Cả Tây Bắc, đặc biệt là bên trong Hồng Châu, hầu như mỗi ngày đều phát sinh các loại chiến đấu quy mô lớn nhỏ, nhưng lần này Diệp Ly không tự mình ra trận làm gương cho binh sĩ, mà trấn giữ ở bên trong thành Hồng Châu chỉ huy ở xa xa. Bởi vì hiện tại nàng đã không còn là một người, trong bụng nàng còn có một cục cưng còn rất nhỏ mà người khác chưa thể phát hiện. Đây là đứa con đầu tiên của nàng và Mặc Tu Nghiêu, mặc dù chưa từng làm mẹ, nhưng nàng biết, thân là một người mẹ thì mình nhất định phải bảo vệ bé thật tốt.
“Dương đại phu, thế nào?” Xem xong mạch, Diệp Ly thu cổ tay lại, hỏi đại phu trẻ tuổi trước mắt.
Dương đại phu cung kính nói: “Không có gì phải lo lắng, nhưng mà thuộc hạ vẫn nói câu kia, xin Vương phi tận lực không nên mệt nhọc quá mức, nếu không, cho dù không nguy hiểm tới Tiểu thế tử trong bụng thì cũng không nên.” Diệp Ly gật đầu nói: “Ta sẽ nhớ kỹ lời của đại phu, làm phiền.”
“Như thế, thuộc hạ sẽ điều chỉnh đồ ăn của Vương phi một chút.” Dương đại phu nói xong cúi đầu cáo lui.
Đợi đến khi đại phu ra cửa, đám người Trác Tĩnh ở một bên mới ngẩng đầu lên, hơi lo lắng nhìn Diệp Ly, Trác Tĩnh cau mày nói: “Vương phi, vì Tiểu thế tử, Vương phi vẫn nên nghỉ ngơi thật nhiều mới phải.” Những người khác cũng gật đầu liên tục, Diệp Ly hơi bất đắc dĩ cười khổ nói: “Hiện tại làm sao mà nghỉ ngơi được? Nhưng mà các ngươi phải cực khổ một chút rồi, có thể một mình đảm đương một phía sớm một chút, thì đến lúc đó ta cũng có thể hơi thanh nhàn một chút.” Trác Tĩnh sám thẹn (ân hận+hổ thẹn) cúi đầu, “Thuộc hạ vô năng.” Diệp Ly khoát khoát tay, cười nói: “Không phải là ngươi vô năng, cho dù kẻ nào muốn một mình đảm đương một phía trong vòng hai ba tháng, thì cũng rất khó. Các ngươi đã làm rất tốt rồi.” Trác Tĩnh không nói gì, nhìn Diệp Ly một cái. Từ khi bắt đầu thì mấy người bọn hắn vẫn đi theo Vương phi, hình như từ lúc đầu thì cũng chưa thấy có bất cứ chuyện gì có thể làm khó được Vương phi. So với Vương phi, làm sao mấy đại nam nhân như bọn họ còn có thể được gọi là không vô năng chứ? Đã lâu, ở trong lòng hắn cũng không thể không hoài nghi, rốt cuộc Vương phi là kỳ tài ngút trời hay thật sự Từ gia có phương pháp dạy dỗ tốt.
“Khởi bẩm Vương phi, bên ngoài phủ có vị Hàn công tử cầu kiến.” Ngoài cửa, thị vệ đi vào bẩm báo.
“Hàn công tử?” Diệp Ly ngẩn ra, nhưng rất nhanh liền phản ứng kịp, “Hàn Minh Tích? Mau mời hắn vào.”
Không lâu sau, Hàn Minh Tích đã bước vào thư phòng. Vẫn một thân áo dài hoa lệ màu đỏ sậm, dung nhan vốn tà mị, qua mấy tháng không thấy cũng hơi thay đổi, càng nhiều hơn một tia nhuệ khí và kiên quyết của thượng vị giả. Chỉ khi thấy Diệp Ly thì lại vẫn nhấc lên một tia cười tà khí theo thói quen, giọng nói thay đổi thành trầm thấp triền miên, “Quân Duy… Đã lâu không gặp, ta rất nhớ đấy……” Diệp Ly nhìn nam tử tuấn mỹ trước mắt, nhẹ giọng thở dài nói: “Minh Tích, sao ngươi lại tới đây?”
