Thịnh Thế Đế Vương Phi

Chương 14

Người nọ không ngờ mình lại bị một  người sắp chết lợi dụng, nhất thời trong lòng nổi giận rút trường kiếm ra, đâm mạnh về phía tay Thập Thất thế nhưng chặt mất cánh tay đang cầm cung của hắn.

Đáng tiếc, tên đã bắn, cho dù hắn làm thế nào cũng không thể ngăn cản ba mũi tên như thế chẻ tre ấy vọt tới chỗ tọa kỵ ba người Diêm Trọng Sơn, giống như vừa rồi, đều không ngoại lệ!

Thấy vậy, khuôn mặt xám ngoét của Thập Thất mỉm cười, đầu ngã quỵ bên trong vũng máu.

“Vừa vào Thần Cơ, quay đầu không bờ; đã vào trong doanh, tiện tay vứt bỏ hết thảy dĩ vãng, danh Lý Tam Bảo này không thể dùng nữa. Ngươi đứng thứ mười bảy, liền lấy danh Thập Thất, từ nay về sau, sinh tử không còn liên quan đến ngươi, chỉ vì hộ chủ mà sống, ngươi hiểu chưa?”

“Tam Bảo… Thập Thất đã hiểu!”

“Tốt, ngươi rất có thiên phú ở khoản bắn tên, vậy thì tập bắn cung cho ta đi, trong vòng một năm, nếu không thể thiện xạ, Thập Thất sẽ trở thành tên người khác.”

“Vậy còn ta?”

“Ngươi? Ha ha, một người không hiểu cách tôi luyện thiên phú, sống cũng không có gì để dùng.”

“Ngươi sẽ giết ta?”

“Ha ha, trong doanh Thần Cơ, người vô dụng chỉ có một đường chết, muốn có tư cách được sống sót thì phải liều chết để mạnh lên.”

Thanh âm già nua cùng non nớt luân phiên vang lên bên tai Thập Thất, đây là cuộc đối thoại khi hắn mới vào doanh Thần Cơ, từ đó về sau, danh “Thập Thất” này, ước chừng theo hắn mười năm, hiện giờ… rốt cuộc đã đến cùng!

Sau hôm nay, hắn sẽ hóa thành một đống xương khô, danh Thập Thất, cũng sẽ có người khác thay thế, không biết… sẽ có ai nhớ hắn, nhớ một người đã từng có tên Lý Tam Bảo.

Vừa vào Thần Cơ, quay đầu không bờ…

Thập Thất hai lần bắn tên, thành công gây trở ngại trong việc truy kích của Thiên Cơ Vệ, tuy rằng Diêm Trọng Sơn lập tức lại lần nữa thay ngựa đuổi theo, một lát cũng không dám trì hoãn, nhưng khi, đuổi ra cửa thành vẫn mất tung tích đám người Đông Phương Tố khiến hắn tức giận không thôi.

Đầy tớ đuổi theo, nhìn cánh cổng lớn không người kia, khẩn trương nói: “Đại nhân, làm sao bây giờ? Không bắt được Mộ Thiên Tuyết, bệ hạ sẽ không bỏ qua cho chúng ta!”

Sắc mặt Diêm Trọng Sơn âm trầm đánh giá bốn phía, cuối cùng dừng ở bên trái cửa một tòa cô sơn, âm thanh lạnh lùng nói: “Bọn họ chỉ nhanh hơn một bước so với chúng ta mà thôi, tuyệt đối không thể thoát được nhanh như thế, tất sẽ trốn vào giữa núi này!”

Sau phút tạm dừng ngắn ngủi, hắn nhanh chóng nói: “Truyền lệnh bổn tọa, lập tức phái người giữ nghiêm các đường xuống núi, một khi phát hiện tung tích Mộ Thiên Tuyết, lập tức lấy pháo hoa thông báo; mặt khác, ngươi tiến cung một chuyến, bẩm báo việc này cho bệ hạ, xin bệ hạ phái Vũ Lâm quân tới đây cùng lục soát núi!”

“Dạ!” Thiên Cơ Vệ hành động rất nhanh, không quá một nén hương thời gian đã bao vây ngọn núi không lớn này, đừng nói là người, ngay cả một con ruồi cũng đừng hòng bay thoát; chỉ chờ Vũ Lâm quân đến liền có thể vào núi điều tra, cho dù lật tung cả ngọn núi này cũng nhất định phải tìm cho ra bọn họ.

Đang lúc chờ Vũ Lâm quân tới, chỗ cửa thành nửa khép truyền đến tiếng tranh chấp kịch liệt, một lát sau, một người cửa thành chạy vội tới trước mặt Diêm Trọng Sơn, nơm nớp lo sợ cúi đầu báo: “Đại nhân, có người tới cửa thành, la hét một hai phải ra khỏi thành.”

Diêm Trọng Sơn nhíu mày, không vui nói: “Không nghe thấy lời nói mới rồi sao, bệ hạ có chỉ, đóng cửa thành, trừ phụng chỉ phá án, bất kỳ kẻ nào cũng không được ra khỏi thành, nói hắn lập tức trở về, nếu không giết chết bất luận tội!”

Lính canh cửa thành lại rụt cổ, mày ủ mặt ê đáp: “Những lời này tiểu nhân cũng đã nói, nhưng hắn vẫn kiên trì muốn ra khỏi thành, tiểu nhân… thật sự không có biện pháp.”

