Thịnh Thế Đế Sủng: Đích Nữ Hoàng Hậu

Chương 90

Edit: Đào Sindy

Những thứ này binh Nam Chiếu và Hắc Kỵ Tây Việt không cách nào so sánh, nhưng sử dụng bọn chúng xếp trận lại khác, trận pháp dùng trên chiến trường, là phát huy tác dụng tướng sĩ đến cực đại nhất, mà một số binh lính khi vào trận pháp, thì không còn là một người, mà là tạo thành lực công kích vô số người, tất nhiên không thể nói cùng đám tán binh thường ngày. 

Thật ra thì Quân Mặc chỉ đoán đúng phân nửa, còn dư lại một nửa chỉ có Mộ Hoàng Tịch biết, bởi vì chỉ có từ vị trí của nàng mới thấy được rõ ràng, Nguyệt Diệc Hàn bày vốn không phải trận sinh tử, mà càng đáng sợ hơn ‘ huyết hồn trận ’ sinh tử, bên ngoài dùng trận sinh tử che chở, mà bên trong ‘ huyết hồn trận ’ cũng dần dần tạo thành, mà theo Mộ Hoàng Tịch biết, huyết hồn trận là một trận pháp cực âm, nó cần vô số âm hồn tới ủng hộ, hơn nữa còn cần máu tươi và sinh mạng tới khởi động trận pháp. Nghĩ đến Nguyệt Diệc Hàn thật có Đăng Long Ấn, mà mười vạn binh lính dưới đất, chính là vật tế của hắn!

Nghĩ đến đây, Mộ Hoàng Tịch không khỏi cảm thấy đáy lòng có chút rét run, ngay cả Nguyệt Diệc Hàn có đầy ngập khát vọng, nhưng cũng không thể để người vô tội hy sinh không công nhiều như vậy! Mặc dù nói kẻ làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, nhưng đây là tánh mạng mười vạn người đó! Coi như Nguyệt Diệc Hàn thắng nhiều lần, tước đoạt sinh mệnh mười vạn người sống sờ sờ, chuyện như vậy Đế Vương thiên hạ một lòng làm được sao?

Nhưng mà, mặc kệ Mộ Hoàng Tịch nhìn ra gì, trận pháp dưới đất đang dần dần tạo thành, bộ phận trung gian, âm khí nồng nặc lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được ngưng kết, chỗ âm khí nồng nặc nhất, dương khí trên người những binh lính từng chút bị hấp khô, ánh mắt trở nên ngây ngô, mà Mộ Hoàng Tịch cũng biết bọn họ đã chết, nhưng bởi vì trận pháp, thân thể còn giống như một người bình thường đang đi lại, đây mới thật sự cái xác không hồn.

Theo âm khí tụ tập, Quân Mặc cũng đã nhận ra nơi này không đúng, rất nhanh đã nghĩ thông suốt, không do dự, Quân Mặc cầm kiếm giục ngựa chạy như bay đến, trong kinh ngạc của vạn người, không chút do dự tiến vào trong trận pháp còn chưa hoàn thành.

Mộ Hoàng Tịch giờ khắc này không thể tiếp tục duy trì bình tĩnh trên mặt, trợn to hai mắt trơ mắt nhìn Quân Mặc vọt vào, trong lòng không ngừng thét gào ‘ không nên vào, nguy hiểm! ’, nhưng trong miệng một chữ cũng không phát ra được.

"Hắn đã đến rồi!" Nguyệt Vô Song không biết trận pháp phía dưới, chỉ cho rằng Quân Mặc vì Mộ Hoàng Tịch mà đến, trên mặt còn có chút thất vọng khó nén.

Mộ Hoàng Tịch không để ý tới nàng ta, nhìn chăm chú vào Quân Mặc đã tiến sát vào trong trận pháp, thái độ cực kỳ kinh người.