Hàn Minh Tích đi vào thư phòng, hình như hơi bất đắc dĩ cười nói: “Nghe nói Quân Duy đã lấy thân phận Định Quốc Vương phi lãnh binh xuất chinh, đánh cho Trấn Nam Vương Tây Lăng không có chỗ để trốn, cũng không phải đã uy phong tám phương sao? Dù sao ta cũng nên tới gặp để biết được phong thái của Định Quốc Vương phi chứ?” Đôi mắt hoa đào khẽ nhướng lên nhìn chằm chằm Diệp Ly, không che giấu tức giận trong mắt một chút nào. Biết hắn quan tâm mình, Diệp Ly cười một tiếng nói: “Cái gì uy phong tám phương, ta cũng chỉ vạn bất đắc dĩ thôi. Còn có… Không phải ta đánh cho Trấn Nam Vương Tây Lăng không có chỗ để trốn, mà gần đây thế cục Tây Bắc cũng không thuận lợi, nếu ngươi tới chậm một chút, không chừng người không có chỗ để trốn chính là ta đấy.” Hàn Minh Tích hừ nhẹ một tiếng, liếc mắt mấy người Trác Tĩnh nhìn như bận rộn nhưng kỳ thực đang chống tai lên nghe lén trong thư phòng một cái, nói: “Định Vương của nhà ngươi ở chỗ nào vậy, không phải được xưng là Chiến thần sao? Vứt lão bà ở đây, rồi đi xông pha chiến đấu trên chiến trường thì xem là bản lãnh gì.”
“Minh Tích……” Diệp Ly mỉm cười nhìn hắn, “Ta biết ngươi quan tâm người bằng hữu ta, nhưng tình thế như hiện tại thì cho dù Tu Nghiêu có lợi hại hơn nữa cũng không thể phân thân được.”
Hàn Minh Tích chê cười một tiếng, nghiêng đầu đi, không để ý đến nàng. Nhưng nghe được Diệp Ly giải thích thay cho Mặc Tu Nghiêu, thì đôi mắt trong suốt lại khẽ ảm đạm.
Hàn Minh Tích chán nản, Diệp Ly cũng không phải không nhìn thấy, nhưng mà có một số chuyện đã quyết định, vậy thì không nên dây dưa nữa. Nên ngừng không ngừng, cuối cùng ngược lại là hại người hại mình, đứng dậy, cười nhẹ nhàng nói: “Ngươi tới thật đúng lúc, hiện tại Hồng Châu cũng xem như không tệ. Không bằng nghỉ ngơi một lát trước, có chuyện gì thì ngày mai chúng ta hãy nói. Đúng rồi, lúc này công tử Minh Nguyệt cũng đang ở trong phủ, ngươi đi gặp đi.” Nhắc tới Hàn Minh Nguyệt, Hàn Minh Tích lại ngẩn ra, ánh mắt phức tạp. Mỗi lần nhớ tới cái ca ca từ nhỏ đã nuôi mình lớn lên này, trong lòng Hàn Minh Tích vừa tức giận lại vừa bất đắc dĩ. Công ơn nuôi dưỡng, tình cảm dạy dỗ cũng không phải nói một câu ân đoạn nghĩa tuyệt là có thể chấm dứt. Hàn Minh Tích tuyệt đối kính trọng huynh trưởng càng nhiều hơn cha mẹ đã mất sớm. Sở dĩ lúc đầu hết sức phản đối Hàn Minh Nguyệt ra tay với Diệp Ly như vậy, tất nhiên là vì giao tình với Diệp Ly ở bên trong, nhưng càng nhiều hơn là bởi vì hắn rõ ràng nhận thấy, huynh trưởng vì một nữ nhân như vậy, mà phản bội huynh đệ, thậm chí đối nghịch với Định Quốc Vương phủ, căn bản là không đáng giá, người lún càng sâu thì sẽ đi vào con đường chết. Mà hôm nay… Sở dĩ Hàn Minh Tích ngàn dặm xa xôi chạy tới Hồng Châu, ngoại trừ bởi vì Diệp Ly ở chỗ này, thì cũng bởi vì hắn đã nhận được tin tức Hàn Minh Nguyệt bị bắt. Lúc này nghe Diệp Ly nói như thế, liền biết Hàn Minh Nguyệt vẫn sống tốt, đồng thời cũng hiểu, Diệp Ly có thể bỏ qua cho Hàn Minh Nguyệt dễ dàng như thế cũng có mấy phần bởi vì mình, trong lòng không khỏi ấm áp, “Quân Duy, cám ơn.”
Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Cám ơn cái gì? Hàn Minh Nguyệt tự giao dịch với Tu Nghiêu, nếu Tu Nghiêu đã giữ lại tánh mạng của hắn, để cho hắn sống tốt hay không tốt thì có gì khác biệt. Cũng đã lâu huynh đệ các ngươi không gặp nhau rồi, đi gặp một chút đi.”
Hàn Minh Tích gật đầu, xoay người ra khỏi thư phòng.
