Thịnh Thế Đế Sủng: Đích Nữ Hoàng Hậu

Chương 86

Edit: Đào Sindy 

Trên đường đi ma sát, rốt cuộc tính nhẫn nại của Mộ Hoàng Tịch dùng không sai biệt, bọn họ tiến vào lãnh địa gia tộc Nguyệt thị. 

Chỗ ở của Nguyệt gia có một nữa là ở lục địa, mà một nữa còn lại ở trên hải đảo, ở vùng biển Nam Hải, trên biển có vô số hòn đảo, mà nơi đó hình như đều là lãnh địa Nguyệt gia, Nguyệt gia ở trên biển cũng coi là bá chủ một phương, Nguyệt gia tự mình làm thuyền tư, làm thuyền còn tinh xảo và lớn hơn quốc gia, Nguyệt gia chọn đại bản doanh ở chỗ này, nhưng thật ra là vì phòng ngừa bị người ta công kích, năng lực Nguyệt gia ở trên nước không ai đụng đến được, bọn họ lợi dụng điểm này; khi có người công kích nơi này, mọi người có thể dùng thuyền bè rút lui, hơn nữa Nguyệt gia có ưu thế tuyệt đối trên biển, so với gia tộc trên đất bằng, hiển nhiên bảo đảm! 

Bầu trời xanh thăm thẳm, vùng biển xanh đậm, chỗ giao nhau trên biển, toàn là những ngọn sóng; mặt biển bình tĩnh giống như một tấm gương màu ngọc bích, thỉnh thoảng mấy con cá nhảy lên mặt nước, nổi lên bọt sóng nho nhỏ, nhưng lại khôi phục yên tĩnh; trên đá ngầm cách đó không xa, một con Cắt Bắc Cực* thu hồi cánh đối mặt với biển rộng, hai mắt trừng trừng hình như phát tiết bất mãn của nó đối với biển khơi an tĩnh, nó đang đợi, đợi biển rộng xuất hiện sóng lớn động trời, sau đó dũng mãnh vọt vào đọ sức, cuối cùng giương cánh bay lượn trên bầu trời.

* Cắt Bắc Cực là loài lớn nhất trong Chi Cắt. Loài cắt này sinh sản ở trên bờ biển Bắc Cực và các đảo ở Bắc Mỹ, châu Âu, và châu Á. Nó chủ yếu loài không di trú nhưng một số con lại di chuyển đến các khu vực khác sau mùa sinh sản, hoặc trong mùa đông.

Lần đầu tiên nhìn thấy vùng biển rộng lớn như vậy, Mộ Hoàng Tịch bị chấn động thật sâu, chưa từng thấy qua núi, thì không biết núi cao, chưa từng thấy qua biển, thì không biết biển rộng lớn thế nào, chỉ có người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, mới có thể hiểu loại cảm giác đó thật sự.

Một con Cắt Bắc Cực phát ra một tiếng gáy rõ to, bay tới đỉnh đầu hai người xoay một lúc sau, lấy tư thế vô cùng dũng mãnh lao xuống, Mộ Hoàng Tịch không hề cử động, Cắt Bắc Cực từ đỉnh đầu nàng bay qua, sau đó vững vàng đậu trên cánh tay đang nâng lên của Nguyệt Diệc Hàn.

Nguyệt Diệc Hàn dùng tay khác nhẹ nhàng vuốt ve bụng của Cắt Bắc Cực, dùng giọng rất dịu dàng nói: "Ngoan!"

Cắt Bắc Cực hung hãn trứ danh thế nhưng lúc này dịu ngoan vô cùng, nhưng không tổn hại khí thế bá chủ bầu trời của nó chút nào.

Nguyệt Diệc Hàn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn vùng biển phía trước: "Đến rồi!"

Hình như là để chứng minh lời nói của Nguyệt Diệc Hàn, sau một khắc, một chiếc thuyền lớn từ chỗ giao nhau của biển đến, đầu tiên là một điểm đen, cuối cùng càng lúc càng lớn, đợi đến khi nó cặp bờ, Mộ Hoàng Tịch chỉ có thể nhìn lên chiếc thuyền khổng lồ.

Trên boong thuyền bước xuống hai đội nhân mã, ngay sau đó một quản gia hơn 50 tuổi đi tới đây, hành lễ với Nguyệt Diệc Hàn: "Thiếu chủ, thuyền đã chuẩn bị tốt!"