Nguyệt Vô Song liếc thấy nét mặt Mộ Hoàng Tịch cả kinh, có chút không rõ vì sao Mộ Hoàng Tịch phản ứng lớn như thế, còn không đợi nàng ta hỏi, đã nhìn thấy Mộ Hoàng Tịch đánh gãy sợi dây tránh mấy đạo cơ quan, sau đó nhẹ nhàng đứng trên thành tường.

"Làm sao ngươi......" Còn võ công? Lời còn chưa hỏi xong, mắt Nguyệt Vô Song đột nhiên gắt gao trợn to, bởi vì nàng ta cư nhiên nhìn thấy, Mộ Hoàng Tịch cứ nhảy xuống từ trên cổng thành xuống, tường thành có chừng ba trượng, người không có nội lực từ nơi này rơi xuống, quả thật đó là một con đường chết!

Chợt vọt tới bên tường thành, Nguyệt Vô Song nhìn chằm chằm quân đội đang tiến vào trong, nét mặt càng thêm rung động......"Nàng...... Sao lại không chết?"

Mà Nguyệt Diệc Hàn ở chỗ tối khởi động trận pháp cũng vô cùng kinh ngạc, hắn hạ thuốc với Mộ Hoàng Tịch, tất nhiên vô cùng rõ ràng, bởi vì võ công của Mộ Hoàng Tịch cao cường, cho nên hắn còn cố ý tăng thêm lượng thuốc, cho nên Mộ Hoàng Tịch tuyệt đối sẽ không có nội lực, nhưng bây giờ hắn nhìn thấy cái gì......

Dưới tường thành, Mộ Hoàng Tịch đoạt một thanh trường kiếm một đường chém giết, động tác bén nhọn, rất mạnh, bây giờ Mộ Hoàng Tịch đã không muốn trông nom sống chết của mười vạn người này, nàng chỉ muốn ném kẻ ngốc kia từ nơi này ra ngoài, mặc dù huyết hồn trận chưa không hoàn thành, nhưng uy lực cũng không nhỏ, hắn cứ như vậy lỗ mãng xông tới, không phải tìm chết thì là gì?

Máu tươi trên mặt, Mộ Hoàng Tịch cũng không quản, áo đỏ nhuốm máu trở nên tươi hơn, động tác trên tay càng thêm nhanh, ngay cả giờ phút này nàng không có nội lực, nhưng những người này cũng không ngăn được nàng.

"Giết!" Binh sĩ Tây Việt thấy hoàng thượng mình vọt vào trại địch, lập tức cũng xung phong liều chết tới, hai mươi vạn quân đội xông tới, rõ ràng bắt đầu trận chiến ấy khó hơn rất nhiều, nhưng một người giết một người, rất nhanh mười vạn người này sẽ chết bảy tám phần, trận địa đại loạn, huyết hồn trận cũng không thể khởi động.

"Hoàng Nhi!" Mộ Hoàng Tịch đang chém giết lọt vào một lồng ngực ấm áp, cảm nhận được lo lắng và sợ hãi của hắn, vốn muốn mắng hắn ngược lại không cách nào nói ra khỏi miệng. Tiếng chém giết chung quanh cũng không dừng lại, nhưng hai người lại giống như không nghe được, chỉ ôm nhau, giống như ngăn cách; hồi lâu, Quân Mặc mới thả Mộ Hoàng Tịch ra, tay nhuốn máu đặt lên gò má của Mộ Hoàng Tịch, ánh mắt trìu mến nhẹ nhàng vuốt ve: "Có trẫm ở đây, sau này đừng làm những chuyện nguy hiểm như vậy!"

Trong lòng Mộ Hoàng Tịch cảm động một hồi, lần nữa ôm Quân Mặc, khóe môi không che giấu được vui sướng, buồn buồn gật đầu trong ngực hắn: "Ừm!"

Cảnh hai người ấm áp chói mắt rơi vào trong mắt Nguyệt Diệc Hàn, tại sao thứ hắn mong có được luôn ở chỗ Quân Mặc? Vì sao hắn lao lực trăm cay nghìn đắng cũng không chiếm được, mà Quân Mặc lại dễ dàng có? Vì sao giờ phút này nàng có thể toàn tâm toàn ý thương Quân Mặc, lại chưa từng liếc hắn một cái, tại sao?