Trong tiểu viện, Hàn Minh Nguyệt nhàn nhã ngồi ở dưới hành lang nhìn hoa cúc đã sắp tàn chỉ còn lại có vài cánh hoa trong viện mà xuất thần. Nhưng thần sắc của hắn lại không nhẹ nhàng như tư thế ngồi của hắn, mày kiếm tuấn lãng khẽ nhăn lại, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa sổ cách không xa một cái, trên dung nhan tuấn nhã tràn ngập lo lắng.
“Đại ca.” Giọng nói của Hàn Minh Tích truyền đến từ khúc quanh. Hàn Minh Nguyệt ngơ ngác một chút, quay đầu lại nhìn đệ đệ đã rất lâu không thấy, không khỏi cười khổ, “Khinh công của Minh Tích càng ngày càng lợi hại, đến huynh cũng không phát hiện được.” Hàn Minh Tích nhìn hắn, một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Đại ca, đệ không dùng khinh công. Là huynh không nghe thấy tiếng bước chân của đệ.” Nhìn theo ánh mắt của hắn, mặc dù vừa mới đến thành Hồng Châu, nhưng dọc theo đường đi, Hàn Minh Tích đã rõ ràng từ đầu đến cuối chuyện Hàn Minh Nguyệt bị Diệp Ly bắt được, tất nhiên cũng biết người nào có thể làm cho huynh trưởng mình nóng ruột nóng gan, chán ghét cau mi lại, nói: “Đại ca vẫn cố chấp như vậy?” Hàn Minh Nguyệt im lặng nhìn hắn, một lúc sau mới cười khẽ một tiếng, nói: “Nếu có thể hiểu ra thì làm sao còn say mê đây? Nhưng mà Minh Tích, đã lâu không gặp, đệ đã trưởng thành rồi.”
Trên mặt Hàn Minh Tích đỏ ửng, hơi không được tự nhiên nghiêng đầu, nhưng trong lòng lại ngũ vị tạp trần. Từ nhỏ hắn đã nghịch ngợm tùy hứng, luôn thấy huynh trưởng lắc đầu không thể làm gì với mình. Hôm nay đột nhiên nghe được hắn ta khen ngợi, thì lại hơi thẫn thờ, nhưng lại mừng rỡ nhiều hơn. Nhưng nhớ tới mình trưởng thành… Mấy ngày nay Hàn Minh Tích cũng không được thư thái như trong tưởng tượng của người ngoài. Lúc đầu tiếp chưởng Hàn gia, lại là lúc trong miệng của thiên hạ đều biết Hàn Minh Nguyệt phản bội đi Tây Lăng, cho dù có Định Quốc Vương phủ bảo vệ, thì muốn ổn định cơ nghiệp Hàn gia giống như trước, hắn đã hao tốn không ít tinh lực và tâm tư. Mà nhân tài của Định Quốc Vương phủ thì lại xuất hiện lớp lớp, sao lại dễ dàng dùng một hoàng mao tiểu tử mới vừa thần phục Định Vương phủ được, cuộc sống mấy ngày nay có thể nói là phong phú nhất trong hai mươi mấy năm qua của Hàn Minh Tích.
Hàn Minh Tích chịu khổ, tất nhiên Hàn Minh Nguyệt không phải không biết, mặc dù áy náy nhưng cũng vui mừng vì đệ đệ có thể gắng gượng qua được, hơn nữa gánh vác trọng trách cả Hàn gia mà không bị mình liên lụy. Vươn tay vỗ vỗ bả vai Hàn Minh Tích nhẹ giọng nói: “Cực khổ cho đệ rồi, có còn đang trách đại ca không?” Ánh mắt Hàn Minh Tích nóng lên, nhưng lại cố chấp xoay mặt đi. Đợi đến khi tâm tư bình tĩnh trở lại mới quay đầu lại, đưa mắt nhìn Hàn Minh Nguyệt hỏi: “Quân Duy đã nói với ta, huynh đã giao dịch với Định Vương, sau này đại ca định làm gì?” Hàn Minh Nguyệt nhàn nhạt mỉm cười nói: “Chỉ sợ Đại Sở và Tây Lăng đã không còn đất cho chúng ta dung thân, đợi đến khi ở đây kết thúc, ngươi sẽ dẫn Túy Điệp đến Nam Chiếu ẩn cư.” Hàn Minh Tích nhìn chằm chằm hắn, hỏi: “Huynh xác định Tô Túy Điệp sẽ đi với ngươi như vậy sao? Đại ca, nói thật, ánh mắt chọn nữ nhân của huynh không chỉ kém Định Vương một chút đâu.”