Nguyệt Diệc Hàn cho phép Cắt Bắc Cực trên tay cất cánh, ra hiệu mời Mộ Hoàng Tịch: "Đi thôi!"

Mộ Hoàng Tịch cất bước đi tới boong thuyền, Nguyệt Diệc Hàn đuổi theo đi sóng vai với nàng, một khắc cuối cùng đi lên boong, Mộ Hoàng Tịch cầm quyền, giọng nói bình tĩnh lại nhưng có chút tức giận: "Lúc nào thì làm?"

Nguyệt Diệc Hàn dừng lại, cười nói: "Không hổ là Hoàng Tịch, còn chưa tới Nguyệt gia đã nhận ra!"

Ánh mắt Mộ Hoàng Tịch lạnh lùng như dao bắn tới: "Đây chính là đạo đãi khách của Nguyệt gia ư?"

Nguyệt Diệc Hàn như không nhìn thấy con ngươi Mộ Hoàng Tịch y hệt giết người, vẫn cười như gió xuân như cũ: "Nếu là người khác Diệc Hàn sẽ làm như thế, nhưng cố tình là Hoàng Tịch nàng... năng lực của nàng đã vượt ra khỏi phạm vi của ta, cho nên trước hết uất ức Hoàng Tịch rồi!"

Nghe vậy, Mộ Hoàng Tịch giận dữ cười: "Dùng thủ đoạn hèn hạ giấu nội lực của ta, đây chính là thành ý của ngươi sao?"

Nguyệt Diệc Hàn không chuẩn bị đàm luận cùng Mộ Hoàng Tịch vấn đề này, cất bước đi lên boong thuyền: "Nàng có thể không đi, ta lập tức đưa thuốc giải cho nàng, như thế nào?"

Mộ Hoàng Tịch cắn răng, không phải hắn đoán chắc nàng không thể bay đi sao? Nhưng mà, Mộ Hoàng Tịch cười lạnh trong lòng, hi vọng đến lúc đó hắn đừng hối hận!

Cất bước đi theo, boong thuyền lập tức bị thu hồi, thuyền lớn trở về đường ban đầu.

Thuyền chạy rất chậm, mà Mộ Hoàng Tịch thật cũng không gấp gáp hồi lâu, đứng trên mạn thuyền thưởng thức cảnh đẹp trên biển khó gặp này. Nguyệt Diệc Hàn thỉnh thoảng giới thiệu cho nàng những hòn đảo đi qua, giọng nói vẫn như lúc ban đầu, hoàn toàn không vì mình lén bỏ thuốc người ta mà có lúng túng và chột dạ, Mộ Hoàng Tịch cũng không so đo, tình hình như thế nhưng không thể trách. Da mặt của Nguyệt Diệc Hàn, tuyệt đối dày hơn nhìn thấy.

Thuyền lái chừng nửa ngày, rốt cuộc dừng ở một hòn đảo lớn, Mộ Hoàng Tịch liếc nhìn, đầu tiên khóe mắt không nhịn được nháy hai cái, chỉ thấy hòn đảo giữa sườn núi, hoàn toàn bị kiến trúc hoàng cung bao trùm, ngói lưu ly vàng sáng, tường đỏ sơn trụ, mái hiên lầu chạm khắc Long Phượng, trước cửa bạch ngọc lót đường, nhìn thấy kiến trúc này, sợ rằng không ai phủ nhận dã tâm của Nguyệt gia.

Sửa nhà mình thành dáng vẻ hoàng cung, trong thiên hạ cũng chỉ có Nguyệt gia rồi!

"Rất giật mình sao?" Nguyệt Diệc Hàn đứng bên cạnh Mộ Hoàng Tịch: "Hòn đảo này mới là chủ trạch chân chính của Nguyệt gia, bên ngoài trạm kiểm soát tầng tầng, dù Hoàng đế tới cũng không vào được nơi này, cho nên vốn không ai biết nơi này còn có một nơi giống kiến trúc hoàng cung!"

"Vậy ta nên cảm thấy vinh hạnh sao?" Hoàng đế còn không nhìn thấy nó, nàng lại nhìn thấy.

"Ta chỉ muốn bày tỏ một chút thành ý của ta với nàng mà thôi!"

"Thành ý?"

