Editor: Tuyết Y
Beta: Tiểu Ly
Mãi cho đến lúc Diệp Ly tự mình tiễn biểu ca và cữu mẫu đi thì Diệp Thượng thư cũng không xuất hiện nữa, Từ phu nhân hiển nhiên đã không hề còn hy vọng gì với lễ nghi quy củ của Diệp gia nữa rồi. Dù sao nếu không phải còn có một đứa cháu ngoại gái như Diệp Ly ở đây, thì Diệp gia đã hại nữ nhi của Từ gia buồn bực đến sầu não mà qua đời căn bản sẽ không còn có chút liên hệ nào với Từ gia. Diệp Ly cũng không tức giận, lúc quay người đi trở về Thanh Dật Hiên thì nhàn nhạt nhìn thoáng qua Phương Nghi Viện của Vương thị, môi cong lên một nụ cười trào phúng hiếm có: Vương thị đây là đang ra oai phủ đầu nàng sao?
“Tam tỷ…”
Còn chưa đi vào Thanh Dật Hiên, Diệp Oánh đã vịn tay nha đầu ưỡn ẹo đi đến. Diệp Ly dừng bước bình tĩnh đánh giá đệ nhất mỹ nhân trước mắt, xem ra mấy ngày nay tuy biểu hiện bên ngoài của Diệp Oánh giống như không có gì nhưng thực tế, cuộc sống cũng không dễ chịu. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo xinh đẹp ngày xưa lại thêm vài phần tái nhợt và tiều tụy, đôi mắt nhìn Diệp Ly cũng đã nhiều thêm vài phần u oán và ươn ướt, bỗng dưng khiến cho Diệp Ly nhịn không được mà run lên một cái.
“Thái sinh lưỡng yếp chi sầu,
Kiều tập nhất thân chi bệnh.
Lệ quang điểm điểm,
Kiều suyễn vi vi…”
Dịch thơ:
“Má hơi lúm, có vẻ âu sầu;
Người hơi mệt trông càng tha thướt.
Lệ rớm rưng rưng,
Hơi ra nhè nhẹ. ”
Người dịch: Nhóm Vũ Bội Hoàng – Nguồn: thivien.net
Diệp Ly tự dưng nhớ tới câu thơ có một không hai trong kiệt tác Hồng Lâu Mộng dùng để hình dung mỹ nhân thế ngoại thần tiên, chỉ tiếc là lúc nhìn lại cặp mắt ướt kia đã ngẫu nhiên hiện lên một tia tinh quang, chỗ nào có một chút cao quý xuất trần của Giáng Châu Tiên Tử?
“Tứ muội đây là làm sao vậy?” Diệp Ly nhẹ giọng hỏi: “Thân thể không thoải mái sao không ở trong phòng nghỉ ngơi?”
“Đa tạ Tam tỷ quan tâm, Oánh Nhi không có việc gì.” Diệp Oánh ôn nhu nói, chỉ là bộ dáng u oán ủy khuất kia thật sự không giống như là không có gì.
Diệp Ly mang vẻ mặt hiểu rõ gật đầu: “Nếu đã không có gì, Tứ muội cứ chầm chậm mà tản bộ, Tam tỷ đi về trước.”
“Tam tỷ. . .” Thấy Diệp Ly không chút do dự muốn xoay người rời đi, trong mắt Diệp Oánh hiện lên một tia tức giận, nhưng rất nhanh đã lại biến mất không thấy đâu. Khẽ cắn môi son nhìn Diệp Ly nói: “Oánh Nhi chỉ là muốn hỏi Tam tỷ một chút, Tam tỷ nhận được thiếp mời Bách hoa thịnh hội chưa?”
Diệp Ly gật đầu, buổi sáng ngày hôm qua nàng đã nhận được thiếp mời, vào bảy ngày sau, Bách hoa thịnh hội được quyết định cử hành tại vườn mẫu đơn lớn nhất tại kinh thành. Nhìn bộ dáng của Diệp Oánh, tâm tư Diệp Ly khẽ động, mới hiểu được Diệp Oánh ngăn đón mình làm gì: “Tứ muội còn chưa nhận được thiếp mời?”