“Là ai?” Tại đây thế nhưng có người dám can đảm làm lơ lệnh cấm của Tiêu Nhược Ngạo, thật đúng là khiến hắn tò mò.

“Là sứ giả Bắc Châu.” Nghe thấy lời này, Diêm Trọng Sơn híp mắt, bảo đầy tớ cẩn thận thủ sau đường núi rồi dắt theo hai gã Thiên Cơ Vệ giục ngựa bước vào cửa thành.

Tới cửa thành, quả nhiên thấy một nam tử ba mươi tuổi đang tranh chấp với lính canh, bên cạnh ngoại trừ một chiếc xe ngựa khá mới là mấy tên hộ vệ đang đứng, một đám ánh mắt sắc bén, vừa nhìn đã biết là cao thủ.

Thấy Diêm Trọng Sơn tới, chúng lính ở cửa thành vội vàng cúi đầu hành lễ, trong mắt mang theo sợ hãi; đối với lính nhỏ đứng giữ cửa thành mà nói, Thiên Cơ Vệ lệ thuộc vào một mình hoàng đế, trước nay chấp chưởng quyền sinh sát chính là sự tồn tại mà bọn họ không dám nhìn lên.

Diêm Trọng Sơn cũng không thèm nhìn tới bọn họ, lập tức xuống ngựa đi đến trước mặt Giang Việt, “Vị này hẳn là sứ giả Bắc Châu.”

Giang Việt nhìn chằm chằm hắn: “Không tồi, ngươi là ai?”

Thần sắc Diêm Trọng Sơn kiêu căng đáp: “Thủ tọa của Thiên Cơ Vệ 一 Diêm Trọng Sơn!”

Mấy năm nay Tây Sở dần dần cường đại, hơn nữa sau khi Tiêu Nhược Ngạo đăng cơ, Thiên Cơ Vệ dần dần từ chỗ tối bước ra ánh sáng, cho nên Giang Việt tuy là người Bắc Châu nhưng cũng có nghe thấy, chắp tay nói: “Thì ra là Diêm thủ tọa, thất kính.”

“Khách khí.” Diêm Trọng Sơn lại không đáp lễ, nhàn nhạt hỏi: “Giang sứ giả đây là muốn đi đâu?”

Hắn vô lễ khiến ánh mắt Giang Việt hơi trầm xuống, “Giang mỗ phụng mệnh bệ hạ đi sứ Tây Sở, hiện giờ đã gặp Sở Đế, Giang mỗ tự nhiên trở về phúc mệnh, mấy người này lại cố tình ngăn cản, nếu Diêm thủ tọa ở đây thì vừa lúc, thỉnh lập tức bảo bọn họ nhường đường.”

“Nếu là thường ngày, Giang sứ giả muốn đi, bổn tọa sẽ không ngăn cản, nhưng hôm nay không được.”

“Vì sao?”

“Hôm nay có thích khách làm loạn, tiến vào cung cấm, đưa đi Mộ Thiên Tuyết nghịch phạm. Bệ hạ có lệnh, trước khi bắt được thích khách, bất kỳ ai cũng không được phép ra thành!”

“Bất kỳ ai?” Giang Việt quét mắt liếc hắn một cái, cười như không cười: “Vừa rồi không phải Diêm thủ tọa đã ra khỏi thành sao?”

Diêm Trọng Sơn chắp tay trả lời: “Bổn tọa phụng mệnh bệ hạ, ra khỏi thành truy bắt thích khách, sao có thể quơ đũa cả nắm.” Nói rồi, hắn chân thật đáng tin nói: “Người đâu, đưa Giang sứ giả về trạm dịch!”

Đối mặt với Diêm Trọng Sơn cường thế, Giang Việt nói: “Diêm thủ tọa đây là đang ra lệnh cho Giang mỗ sao?”

“Bổn tọa là vì tốt cho Giang sứ giả, thích khách hung hãn dị thường, vạn nhất lúc giao chiến, Giang sứ giả ngộ thương thì không tốt.” Diêm Trọng Sơn ngữ lãnh tựa băng.

“Nói như thế, ngược lại Giang mỗ còn phải cảm ơn Diêm thủ tọa.” Đang lúc Diêm Trọng Sơn cho rằng hắn nghe lời mình nói, Giang Việt chỉ vào mấy người sau lưng nói: “Tuy rằng võ nghệ mấy tên hộ vệ này của ta lơ lỏng bình thường, so ra kém Thiên Cơ Vệ; nhưng bảo vệ một mình ta an toàn thì không phải việc gì khó, không nhọc Diêm thủ tọa lo lắng, xin nhường đường!”

Diêm Trọng Sơn giật giật khóe mắt, năm đó hắn dựa vào một thân công phu nội ngoại kiêm tu mà uy danh hiển hách trên giang hồ, không ai dám chọc; sau đó vì được Tiêu Nhược Ngạo mời chào, trở thành thủ tọa của Thiên Cơ Vệ thì càng không ai dám bất kính, có thể nói mười mấy năm qua, Giang Việt là người đầu tiên dám nói chuyện với hắn ta như thế.

Sau khi cố nén cơn giận, Diêm Trọng Sơn la lên với Thiên Cơ Vệ: “Còn thất thần làm gì, lập tức đưa sứ giả về trạm dịch!”
Bình Luận (0)
Comment