Bất tri bất giác, trong con ngươi Nguyệt Diệc Hàn dính một vòng máu, cuối cùng cả tròng mắt cũng biến thành màu máu, sau đó không biết hắn nghĩ tới gì nở nụ cười, âm tà, hai tướng lãnh đi theo bên người hắn bị sợ chạy ra như gặp quỷ.

"Đi chết đi...... Cùng đi chết đi...... Toàn bộ đều chết đi!" Nguyệt Diệc Hàn trở nên điên cuồng, sau đó hắn lấy ra một khối Ngọc Ấn từ trong tay áo, giơ lên cao, hung hăng đập trên mặt đất, Ngọc Ấn bể tan tành, âm khí màu đen tạo thành một khối đen bao trọn cả chiến trường, tất cả binh lính kinh sợ, không khỏi dừng tay lại.

"Trời ạ? Đây là cái gì?"

Không biết là người nào kêu lên một tiếng sợ hãi, mọi người nhìn, liền phát hiện trong khối đen mịt mờ đó, từng dãy sóng đen gào thét mà đến, đi đến gần mới phát hiện, là từng dãy kỵ binh màu đen, những thứ này đều mang tử khí kinh người, tất cả mọi người cả kinh không nhịn được lui về phía sau.

Càng ngày càng gần, có người phát hiện khóe mắt những người này lại là màu đỏ, sau đó giống như đèn lồng, bị đốt lên,  từng chuỗi từng chuỗi sáng lên, từ xa nhìn lại, kinh người vô cùng.

"Ông trời ơi! Đây là cái gì thế?"

"Chết tiệt! Đây là người sao?"

"Cái gì...... Không phải là quỷ chứ?"

Sau một khắc, vô số binh lính không hẹn mà cùng nhau vứt bỏ binh khí, sau đó chạy trốn mọi nơi, chỉ là nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện trong những người này đa số đều là binh sĩ Nam Chiếu, mà kỵ binh Tây Việt cảm nhận được nguy hiểm lập tức vây quanh Quân Mặc và Mộ Hoàng Tịch, bảo vệ hai người thật chặt.

Đột nhiên, một bóng trắng từ trên đầu mọi người bay qua, cuối cùng rơi vào một chỗ trống, hai mắt hắn đỏ ngầu lạnh cả người, quanh thân đều là hơi thở không bình thường, mặt tuấn mỹ như ngọc trở nên dữ tợn mà điên cuồng, hắn ngửa mặt lên trời cười to: "Ha ha ha! Thiên hạ là của ta, đều là của ta! Ha ha ha!"

"Ca ca?" Nguyệt Vô Song kinh ngạc nhìn người nam nhân kia, người này là ca ca của nàng sao? Sao hắn lại biến thành như vậy?

Đang lúc mọi người đang ngây ra, những thứ quái vật kia đã giết tới đây, bước tiến của bọn họ chỉnh tề nhưng ngốc trệ, nhưng lúc giết người lại chuẩn từng chiêu, binh sĩ Tây Việt anh dũng chống cự, lại phát hiện những thứ đồ này quả thật là quái vật, đao kiếm không chém được thân thể của bọn họ, không gây thương tổn được, giết không chết, quả thật là vô địch, không chỉ là người cưỡi ngựa, ngay cả những hắc mã kia cũng lì lợm, quả thực là cực kỳ kinh người.

"Xem ra  Nguyệt Diệc Hàn thả trăm vạn minh binh trong Đăng Ngọc Ấn ra rồi!" Mày của Mộ Hoàng Tịch hơi nhíu lên, như thế xem ra, có chút phiền phức.

