Đầu tháng tư, phía Nam Đại Sở, Lê Vương và Nam Chiếu lần lượt rút quân, chiến sự vốn kịch liệt nay có một tia hòa hoãn. Một khi Lê Vương và Nam Chiếu ngưng chiến, miền Nam Đại Sở cũng chỉ còn lại vài chục vạn nhân mã Tây Lăng do Lôi Đằng Phong cầm quân. Cho dù Tây Lăng có binh cường mã tráng thế nào, phải rời xa mẫu quốc, vượt qua nhiều vùng đất đai rộng lớn của Đại Sở mới tới được đây, lại còn có vài chục vạn quân Mặc gia nhìn chằm chằm vào, Lôi Đằng Phong cũng dần dần cảm thấy mệt mỏi nện bước. Phía bắc mặc dù cùng Bắc Nhung giáp mặt mấy lần, nhưng cũng là lúc thắng lúc thua, ai cũng không chiếm được tiện nghi, chỉ coi là cầm cự được.
Đối với lần này, vô luận là Phượng Chi Dao hay người trong thành Nhữ Dương đều lo lắng bất an, một khi Đại Sở cùng các quốc gia này ngưng chiến, thậm chí có thể sẽ đạt thành một hiệp nghị, liên hiệp thế lực khắp nơi để đối phó bọn họ. Đối với điều này, Mặc Tu Nghiêu cũng chỉ cười không nói.
“Vương gia, chắc chắn Mặc Cảnh Kỳ đã cùng Mặc Cảnh Lê đạt thành hiệp nghị rồi. Một khi hai nước Tây Lăng và Bắc Nhung cũng thỏa hiệp…, Rất có thể Mặc Cảnh Kỳ sẽ quay đầu lại đối phó chúng ta đấy.” Trong thư phòng, Phượng Chi Dao lo lắng nói.
Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt mỉm cười nói: “Phượng Tam, Mặc gia quân trước kia vẫn là cái gai trong lòng của mấy quốc gia kia, cho dù là hiện tại. . . Cũng không thay đổi. Cho nên, nếu tất cả bọn họ có liên thủ lại đối phó Bản vương, Bản vương cũng không thấy kỳ quái chút nào.” Phượng Chi Dao nhíu mi nói: “Vương gia đã có đối sách gì sao?” Mặc Tu Nghiêu nhẹ vỗ về cuốn sách trong tay, hạ mắt nói: “Đối sách. . . Phượng Tam, cái Mặc gia quân cần hiện tại không phải là đối sách, mà là thắng trận.” Phượng Chi Dao nhìn người trước mắt khí thế vương giả bức người, nghi ngờ hỏi lại: “Thắng trận?”
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười lãnh đạm, Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Không sai. . . Nhiều năm như vậy, uy danh đánh đâu thắng đó của Mặc gia quân đã sớm trở nên mờ nhạt. Bản vương chính là muốn Mặc Cảnh Kỳ động thủ trước, mượn tay hắn tới tôi luyện bọn họ một chút. Nói cho thế nhân biết, Mặc gia quân bây giờ. . . Vẫn là Mặc gia quân ngày đó. . .” Phượng Chi Dao có chút nghi ngờ, vuốt vuốt mi tâm nói: “Nếu bốn nước đồng thời hướng chúng ta gây khó dễ, Vương gia. . . cho dù Mặc gia quân có anh dũng tài tình cũng không thể chống lại được quân địch ùn ùn kéo đến đâu.” Mặc Tu Nghiêu híp mắt đánh giá Phượng Chi Dao, một lúc lâu mới cúi đầu cười ra tiếng. Nhìn Phượng Chi Dao đang nghi ngờ khó hiểu, Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Phượng Tam, uổng công ngươi tự xưng thông minh hơn người, đến lúc bàn chuyện chính sự lại rối tinh rối mù. Ngươi cảm thấy. . . Sẽ có lúc mà bốn nước đồng thời làm khó dễ chúng ta sao?” Phượng Chi Dao cau mày trầm tư. Mặc Tu Nghiêu mạn bất kinh tâm (tùy tiện) xoa lòng bàn tay, thản nhiên nói: “Cõi đời này. . . Không có kẻ địch vĩnh viễn, cũng không có bằng hữu vĩnh viến. Thứ vĩnh hằng thật sự cũng chỉ có lợi ích của riêng mình. Không có Mặc gia quân, vậy kẻ nào sẽ cảm thấy tốt nhất? Mặc gia quân hôm nay còn đến hơn năm mươi vạn người, thật sự muốn diệt Bản vương, bọn họ có thể mỗi bên đầu nhập đủ năm mươi vạn binh mã sao? Người nào xuất lực nhiều hơn, người nào xuất lực ít hơn một chút? Còn có chính bọn họ. . . Nam Chiếu quốc nội, các bộ lạc phân tranh, một bên Tây Lăng cũng là tiểu quốc đang hỗn loạn, Bắc Nhung nhiều năm liên tục hạn hán mất mùa. Còn có Đại Sở. . . Mặc Cảnh Kỳ và Mặc Cảnh Lê, ngươi nghĩ rằng hai kẻ đó sẽ chân tâm chân ý (thành thành thật thật) muốn liên hiệp với nhau sao?”