Diệp Oánh uất ức lắc đầu, nhưng trong lòng tràn đầy oán hận với Diệp Ly trước mặt. Nếu như không phải là cữu cữu của nàng vạch tội phụ thân trên triều đình, bản thân mình là đích nữ của Hộ Bộ Thượng Thư, là Lê Vương phi tương lai thì làm sao lại không có thiếp mời Bách hoa thịnh hội chứ?
“Tam tỷ, tỷ. . . năm nay cũng không đi sao?” Diệp Ly nhịn không được cười lên, Diệp Oánh không phải định lấy thiếp mời của mình để đến vườn Mẫu Đơn chứ? Chỉ là cũng có thể lắm, nàng ta là Lê Vương phi tương lai, cho dù có người nhận ra tên trên thiếp mời không phải của nàng thì cũng sẽ không ai dám đuổi nàng đi.
“Năm nay thân thể đã tốt hơn nhiều, tất nhiên là ta phải đi rồi.” Diệp Ly nói xong, đã thấy sắc mặt Diệp Oánh rõ ràng trầm xuống. Không muốn dây dưa với nàng ta nhiều hơn nữa, nên Diệp Ly nói: “Ta còn có việc, sẽ không ở đây cùng Tứ muội được nữa.”
“Tam…”
Thấy Diệp Oánh còn muốn nói điều gì đó, Diệp Ly nhíu mày nói: “Tứ muội không ngại thì đi cầu kiến Hiền Chiêu thái phi xem. Thiếp mời năm nay là do Chiêu Dương trưởng công chúa tự phát, nếu như ta không đi thì chẳng phải là lại khiến Công chúa cho rằng Diệp gia chúng ta không cho nàng mặt mũi?”
Nghe vậy, rốt cuộc Diệp Oánh cũng phải đè lời muốn nói ra khỏi miệng xuống. Chiêu Dương trưởng công chúa là tỷ tỷ của đương kim Hoàng Thượng, là nữ nhi duy nhất của Nguyên Hoàng Hậu của Tiên hoàng. Thế nhưng lại nổi danh tính tình không tốt, cho dù là đương kim Hoàng Hậu, thậm chí đôi khi là đến cả Thái Hậu bà ấy cũng còn không cho mặt mũi, Diệp Oánh cũng không dám tác quái trước mặt bà ấy. Đến bây giờ mà nàng vẫn chưa nhận được thiếp mời, thì đã nói rõ là Chiêu Dương trưởng công chúa không vừa lòng với nàng rồi.
“Tam tiểu thư, Tứ tiểu thư, Lão phu nhân mời hai vị tiểu thư đi đến Vinh Nhạc Đường một chuyến.” Diệp Ly đang muốn trở về phòng, ma ma bên người Diệp lão phu nhân đã tới truyền lời.
Hôm nay Từ phu nhân đến thăm, Diệp lão phu nhân trực tiếp thoái thác nói thân thể không thoải mái, ngay cả phái một người sang đây nhìn một cái cũng không có. Diệp Ly tất nhiên biết rõ Diệp lão phu nhân đây là bất mãn với hành vi của Từ gia mấy ngày hôm nay rồi, cho nên nàng cũng lạnh nhạt gật đầu nói: “Ta đã biết, làm phiền ma ma đi một chuyến này.” Ma ma liên tục nói không dám, xoay người trở về Vinh Nhạc Đường.