Lúc hai người nói chuyện, một người mặc giống thái giám hoàng cung đi tới đây, giọng the thé nói: "Thiếu chủ, gia chủ đi Nam Chiếu, đại tiểu thư đi Lặc quốc, những người khác ở đây, thiếu chủ có cần dẫn vị tiểu thư này đi gặp lão phu nhân không?"

Mí mắt Mộ Hoàng Tịch vừa kéo, gã này còn là thái giám thứ thiệt, hoàng cung, thái giám đều có, còn gọi Thiếu chủ làm gì? Không bằng trực tiếp gọi thái tử điện hạ đi.

"Không cần, ngươi đi xuống đi!" Nguyệt Diệc Hàn phất tay để người nọ đi xuống, xoay người vừa đúng chống lại khóe mắt Mộ Hoàng Tịch cười như không cười, miệng cười hơi mất tự nhiên: "Nàng làm sao vậy?"

Mộ Hoàng Tịch lắc đầu một cái: "Không có gì, ta chỉ có chút tò mò, Vô Song tiên tử này có phải một phen tình thâm với Hoàng đế Lặc quốc rồi không!"

"Điểm này ngược lại Hoàng Tịch có thể yên tâm, có thể khiến Vô Song động lòng, sợ rằng chỉ có hoàng thượng Tây Việt!"

Mộ Hoàng Tịch không khỏi cảm thấy trong lòng không thoải mái, một người mặt đối mặt nói cho ngươi biết, muội muội ta sẽ không thích nam nhân khác, nàng thích là nam nhân của ngươi! Nghĩ thế nào cũng cảm thấy quỷ dị.

Bỏ rơi ý tưởng kỳ quái trong đầu, Mộ Hoàng Tịch nói: "Hiện tại ta đã tới, có phải hay không nên dẫn ta đi gặp mấy người kia?"

"Ta biết ngay ngươi gấp!" Nguyệt Diệc Hàn thoáng chỉnh nếp uốn ống tay áo một chút, giơ tay lên: "Đi thôi! Dẫn nàng đi xem bọn họ!"

"Bọn họ? Xem ra khách ngươi mời tới không ít ha!"

Thật giống như không nghe được châm chọc trong lời nói của Mộ Hoàng Tịch, Nguyệt Diệc Hàn nói: "Nếu làm khách, dĩ nhiên càng nhiều người càng náo nhiệt, không phải sao?"

Mộ Hoàng Tịch không nói thêm gì nữa, chỉ đi theo sau hắn, Nguyệt Diệc Hàn không lên núi, mà  đi vào mật đạo ở chân núi, mật đạo có mấy trăm mét, đợi đến lúc ra, đã là phía sau kiến trúc hoàng cung, khác biệt bên kia.

"Bên này là phong bế, người bình thường đi vào nơi này cũng không biết bên kia là gì, nơi này an toàn hơn bất kì nơi nào ở đảo, cũng càng khó đi ra ngoài hơn!"

"Ngươi nói thẳng nơi này là phòng giam  tốt nhất không được sao!"

"Hoàng Tịch thật ngay thẳng, nhưng nghĩ không khác lắm!"

"Xem ra trong thời gian ngắn thì ta phải ở nơi này đúng không!"

" Tất nhiên Hoàng Tịch khác bọn họ, cung điện phía sau, ta vĩnh viễn để không vì Hoàng Tịch, chỉ cần Hoàng Tịch nguyện ý, tùy thời đều có thể vào ở!" Nguyệt Diệc Hàn nhìn chằm chằm vào Mộ Hoàng Tịch, gương mặt thành khẩn.

"Đừng! Ở hoàng cung đã quen, thật ra ta cảm thấy ở đây cũng không tệ!" Làm sao Mộ Hoàng Tịch có thể không biết ý trong lòng hắn, nàng mới không bị lừa đâu: "Đi thôi! Đi gặp người nên gặp!"

Viện trúc xây nên đơn giản, hai người một đỏ một vàng ngồi ghế đá trước mặt, nam tử áo đỏ tuấn mỹ tay cầm cờ trắng, trong con ngươi chiếu vào bàn cờ, ngay sau đó nhìn trúng một chỗ, trong mắt chớp qua luồng ánh sáng, sau đó để viên cờ xuống.