Nghe Mặc Tu Nghiêu nói thế, Phượng Chi Dao liền cảm thấy đầu óc như được khai sáng. Có chút xấu hổ cười nói: “Là ta nghĩ nhiều rồi, nói vậy trong lòng Vương gia sớm đã có cân nhắc. Như vậy. . . Mặc gia quân chỉ cần bày ra tư thế sẵn sàng đón địch, chờ địch nhân tới cửa là được. Nhưng. . . Thuộc hạ cho rằng không nên vừa bắt đầu đã chống lại Mặc Cảnh Kỳ.” Mặc Tu Nghiêu nhướng mày nhìn hắn, Phượng Chi Dao nói tiếp: “Mặc Cảnh Kỳ tuyên truyền nói xấu Vương gia, nếu vừa bắt đầu đã cùng Mặc Cảnh Kỳ đối kháng, chỉ sợ Vương gia sẽ thật sự phải chịu cái danh mưu đồ tạo phản.”
Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, hiển nhiên đối với lời này không để ý, chỉ hỏi: “Trên dưới tướng sĩ Mặc gia quân có phản ứng gì?”
“Những năm này trên dưới Mặc gia quân bị Mặc Cảnh Kỳ không ngừng chèn ép, đối với chuyện lần này lại càng nhất thanh nhị sở, tất nhiên là nghe theo lệnh của Vương gia.” Phượng Chi Dao hơi có chút bất đắc dĩ, hắn thật sự không rõ vì sao Vương gia một chút cũng không có suy nghĩ phản bác lại Mặc Cảnh Kỳ hắt nước bẩn lên người mình. Tầm quan trọng của dân tâm (lòng dân) ngay cả hắn cũng hiểu rõ, thế mà Vương gia lại giống như một chút cũng không để ý đến loại chuyện này. Dường như nhìn thấu được ý nghĩ của Phượng Chi Dao, Mặc Tu Nghiêu chậm rãi nói: “Vô luận có thanh minh như thế nào, thì việc Mặc gia quân dần dần thoát li khỏi Đại Sở cũng là sự thật. Phí nhiều miệng lưỡi đi nữa, trong mắt rất nhiều người chẳng qua cũng chỉ là giấu đầu hở đuôi mà thôi. Mặc Cảnh Kỳ muốn đùa giỡn, Bản vương liền theo hắn chơi đùa . Hắn bị Tiên hoàng cùng Thái hậu nuôi đến quá yếu ớt nhu nhược rồi, có được lòng dân là có được thiên hạ sao. . . Hắn cho rằng dân tâm thật dễ dàng mà có được như vậy sao? Không quản Mặc Cảnh Kỳ muốn làm gì thì làm, đưa tin cho Hàn Minh Tích, gọi hắn trở về gặp Bản vương, còn có Lãnh Hạo Vũ cũng bảo hắn sớm trở lại, Bổn vương có việc phân phó.”
