Dạ yến trong cung, có người vui mừng có người lo.
Trong cung điện bố trí u nhã trong trẻo lạnh lùng, Liễu Quý phi một
thân cẩm y tuyết trắng thêu ám văn ngân phượng kéo dài ra phía sau .
Phía sau, cung nữ tiểu tâm dực dực (căn thận) tránh ra vạt áo
tuyết trắng trên mặt đất, cắm một cái trâm cài đầu ngân điệp lưu tô vào
trong mái tóc đen mềm mại. Liễu Quý phi nhìn người trong gương đồng,
nhìn giai nhân dung nhan băng tuyết thần sắc đạm mạc vô ba.
“Nương nương, công chúa tới.” Bên cạnh cung nữ nhẹ giọng bẩm báo nói.
Trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Liễu Quý phi thoáng hiện một tia nhàn nhạt ấm áp, “Để cho con bé vào đi.”
Chỉ chốc lát sau, một cô bé mặc áo màu vàng nhạt đi đến, đứng ở cửa
có chút sợ hãi nhìn Liễu Quý phi một chút rồi mới tiến lên, nhẹ giọng
kêu: “Mẫu phi. . . . . .”
Liễu Quý phi xoay người, đưa tay đem kéo cô bé gái đến trước mặt,
nhìn dung nhan có mấy phần tương tự giống mình, Liễu Quý phi đè xuống
thần sắc phức tạp trong mắt, ôn nhu hỏi: “Ninh nhi, lúc này làm sao tới
nơi này của mẫu phi?”
Cô bé giương mắt nhìn Liễu Quý phi một chút, thấp giọng nói: “Trường
Nhạc tỷ tỷ nói muốn cùng mẫu hậu đi tham gia cung yến, Ninh nhi cũng
muốn đi cùng mẫu phi.” Liễu Quý phi ngẩn người, nhíu mày nói: “Con còn
nhỏ, cung yến tối nay là vì đón tiếp Vương tử Bắc Nhung, con không cần
có mặt.”
Trong mắt cô bé nổi lên lệ quang ủy khuất, Trường Nhạc tỷ tỷ chỉ lớn
hơn nàng một tuổi. Nhưng mẫu hậu lại thường xuyên mang theo tỷ ấy đi
cung yến, cùng nhau chơi đùa, mẫu phi trước giờ đều từ chối, cũng không
chịu mang theo mình cùng đi, cũng không chịu cùng chơi với mình. Nàng
biết, mẫu phi không thích nàng. . . . . . Thấy trên khuôn mặt non nớt
nhỏ nhắn chuyển thành sửng sốt, thần sắc Liễu Quý phi khẽ buông lỏng,
cũng rất nhanh bình thường lại, lạnh lùng nói: “Ninh nhi, lời của mẫu
phi con cũng không nghe? Trở về!” Nhìn bộ dáng nữ nhi ủy khuất thương
tâm, rốt cục vẫn phải dừng một chút, thấp giọng nói: “Trở về cung điện
của mình đi, một lát mẫu phi cho người dẫn con đi tham gia cung yến.”
Cô bé giơ tay lên lau nước mắt trên mặt, nức nở nói: “Ô ô. . .Mẫu phi đừng nóng giận, Ninh nhi không đi là được. Ninh nhi đi chơi cùng với
bọn đệ đệ. . . . . .” Nói xong xoay người lảo đảo chạy ra ngoài.
Trong điện một mảnh yên lặng, đại cung nữ bên cạnh Liễu Quý phi nhướn mày thấp giọng nói: “Nương nương, người đối với công chúa có phải hay
không quá. . . . . .”
Liễu Quý phi xoay người thản nhiên nói: “Không cần phải nói, thay Bổn cung trang điểm đi.”
