Thịnh Thế Đích Phi

Chương 15

Editor: Tuyết Y

Beta: Tiểu Ly

Ngày hôm đó tảo triều, Từ Ngự Sử quả nhiên dâng một quyển sổ con lên trước mặt Hoàng Đế trong buổi tảo triều, vạch tội Hộ bộ thượng thư Diệp Văn Hoa không biết cách dạy dỗ nữ nhi. Từ Ngự Sử quả thật không hổ là người xuất thân từ thư hương thế gia đệ nhất của Đại Sở, chỉ là một quyển sổ con vạch tội mà ông cũng ghi rất hùng hồn, nói có sách, mách có chứng, thuật lại tứ nữ nhi của Diệp gia lúc Lê Vương chưa giải trừ hôn ước với Diệp Tam tiểu thư lại ngang nhiên khi đi hai người khi về một đôi như thế nào, không hề có phong phạm danh môn khuê tú như thế nào. Đương nhiên… tất cả những việc này đều là do Diệp Văn Hoa đại nhân thân là Hộ bộ thượng thư mà lại không biết cách dạy nữ nhi. Cái gì? Ngươi nói Diệp Tam tiểu thư cũng là nữ nhi của Diệp Thượng thư? Diệp Tam tiểu thư là cháu ngoại gái của Thanh Vân tiên sinh, huyết thống của Từ gia mà còn cần phải hoài nghi về giáo dưỡng sao?

Từ gia thân là nhà ngoại của Diệp Văn Hoa lại không chút do dự nhắm ngay hỏa lực vào Diệp gia, điều này thật sự khiến cho người ta vô cùng bất ngờ, lập tức đánh cho Diệp Thượng thư mấy ngày gần đây đang xuân phong đắc ý đến hoa mắt váng đầu. Tuy rằng bây giờ đã là chính nhị phẩm Hộ bộ thượng thư, nhưng Diệp Văn Hoa vẫn vô cùng kính sợ vị nhạc phụ đại nhân trước đây của mình. Một gương mặt cũng có thể coi là anh tuấn căng lên đến đỏ bừng nhưng nửa câu để giải thích cho bản thân mình cũng không nói ra nổi. Tuy rằng mấy người của Vương gia có lòng đi ra giúp đỡ, nhưng đáng tiếc phẩm cấp của bọn hắn thật sự không có chút trọng lượng nào, huống hồ một đám Ngự Sử trên đài kia không ai không phải là văn nhân Thanh Lưu, không ai không kiêu ngạo cứng cỏi, càng đáng nói là đại đa số bọn họ đều xuất thân từ thư viện Ly Sơn, bản lĩnh mồm mép kia cũng không phải là chỉ để nhìn. Mà chuyện vạch tội lần này tuy rằng không phải là người trong cuộc nhưng hiển nhiên là có liên quan đến Lê Vương điện hạ Mặc Cảnh Lê lúc này đang mang một khuôn mặt u ám, hơi lạnh không cần kìm chế, cứ thế mà phóng ra ngoài. Đáng tiếc là tuy rằng quan bào trên người Từ Ngự Sử hơi mỏng manh một chút, nhưng mà trong thời tiết gần tháng tư này. . . ông thật sự không lạnh.

Trên kim điện, Hoàng Đế Đại Sở – Mặc Cảnh Kỳ ngồi trên long ỷ cao cao giống như đang suy nghĩ điều gì đó, chăm chú nhìn vẻ mặt khác nhau của các thần tử ở bên dưới. Thân là Đế Vương, hắn cũng không ngại các thần tử của mình thỉnh thoảng tranh đấu một chút, nếu như tất cả bọn họ đều đoàn kết thì hắn mới lo lắng đấy. Nhưng mà, hắn thật sự không ngờ Từ gia lại có thể vì một Diệp Ly nho nhỏ mà không chút do dự đi gây khó dễ cho Diệp Văn Hoa. Mặc dù sức ảnh hưởng của Từ gia hiện nay ở triều đình đã vô cùng yếu ớt, nhưng mà ở trong mắt văn nhân thiên hạ thì Từ thị nhất tộc vẫn là đối tượng mà bọn hắn tôn kính và sùng bái như trước. Xem ra. . . trong khoảng thời gian này Diệp Thượng thư cũng không dễ sống rồi. Nhưng như thế cũng tốt, phong quang (*) quá nhiều sẽ khiến cho người ta muốn một vài thứ không nên muốn, cũng nên có người bắt chẹt một phen rồi.