Phượng Chi Dao gật đầu xác nhận, nhắc tới Lãnh Hạo Vũ, Phượng Chi Dao hơi do dự hỏi: “Vương gia, Mộ Dung tướng quân, ngài xem có nên hay không. . . . . .” Mộ Dung Thận cũng coi như là một danh tướng Đại Sở, hơn nữa còn là người từng đi theo Mặc Lưu Danh. Hôm nay nữ nhi duy nhất của Mộ Dung Thận lại là phu nhân của Lãnh Hạo Vũ, một trong những tâm phúc thân tín nhất của Mặc Tu Nghiêu. Việc mượn hơi Mộ Dung Thận có vẻ như là đương nhiên rồi. Mặc Tu Nghiêu trầm tư chốc lát, khoát tay một cái nói: “Tạm thời không nên, Mộ Dung tướng quân tuyệt đối là người đầu tiên mà Mặc Cảnh Kỳ hoài nghi, hiện tại bên cạnh chắc chắn sẽ có rất nhiều mật thám. Phái người chú ý một chút là được, chỉ cần Mặc Cảnh Kỳ không hạ thủ Mộ Dung tướng quân, tạm thời không cần kinh động đến hắn. Phía nam. . . Cũng cần một tướng lãnh đáng tin đóng ở đấy. Mặc dù Bản vương nhìn Mặc Cảnh Kỳ không vừa mắt, nhưng cũng không muốn để cho những kẻ ngoại đạo kia đặt chân lên quan nội!” Nghe Mặc Tu Nghiêu nói như vậy, trong lòng Phượng Chi Dao đã hiểu rõ. Đối với Mộ Dung Thận, hiển nhiên Mặc Tu Nghiêu đã nắm chắc rồi, chẳng qua bây giờ còn cần Mộ Dung Thận ở lại phương nam thôi. Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, Phượng Chi Dao cũng hiểu được suy tính của Mặc Tu Nghiêu. Nếu là bàn về các nước láng giềng, nước mà Phượng Chi Dao ghét nhất tuyệt đối là Nam Chiếu. Không giống với Tây Lăng và Bắc Nhung dũng mãnh hiếu chiến, bộ lạc Nam Chiếu kia không được mạnh mẽ như vậy, nhưng bàn về mưu lược cầm quân thì tuyệt đối đứng thứ nhất. Hơn nữa những trùng độc kiến độc ngổn ngang kia thật làm cho người ta hoa cả mắt, Phượng Chi Dao thật sự không dám nghĩ đến nếu như bọn họ đem Trung Nguyên giàu có mỹ lệ biến thành một địa phương mà trùng độc rắn độc đầy đất thì phải làm sao bây giờ.
“Thuộc hạ hiểu , lập tức đi làm.”
Mặc tu Nghiêu gật đầu, để cho Phượng Chi Dao lui ra. Phượng Chi Dao chắp tay cáo lui, nhìn Mặc Tu Nghiêu đang lâm vào trầm tư sau án thư, giật giật khóe môi muốn nói lại thôi. Đành phải lặng lẽ nuốt trở vào rồi thối lui ra khỏi thư phòng.
Diệp Ly mang một rổ rau dại đi rửa sạch rồi bước chậm quay về dưới ánh tà dương. Dung nhan thanh lệ dưới ánh mặt trời nhuộm một tầng màu đỏ, trên trán thấm ra vài giọt mồ hôi nho nhỏ. Mặc dù thân thể đã khỏe hơn nhiều, nhưng một chuyến lên núi vác theo bụng bầu hơn bảy tháng này cũng khiến cho nàng phải cố hết sức. Thừa dịp hôm nay khí trời tốt, nàng đi một chuyến đến bờ sông nhỏ bên kia nơi Lâm đại phu nhặt được nàng, dòng sông nhỏ quanh co nhưng nước chảy xiết hiển nhiên không phải con sông nhỏ ở nơi nàng rơi nhai, thậm chí còn không phải là một nhánh khác của cùng một dòng. Sông nhỏ này là từ một thác nước cao cao chảy xuống, nhưng Diệp Ly biết mình tuyệt đối không phải là từ trên thác nước kia rơi xuống. Thác nước kia cao khoảng 20m, phía dưới còn có nước sông róc rách, nếu rơi xuống từ đó cho dù nàng không chết vì va đập thì cũng sẽ ngã chết. Cho nên, nàng nghĩ dưới mặt thác nước kia rất có thể còn có một con sông ngầm dưới lòng đất, mà nàng rất có thể là từ nơi đó bị cuốn tới đây. Đáng tiếc. . . Nhìn mức độ nước chảy xiết, cho dù nàng suy đoán chính xác, vậy cũng không thể trở về bằng đường cũ, huống chi bây giờ nàng còn mang thai, lại càng bất khả thi. Bất đắc dĩ bỏ qua ý định đi vào tìm tòi đến tột cùng, hái một chút rau quả dại có thể ăn được, Diệp Ly mới bước chậm trở về cái thôn nhỏ nàng đã cư ngụ nhiều tháng nay.
