Thịnh Thế Đích Phi

Chương 305

Mặc Cảnh Lê cũng sớm biết hành động khác thường của Trấn Nam Vương. Cho dù Mặc Cảnh Lê có ngu xuẩn hơn nữa thì hắn vẫn nhớ được Giang Nam mới thực sự là nơi hắn an ổn dựng nghiệp, huống chi cho tới bây giờ Mặc Cảnh Lê cũng chưa từng là kẻ ngu xuẩn thực sự, chỉ là so với một số người thì hắn chưa đủ thông minh mà thôi. Cho nên, sau khi biết được hành động của Trấn Nam Vương, đầu tiên Mặc Cảnh Lê lợi dụng thân phận Nhiếp chính vương hạ lệnh cho Mộ Dung Thận lúc này đang lãnh binh Bắc thượng, toàn lực ngăn trở Trấn Nam Vương xuôi nam. Mộ Dung Thận lãnh binh Bắc thượng là vì binh mã ở phương bắc đã bị Trấn Nam Vương đánh cho không còn hình dạng gì, đang định tìm Lôi Chấn Đình tính sổ, đương nhiên cũng không để ý chuyện tính sổ ở nơi nào, sau khi nhận được chỉ thị của Mặc Cảnh Lê lập tức dẫn đại quân đi theo hướng đông nam, thay vì thẳng lên phương bắc như lúc đầu, muốn chặn trước đại quân Tây Lăng.

Mà sau khi tính toán xong những thứ này, Mặc Cảnh Lê vẫn không thể an tâm, âm thầm ra lệnh cho tâm phúc của mình lặng lẽ chuẩn bị dời đô xuôi nam, hoàn toàn không nghĩ đến sinh tử những tướng sĩ vẫn còn đang ở biên quan, đối chiến cùng hai nước Bắc Cảnh và Bắc Nhung. Nhưng những cử động này của Mặc Cảnh Lê cũng không thực sự giấu diếm được mọi người, rất nhanh một phong mật thư từ Sở kinh theo hướng đông bắc đã truyền đến Tử Kinh quan.

Trên Tử Kinh quan, tình hình chiến sự một ngày so với một ngày lại càng khó khăn hơn, khiến cho hơn một tháng này, Lãnh Hoài già nua gầy đi không ít. Đại quân Bắc Cảnh dường như biết được Đại Sở hiện giờ đã không còn sức chiến đấu, kể từ khi Bắc nhung tiến quân vào quan nội, liền bắt đầu tấn công ngày một điên cuồng hơn. Lãnh Hoài có lý do để khẳng định, Bắc Nhung và Bắc Cảnh đã sớm âm thầm bắt tay với nhau. Mặt khác, lương thảo quân nhu từ Sở kinh đưa đến Tử Kinh quan lại càng ngày càng ít, kể từ khi tân hoàng đăng cơ đến nay, lương thảo đã đưa đến chậm trễ mười ngày rồi. Nếu như qua mười ngày nữa vẫn không có lương thảo…, thì không cần Bắc Cảnh tiến công, Đại Sở cũng sẽ không chiến mà bại đấy.

“Phụ thân, tìm con có chuyện gì?” Lãnh Hạo Vũ đột nhiên bị gọi đến thư phòng, vẻ mặt cà lơ cà phất nhìn lão cha trước mắt đang mày kiếm nhíu chặt, dường như hoàn toàn không cách nào hiểu được vì sao phụ thân nhà mình lại sầu lo vậy. Cái bộ dáng thong dong bình tĩnh này của hắn thế nhưng lại dẫn tới một trận hỏa lớn của Lãnh Hoài. Không biết bắt đầu từ khi nào, đứa con trai này ở trước mặt ông luôn chính là bộ dáng vô vị dù trời có sập xuống cũng có người chống đỡ, cái gì cũng không để ý như vậy. Mặc dù đã biết Lãnh Hạo Vũ cũng không thật sự là cái loại thiếu gia hoàn khố cái gì cũng không biết, nhưng nhìn đến bộ dạng này của hắn, Lãnh Hoài vẫn không nhịn được muốn động tay động chân.

“Cợt nhả còn ra hình dáng gì!” Lãnh Hoài trầm giọng nói.