(*) phong quang: nở mày nở mặt

“Diệp Thượng thư, những gì Từ Ngự Sử dâng tấu là sự thật sao?” Mặc Cảnh Kỳ mỉm cười nhìn về phía Diệp Văn Hoa hỏi. Nụ cười ấm áp kia của Quân Vương lại khiến cho Diệp Văn Hoa bỗng dưng sinh ra vài phần lãnh ý.

“Hoàng Thượng. . . Vi thần, vi thần oan uổng mà…”

“Ý của Diệp đại nhân là Từ đại nhân vu hãm đồng liêu sao? Nhưng mà theo hạ quan biết từ Trùng Dương (9/9) năm ngoái đã có người chứng kiến lệnh ái và Lê Vương điện hạ khi đi hai người khi về một đôi đấy. Lúc ấy. . . Lê Vương điện hạ và Diệp Tam tiểu thư vẫn chưa giải trừ hôn ước mà?” Một tên Ngự Sử khác đứng ra, liếc xéo Diệp Văn Hoa nói. Những quan viên Ngự Sử trên đài này mặc dù đều không có thực quyền, nhưng đều là người có thực học. Hơn nữa phần lớn đều khinh thường thông đồng làm bậy cùng người khác, đương nhiên cũng không sợ đắc tội người rồi. Ngôn quan không thể định tội, chỉ cần không phải nói hươu nói vượn thì ngay cả Hoàng Đế cũng không thể trách tội, người khác còn có thể làm sao đây?

“Đúng vậy, vi thần dường như cũng nghe phu nhân nhắc qua việc này. Nghe nói trong hội đèn lồng nguyên tiêu năm nay Diệp Tứ tiểu thư cũng cùng. . . dắt tay nhau đi dạo chơi đấy ạ.” Đối thủ cũ của Diệp Thượng thư, phụ thân của Liễu Quý Phi – Lại bộ Thượng thư đương nhiên cũng không chịu thua kém ai mà bỏ đá xuống giếng. Không chỉ nữ nhi hai nhà Liễu Diệp ở trong cung tranh đấu đến nỗi ngươi chết ta sống, mà đến hai nhà cũng tranh đấu gay gắt không ngừng trên triều đình. Đáng tiếc Diệp gia căn cơ nông cạn, cho dù bây giờ đã trèo lên được cái cây to như Lê Vương này, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không mảy may lay chuyển được thế gia đại tộc như Liễu gia. (Xem chương mới nhanh nhất tại www.tamvunguyetlau.com) Huống hồ, Diệp Văn Hoa hiện tại còn rơi vào cảnh hậu viện nhà mình cháy lại bị nhà bên ngoại của mình vạch tội, không thừa cơ giẫm hắn một cước thì bản thân Liễu Thượng thư cũng cảm thấy đáng tiếc. Tuy rằng Lê Vương là đệ đệ ruột của Hoàng Đế, lại có Thái Hậu làm chỗ dựa, nhưng mà Liễu gia hắn cũng không phải ăn chay đâu. Hai cháu ngoại trai và một cháu ngoại gái của hắn cũng là hoàng tử công chúa của Hoàng Đế đấy.

“Cảnh Lê, đệ nói thế nào?” Mặc Cảnh Kỳ đảo mắt nhìn qua mọi người trong điện, đặt ánh mắt ở trên người Mặc Cảnh Lê đang mang khuôn mặt u ám rồi mỉm cười hỏi.

Trong điện yên lặng một lát, mới nghe được giọng nói lạnh lùng của Mặc Cảnh Lê: “Thần đệ không có lời nào để nói.”

Một ít lão thần tử bảo thủ hừ lạnh trong lòng một tiếng, đánh giá vị Vương gia này thấp đi một chút. Quả thật là không còn lời nào để nói, loại chuyện này vốn chính là dân không báo thì quan không xét, nhưng một khi đã bị lật ra thì cho dù trừng phạt thế nào cũng đều không đủ. Ai bảo Mặc Cảnh Lê và Diệp Oánh lúc trước quá kiêu ngạo cho rằng không ai dám nhiều lời cái gì, ngang nhiên khi đi hai người khi về một đôi. Không chỉ là quan viên trong triều, cho dù là dân chúng bình thường cũng có không ít người biết đến. Bây giờ bị Từ gia lục ra thì càng nói dối sẽ càng khó xử.