Phòng nhỏ của Lâm đại phu và Diệp Ly ở ngay phía ngoài thôn, lúc này mọi nhà khói bếp đều đã bốc lên, tiểu sơn thôn trừ bỏ âm thanh cười vui mơ hồ truyền ra từ các nóc nhà, cũng không nhìn thấy bóng dáng một ai. Xa xa , Diệp Ly nhìn thấy trong nhà Lâm đại phu cũng không thấy khói bếp, có chút kỳ quái nhíu mày, sư phụ còn chưa có trở lại sao? Nàng nhớ hôm nay ông nói sẽ không ra ngoài mà? Từ từ đi vào hai gian nhà song song cách không xa nhà gỗ nhỏ, đôi mày thanh tú của Diệp Ly dần dần địa nhíu lại, trong nhà Lâm đại phu có người, hơn nữa còn không chỉ một người. Lúc bình thường giờ này trong thôn cũng không có người xuất môn , hơn nữa. . . Nghe âm thanh càng giống người luyện võ.
Buông rổ xuống, Diệp Ly cẩn thận đỡ bụng đi quanh bờ tường phía sau phòng nhỏ của Lâm đại phu, nhích tới gần một cửa sổ không cao lắm ở thư phòng, Lâm đại phu mặc dù không hay đọc sách, nhưng lại hết sức yêu quý chúng, thường xuyên mở cửa sổ thông gió thông khí. Nhích tới gần mở cửa sổ ra, lại nghe thấy âm thanh bên trong càng rõ ràng, hiển nhiên những người này đang ở trong thư phòng, Diệp Ly cẩn thận nín thở, đi tới ngoài cửa sổ, xuyên thấu qua khe hở nhìn vào bên trong, Lâm đại phu mặt lạnh ngồi trên một cái ghế cũ kỹ. Trong thư phòng có hai nam tử, một đứng nói với Lâm đại phu, người còn lại thì đứng gần một giá sách tìm kiếm thứ gì đó, trên giá sách, sách bị lật ngổn ngang rơi xuống đầy đất.
“Lâm lão tiên sinh, chúng ta không muốn thương tổn ngươi, xin mời giao đồ vật ra. Vật kia lão nhân gia ngài giữ lại cũng vô dụng, sao không để cho chúng ta bớt việc, lão nhân ngươi cũng có thể thanh tịnh?” Nam tử trung niên đứng trước mặt Lâm đại phu tâm bình khí hòa cười nói, hiển nhiên cũng không muốn động thủ với Lâm đại phu. Lâm đại phu mí mắt hạ xuống, thản nhiên nói: “Lão phu không biết các ngươi đang nói đến thứ gì.” Nam tử trung niên cũng không tức giận, cười nói: “Lâm đại phu cần gì phải giả bộ? Ngươi hẳn rõ ràng nếu chúng ta đã tìm được rồi, thì cần gì phải nháo tới nơi này. Lão nhân ngươi đã ở tại nơi này ba mươi năm, nói vậy là còn muốn tiếp tục an hưởng tuổi già. Vật kia đối với ngươi mà nói cũng chỉ là một đống giấy vụn, nhưng đối với tệ thượng mà nói lại vô cùng quan trọng . Ngươi và tệ thượng dù sao cũng có tình nghĩa, hà cớ gì lão nhân gia ngài không thành toàn hắn?”
Nghe vậy, sắc mặt Lâm đại phu biến hóa, khóe môi giật giật hai cái, hiển nhiên tâm tình đã nổi lên gợn sóng. Hồi lâu, mới hừ lạnh một tiếng nói: “Cái gì tệ thượng tệ hậu lão đầu tử ta đây đều nghe không hiểu. Ngươi muốn nói đến cái gì ta cũng không biết.”