Lãnh Hạo Vũ bĩu môi, chẳng lẽ phải giống như Lãnh Đại, cả ngày mang cái bản mặt thối như người ta thiếu nợ hắn mấy trăm vạn lượng bạc không trả, mới được coi là có bộ dáng sao? Đảo cặp mắt trắng dã, Lãnh Hạo Vũ nói: “Phụ thân, rốt cuộc có chuyện gì? Con còn muốn bồi Đình Nhi đi chơi đấy.” Gân xanh trên trán Lãnh Hoài giật giật, “Chơi? Bây giờ là lúc nào mà ngươi còn có thời gian cùng thê tử du ngoạn? Thê tử của ngươi có chuyện gì thế? Ngươi đã không hiểu chuyện, nàng cũng không hiểu chuyện sao? Cả ngày hồ nháo!”

Bản thân bị nói hai câu, Lãnh Hạo Vũ cũng cảm thấy không sao cả, nhưng nói nương tử thì không được rồi. Lãnh Hạo Vũ không vui nói: “Thê tử con thì làm sao? Có thể quản gia có thể sinh con có thể theo con làm ăn còn có thể theo con ra chiến trường. Cho dù không bằng Định Vương Phi nhưng dù sao cũng không kém. Thê tử của ngài có được không? Thê tử của lão đại nhà cha có được không?” Nói đến phần sau, Lãnh Hạo Vũ dần dần càng cảm thấy đắc ý rồi, dường như lại càng cảm thấy nương tử nhà mình quả nhiên vô cùng tốt .

Lãnh Hoài nghe hắn nói vậy, khóe miệng không nhịn được co rút, bất đắc dĩ nói: “Ta gọi ngươi tới không phải là muốn nghe ngươi khoác lác về thê tử của ngươi!”

“Con có nói khoác sao? Con chỉ nói sự thật thôi đấy.” Lãnh Hạo Vũ bất mãn thấp giọng lầu bầu, trong lòng nói thầm, còn không phải là tự ngài lôi ra sao? Sớm nói chuyện chính sự không phải được rồi sao? “Có chuyện gì, phụ thân cứ nói.”

Lãnh Hoài nhíu nhíu mày, trầm giọng nói: “Kinh thành rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đừng nói ngươi không biết, ta biết ngươi có con đường tin tức khác.” Lãnh Hạo Vũ không khỏi hướng ông cười một tiếng, ngửa đầu hỏi: “Phụ thân cũng biết đường tin tức này của con là từ đâu tới sao? Người thật muốn dùng ? Người lấy cái gì để đổi?”

“Chuyện này. . .” Lãnh Hoài cứng họng, mặc dù Lãnh Hạo Vũ chưa từng nói cái gì, nhưng mấy tháng này chung đụng, Lãnh Hạo Vũ cũng không cố ý gạt ông. Bấy nhiêu cũng đủ để ông đoán được, những năm qua rốt cuộc đứa con trai này của mình đã làm những thứ gì. Mặc dù vừa kinh hãi tức giận đối với việc nhi tử lớn mật tự ý làm bậy, nhưng mặt khác, người làm phụ thân có nhi tử không cần dựa vào trợ giúp trong nhà mà có được những thành tựu này, trong lòng ông cũng cảm thấy vài phần kiêu ngạo và trấn an. Lãnh Hạo Vũ cũng không gấp gáp, cười híp mắt chờ phụ thân đưa ra quyết định.

Thật lâu, Lãnh Hoài có chút thẹn quá hóa giận nhìn chằm chằm hắn nói: “Ngươi là con ta, ta làm cha hỏi ngươi một chút tin tức còn phải đưa tiền sao?”

Lãnh Hạo Vũ nhướng mày, nhìn có chút cợt nhả nhưng cũng không gây khó dễ, nhún nhún vai nói: “Thật ra thì cũng không có cái gì. Trấn Nam Vương bị Định Vương chặt đứt đường trở lại Tây Lăng, tính vứt bỏ cố hương đến Giang Nam đoạt địa bàn của Lê Vương. Lê Vương dĩ nhiên không chịu dễ dàng để cho hắn ta chiếm được địa bàn của mình, cho nên đang âm thầm trù bị hồi Giang Nam. Phải về Giang Nam đương nhiên sẽ phải mang theo rất nhiều thứ, thậm chí cả binh lực cũng mang về Giang Nam, nơi nào còn có tâm tư đi quản Tử Kinh quan nho nhỏ này chứ. Dù sao Lê Vương cũng không phải là hoàng đế, kinh thành không có hắn, mà Giang Nam phồn hoa, đối với hắn mà nói cũng không có tổn thất gì.”