Ở bên trong Vinh Nhạc Đường, Diệp lão phu nhân hơi nheo đôi mắt già nua có chút vẩn đục lại, đánh giá hai đứa cháu gái đang sánh vai nhau đi vào. Diệp Oánh từ nhỏ đã nhận hết sủng ái, không chỉ thông minh dịu dàng, lại vừa sinh ra đã là quốc sắc thiên hương, cho dù là Diệp lão phu nhân hay là Diệp Thượng thư đều ký thác kỳ vọng vào nàng. Nếu không phải trước đó Diệp Thần Châu đã vào cung làm Chiêu Nghi, thì Diệp Oánh chắc chắn cũng phải vào cung rồi. (Xem chương mới nhanh nhất tại www.tamvunguyetlau.com) Bây giờ lại có thể gả cho đệ đệ ruột thịt của Hoàng Thượng – Lê Vương làm chính phi, tất nhiên lại có thể khiến cho Diệp gia cao hơn một cổng lầu. Mà Diệp Ly này vốn là đích nữ của nguyên thê (*) tôn quý nhất Diệp gia, Diệp lão phu nhân vốn luôn có một chút khúc mắc nho nhỏ với Từ thị, cho nên từ sau khi Từ thị qua đời, bà đã không để ý đến đứa cháu gái này nữa. Hôm nay bắt đầu cẩn thận đánh giá, lại phát hiện nàng so với Diệp Oánh không chênh lệch cái gì, thậm chí lại càng nhiều hơn một chút đại khí và thong dong của thư hương môn đệ, Diệp lão phu nhân biết rõ những thứ này là nàng được di truyền từ người mẫu thân xuất thân Từ gia đại tộc trăm năm kia, mà điều này cũng chính là nguyên nhân mà Diệp lão phu nhân không thích Diệp Ly và Từ thị.
(*) Nguyên thê: vợ trước
“Tổ mẫu.” Diệp Ly và Diệp Oánh cùng lên tiếng thỉnh an.
Diệp lão phu nhân mang vẻ mặt yêu thương vẫy hai người ngồi xuống bên người bà, ôn tồn hỏi: “Mấy ngày nữa chính là Bách hoa thịnh hội rồi, mẫu thân các con đã chuẩn bị xong cho các con chưa?”
Diệp Oánh mang vẻ mặt ảm đạm, cúi đầu xuống nói: “Cháu gái cũng không nhận được bách hoa thiếp, những thứ mẫu thân chuẩn bị cũng đều không dùng được rồi.”
Diệp Ly nhíu mày, khó hiểu nói: “Tổ mẫu, tham gia Bách hoa thịnh hội còn cần phải chuẩn bị cái gì sao ạ?”
Nghe vậy, ánh mắt Diệp lão phu nhân lóe lên, đánh giá vẻ mặt của Diệp Ly: “Thật ra cũng không có gì. . . Nữ nhi cũng phải ăn mặc xinh xinh đẹp đẹp đi ra ngoài mới được. Trở về bảo mẫu thân con làm cho con mấy bộ quần áo cùng đồ trang sức mới đi.”
Diệp Ly mang vẻ mặt bình tĩnh, tùy ý cho bà dò xét, Vương thị quả thực không chuẩn bị cho mình cái gì cả, thậm chí ngay cả nhắc cũng không nhắc một câu nào. Có thể đoán được nếu như vào ngày tổ chức Bách hoa thịnh hội mà nàng mặc quần áo bình thường đi qua đó thì nhất định sẽ bị người khác cười nhạo đến mất hết cả mặt mũi: “Đa tạ tổ mẫu nhắc nhở, Ly Nhi đã biết rồi ạ.”
Diệp Ly lộ ra một tia vui mừng, biểu hiện sự yêu thích cùng vui mừng của cô nương yêu thích quần áo và đồ trang sức mới một cách thích hợp.
Diệp lão phu nhân gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa. Vương thị bí mật đối xử với Diệp Ly như thế nào bà cũng không phải không biết, nhưng chỉ cần không thể hiện ra trước mặt người ngoài rồi ném đi thể diện của Diệp gia, thì bà cũng không muốn quản nhiều đến những điều này. Diệp Oánh ngược lại áy náy cười nói với Diệp Ly: “Nương đã sớm chuẩn bị xong quần áo và đồ trang sức của Tam tỷ rồi, chỉ là vì hôm qua Dung Nhi trở về nên nhất thời quên cho người mang qua cho Tam tỷ.”