Nam tử trung niên cau mày, có chút không vui nhìn Lâm đại phu nói: “Lâm lão tiên sinh, vật kia vốn chính là vật di truyền của nhà tệ thượng, hôm nay chúng ta lấy trở về cũng là chuyện đương nhiên. Ngươi lúc đó chiếm lấy làm của mình thật không khỏi có chút quá đáng.” Lâm đại phu hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt lại không nói chuyện. Một gã nam tử khác hiển nhiên đã đem thư phòng từ trên xuống dưới lục soát hết một lần nhưng cũng không phát hiện được gì, có chút phiền não nói: “Đồ không có ở nơi này!” Nam tử trung niên cũng không có bao nhiêu nhẫn nại, ánh mắt nhìn Lâm đại phu bắt đầu có chút bất thiện, “Lâm đại phu, tệ thượng đã phân phó, vì công ơn nuôi dưỡng của ngài, muốn chúng ta khách khí với ngài một chút, nhưng mà. . . Ngài tốt nhất đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.” Lâm đại phu mở mắt ra nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Lão đầu tử ta cũng đã hơn ba mươi năm rồi không say rượu đấy. Các ngươi đi đi thôi, hắn muốn như thế nào thì bảo chính hắn tới nói với lão phu.”
Nam tử khinh thường cười nói: “Tệ thượng ngày lo trăm việc, nào có thời gian lãng phí vì chuyện nhỏ này. Lâm đại phu, ngài nếu vẫn cố chấp như thế, đừng trách tại hạ đắc tội.” Hất hàm mỉm cười nói, hướng nam tử bên cạnh ra dấu. Nam tử kia hiểu ý tiến lên một tay nhấc Lâm đại phu lên, cười lạnh nói: “Lâm đại phu, xin lỗi. Cấp trên chúng ta đã nói rõ, nhất định phải lấy được đồ.” Lâm đại phu một lần nữa nhắm mắt lại, không chịu mở miệng nói chuyện. Trên mặt nam tử hiện lên một tia không kiên nhẫn, nói một tiếng đắc tội, không để ý nặng nhẹ kéo một cánh tay của Lâm đại phu ngược về phía sau. Lâm đại phu đã hơn sáu mươi tuổi, cũng không phải người tập võ, lần này nhẹ nhất cánh tay cũng bị gãy mất.
Ken két. . . Ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng động rất nhỏ, nam tử dừng động tác, cùng nam tử trung niên kia nghi ngờ nhìn một cái, lạnh lùng nói: “Người nào?”
Cửa sổ nhẹ nhàng lay động một cái, nhưng không thấy người nào. Nam tử nghi ngờ cau mày, buông Lâm đại phu xuống đi tới cửa sổ, nhìn chung quanh một chút mới thò đầu ra. Một đôi bàn tay trắng nõn hơi lạnh đột nhiên vươn ra, giữ ở cổ hắn, hắn chỉ cảm thấy trên cổ chợt lạnh, sau đó một trận đau nhức, liền cái gì cũng không biết.
Nhìn đồng bọn đột nhiên té ở trên cửa sổ không nhúc nhích, trên mặt nam tử trung niên hiện lên một tia sợ hãi. Vốn chuyến đi này cũng không tính là khó khăn, bọn họ cũng không mang quá nhiều người, lại không nghĩ rằng cái thôn nho nhỏ này lại có cao thủ thần bí.
“Người nào? ! Đi ra ngoài. . . . . .” Nam tử trung niên lạnh lùng nói, ánh mắt cảnh giác ngó chừng phía bên ngoài cửa sổ. Nhìn một chút Lâm đại phu bên cạnh, nam tử trung niên kéo một cái, đem hắn đến trước mặt mình, cẩn thận dè dặt ngó chừng bên ngoài cửa sổ.
Chà. . . một đạo thân ảnh màu xám tro xẹt qua cửa sổ thật nhanh, bỗng nhiên nam tử trung niên mở to hai mắt nhìn, lại chỉ thấy một đạo ngân quang thật nhanh bắn tới. Cổ họng bỗng dưng chợt lạnh, nam tử cúi đầu kinh ngạc đang nhìn một thiết khí sáng loáng chẳng biết từ lúc nào đã cắm vào cổ họng mình, cứng ngắc ngã xuống.