“Cái gì?” Lãnh Hạo Vũ hời hợt nói, Lãnh Hoài nghe xong sắc mặt xanh mét, “Chuyện này sao có thể? Chẳng lẽ Lê Vương không biết, một khi kinh thành thất thủ, hơn phân nửa Đại Sở sẽ xong rồi sao!”

Lãnh Hạo Vũ nhướng mày nói: “Không tin sao người còn hỏi con? Cho dù Lê Vương không buông tay thì thế nào? Bắc Nhung đã nhập quan rồi, không bao lâu nữa cũng sẽ đánh tới Sở kinh, đến lúc đó Tử Kinh quan còn có thể chống đỡ được sao? Nếu như đến lúc đó mới rút lui, sợ rằng ngay cả mảnh đất Giang Nam kia Mặc Cảnh Lê cũng không giữ được đấy. Dĩ nhiên hắn nguyện ý rồi. Đi Giang Nam, hắn không cần phải làm Nhiếp chính vương gì đó nữa, đợi đến khi tiểu hoàng đế bị Bắc Nhung hoặc Bắc Cảnh giết chết, hắn có thể trực tiếp lên ngôi làm hoàng đế rồi.”

Lãnh Hoài á khẩu không trả lời được, lời nói này của Lãnh Hạo Vũ mặc dù thô tục không chút nể mặt, nhưng không thể phản đối là nói rất đúng trọng điểm. Nhưng muốn ông ta cứ như vậy buông tha Tử Kinh quan đã thủ vững lâu như vậy, đặc biệt là đã biết rõ nếu buông tha cho Tử Kinh quan thì sẽ có hậu quả thế nào, làm sao ông ta có thể cam tâm?

“Vậy ngươi tới đây vì cái gì? Là thực hiện tính toán gì của Định Vương sao? Chẳng lẽ Định Vương thực sự sẽ trơ mắt nhìn Đại Sở rơi vào tay giặc sao?” Việc đã đến nước này, Lãnh Hoài cũng không tránh đi thân phận Lãnh Hạo Vũ nữa.

Nhất thời sắc mặt Lãnh Hạo Vũ càng khó nhìn, cười lạnh nói: “Con vì cái gì tới đây sao? Ai bảo ngài không biết sống chết, một bó tuổi còn chạy đến trên chiến trường?Con cuối cùng thật muốn xem không biết nên nhặt xác ngài với Lãnh Kình Vũ đấy? Về phần Định Vương, ngài không cần hy vọng. Lúc này Định Vương còn đang ở Tây Lăng đấy, cho dù hắn có thay đổi chủ ý cũng không mọc thêm cánh bay trở về được.” Bất kể Mặc Tu Nghiêu nghĩ thế nào, nhưng Lãnh Hạo Vũ xuất hiện ở nơi này thật sự là bởi vì lo lắng cho lão cha này không cẩn thận tự mình đùa giỡn rồi bỏ mạng trên chiến trường này. Không nghĩ tới đối phương hoàn toàn không lĩnh tình, cũng không thể trách sắc mặt Lãnh Hạo Vũ nhìn không tốt.

Lãnh Hoài cũng biết lời nói vội vàng này có chút qúa, cũng không để ý Lãnh Hạo Vũ nói chuyện khó nghe. Nhìn nhi tử trước mặt sắc mặt khó coi không khỏi thở dài, nói: “Thôi, mấy ngày nữa, ngươi mang theo Đình Nhi nhanh chóng trở về kinh thành đi thôi.” Lãnh Hạo Vũ nhướng mày, “Đây là ý gì?”

Lãnh Hoài tức giận nói: “Ngươi cũng nói Tử Kinh quan này thủ không được nữa. Ta và đại ca ngươi là tướng lãnh Đại Sở, chết trận nơi sa trường cũng là chuyện phải làm, ngươi lại còn muốn tới tham gia náo nhiệt? Nhân lúc tình huống lúc này còn tốt một chút, đi nhanh lên. Lãnh gia. . . Lãnh gia, nếu ngươi có năng lực, thì chiếu cố một chút đi thôi.” Cho dù ông thần phục Đại Sở, thần phục hoàng thất, nhưng cũng không thật định bồi tất cả nhi tử của mình theo vào. Lãnh Hạo Vũ vốn không phải là thần tử Đại Sở, Lãnh Hoài đương nhiên không chút áp lực nào để cho hắn đi nhanh khỏi đây.