Thấy nàng như thế, cung nữ cũng không dám khuyên nữa, quay đầu lại
nhìn bóng dáng đã không thấy ở cửa một chút, ở trong lòng khẽ thở dài
một cái. So với Hoàng hậu nương nương đối đãi Đại công chúa, nương nương đối với Nhị công chúa thậm chí là hai vị hoàng tử đều quá mức lãnh đạm. Như vậy tương lai, hoàng tử và công chúa trưởng thành chỉ sợ tình cảm
đối với nương nương cũng sẽ chịu ảnh hưởng, đáng tiếc lời khuyên của mấy cung nữ bọn họ thì nương nương cũng không nghe . Chỉ đành phải tay chân lanh lợi thay chủ tử trang điểm, Liễu Quý phi đứng dậy nhìn gương một
hồi mới xoay người nói: “Đi thôi.”
Trên dạ yến vẫn là một màn ca múa mừng cảnh thái bình ăn uống linh
đình. Diệp Ly ngồi ở bên cạnh Mặc Tu Nghiêu, rõ ràng cảm giác được bắt
đầu từ vừa tiến vào đại điện, có một đạo ánh mắt ở đối diện cũng không
rời khỏi trên người mình. Ngẩng đầu nhìn lại, ngồi ở đối diện đích thực
là nhân vật mấu chốt của yến hội tối nay, Thất Vương tử Bắc Nhung quốc
Gia Luật Dã. Thấy Diệp Ly nhìn sang mình, Gia Luật Dã nhíu mày nâng lên
chén rượu giơ giơ về phía nàng. Hành động kia lại không hề che dấu ánh
mắt càn rỡ lại làm cho trong lòng Diệp Ly trầm xuống rất là không vui,
kể từ khi nàng và Mặc Tu Nghiêu lập gia đình tới nay, không. . . Phải
nói từ khi nàng có trí nhớ tới nay vẫn chưa có người nào dám dùng ánh
mắt làm càn như vậy nhìn nàng.
Tựa hồ nhận thấy được Diệp Ly tức giận, Gia Luật Dã nhướn mày cười
một tiếng, nghiêng qua … cùng người ngồi ở bên cạnh nói chuyện.
Diệp Ly lạnh nhạtrủ mắt xuống, cúi đầu nhìn hai tay mình. Chẳng lẽ Gia Luật Dã cho rằng nàng ở tại chỗ này không cáu được ?
Một bàn tay hơi lạnh nắm chặt tay nàng, Diệp Ly ngẩng đầu liền thấy
Mặc Tu Nghiêu mặt mày ôn hòa quan tâm. Mặc Tu Nghiêu thấp giọng cười
nói: “Nương tử đừng nóng giận, chút nữa Bổn Vương thay nàng móc mắt hắn
ra.”
Diệp Ly liếc hắn, lầu bầu nói: “Hắn ta là nhi tử Bắc Nhung Vương coi
trọng nhất, chàng móc mắt hắn thì Bắc Nhung và Đại Sở còn không đánh
nhau?”
Mặc Tu Nghiêu nhướn mày khẽ cười nói: “Ai nói nhất định phải ở Đại Sở mới có thể động thủ được? Chờ đi Bắc Nhung ta cũng có biện pháp móc mắt của hắn bồi tội cho nương tử.”
Diệp Ly lắc đầu, “Cũng không có cái gì, chàng đi Bắc Nhung bình an trở lại là tốt, vẫn không cần gây ra nhiều chuyện.”
Mặc Tu Nghiêu thật sâu nhìn nàng, bộ dáng vui vẻ ra mặt, “Nương tử đang lo lắng ta sao, vi phu thật cao hứng.”
Diệp Ly không nhịn được đưa tay bấm hắn một cái, người này kể từ đêm
hội đèn lồng đó về sau lại càng thích làm ra vẻ. Suốt ngày nương tử
tướng công ồn ào không ngừng.