" Quái vật lì lợm, nếu như thả ra ngoài, nhất định sẽ dẫn đến tai nạn cho đại lục này!" Sắc mặt Quân Mặc nặng nề, ngay cả hắn cũng không nắm chắc đối phó những thứ đồ này. Hiện tại những binh sĩ Tây Việt quả thật bị đơn phương đồ sát, mặc kệ phản kháng thế nào cũng không làm gì được đối phương, ngược lại cuối cùng chỉ có kết quả bị chém giết.

"Hoàng thượng, nương nương, các ngươi đi mau, nơi này chúng ta sẽ chặn lại!" Mấy Tướng quân đẩy hai người ra phía trước, sắc mặt lo lắng nói.

Thấy Quân Mặc và Mộ Hoàng Tịch không hề cử động, một số tướng lãnh hơi sốt ruột: "Hoàng thượng! Nơi này vô cùng nguy hiểm, van ngài dẫn nương nương rời đi trước!"

Quân Mặc không chút cử động: "Trẫm không thể nào ném các ngươi đi chạy trối chết, hôm nay cho dù chết, trẫm cũng sẽ không lui về phía sau một bước!"

"Hoàng thượng! Không thể!"

"Hoàng thượng! Đại cục làm trọng!"

Mộ Hoàng Tịch có chút không nhìn nổi, biết những tướng lãnh này là vì Quân Mặc, cho nên không khỏi mềm giọng: " Tâm ý của các vị tướng lãnh bổn cung và hoàng thượng đều hiểu, nhưng đại nạn trước mặt, hoàng thượng thân là nhất quốc chi quân, tuyệt đối không thể bỏ lại con dân của hắn sống một mình, nếu hôm nay hoàng thượng thật rời đi, ngay cả hắn giữ được tánh mạng, hắn cũng sẽ cảm thấy thẹn với người trong thiên hạ, thẹn với tướng sĩ trung thành cho hắn, cho nên xin các vị không nên ép hoàng thượng làm chuyện bất nghĩa!"

"Bọn thần cảm tạ hoàng thượng, nhưng an nguy của hoàng thượng quan trọng nhất!"

Mộ Hoàng Tịch nhìn từng khuôn mặt lo lắng, bộ dạng bọn họ bình thường, thậm chí có hung thần ác sát, nhưng giờ phút này lo âu và trung thành ấy sao đơn thuần, so với gò má tuấn mỹ, khiến Mộ Hoàng Tịch càng cảm động hơn, dắt tay tuấn mỹ, hai người nhìn nhau, gật đầu một cái với các tướng lĩnh: "Còn dư lại để cho chúng ta đi!"

Không đợi mọi người hồi hồn, Quân Mặc một tay ôm ngang Mộ Hoàng Tịch lên, hai người đạp đầu vai tướng sĩ từ trong vạn quân phóng tới phía trước, thấy rõ hai người, tướng sĩ hiểu được cả kinh thiếu chút nữa quên mất động tác của mình.

"Hoàng thượng......" Tiếng hô của chúng tướng sĩ rất nhanh bị dìm trong tiếng chém giết.

Quân Mặc ôm Mộ Hoàng Tịch phóng tới, khí Đế Vương phát huy đến cực hạn, không chỉ bức binh sĩ Tây Việt lui trở, đồng thời làm kinh hãi những quái vật kia.

Đại quân phía trước, Mộ Hoàng Tịch và Quân Mặc, một đỏ một đen, tay áo quấn quít, khí phách quân lâm thiên hạ và ánh sáng Phượng Tường cửu thiên đan vào, chói mắt đến khiến người ta nhịn không được si mê!

Mộ Hoàng Tịch lạnh lùng nhìn Nguyệt Diệc Hàn mất đi thần trí, Đăng Long Ấn là cực âm vật, bởi vì bên trong phong tỏa quá nhiều âm hồn, âm khí tụ mà không tán, trừ phi giống như Quân Mặc có khí Đế Vương hộ thể người, bằng không người bình thường cầm chỉ biết bị nó thôn phệ; mà Nguyệt Diệc Hàn vì đánh thắng trận đánh này thúc giục nó bày trận, nhất định sẽ bị âm khí cắn trả, ngay cả hắn có võ công cao hơn nữa cũng không chống cự nổi những âm khí này ăn mòn, hiện tại cũng đã hoàn toàn mất đi thần trí của mình rồi.