Lãnh Hạo Vũ cũng không đồng ý chuyện này, liếc mắt nói: “Lão bà nhi tử tôn tử của ai thì người đó tự đi mà chiếu cố.” Gia xin Vương gia chạy đến Tử Kinh quan này cũng không phải thật sự là tới nhặt xác đâu. Lãnh Hạo Vũ ở trong lòng yên lặng bồi thêm một câu.

Lãnh Hoài chỉ cho rằng hắn có khúc mắc với Lãnh gia, có chút bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Cũng được, người đều có mệnh của mình, tùy ngươi.”

Lãnh Hạo Vũ cau mày, nhìn Lãnh Hoài nói: “Chẳng lẽ người chưa từng nghĩ tới chuyện rút lui? Thật sự muốn để vài chục vạn tướng sĩ này cùng người táng thân ở Tử Kinh quan?” Lãnh Hoài cười khổ, “Rút lui? Có thể rút lui đến đâu? Phía sau chúng ta chính là Sở kinh, chúng ta có thể lui, nhưng những dân chúng bình thường này có thể lui tới nơi nào? Lão phu cả đời này không có đánh qua trận chiến kinh thiên động địa nào, nhưng cũng chưa bao giờ làm con rùa đen rút đầu bỏ thành mà chạy.” Lãnh Hạo Vũ chỉ đành phải đảo cặp mắt trắng dã, phất tay nói: “Được rồi, con mới mặc kệ, cha cũng đừng quản con. Lúc nên đi con tự nhiên sẽ đi.” Thật đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, đành phải đánh ngất xỉu lão đầu này sau đó đóng gói mang về Tây Bắc là được rồi. Mặc dù hắn nhìn lão đầu này không vừa mắt, nhưng cũng không có ý định sớm phải lo ma chay cho lão cha nhà mình sớm như vậy. Huống chi, Vương gia còn muốn có thêm một đại tướng có thể đánh trận đấy. Ừ. . . Mới vừa năm mươi, số tuổi cũng không coi là lớn, còn có thể mang binh thêm mấy năm đấy!

Lãnh Hoài bị nhi tử dùng ánh mắt quỷ dị đánh giá, hết sức không được tự nhiên, nhưng nhất thời đoán không ra rốt cuộc hắn đang suy nghĩ gì, đành phải phất tay một cái để hắn lui ra.

Lại nói Tử Kinh quan bên này còn có Lãnh Hoài thủ vững, tạm thời cản trở được bước chân của đại quân Bắc Cảnh. Bên kia thì không được dễ dàng như vậy, đại đa số binh mã Bắc Nhung đều là kỵ binh, hơn nữa khí hậu quan ngoại khắc nghiệt đã sớm rèn nên tính tình hung hãn hơn so với người ở quan nội như Đại Sở của binh lính Bắc Nhung, ngay cả chiến mã cũng đứng đầu trong các nước. Các nước xung quanh, bàn về kỵ binh có thể ở ngang tầm với Bắc Nhung cũng chỉ có Hắc Vân kỵ của Mặc gia quân, nhưng nhân số của Hắc Vân kỵ lại ít hơn nhiều lắm so với kỵ binh của Bắc nhung. Hơn nữa Hắc Vân kỵ am hiểu đánh chớp nhoáng, tiến công bất ngờ. Nếu thực sự đấu trực diện chưa chắc đã có thể thắng được đại quân Bắc Nhung. Cho nên có thể tưởng tượng được tình hình sau khi mấy chục vạn thiết kỳ Bắc Nhung nhập quan.