Trang phục màu vàng chính là một nam nhân trung niên, ngũ quan ông cực kỳ đoan chính, mặc dù đã qua tuổi bốn mươi, nhưng vẫn có thể thấy được ông đã từng tuấn mỹ như cũ, mắt ông nhìn vị trí nam tử áo đỏ đánh cờ, con cờ cầm lên vung ném về: "Xem ra, là trẫm thua!"

Nam tử mặc áo đỏ dĩ nhiên là Ngọc Phi Tình, hắn cười khẽ: "May mắn thôi! Nếu thật so thực lực, tại hạ còn kém xa lắm!"

"Ngươi thật khiêm tốn!" Nam nhân hoàng y cười sảng lãng một tiếng, cũng không cải lại, ngay sau đó đổi giọng hỏi: "Ngươi nói sẽ có người vì ngươi mà đến, sao lâu như vậy không nhìn thấy? Không phải hù trẫm chứ?"

Tay Ngọc Phi Tình chuẩn bị dọn dẹp cờ dừng lại, ngay sau đó cười nhạt, giọng trở nên có chút hư ảo: "Trở về! Nha đầu kia, nhất định trở về!" Nói không ra là bất đắc dĩ hay vui vẻ!

Nghe vậy, nam nhân hoàng y lại sững sờ, ngay sau đó ngửa mặt lên trời cười: "Trẻ tuổi thật tốt!"

Không để ý đến người bên cạnh nhạo báng, tay Ngọc Phi Tình cầm con cờ dừng giữa không trung, ánh mắt rơi bên ngoài viện, cũng không nhúc nhích, trong ánh mắt mênh mông hàm chứa vô số cảm xúc phức tạp, có mừng rỡ, có đau đớn, có nhẫn nại, có cưng chiều, cuối cùng hóa thành một tiếng khẽ gọi trập trùng: "Tịch Nhi!"

Nghe thế một tiếng, Mộ Hoàng Tịch đứng ở bên ngoài viện cười, mấy ngày liên tiếp lo lắng cũng theo một tiếng Tịch Nhi này tan thành mây khói, chỉ có vui sướng, thấy hắn mạnh khỏe, nàng đã đủ, ngay cả giờ phút này đang ở đầm rồng hang hổ, nàng cũng sẽ không để ý.

"Ha ha ha ha! Xem ra ngươi thật chờ được ý trung nhân của ngươi! Trẫm còn tưởng rằng ngươi gạt trẫm!" Nam nhân hoàng y quan sát hai người cười nói.

Mộ Hoàng Tịch đẩy cửa viện đi vào, nhìn vị bên cạnh Ngọc Phi Tình, lễ phép cười một tiếng hỏi: "Xin hỏi xưng hô ngài như thế nào?"

Ngọc Phi Tình đứng lên: "Tịch Nhi, vị này là hoàng thượng Nam Chiếu!"

"Thì ra là Nam Hoàng!" Mộ Hoàng Tịch khẽ gật đầu, coi như là chào hỏi, không nghi ngờ còn có chút ngoài ý muốn, nghe nói Ngũ Hoàng Tử Nam Chiếu soán vị lên ngôi, nhưng vẫn không có tin tức hoàng đế Nam Chiếu, không ngờ ông lại ở chỗ này.

Tròng mắt Hoàng đế Nam Chiếu Cơ Hách cơ trí quan sát thấu đáo Mộ Hoàng Tịch, có chút nghi ngờ hỏi: "Chẳng lẽ vị cô nương này cũng là người Tây Việt?"

"Xem như thế đi!" Mộ Hoàng Tịch đi tới bên cạnh Ngọc Phi Tình ngồi xuống, giơ tay lên bắt mạch cho hắn, lấy được đáp án cũng chẳng nghĩ nửa: "Quả nhiên!"

Ngọc Phi Tình thu cổ tay lại: " Không phải chỗ nàng nên tới!"

Mộ Hoàng Tịch nhíu mày: "Chẳng lẽ huynh thật coi trọng phong cảnh nơi này, chuẩn bị ở chỗ này sống luôn?"

Ngọc Phi Tình thấy nàng nhạo báng hắn, khẽ mỉm cười: "Nơi này non xanh nước biếc, ngăn cách, không hẳn là một nơi không để đi!"

Mộ Hoàng Tịch không chút do dự liếc mắt hắn một cái: "Xem ra thật đúng là ta xen vào việc người khác rồi!"

Thấy hai người ngươi một lời ta một câu, đầu tiên Cơ Hách có chút sửng sốt, hồi lâu mới chen vào một câu: "Chẳng lẽ cô nương còn có thể ra ngoài hay sao?"

