ngồi như cũ, nhưng trong đôi mắt kia lại là khiêu khích và kiêu ngạo vô cùng, đương nhiên còn chút chắc chắn không thể thiếu, nàng ta chắc chắn Mộ Hoàng Tịch sẽ không đắc tội với bách quan ở thời điểm như vậy, bởi vì nó liên quan đến Hậu vị của nàng.
Đáng tiếc, trên đời này luôn có loại người luôn tự cho là đúng như vậy, nàng ta cho rằng mình để ý đến thứ gì thì những người khác cũng sẽ để ý như thế! Lúc Mộ Hoàng Tịch nghe nàng ta nói đã phái người đi mời người tới thì nở nụ cười, mà lúc nghe câu nói tiếp theo của nàng ta, ý cười biến thành trào phúng, còn có thêm chút lãnh ý: "Đức phi Hiền phi cũng đã đi rồi, chỉ còn một mình Quý phi sống chết đều muốn ở lại trong cung, ngươi nói xem, ngươi muốn thứ gì vậy?"
Từ Quý phi sửng sốt, không đoán trước được Mộ Hoàng Tịch sẽ đột nhiên nhắc tới chuyện này, sắc mặt cứng đờ: "Hoàng Hậu nói gì vậy. Nô tỳ một ngày là người của Hoàng Thượng, cả đời cũng là người của Hoàng Thượng, sao lại có thể rời đi?"
"Vậy sao?" Mộ Hoàng Tịch cười như không cười hỏi lại một câu, nhưng lại không tiếp tục dây dưa với nàng ta, bởi vì nàng đã nhìn thấy Quân Mặc và đại thần văn võ đi tới rồi.
"Đây là chuyện gì vậy?"
"Con gái, con đang làm gì vậy?"
"Phụ thân..."
"Phụ thân..."
Một đám tiểu thư ban đầu vì e ngại Mộ Hoàng Tịch mà không dám phản kháng hiện giờ đều lập tức chạy về phía phụ thân của mình, bắt đầu kể khổ thảm thương, dù không nói rõ là Mộ Hoàng Tịch hành hạ bọn họ, nhưng sao những đại thần này lại có thể không biết?
"Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng, Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế!" Từ Quý phi xoay người hành lễ với Quân Mặc, khuôn mặt xinh đẹp ý cười như hoa, Mộ Hoàng Tịch còn nhìn thấy một tia đắc ý.
"Bình thân!" Quân Mặc không mặn không nhạt mở miệng, sau đó trực tiếp bước qua bên người nàng ta, ngồi bên cạnh Mộ Hoàng Tịch, cánh tay hữu lực nắm lấy thắt lưng Mộ Hoàng Tịch, giọng nói cũng trở nên dịu dàng: "Lại làm ra chuyện tốt gì rồi?"
"Ta có thể làm ra chuyện tốt gì chứ? Trái lại lại làm một chuyện xấu, có vẻ như đã chọc Thái phi tức giận đổ bệnh rồi!" Mộ Hoàng Tịch kiêu ngạo không thèm để ý nói.
"Có lẽ Thái phi hẳn là không sao, nếu không Thái Vi cung cũng sẽ không yên tĩnh như vậy!" Sao Quân Mặc lại không biết Mộ Hoàng Tịch làm ra việc gì, có điều không hề trách tội, trái lại càng sủng nịch nàng. Mà hắn nói "Không sao" cũng không phải đơn thuần là không sao, mà là không chết!
Từ Quý phi bị coi nhẹ nhìn hai người họ ở cạnh nhau, ánh mắt trừng thật lớn, toàn bộ trong mắt đều là vẻ không thể tin nổi! Nàng ta vừa nhìn thấy gì đây? Nàng ta nhìn thấy Hoàng Thượng lại có thể nói chuyện dịu dàng như vậy, nhìn thấy Hoàng Hậu có thể vô lễ với Hoàng Thượng như vậy mà cũng không bị trách phạt, mà những người bên cạnh đều là vẻ mặt thản nhiên, rõ ràng việc này đã là một chuyện hết sức bình thường!
Trước đây nàng ta còn tưởng rằng khoảng cách giữa nàng ta và Hoàng Hậu không xa lắm, một ngày nào đó Hoàng Thượng sẽ nhìn đến nàng ta, bởi vì nàng ta không hề kém cạnh chút nào so với Mộ Hoàng Tịch, thậm chí còn tốt hơn Mộ Hoàng Tịch rất nhiều; thậm chí nàng ta còn muốn để những người này làm lung lay địa vị của Mộ Hoàng Tịch, mà đến lúc đó, Hậu vị cũng chỉ có thể là của nàng ta; nhưng hiện tại, niềm tin kiên định này của nàng ta gần như đã vỡ nát, vỡ nát trong cái nhìn chăm chú sắc bén lại tràn đầy dịu dàng kia của Quân Mặc.