Người Bắc Nhung khác Bắc Cảnh, mặc dù đại đa số người Bắc Cảnh đều là man di xuất thân từ vùng thiếu văn minh, nhưng Nhậm Kỳ Ninh hay Lâm Nguyện cũng là người Trung Nguyên, dưới tay hắn cũng chiêu mộ được không ít nhân tài Trung Nguyên. Hắn cũng biết chuyện mình cần làm là thống trị Trung Nguyên chứ không phải hủy diệt Trung Nguyên. Cho nên những nơi đại quân Bắc Cảnh đã đi qua mặc dù không thể nói là không gây ra chút tổn thương nhỏ đáng kể nào, nhưng cũng không xuất hiện chuyện tàn sát bừa bãi. Nhưng người Bắc Nhung thì không giống như vậy, người Bắc Nhung hoàn toàn là dân tộc du mục, bọn họ tiến vào Trung Nguyên là muốn chiếm đất đai màu mỡ, sản vật phì nhiêu của Trung Nguyên làm của riêng. Cho nên, đối với dân chúng Đại Sở, đương nhiên không chút lưu tình giết chóc tàn sát. Ở phương bắc, những nơi quân Bắc Nhung đi qua có thể nói là tiếng than dậy khắp đất trời, máu chảy thành sông, dân chúng dọc đường bị tàn sát.

Lúc này trong phủ Nhiếp chính vương Đại Sở hoàn toàn ngưng trọng, Hoa quốc công trợn mắt trừng trừng, hung hăng trừng mắt nhìn Mặc Cảnh Lê đang bình tĩnh ngồi trước mặt. Ý nghĩ muốn đi trấn thủ biên quan của Hoa quốc công cuối cùng cũng không thể thực hiện được, cũng không phải Mặc Cảnh Lê không tin vào năng lực của Hoa quốc công, mà là giống như Mặc Cảnh Kỳ, hắn cũng đề phòng Hoa quốc công. Mặc dù ngoài mặt không ai nói, nhưng Hoàng hậu mất tích rốt cuộc đang ở đâu, trong lòng Mặc Cảnh Lê cũng biết rõ. Hắn có lý do tin tưởng, Hoa quốc công phủ đã sớm tìm được con đường lui cho mình. Điều hắn lo lắng chính là, Hoa quốc công mang theo binh mã Đại Sở đi về hướng tây bắc.

“Vương gia, đại quân Bắc Nhung đã nhập quan, đại quân Bắc Cảnh vẫn tiếp tục tiếp cận. Vì sao Vương gia lại chậm chạp không chịu phát lương thảo cho Lãnh tướng quân? !” Hoa quốc công lớn tiếng hỏi.

Trong mắt Mặc Cảnh Lê hiện lên một tia kinh ngạc, thản nhiên nói: “Tin tức của Lão quốc công cũng rất linh thông đấy.”

Hoa quốc công hừ nhẹ một tiếng, lạnh nhạt nói: “Lão phu chinh chiến nửa đời, ở trong quân đương nhiên có một vài cố hữu.” Mặc dù cho tới nay, Hoa gia và Lãnh gia chưa bao giờ vừa mắt nhau, nhưng ban đầu khi Lãnh Hoài mới ra chiến trường cũng từng lăn lộn dưới tay Hoa quốc công một thời gian. Cho nên, lúc này Hoa quốc công hỏi tới cũng không tính là kỳ quái.

Mặc Cảnh Lê dĩ nhiên sẽ không tin lời nói của Hoa quốc công…, nhưng cũng không thể hiện ra, chỉ thản nhiên nói: “Lão quốc công nên biết, kể từ khi Mặc gia quân quyết liệt với Đại Sở, phương Bắc. . . Sớm muộn gì cũng chống đỡ không nổi .” Nói đến đây, Mặc Cảnh Lê cũng không phải là không có chút phẫn hận. Cho dù hắn không phải là hoàng đế, nhưng cũng là người nắm trong tay quyền khống chế Đại Sở. Không có một người nào, không có một người đương quyền nào nguyện ý nhìn tất cả lãnh thổ mình cai quản bị xâm chiếm, nhưng sự thật này cho dù không chịu được, hắn cũng không thể không thừa nhận.

Hoa quốc công cười lạnh một tiếng, nói: “Không có lương thảo, không có viện binh đương nhiên là thủ không được rồi. Lão phu biết, căn cơ của Lê Vương ở phương nam, nghe nói Nhiếp chính vương Tây Lăng dẫn binh xuôi nam tất nhiên là gấp gáp rồi.”

“Hoa quốc công!” Trên mặt Mặc Cảnh Lê hiện lên một tia tức giận, trầm giọng nói: “Hoa quốc công xin thận trọng lời nói.”