"Ác giả ác báo! Trước kia ta không cảm thấy những lời này thế nào, hôm nay mới phát hiện dùng trên người hắn rất thích hợp!"

"Chỉ là nhất thời bị lợi ích mê hoặc!"

"Thiên hạ vị, người tài mới có, chỉ tiếc hắn dùng sai phương pháp!" Giọng Mộ Hoàng không mang theo chút tình cảm, ngay sau đó giơ tay lên, Nhất Phương Cửu Long quanh quẩn bích tỳ thông suốt liền xuất hiện trong tay nàng, Ngọc Linh Lung đột nhiên biến mất ở Bán Nguyệt thành.

Mộ Hoàng Tịch và Quân Mặc đồng thời ép ra một giọt máu tươi hội tụ trong đó, Ngọc Linh Lung nhất thời kim quang mãnh liệt, cuối cùng hóa thành một vệt sáng phóng lên cao, bầu trời vốn bị âm khí màu đen bao phủ đã bị kim quang này rạch ra một vết thương, ở giữa kim quang, một hư ảnh hiện lên, ông một thân chiến khải màu đen ánh sáng lộng lẫy ở trong kim quang lóng lánh khiếp người, dung nhan của ông tuấn mỹ khí phách, mày kiếm cao thẳng lại mang theo ôn hòa, thế nhưng giữa hai lông mày khí quân lâm lại không giảm chút nào.

Ông lạnh lùng nhìn một đám ‘ quái vật ‘ người không ra người quỷ không ra quỷ dưới đất, mày kiếm giận dữ, tiếng như chuông: " Binh sĩ của quả nhân, bộ dáng làm sao xấu như thế xí?"

Sóng âm biến thành màu vàng kim, từng đợt từng đợt tản ra, âm khí màu đen bị đuổi đi, con mắt màu máu đỏ bị thối lui, lộ ra một con ngươi thiết tha trung thành, bọn họ nhìn lên người trên trời, khiếp sợ, vui sướng, cuồng nhiệt, cuối cùng hợp thành một tiếng la lên rung trời.

"Long Viêm bệ hạ, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

"Long...... Long Viêm đế?" Cả đám tướng sĩ trợn to mắt, không biết nên phản ứng gì; một người sống ở năm trăm năm trước, một Đế Vương trị giá tồn tại trong thần thoại, dùng phương thức rung động này ra sân, có thể có phản ứng mới là lạ.

Hồi lâu, không biết người nào quỳ xuống trước, tất cả binh lính liên tiếp quỳ xuống, thành kính quỳ lạy nhất đế thiên cổ* này: "Long Viêm bệ hạ, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

*vị vua nghìn năm

"Phanh!" Thần trí Nguyệt Diệc Hàn cũng trong tiếng la rung trời mà trở lại, thế nhưng khi hắn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cả kinh cũng quỳ trên mặt đất: Long Viêm đế! Lại là Đế Vương trong truyền thuyết! Không ngờ cuối cùng mình lại thua ở nơi này.

Long Viêm đế hài lòng nhìn trăm vạn âm binh và mấy vạn binh lính quỳ dưới đất, cất cao giọng nói: "Đám người các ngươi đều là binh sĩ của trẫm, đồng thời cũng là binh sĩ của người trong thiên hạ, trách nhiệm của các ngươi là thủ hộ toàn bộ thiên hạ an bình, dù các ngươi đã không còn thân thể, chỉ là một hồn phách, coi như không thể thủ hộ thiên hạ này nữa, nhưng cũng không thể do các ngươi tới hủy diệt!"

"Các huynh đệ tốt của trẫm, các ngươi có nguyện theo trẫm cùng nhau chinh chiến Cửu Châu?"