Phía dưới điện, hai người chung đụng lẫn nhau, ngồi ở phía trên, Mặc
Cảnh Kỳ tự nhiên thấy rất rõ ràng, dung nhan vốn được xưng tụng anh tuấn khẽ vặn vẹo xuống, Mặc Cảnh Kỳ quay đầu hướng Liễu Quý phi và Hoàng
hậu, cười nói: “Định Vương và Vương Phi lập gia đình đã hơn một năm mà
vẫn ân ái như cũ a.”
Hoàng hậu nhấp một ngụm rượu trong chén, nhàn nhạt mỉm cười nói:
“Hoàng thượng nói rất đúng, Định Vương và Định Vương Phi kiêm điệp tình
thâm (chim cá tình thâm), nói vậy lại là một đoạn giai thoại trong kinh thành.”
Mặc Cảnh Kỳ gật đầu, cười nói: “Hoàng hậu nói rất đúng, ái phi, nàng có thấy như vậy không?”
Liễu Quý phi dung nhan như tuyết, thần sắc lãnh đạm, “Hoàng hậu nương nương nói rất đúng.”
Ngồi ở dưới tay Liễu Quý phi, Vương Chiêu Dung nhìn Liễu quý phi đang nhìn vợ chồng Định Vương dưới điện một chút, che miệng si ngốc cười
nói: “Nghe nói năm đó Liễu tỷ tỷ và Định Vương vẫn là thanh mai trúc mã. . . . . .”
Lời còn chưa nói hết, ánh mắt Mặc Cảnh Kỳ như mũi tên nhọn bắn tới
trên người nàng, trong lòng Vương Chiêu dung vừa nhảy, biết mình nói sai rồi nói nhưng bị làm cho sợ đến chân tay luống cuống, ngượng ngùng
không biết như thế nào cho phải.
Hoàng hậu nhíu nhíu mày, thản nhiên nói: ” Tửu lượng của Vương Chiêu dung kém đi nhiều, mới uống hai chén, nói mê sảng cái gì.”
Trên mặt Vương Chiêu dung có chút ít nhục nhã, nhưng trong lòng vẫn
biết Hoàng hậu thay mình giải vây, vội vàng thưa dạ đồng ý, cúi đầu
không dám nói nhiều nữa.
“Hoàng thượng.” Điện hạ Gia Luật Dã đột nhiên đứng lên, hắng giọng
đối với Mặc Cảnh Kỳ ở trên điện, nói: ” Thái Tử phi Tệ quốc đầu năm bị
bệnh truyền nhiễm qua đời, Phụ vương cảm động và nhớ nhung bang giao hai nước hứa hẹn sẽ lấy chi lễ chính phi Thái tử nghênh đón công chúa Đại
Sở đi trước Bắc Nhung. Tiểu vương không biết có may mắn gặp Vương tẩu
tương lai một lần hay không?”
Lời Gia Luật Dã vừa nói ra, cả điện ồ lên. Hòa thân đi qua trở thành
phi tử Bắc Nhung Vương hoặc là trở thành Vương Phi Vương tử khác, cùng
với trở thành Thái Tử phi Bắc Nhung quốc có thể nói là khác nhau một
trời một vực. Không nói có mấy người nhìn không thấu, hay có người đã
sớm nhìn thấu trận hòa thân này, lại cũng có người muốn. Nữ nhi trong
gia tộc là dùng để làm cái gì? Đám hỏi, đổi lấy lợi ích hoặc là quan hệ
ngắn hạn. Dù sao ai cũng không thể trông cậy vào dựa vào một nữ tử là có thể đem cái gì quan hệ thật dài thật lâu gắn bó không phải sao? Cho dù
biết nữ tử hòa thân đến Bắc Nhung sẽ sống tốt không, nhưng nếu có đầy đủ lợi ích…, hy sinh một nữ nhi là hoàn toàn đáng giá .
Diệp Ly có chút ngoài ý muốn, nghiêng đầu nhìn Mặc Tu Nghiêu.
Mặc Tu Nghiêu cười nhạt, thấp giọng nói: “Lấy chi lễ chính phi Thái
tử cùng với chính thức sắc lập làm Thái Tử phi khác biệt cũng không phải là nửa điểm hay một điểm a. Ai nói người Bắc Nhung ngay thẳng dùng vũ
lực không có âm mưu quỷ kế?”