Hoa quốc công cũng không nhường bước, “Chẳng lẽ lão phu nói không đúng? Vương gia khấu trừ lương thảo của Lãnh Hoài, không viện binh cho phương bắc, chẳng lẽ không phải muốn xuôi nam sao?” trong mắt Mặc Cảnh Lê hiện lên vẻ chật vật, tức giận nói: “Phương nam vốn trọng yếu hơn phương bắc, nếu Giang Nam bị Lôi Chấn Đình chiếm mất, đến lúc đó phương bắc cũng không chống đỡ nổi, chúng ta kẹp ở giữa trước sau thụ địch thì nên làm thế nào? Đây hết thảy đều là do Mặc Tu Nghiêu tạo thành, nếu không phải hắn chạy đi tấn công Tây Lăng, còn chặn đường lui của Lôi Chấn Đình, làm sao Lôi Chấn Đình lại đi ngược lên thượng du đến Giang Nam?”

Nghe vậy, Hoa quốc công nhàn nhạt nhìn Mặc Cảnh Lê, dường như đang nhìn một hài tử không hiểu chuyện vậy. Mặc Cảnh Lê cũng hiểu mình vô cớ gây sự… Định Vương Phủ đã nói rõ đoạn tuyệt quan hệ với Đại Sở. Vô luận Mặc Tu Nghiêu tấn công Tây Lăng cũng được, đoạn tuyệt đường lui của Lôi Chấn Đình cũng thế, đều là vì lợi ích của chính hắn. Trong chuyện này có tổn hại đến lợi ích của người nào cũng không phải là chuyện của Mặc Tu Nghiêu. Thân là cấp trên, vốn sẽ không coi lợi ích của kẻ khác quan trọng hơn lợi ích của bản thân. Hơn nữa, nếu Đại Sở không chịu thua kém mà nói…, hoàn toàn có thể liên hiệp với Định Vương Phủ chặn chết Lôi Chấn Đình. Để Lôi Chấn Đình mang theo binh mã một đường hướng nam đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, chính là do chính bọn hắn vô năng. Nhưng Mặc Cảnh Lê vẫn không nhịn được muốn giận chó đánh mèo, nếu như không có Mặc Tu Nghiêu, căn bản sẽ không có nhiều chuyện như vậy.

Lấy lại tinh thần, Mặc Cảnh Lê cũng không muốn tiếp tục thảo luận cái vấn đề ai đúng ai sai này với Hoa quốc công nữa. Trong triều đại đa số lão nhân đều cố ý thiên vị với Định Vương Phủ, cho dù hiện giờ Định Vương Phủ đã rũ bỏ quan hệ với Đại Sở, thậm chí còn mang đến tai nạn lớn cho Đại Sở, những người này vẫn sẽ nói chuyện thay Mặc Tu Nghiêu. Tình hình này khiến cho Mặc Cảnh Lê vừa hận lại vừa cảm thấy bất đắc dĩ.

“Hoa lão công đến quý phủ của Bản vương, không phải là vì muốn thảo luận chuyện này với Bản vương đấy chứ?” Mặc Cảnh Lê lạnh nhạt hỏi.

Hoa quốc công liếc hắn một cái, đã đến lúc này rồi. Nếu ông tới không phải là muốn thảo luận chuyện lương thảo quân nhu, chẳng lẽ tới uống trà với hắn sao?

Mặc Cảnh Lê nói: “Thật ra thì những chuyện này Lão quốc công thật sự không cần quan tâm, tự nhiên sẽ có các đại thần khác đi làm, chẳng lẽ Lão quốc công cho rằng cả đám đại thần trong triều đều là hạng giá áo túi cơm sao?” Hoa quốc công cười lạnh, mấy năm này Mặc Cảnh Lê bản lĩnh gì cũng không học được, chỉ có mồm mép là học được không tệ. Đại thần trong triều quả thật không phải là hạng giá áo túi cơm, nhưng cũng không có người nào giải quyết chuyện biên cảnh đấy. Đều giống Lê Vương, không ít người âm thầm bận rộn thu dọn nhà chuẩn bị xuôi nam. Hoa quốc công nhìn Mặc Cảnh Lê, trầm giọng nói: “Từ khi Bắc Nhung nhập quan tới nay, một đường giết chóc dân chúng. Những nơi bị quân Bắc Nhung xâm chiếm đã sớm tiếng than dậy khắp trời đất, đất cằn ngàn dặm, không biết Vương gia có nghe nói không?”