"Thề chết theo bệ hạ, không bao giờ lui về phía sau!"

Đây chính là nhất đế thiên cổ, loại khí phách đó, loại khí phách đó, bất luận kẻ nào cũng không phỏng ra được, dùng bất kỳ vật gì cũng không đổi được.

Long Viêm đế xoay người lại trong kim quang trung, nhìn Quân Mặc  một chút, cuối cùng đưa mắt nhìn sang Mộ Hoàng Tịch, tròng mắt đã không có bén nhọn vừa rồi, ngược lại vô cùng hòa ái: "Tiểu oa nhi, đây chính là người ngươi lựa chọn?"

Nghe đến xưng hô ‘ tiểu oa nhi ’ này, Mộ Hoàng Tịch bày tỏ bất đắc dĩ, nghe vậy gật đầu một cái: "Ừm!"

Ánh mắt Long Viêm đế tán thưởng với Quân Mặc: "Đúng là người không tồi, ánh mắt của tiểu oa nhi không tệ!"

Mộ Hoàng Tịch thoáng hả hê nhíu mày, cũng không nói, mà Long Viêm đế như thế nào lại không nhìn ra ánh mắt của nàng đây? Cười sảng lãng một tiếng, vung tay lên, khí phách vương giả cuốn lấy: "Tiểu oa nhi! Thiên hạ này, cho ngươi nhé?"

Mọi người cả kinh, không ngờ Long Viêm đế đột nhiên lại nói một câu như vậy.

Mộ Hoàng Tịch cũng nhàn nhạt cười: " Tâm ý của bệ hạ Hoàng Tịch ghi nhớ, nhưng thiên hạ này cũng không phải bệ hạ cho người nào, người đó có thể ngồi vững vàng, không có năng lực nhất thống thiên hạ, không làm được một thanh Long Y ; nếu Quân Mặc và Hoàng Tịch muốn nhất thống thiên hạ, chúng ta sẽ dựa vào hai tay của chính mình, dẫn theo tướng sĩ trung thành của chúng ta cùng nhau giục ngựa thiên hạ, sáng lập quốc gia thuộc về chúng ta, như vậy mới có ý nghĩa, không phải sao?"

Long Viêm đế không tức giận hay ngoài ý muốn vì Mộ Hoàng Tịch từ chối, ngược lại càng thêm tán thưởng: " Chí khí của nha đầu không nhỏ, nhưng quả nhân cảm thấy ngươi nói không tệ, thiên hạ vị, người tài mới có, nếu như có thể tự mình đánh rơi xuống một mảnh giang sơn, cũng không uổng cuộc đời này, người khác cho gì đó thì không thành thật, coi như lấy được, cũng cảm thấy giống như ăn cắp, chỉ có dùng năng lực của mình đoạt được tất cả, mới thật sự là thuộc về mình."

"Bệ hạ anh minh!"

"Ha ha!" Tâm tình Long Viêm Đế rất tốt cười to, ánh mắt rơi vào trên mặt Quân Mặc, thấy hắn không tức giận chút nào vì lời Mộ Hoàng Tịch nói, ngược lại yên lặng đồng ý, không khỏi càng thêm thưởng thức với Đế Vương trẻ tuổi này, ông có thể cảm thấy rõ ràng khí Đế Vương trên người của hắn, mặc dù nửa đời trước Thám Hoa như sương, không thế nào rõ ràng, nhưng từ đó về sau, đỉnh đầu của ông tử tinh treo cao, trời sanh mệnh Đế Vương!

Thấy vậy, Long Viêm đế cũng không nhiều lời, bàn tay vung lên với trăm vạn âm binh: "Đứng lên đi! Năm trăm năm rồi, cũng nên luân hồi rồi, hai mươi năm sau, các ngươi lấy thân thể của con người đường đường chánh chánh đứng trên mảnh đất này, đến lúc đó cùng nhau nữa bảo vệ một vùng thế giới!"

"Long Viêm bệ hạ vạn tuế!"
Bình Luận (0)
Comment