Thịnh Thế Đích Phi

Chương 308

“Diệp Ly, Bản cung muốn khiêu chiến với ngươi!”

Lời vừa nói ra, trong đại điện nhất thời một mảnh yên lặng. Thật lâu sau mới nghe được tiếng cười của Phượng Chi Dao từ trong đại điện vang lên. Đầu tiên là cúi đầu buồn cười, về sau dường như là nhịn không nổi dứt khoát cất tiếng cười to. Cười đến mức công chúa Lăng Vân thẹn quá hóa giận, nhìn chằm chằm Phượng Chi Dao nói: “Ngươi cười cái gì? !”

Phượng Chi Dao lau khóe mắt, cười híp mắt khoát tay một cái nói: “Không có gì, đột nhiên buồn cười thì cười thôi.” Sau đó chuyển hướng Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly, giật giật đôi môi không tiếng động nói mấy chữ. Diệp Ly tinh thông thần ngữ nhìn thấy liền hiểu rõ, Phượng Chi Dao nói chính là”Lam nhan họa thủy”. Mặc Tu Nghiêu dù không biết chính xác Phượng Chi Dao nói cái gì, nhưng chỉ nhìn ánh mắt của hắn cũng có thể đoán được mấy phần, nguy hiểm liếc hắn một cái không thèm để ý đến.

Công chúa Lăng Vân cũng chỉ nhất thời vọng động, nhưng lời đã nói ra thế nào còn thu lại được. Ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Ly hỏi: “Như thế nào? Ngươi không dám?”

Diệp Ly có chút bất đắc dĩ, mỉm cười nhìn công chúa Lăng Vân hỏi: “Công chúa, vì sao ta phải tiếp nhận khiêu chiến của ngươi?” Năm đó sở dĩ nàng tiếp nhận khiêu chiến là vì Mặc Tu Nghiêu, tôn nghiêm của Định Vương Phủ, đồng thời cũng là vì tôn nghiêm của Định Vương Phi. Nhưng hiện tại, Diệp Ly thật sự nghĩ không ra tại sao nàng phải tiếp nhận khiêu chiến của công chúa Lăng Vân. Nhìn công chúa Lăng Vân hơn phân nửa cũng biết nàng ta đã lập gia đình rồi, vốn không thể nào còn nhớ thương Mặc Tu Nghiêu nữa? Về phần tôn nghiêm của Định Vương Phủ, hiện tại đã sớm không cần Vương Phi nàng đây đi đánh bại công chúa của một quốc gia bại trận để chứng minh rồi.

“Ngươi không dám? !” Công chúa Lăng Vân khinh thường nhìn Diệp Ly.

Diệp Ly mỉm cười nói: “Ta không cần phải làm thế.” Nàng không cần tiếp nhận khiêu chiến của công chúa Lăng Vân, cõi đời này không còn ai dám nói nàng không xứng với Mặc Tu Nghiêu, dám nói nàng không xứng làm Định Vương Phi.

Nghe vậy, sắc mặt công chúa Lăng Vân càng thêm khó coi. Diệp Ly nói không sai, nàng ta không cần thiết phải tiếp nhận khiêu chiến của nàng. Nói rõ hơn một chút, lấy danh tiếng và địa vị hiện tại của công chúa Lăng Vân, căn bản cũng không có tư cách khiêu chiến Định Vương Phi.

Tây Lăng Hoàng nhìn không khí có chút lúng túng, vội vàng mở miệng nói: “Lăng Vân từ nhỏ đã bị Trẫm chiều hư rồi, không biết nặng nhẹ kính xin Vương Phi tha lỗi.”

Công chúa Lăng Vân há miệng còn muốn nói gì đó. Tây Lăng Hoàng hung hăng trừng mắt nhìn nàng ta một cái, lạnh lùng nói: “Cũng không nhìn một chút xem đây là địa phương nào, còn không đi xuống!”