Mặc Cảnh Lê sửng sốt, gật đầu nói: “Bản vương quả thật có nghe nói một chút. Có điều. . . Lời đồn đãi không khỏi có chút không xác thực. Lão quốc công suy nghĩ nhiều quá rồi.”

Hoa quốc công giận quá hóa cười, “Lời đồn đãi? Không xác thực? Đến cùng có phải lời đồn hay không, lão phu không tin Lê Vương điện hạ lại không biết. Sau này Sở kinh một đường dời về phía nam đất đai bằng phẳng, lão phu có thể biết Lê Vương muốn thối lui đến đâu hay không? Thối lui đến Giang Nam sao? Kỵ binh Bắc Nhung không thạo thủy chiến đúng là chủ ý tốt. Nhưng lão phu muốn hỏi một câu, Lê Vương điện hạ sẽ buông tha cho hơn ngàn vạn dân chúng phương bắc Đại Sở sao?” Nhìn Mặc Cảnh Lê trầm mặc không nói, nét mặt già nua của Hoa quốc công hiện ra vẻ bi thương, đau thương ngó chừng Mặc Cảnh Lê nói: “Lê Vương, những dân chúng bị tàn sát kia cũng là con dân Đại Sở, cũng là con dân của Mặc gia ngươi đấy!”

Mặc Cảnh Lê sắc mặt âm trầm, nhìn Hoa quốc công nói: “Hoa quốc công đang chỉ trích Bản vương sao?”

Hoa quốc công buồn bã cười khổ nói: “Lão phu có tài đức gì dám chỉ trích Nhiếp chính vương? Lão phu chỉ nhớ rõ năm đó Nhiếp chính vương Mặc Lưu Danh đã từng nói một câu —— người có được dân tâm sẽ có cả thiên hạ! Lê Vương điện hạ coi con dân của mình không khác gì vật có thể tiện tay vứt bỏ, làm sao có thể trông cậy vào bọn họ tận trung với ngươi? Năm đó lúc Nhiếp chính vương nhiếp chính, tình hình Đại Sở chưa chắc đã tốt hơn bây giờ. . . . . .”

“Đủ rồi!” Mặc Cảnh Lê thô bạo ngắt lời Hoa quốc công…, Hoa quốc công dốc hết tâm tư khuyến cáo, vào trong tai hắn càng giống như đang châm chọc. Mắt lạnh nhìn lão giả trước mắt, Mặc Cảnh Lê cười lạnh nói: “Bản vương không có bản lãnh của Mặc Lưu Danh và Mặc Tu Nghiêu, vậy thì thế nào? Nếu không Bản vương thay ngươi mời Mặc Tu Nghiêu về, hoặc là trực tiếp thỉnh Hoàng thượng nhường vị cho Mặc Tu Nghiêu?” Hoa quốc công bị hắn châm chọc như vậy, trong lúc nhất thời giận đến cả người phát run. Nếu như nói tiên đế là một người kiêu hùng rất có tâm cơ…, thì huynh đệ Mặc Cảnh Lê và Mặc Cảnh Kì quả thực chính là cá biệt của Mặc gia rồi. Đã đến cục diện này rồi mà vẫn không chịu tự mình tỉnh lại, trái lại lại đem sai lầm đổ lên người khác. Gặp phải hậu nhân nhưu vậy, khí số của Đại Sở quả nhiên . . . đã hết rồi sao?

Hoa quốc công hít vài hơi, kiềm chế một chút tức giận trong lòng, mới đứng lên nói: “Cũng được, lão phu nói Lê Vương nghe không vào, lão phu cũng không rảnh rỗi đi chọc người sinh khí. Thỉnh Lê Vương sớm điều động lương thảo và viện quân, trợ giúp tiền tuyến Bắc Cảnh và Bắc Nhung!”