"Lão thần bạo gan, xin Hoàng Thượng cho thần có ý kiến!" Giọng nói một đại thần vang lên kéo suy nghĩ của Từ Quý phi lại, lập tức bình tĩnh lại, mặc kệ thái độ của Quân Mặc đối với Mộ Hoàng Tịch như thế nào, hôm nay, những đại thần này nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ!
"Lão thần xin Hoàng Thượng làm chủ!"
"Nữ nhi của thần được đưa đến tuyển tú, đang yên đang lành, sao lại bị đối đãi như vậy? Mong Hoàng Thượng minh xét!"
"Hoàng Thượng! Xin Hoàng Thượng làm chủ cho chúng thần!" Những nữ tử liên can cũng quỳ rạp xuống đất theo các đại thần, gương mặt xinh đẹp vương đầy nước mắt, quả thật vừa thấy đã thương.
"Ý kiến?" Người lên tiếng lại là Mộ Hoàng Tịch, nàng khẽ cười "khì": "Ý tứ của các vị đại thần là bản cung ngược đãi nữ nhi của các ngươi?"
"Hoàng Hậu làm gì trong lòng người tự hiểu rõ, lão thần chỉ muốn xin Hoàng Thượng phán xử công bằng cho lão thần thôi!" Một đại thần mặc quan phục nhị phẩm tràn đầy căm phẫn nói.
"Hoàng Thượng!" Mộ Trình bước lên phía trước quỳ trước mặt mọi người, sắc mặt nghiêm túc lại lộ ra vẻ kiên quyết: "Hôm nay Hoàng Hậu nói năng lỗ mãng chống đối Thái hậu, bất kính với trưởng bối, đây là tội thứ nhất! Hoàng Hậu cố ý làm vỡ Ngọc Điệp Hậu cung, khiến Ngọc Điệp vỡ nát, trật tự hậu cung hỗn loạn, đây là tội thứ hai! Hoàng Hậu thấy diện mạo nữ tử chúng gia, vì vậy ngược đãi nô dịch các nàng, đây là tội thứ ba! Tội thứ nhất là bất hiếu bất kính, tội thứ hai là vô hiền vô đức, tội thứ ba là đố kỵ, Hoàng Hậu đã phạm vào ba tội trong thất xuất*, tuyệt đối không có tài đức của bậc mẫu nghi thiên hạ, thần cả gan xin Hoàng Thượng phế Hậu!"
(*Bảy tội phải đuổi đối với người đàn bà thời xưa ở Trung Quốc và Việt Nam, theo quy định của sách "Nghi lễ")
"Xin Hoàng Thượng phế Hậu!" Từng lời Mộ Trình nói đều có lý, lập tức nhận được sự phụ họa của các đại thần, mà những nữ tử kia cũng cúi người, thân thể vẫn đang run nhè nhẹ, thể hiện các nàng vẫn còn rất uất ức.
Một màn này rơi vào trong mắt Từ Quý phi, ý cười của nàng ta lại càng sâu thêm một phần, có điều nhanh chóng thu lại ý cười, thay bằng vẻ mặt vừa mới chịu oan ức: "Hoàng Thượng chớ nên trách tội Hoàng Hậu, muốn trách thì hãy trách nô tỳ! Là nô tỳ không khuyên nhủ tỷ tỷ, mới khiến tỷ tỷ làm ra chuyện sai lầm, nếu Hoàng Thượng muốn phạt, vậy hãy phạt cả nô tỳ!"
Nói xong bộ dạng dường như còn chuẩn bị rơi nước mắt, mày Quân Mặc nhíu lại, sau khi nhìn lướt qua Từ Quý phi liền quay đầu nhìn về phía Mộ Hoàng Tịch, sau đó mày mới dần giãn ra.
"Quý phi nương nương, việc này không liên quan tới người, mong nương nương đừng nên nhúng tay, là Hoàng Hậu không có hiền đức, chúng ta tin tưởng Hoàng Thượng sẽ phán xét công bằng!" Mỹ nhân yếu đuối đương nhiên sẽ khiến người khác muốn bảo vệ, lập tức liền có đại thần thanh minh cho Từ Quý phi.
"Ta..." Từ Quý phi lau nước mắt mở miệng định nói lại bị đại thần ngăn cản, mọi người lại cùng đồng thanh lên tiếng: "Chúng thần thỉnh cầu Hoàng Thượng phế Hậu!"
"Ha ha ha ha!" Mộ Hoàng Tịch đột nhiên bật cười ha hả, cười đến mạch danh kỳ diệu*, cuối cùng cười đến nỗi chảy nước mắt, giơ tay lau đi nước mắt, nàng nhìn Quân Mặc, vẫn mỉm cười như cũ: "Này! Bọn họ nói ngươi phế ta đi kìa!"