Diệp Ly chợt hiểu ra, cũng không thấy lạ. Trong lúc nhất thời nàng
cũng đã quên hoàng thất các quốc gia còn có một vật gọi là Kim sách này, bao gồm Bắc Nhung bị coi là man di cũng có thứ tương tự. Không chính
thức có trong Kim sách liền giống như dân gian Đại Sở không có vào trong gia phả từ đường. Đừng nói lấy chi lễ Thái Tử Phi, chính là lấy chi lễ
Hoàng hậu cưới qua thì những người kia cũng không tính toán gì hết. Diệp Ly nhớ tới Mặc Tu Nghiêu để cho người ta truyền đi tin tức Gia Luật Dã
muốn đích thân chọn người, phi tử Vương Phi bình thường không để cho
chọn, Thái Tử Phi Bắc Nhung quốc, Hoàng hậu tương lai người ta còn không cho người ta xem trước một chút cũng không nói sai, ở Đại Sở quả thật
không thể lấy ra điều kiện tiên quyết là tài năng của công chúa. Diệp Ly tự tiếu phi tiếu nhìn Mặc Tu Nghiêu một cái, quang minh chính đại cười
nhạo hắn trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Mặc Tu Nghiêu cũng không để ý, dù sao Đại Sở phải gả một nữ tử đi Bắc Nhung, nếu Gia Luật Dã dám hào phóng hứa một địa vị Thái tử phi, hắn sẽ không để ý để cho chính hắn ta có phạm vi lựa chọn hài lòng để chọn
người, “Nương tử, nàng vẫn lo lắng Hoa gia tiểu thư đi. Nếu để cho Gia
Luật Dã tự mình chọn…, hắn có bảy phần có thể sẽ chọn Hoa Thiên Hương.”
Nếu như biết Hoa Thiên Hương và A Ly quan hệ tốt, như vậy bảy phần khả
năng còn có thể lên tới chín phần.
Diệp Ly khẽ cau mày, “Vậy thì phiền toái Vương gia cần phải để cho
Bắc Nhung Vương tử rõ ràng tầm quan trọng khi chọn một Thái tử phi thân
phận quý trọng xuất thân hoàng thất.”
Mặc Tu Nghiêu lắc đầu, thấp giọng cười nói: “Nếu như Gia Luật Dã là
Thái tử, hắn còn có thể chọn một nữ tử xuất thân hoàng thất, nhưng hắn
thay Gia Luật Hoằng chọn người. Hoa Thiên Hương không phải là xuất thân
hoàng thất nhưng cũng là cháu gái ruột của Hoàng hậu, thân phận cũng
không thấp. Hơn nữa còn có khả năng rất lớn có thể ly gián quan hệ của
Hoàng đế vàHoa gia. Phải biết rằng, Hoa lão Quốc công mặc dù đã không
lên chiến trường nữa, nhưng uy tín ở trong quân vẫn rất lớn . Mà Hoa
Thiên Hương một khi đến Bắc Nhung, Hoa gia đối với Gia Luật Hoằng căn
bản không có bất kỳ trợ giúp gì.”
Diệp Ly trầm tư chốc lát, ngẩng đầu hỏi: “Nếu để cho hắn biết sau khi Thiên Hương thành Thái tử phi Bắc Nhung rất có thể trở thành một trợ
lực lớn cho Gia Luật Hoằng thì sao đây.”
Mặc Tu Nghiêu xoa trán suy nghĩ một chút, cười nói: “Cái này. . . Có lẽ có thể lừa gạt được Gia Luật Dã hay không.”
Mặc Cảnh Kỳ hiển nhiên cũng bị lời nói bất thình lình của Gia Luật Dã khiến cho sửng sốt, chốc lát mới phục hồi tinh thần lại, cười nói: “Gia Luật Vương tử nói thật không?”