“Thật sao, Bách hoa thịnh hội còn vài ngày nữa, ngược lại cũng không cần vội vã như vậy.” Diệp Ly cười yếu ớt nói, rốt cuộc vẫn kéo chủ đề lên người Diệp Dung sao?
Nhắc tới Diệp Dung, khuôn mặt vốn tươi cười của Diệp lão phu nhân cũng chìm đi chút ít, nhìn hai người nghiêm mặt nói: “Dung Nhi tuổi còn nhỏ, có chỗ nào làm không đúng thì các con thân làm tỷ tỷ phải dạy dỗ cho tốt. Hôm nay phụ thân con lại đánh nó một trận bản tử ở trước mặt người ngoài như vậy, nó chỉ là một đứa trẻ con làm sao chịu được?”
Đôi mi thanh tú của Diệp Oánh cau lại, mang vẻ mặt đau lòng mà nói: “Tổ mẫu nói rất đúng, đều là do Oánh Nhi không dạy bảo đệ đệ cho tốt. Chỉ là hôm nay Dung Nhi cũng đã nhận được bài học kinh nghiệm rồi, lúc vừa rồi Oánh Nhi đi ra thằng bé còn kêu đau đấy ạ. Sau này chắc chắn sẽ không va chạm với Tam tỷ nữa, kính xin Tam tỷ đừng trách thằng bé.”
“Không phải nói là chưa chịu mấy cái sao? Làm sao lại còn đau, có mời đại phu chưa?” Vừa nghe nói cháu trai duy nhất không khỏe, Diệp lão phu nhân đã sốt ruột rồi, ánh mắt nhìn Diệp Ly cũng càng trở nên lạnh nhạt.
Diệp Oánh vội vàng an ủi: “Tổ mẫu yên tâm đi, nương đã mời đại phu xem qua rồi ạ. Chỉ là phải nằm trên giường mấy ngày, sợ rằng sẽ phải chậm trễ việc học một thời gian ngắn thôi ạ.”
Diệp lão phu nhân nhíu mày, có chút tức giận liếc Diệp Ly một cái, nói: “Con cũng làm tỷ tỷ, sao không thể nhường Dung Nhi một chút chứ? Nếu như thân thể nó làm trễ nãi việc học thì con sẽ vui vẻ à?”
Diệp Ly cười lạnh trong lòng, nhưng vẻ mặt cũng không thay đổi chút nào, lạnh nhạt nói: “Tổ Mẫu dạy bảo phải ạ. Ngày sau Ly Nhi chắc chắn sẽ dạy bảo Dung Nhi cho thật tốt, tính tình này của thằng bé cũng nên có người giáo huấn rồi, hôm nay va chạm Ly Nhi đương nhiên là không có việc gì. Tỷ đệ một nhà tất nhiên Ly Nhi sẽ nhường thằng bé, nhưng nếu có một ngày thằng bé va chạm phải quý nhân nào đó thì làm thế nào cho phải đây?”
Nghe vậy, sắc mặt Diệp lão phu nhân lại càng trở nên khó coi, chỉ là nhớ tới hôn sự của Diệp Ly cho nên mới đè lửa giận trong lòng xuống, phất tay bảo nàng lui ra. Diệp Ly xoay người cáo lui, nghe thấy giọng nói dịu dàng của Diệp Oánh ở sau lưng nói có tỷ tỷ và Lê Vương ở đây như thế nào như thế nào… Nếu lời của nàng Diệp lão phu nhân nghe không vào thì nàng cũng không sao cả, chỉ mong Diệp Chiêu Nghi trong nội cung và Lê Vương thật sự có thể gánh vác cục diện rối rắm thay cho Diệp Dung cả đời.