(* mạc danh kỳ diệu: không hiểu ra sao, không sao nói rõ được)
Quân Mặc cười cưng chiều, sắc mặt mang theo vẻ bất đắc dĩ, thuận tiện nhéo hông nàng: "Trái lại, nàng nghĩ dễ dàng vậy sao!"
"A...!" Mộ Hoàng Tịch nhìn đám đại thần đang nhìn chằm chằm nàng, sau đó chỉ chỉ Quân Mặc, vẻ mặt vô tội: "Không thể trách ta, là hắn không phế Hậu!"
"Hoàng Thượng!"
"Hoàng Thượng, yêu nữ họa quốc ương dân này, không thể không phế! Xin Hoàng Thượng cân nhắc!"
Đám đại thần không ngờ kết quả lại có thể như vậy, vẻ mặt lo lắng, có đại thần đã nắm chặt nắm tay, bộ dáng tựa như nếu Quân Mặc không đồng ý phế Hậu, bọn họ sẽ xông lên vậy.
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Mộ Hoàng Tịch lại càng cảm thấy buồn cười, có điều không cười ra tiếng, chỉ là thân thể run lên, cuối cùng cả người ghé vào trong lòng Quân Mặc cười: "Ta vẫn nghe nói ngươi là một bạo quân, không ngờ ngươi còn là một hôn quân dung túng yêu nữ, chỉ là cái danh hôn quân này có thật, còn thân phận bạo quân ngược lại không thấy đâu!" Nàng chết chắc rồi! Trong lòng mọi người không hẹn mà cùng vui mừng, không có một Đế Vương nào có thể tiếp nhận chuyện kẻ khác nói hắn ngu ngốc hay bạo lực, mà Quân Mặc rõ ràng là một Đế Vương điển hình, dù trong số bọn họ không thiếu người hai lòng, nhưng vẫn rất ủng hộ vị Hoàng Đế này! Tuy Quân Mặc tàn bạo, sát phạt đại thần cũng là chuyện thường xảy ra, nhưng khí thế Đế Vương bễ nghễ thiên hạ trên người hắn lại khiến kẻ khác không thể không thần phục, đây là thứ một Đế Vương chân chính nên có; so với Quân Hạo Hiên, dù Quân Hạo Hiên hoàn mỹ hiền đức, nhưng khí chất trên người hắn là ôn hòa ẩn nhẫn, cho dù đột nhiên hắn bộc phát ra loại khí thế vương giả này, hắn cũng vĩnh viễn không thể theo kịp Quân Mặc, vậy mới nói Quân Mặc quả thật là một Đế Vương trời sinh!
Mà Đế Vương đều có một căn bệnh chung, chính là tuyệt đối không cho phép kẻ khác nói mình không đúng, cho dù Quân Mặc sủng ái Mộ Hoàng Tịch, nhưng theo bọn họ, dù sao sủng ái cũng có mức độ, không thể là vô hạn, cứ tiếp tục khoan dung độ lượng mãi được.
Mộ Hoàng Tịch sẽ chết, tất cả mọi người đều cho rằng như vậy, Từ Quý phi cũng nghĩ như vậy, thậm chí cảm thấy chính mình đã lo lắng dư thừa! Nhưng ngay sau đó, động tác của Quân Mặc lại khiến bọn họ được mở rộng tầm mắt.
Chỉ thấy Quân Mặc vẻ mặt không đổi, chẳng những không giết Mộ Hoàng Tịch, mà còn thuận tay kéo thân thể nàng vào trong lòng, giọng nói trầm thấp ôn hòa mang theo nghi hoặc: "Nàng là yêu nữ, vậy Trẫm chính là hôn quân!"
Mọi người cười ngất!
"Hoàng Thượng!" Có vị đại thần quỳ xuống đất định tiếp tục dốc hết tâm can ra khuyên nhủ, nhưng bỗng nhiên một đường kiếm lóe lên, thân thể vị đại thần kia chưa kịp quỳ xuống đầu đã rơi xuống đất, trong nháy mắt, máu bắn ta, dây tung tóe lên toàn thân những người đứng gần kề!
"A!" Những nữ tử lập tức sợ tới mức thét chói tai, có người nhát gan đã bị dọa ngất đi!
Quân Mặc mặc kệ sắc mặt chúng đại thần, bế Mộ Hoàng Tịch lên, sau đó yên lặng xoay người rời đi, để lại cho mọi người một bóng lưng kiên định!
Nhìn chúng đại thần phẫn nộ, lại nhìn bóng dáng đi xa dần kia, một ý nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu Từ Quý phi: Bọn họ muốn ép phản chúng đại thần!