Vẻ mặt Gia Luật Dã chân thành nói: “Tự nhiên là thật, Tiểu vương
phụng lệnh Phụ Vương tự mình đến đây nghênh đón công chúa Đại Sở, chẳng
lẽ còn không đủ để tỏ vẻ thành ý?”
Ánh mắt Mặc Cảnh Kỳ lóe lên, nhìn về phía Diệp Ly ngồi ở dưới đang
cúi đầu nói chuyện với Mặc Tu Nghiêu, nói: “Định vương phi, chuyện này
vốn là do ngươi làm, trong lòng ngươi có thể có quyết định người chọn
hòa thân rồi chứ?”
Trong lòng Diệp Ly thầm mắng Mặc Cảnh Kì gian trá, buổi sáng thời
điểm nàng rõ ràng đã cho người trình lên danh sách người được chọn, hiện tại Mặc Cảnh Kỳ ra vẻ hoàn toàn không biết là có ý gì? Đứng dậy, Diệp
Ly cung kính nói: “Bẩm Hoàng thượng, quả thật đã có mấy vị được chọn.
Trước khi vào cung đã sai người tấu trình lên Hoàng thượng, chắc Hoàng
thượng chính vụ bận rộn còn chưa kịp thấy.”
Gia Luật Dã mỉm cười nhìn Diệp Ly, nhướn mày cười nói: “Nếu nhân
tuyển còn chưa định ra . Tiểu Vương mạo muội không biết có thể tham dự
không.” Các ngươi không phải nói Bổn vương muốn đích thân chọn công chúa hòa thân sao? Bổn Vương liền chọn cho các ngươi xem một chút. Nhưng. . . Chịu trách nhiệm chuyện này chính là Định vương phi, thật đúng là kinh
hỉ ngoài ý muốn a. . . Gia Luật Dã nhìn nữ tử đối diện trong lòng vui vẻ trù tính .
“Khởi bẩm Hoàng thượng, dù sao Gia Luật Vương tử cũng là nam tử ngoại tộc, như thế có thể tổn hại danh dự khuê tú Đại Sở ta.” Một đại thần
trong nhà có nữ nhi vừa lúc đã ở hàng ngũ đợi tuyển đứng lên nói. Không
nói trước có thể chọn được hay không, chọn đi Bắc Nhung làm Thái tử phi
từ đó chỉ sợ cả đời cũng thấy không hơn, không được chọn danh dự nữ nhi
nhà mình có thể bị mất hết, tương lai còn thế nào lập gia đình?
” Dù sao Thái tử phi một nước cũng là chuyện lớn, Bắc Nhung Vương tử
quan tâm cũng đúng, chỉ cần chú ý một chút là được.” Vẫn ngồi ở một
bên, Liễu Quý phi đột nhiên mở miệng nói.
Hoàng hậu không khỏi cau mày, nhìn thoáng qua Liễu Quý phi. Trường
hợp này Hoàng hậu cũng không nói chuyện, một Quý phi tùy tiện mở miệng
cho dù được sủng ái đi nữa cũng là không giữ phép tắc.
Mặc Cảnh Kỳ có chút ngoài ý muốn nhìn Liễu Quý phi một chút, Liễu Quý phi vẫn thần sắc trong trẻo lạnh lùng, đoan chính ngồi ở bên cạnh Mặc
Cảnh Kỳ giống như mới vừa rồi cái gì cũng không nói. Nhìn ái phi bên
cạnh, Mặc Cảnh Kì như có điều suy nghĩ, khêu mi, cười nói: “Nếu ái phi
nói như vậy, thì liền y như lời Gia Luật Vương tử nói.”
Gia Luật Dã mỉm cười hành lễ một cái, cười nói: “Đa tạ Hoàng thượng.”
Mặc Cảnh Kỳ cười nói: “Cũng là vì bang giao hai nước, Gia Luật Vương tử không cần đa lễ.”