Hoa quốc công nuốt xuống khẩu khí này, tức giận trong lòng Mặc Cảnh Lê vẫn còn chưa tiêu tán, lạnh lùng nhìn Hoa quốc công nói: “Hoa quốc công, Bản vương nhớ ngươi trí sĩ (từ quan) đã lâu. Điều lương thảo hay không, có viện binh hay không, đều là chuyện của Bản vương, Hoa quốc công vẫn nên trở về phủ nghỉ ngơi thật tốt đi thôi. Nói không chừng không đến mấy ngày nữa chúng ta sẽ phải lên đường nam hạ, vạn nhất trên đường thân thể Hoa quốc công có sơ suất gì, Bản vương cũng không biết ăn nói thế nào với Hoa gia.”

“Lão phu sẽ không rời kinh.” Hoa quốc công nghiêm mặt nói.

Mặc Cảnh Lê không để ý, Hoa quốc công có muốn rời kinh hay không cũng không phải chuyện ông ta có thể tự quyết định. Mặc dù Hoa quốc công đã nhiều năm không mang binh rồi, nhưng trong quân quả thật cũng không có thiếu cố hữu. Mặc Cảnh Lê tuyệt đối sẽ không để ông ở lại kinh thành, thay vì để Mặc Tu Nghiêu chiếm tiện nghi, thay vì thế, hắn tình nguyện đưa Sở kinh cho Bắc Nhung và Bắc Cảnh đấy!

Về phần ý nguyện của Hoa quốc công, hoàn toàn không có trong suy nghĩ của Mặc Cảnh Lê. Nếu Hoa quốc công thật sự không hợp tác, hắn cũng không ngại dùng sức mạnh.

“Lê Vương!” Tính toán của Mặc Cảnh Lê làm sao Hoa quốc công lại nhìn không ra, không chỉ là tính toán của hắn, mà ngay cả ý nghĩ của hắn Hoa quốc công cũng có thể đoán được mấy phần. Chính vì vậy nên trong lòng ông mới càng thêm khổ sở, tâm tính này của Mặc Cảnh Lê, đừng nói l hiện giờ đang trong thời loạn thế, mà cho dù là thái bình thịnh thế, cũng không thích hợp làm một Quân vương. Hoa quốc công lấy lại bình tĩnh, trầm giọng nói: “Lão phu tuyệt đối sẽ không rời kinh thành, nếu Vương gia kiên trì, không ngại thử một chút mang thi thể lão phu ra khỏi kinh thành!”

Mặc Cảnh Lê có chút không vui cau mày, mặc dù hắn nhìn Hoa quốc công cực kỳ không thuận mắt. Nhưng Hoa quốc công là cựu thần trải qua bốn triều đại ở kinh thành, hắn cũng không thật dám bức chết Hoa quốc công. Hơn nữa thuyết phục những lão gia hỏa kia đồng ý dời đô cũng là chuyện lớn, nếu Hoa quốc công lại công khai phản đối…, rất nhiều cựu thần cũng sẽ không đồng ý . Cau mày nói: “Quốc công, Bản vương cũng là vì tốt cho ngươi. Ngươi tuổi đã cao như thế rồi, sao không đến Giang Nam an hưởng tuổi già. Về phần Sở kinh. . . Luôn có một ngày chúng ta còn có thể lấy lại được.”

Hoa quốc công cười lạnh một tiếng, “An hưởng tuổi già? Mơ tới những dân chúng uổng mạng kia gào khóc, lão phu ngủ không được, an không được! Lão phu một thân già này, cũng sống đủ rồi, thề cùng Sở kinh cùng chết cùng sống!”

Mặc Cảnh Lê nén giận đứng dậy, nhìn chằm chằm Hoa quốc công một hồi lâu mới lạnh lùng bỏ lại một câu, “Bản vương tuyệt sẽ không để lại cho ngươi một binh một tốt!” Sau đó phẩy tay áo bỏ đi.

Lưu lại Hoa quốc công ngồi ở trong khách sảnh giật mình sửng sốt một hồi lâu, rốt cục ngửa mặt lên trời thở dài nói: “Ngu xuẩn! Đại Sở gặp phải tên ngu xuẩn này. . . . . .” Lão lệ buồn bã tung hoành trên khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn. Nhìn Nhiếp chính vương phủ bốn phía nóc điêu khắc xanh vàng rực rỡ, chỉ đành phải từ từ đứng dậy tập tễnh đi ra ngoài.

Đại Sở. . . Xong rồi. . . . . .

Bình Luận (0)
Comment