Mộ Hoàng Tịch quay đầu nhìn lại: "Ta đây cũng không thể bảo đảm, chỉ là phải thử một lần mới biết!"

Cơ Hách nhìn tròng mắt Mộ Hoàng Tịch, vậy nơi nào là muốn thử thử một lần, rõ ràng là nhất định phải ra ngoài mà? Vẫn chú ý thái độ và động tác của Mộ Hoàng Tịch, cuối cùng vẫn phải thử hỏi, nhìn về phía Ngọc Phi Tình cười sảng lãng một tiếng nói: " Thân phận trẫm các ngươi đều biết, đáng tiếc hai người các ngươi ta lại không biết, có phải có chút không công bằng?"

Mộ Hoàng Tịch cười khẽ: " Cũng không thể dùng công bằng để tính!"

Ngọc Phi Tình cũng cảm thấy lời này của Nam Hoàng có chút buồn cười, nhưng vẫn đáp: "Tại hạ Ngọc Phi Tình, chắc hẳn Nam Hoàng có nghe thấy!"

Cơ Hách ngạc nhiên, đâu chỉ có nghe thấy, trong chớp nhoáng Cơ Hách mới phản ứng được, khó trách ông nhìn Ngọc Phi Tình mặc y phục màu đỏ có loại cảm giác nói không ra lời: "Thì ra ngươi chính là chủ tử Toái Ngọc hiên không chỗ nào không biết Ngọc Phi Tình à!"

"Nam Hoàng khen nhầm! Chẳng qua trong lúc rãnh rỗi  thăm dò một chút chuyện lý thú mà thôi, không thể nói là không chỗ nào không biết!"

"Ngọc công tử khiêm nhường!" Nếu bắt đầu ông còn có chút bày ra dáng vẻ hoàng đế mà nói, hiện tại có chút không dám bày, đảo mắt nhìn về phía Mộ Hoàng Tịch: "Vậy thân phận vị này cô nương chỉ sợ cũng không tầm thường rồi!"

Mộ Hoàng Tịch cảm thấy không có gì có thể nói, chỉ nói: "Thân phận cũng chỉ là một lớp vỏ ngoài, Nam Hoàng gọi ta Mộ Hoàng Tịch là được!"

"Mộ Hoàng Tịch?" Nam Hoàng cảm thấy cái tên này hình như nghe đâu rồi, nghi ngờ đọc hai lần, ngay sau đó bừng tỉnh hiểu ra, có chút ngoài ý muốn nhìn Mộ Hoàng Tịch: "Thì ra là quốc mẫu Tây Việt! Thật không giống với tin đồn!"

"Tin đồn?" Mộ Hoàng Tịch cũng không biết mình lúc nào thì có tin đồn rồi.

Ngọc Phi Tình tốt bụng giải đáp: "Tin đồn hoàng hậu Tây Việt ghen tị, lòng dạ hẹp hòi, coi quy củ không là gì, ngược đãi tú nữ, đánh triều thần, không chỉ có như thế, còn dùng tà thuyết mê hoặc người khác, mê hoặc Quân Vương, dáng dấp mặc dù xinh đẹp, nhưng lại là một yêu nữ vô cùng họa nước!"

"Huynh còn cười trên nỗi đau của người khác?" Mộ Hoàng Tịch nhướng mày.

Ngọc Phi Tình cười khẽ: "Ta đang giải thích cho nàng, thuận tiện cho nàng biết hình tượng mình trong lòng dân chúng!"

" Xem ra là tin đồn lầm người, khác xa tin đồn!" Nam Hoàng thở dài nói, thân phận của nàng là hoàng hậu Tây Việt, mà còn được Quân Mặc độc sủng cưng chiều, là một nhân vật rất giỏi đấy. Nhìn quan hệ giữa Ngọc Phi Tình và Mộ Hoàng Tịch không tệ, nhưng khẳng định không phải dạng như ông nghĩ..., nhưng tuyệt đối ông không sẽ hỏi.

Đối với tin đồn Ngọc Phi Tình nói, Mộ Hoàng Tịch không nghĩ tới giải thích, những thứ này với nàng mà nói, vốn không liên quan đến đau khổ, hiện tại nàng nên nghĩ là nên ra khỏi nơi này thế nào!
Bình Luận (0)
Comment