Hàn Minh Nguyệt cười nói: “Nếu huynh có ánh mắt giống Định Vương, thì hiện tại cuộc sống sẽ càng khó khăn hơn. Cho nên… Minh Tích, nếu có thể, thì nên cách xa Định Vương phi một chút. Nam nhân mà bắt đầu ăn dấm thì sẽ không nói đạo lý đâu.” Bị đại ca nói toạc ra tâm tư, Hàn Minh Tích hơi lúng túng. Nhưng nghĩ lại, thì cảm thấy lời đại ca nói, thật sự có mấy phần đạo lý. Đại ca coi trọng Tô Túy Điệp, nếu thật sự muốn, thì chưa chắc không có biện pháp thu vào tay. Nhưng nữ nhân như Diệp Ly cũng là…… Oán hận trợn mắt nhìn Hàn Minh Nguyệt một cái, nói sang chuyện khác: “Chuyện của đệ thì trong lòng đệ đều biết, nhưng mà huynh, cho huynh một lời khuyên. Rốt cuộc Tô Túy Điệp là dạng nữ nhân gì, thì trong lòng đệ và huynh đều biết rõ, nếu huynh thật sự muốn nàng ta an phận đi theo huynh, thì không bằng dùng thử biện pháp của đệ xem.”
Hàn Minh Nguyệt tò mò nhướng mày nhìn hắn, Hàn Minh Tích cười lạnh một tiếng, lộ ra nụ cười ác ý nói: “Nếu huynh phá hủy mặt của nàng ta, thì tất nhiên nàng ta sẽ biết điều mà đi theo huynh! Nhưng mà đại ca, huynh thật sự yêu Tô Túy Điệp hay chỉ yêu mỗi một khuôn mặt của nàng ta thôi?”
Hàn Minh Nguyệt trầm mặc không nói, hắn yêu con người của Tô Túy Điệp hay yêu gương mặt nàng ấy đây? Chính hắn cũng chưa chắc nói rõ ràng được. Yêu người kia… Nhiều năm như vậy, hắn còn chưa rõ ràng sao, hắn không thích tính tình kia, tâm địa kia. Yêu mỗi một khuôn mặt? Quả thật, Tô Túy Điệp rất đẹp. Nhưng thiên hạ to lớn muốn tìm một hai cô gái có thể sánh ngang với nàng ấy, thì cũng chưa chắc không tìm được. Hắn chỉ biết, năm ấy… trong rừng hoa đào, khi lần đầu tiên hắn thấy cô gái tuyệt sắc trong rừng hoa kia, hắn liền chìm sâu vào trong mơ mộng, chẳng bao giờ thanh tỉnh…… Nhìn Hàn Minh Nguyệt vẫn xuất thần, Hàn Minh Tích thầm thở dài. Sao huynh trưởng mà hắn từng lấy làm kiêu ngạo lại ngã vào trong tay cái loại nữ nhân chỉ có dung mạo như Tô Túy Điệp này chứ, nhớ tới lúc ở Quảng Lăng, đại ca quyết tuyệt ra đi, nhớ tới năm đó bị Tô Túy Điệp bỏ rơi, khi đại ca trở về thì thất hồn lạc phách, nhớ tới hiện tại, hai bàn tay trắng đã bị vùi lấp hoàn toàn, Hàn Minh Tích khẽ nheo mắt lại, trong con ngươi tràn ra sát khí. Hàn Minh Nguyệt khẽ cau mày, nói với Hàn Minh Tích: “Minh Tích, không được làm nàng ấy bị thương. Xem như đại ca cầu xin đệ…”
Hàn Minh Tích nhìn vẻ mặt khẩn cầu của huynh trưởng, trong lòng chỉ cảm thấy bi ai. Công tử Minh Nguyệt, người như trăng sáng phong lưu vô song, hôm nay lại vì một nữ nhân mà khẩn cầu người có tiếng xấu là công tử Phong Nguyệt quần là áo lụa như hắn. Giờ khắc này, rốt cuộc Hàn Minh Tích đã biết, thật ra thì có một số chuyện không thể sửa đổi được nữa, thế nhân cũng sẽ không nhìn thấy được người từng là công tử Minh Nguyệt ôn văn nhĩ nhã, phong độ nhẹ nhàng kia nữa.
“Đại ca, huynh thật sự không hối hận sao?” Hàn Minh Tích hỏi.
Hàn Minh Nguyệt nhàn nhạt mỉm cười trầm mặc không nói. Hôm nay… Hắn đã không có cách nào mà hối hận nữa.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc Hàn Minh Tích cũng bỏ cuộc, gật đầu, xoay người đi, vừa nói: “Được, đệ hiểu. Đại ca phải tự bảo trọng. Nếu ngày nào đó huynh bị người đàn bà kia hại chết, đệ đệ sẽ giết nàng ta tuẫn táng (chôn theo người chết) theo huynh.”