Đám thần tử có quan hệ với Lê Vương đương nhiên không thể nhìn chủ tử của mình nuốt xuống sự thiệt thòi này, vội vàng ra khỏi hàng khởi tấu: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Diệp Tam tiểu thư kia không tài không đức không mạo nguyên bản đã không xứng với Lê Vương điện hạ. Huống hồ bây giờ Lê Vương điện hạ và Diệp Tứ tiểu thư là do nương nương tự mình chỉ hôn đấy.”

Từ Ngự Sử cười lạnh một tiếng nói: “Lê Vương đã nghi ngờ tài mạo và đức hạnh của Diệp Tam tiểu thư, thì quang minh chính đại từ hôn rồi lại kiếm lương duyên là được, cớ sao lại phải đi làm cái chuyện lén lút như thế? Theo hạ quan biết, ngày đó Diệp Tam tiểu thư bị từ hôn cũng chưa từng có biểu hiện dữ dội, lại cũng không liều chết quấn lấy rồi không chịu thoái hôn. Chỉ mỗi như vậy thì đức hạnh của Diệp Tam tiểu thư đã có thể biết được rồi. Huống hồ. . . hôn ước của Lê Vương điện hạ và Diệp Tam tiểu thư lúc trước chính là do. . . Tiên hoàng ban hôn!” Thái Hậu ban hôn và Tiên hoàng ban hôn thì ai so với ai có trọng lượng hơn? Vả lại, nghiêm trọng một chút thì Thái Hậu ban hôn hoàn toàn trái ngược với tiên hoàng là đã có thể nghi ngờ đức hạnh của Thái Hậu rồi.

“…”

Thần tử trung tâm hộ chủ mặt mày xanh mét tháo chạy. Những người còn lại vừa xem náo nhiệt lại vừa cảm thấy đồng tình trong lòng với cái người không biết sống chết mưu đồ đi lên đọ sức mồm mép với Từ Ngự Sử. Người có chút kiến thức thì ai mà không biết năm đó Nhị công tử Từ gia mới chỉ 16 tuổi đã khẩu chiến Lục Đại tài tử Nam Chiếu Quốc một trận thành danh. Những năm này ông đã ít xuất hiện đi rất nhiều nhưng không có nghĩa là mồm mép người ta đột nhiên trở nên kém cỏi đâu.

“Được rồi, Diệp Thượng thư còn có lời gì muốn tự biện bạch?” Mặc Cảnh Kỳ ngăn những người còn rục rịch muốn nói chuyện ở dưới điện lại.

Diệp Văn Hoa đã lăn lộn ở chốn quan trường nhiều năm, từ một Cử Tử bình thường đến quan lớn nhị phẩm cũng không phải là thùng rỗng kêu to, trong lòng biết rõ Từ Ngự Sử đến đã có chuẩn bị, hơn nữa quả thật mình cũng không cách nào giải thích được, dứt khoát trực tiếp nhận tội: “Nhiều năm qua vi thần vẫn luôn lơ là sự vụ trong phủ, quản giáo tiểu nữ không nghiêm, thỉnh Hoàng Thượng giáng tội.”

Nam nhân vốn không nên nhúng tay vào chuyện nội phủ, cho nên việc lơ là sự vụ trong phủ hoàn toàn có thể lý giải được. Hoàng Đế tất nhiên cũng không có ý định chỉ vì một chút chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi ấy mà đụng vào thần tử đắc dụng nhất của mình và đệ đệ mình nuông chiều nhất. Bởi vì hắn hết sức hài lòng với sự thức thời của Diệp Văn Hoa, nếu như ông ta còn tiếp tục nói dối thì nói không chừng hắn cũng sẽ bị bức bách đến phải trừng phạt họ nặng hơn một chút: “Đã như vậy, Diệp Thượng thư phạt bổng lộc một năm, còn Lê Vương phạt bổng lộc nửa năm. Mặt khác, Diệp Tam tiểu thư tú mẫn hiền thục, ban thưởng vàng ròng trăm lượng, hai thanh Ngọc Như Ý, xem như trẫm thêm đồ cưới cho cháu ngoại gái của Thanh Vân tiên sinh.”

“Đa tạ ân điển của Hoàng Thượng.” Sắc mặt Diệp Thượng thư tái nhợt.

“Đa tạ Hoàng Thượng.” Vẻ mặt Từ Ngự Sử lạnh nhạt.

“Đa tạ hoàng huynh.” Lê Vương điện hạ lại càng thêm âm u.
Bình Luận (0)
Comment