Mặc Tu Nghiêu đỡ Diệp Ly đứng dậy, hướng Tây Lăng Hoàng cười nói: “Tây Lăng Hoàng, nếu chúng ta đã đàm phán xong. Bản vương và Vương Phi trước hết hồi dịch quán nghỉ ngơi, mấy ngày qua A Ly cũng hơi mệt mỏi.” Tây Lăng Hoàng vội vàng cười nói: ” Sao Định Vương và Vương Phi không ở tạm lại trong cung? Trẫm đã sai người quét dọn một cung điện để mọi người ở lại.” Mặc Tu Nghiêu khoát khoát tay cười nói: “Cái này không cần, Bản vương cũng không kén chọn chỗ ở. Cáo từ trước.”

“Này. . . Trẫm còn chưa chuẩn bị tiệc tẩy trần cho Định Vương và Vương Phi. . . . . .”

Diệp Ly cười khẽ nói: “Đa tạ Tây Lăng Hoàng phí tâm, quả thật ta hơi mệt mỏi, hôm nay cũng chỉ có thể tạ ơn ý tốt của Tây Lăng Hoàng.”

Định Vương và Vương Phi đều đã nói vậy rồi, Tây Lăng Hoàng cũng không tiện lưu lại. Chỉ đành phải cho người đưa bọn họ đi ra ngoài. Thời điểm Mặc Tu Nghiêu nắm tay Diệp Ly đi tới trước mặt công chúa Lăng Vân có khẽ dừng lại, mới tiếp tục đi ra ngoài. Nhìn đoàn người Mặc Tu Nghiêu ra khỏi chính điện, Tây Lăng Hoàng mới thở phào nhẹ nhõm đưa mắt nhìn sang công chúa Lăng Vân có chút không vui cau mày nói: “Lăng Vân, ngươi? !”

Chỉ thấy sắc mặt công chúa Lăng Vân trắng bệch, đột nhiên phốc địa một tiếng phun ra một ngụm máu. Tây Lăng Hoàng sợ hết hồn, vội vàng sai người tới đỡ công chúa Lăng Vân, hỏi: “Đây là chuyện gì?” Mặc dù cái nữ nhi này mới vừa rồi khiến ông ta xuống đài không được, nhưng dù sao cũng là nữ nhi ruột thịt của mình. Thấy nàng đột nhiên hộc máu Tây Lăng Hoàng cũng vẫn có mấy phần lo lắng.

Thái y tới rất nhanh, bắt mạch cho Lăng Vân công chúa, có chút nghi ngờ nói: ” Sao đột nhiên Công chúa lại bị nội thương rồi?” Những người khác tự nhiên cũng không hiểu, dù sao công chúa Lăng Vân có nói muốn khiêu chiến Định Vương Phi, nhưng cũng không có đánh nhau mà. Trong điện những người khác cũng không có đụng phải công chúa Lăng Vân, sao đột nhiên lại bị nội thương.

“Định Vương!” Công chúa Lăng Vân giơ tay lên lau đi vết máu ở mép, thấp giọng cắn răng nói.

Mấy ngày nay, cả hoàng thành Tây Lăng phong vân gợn sóng. Dịch quán trong thành mà Định Vương Phủ ở lại, mặc dù phía ngoài có tướng sĩ Mặc gia quân trấn thủ đã yên lặng đi rất nhiều. Nhưng mỗi ngày lại vẫn có đủ loại người lấy các loại lý do đến đây cầu kiến thậm chí là vây xem. Mặc dù hiện tại trong hoàng thành Tây Lăng nguời làm chủ vẫn là hoàng thất và triều đình Tây Lăng, nhưng tất cả mọi người đều biết, hoàng thành Tây Lăng đã thuộc về Định Vương Phủ rồi. Người tâm tư linh hoạt sẽ không tính toán đi theo Tây Lăng Hoàng xuôi nam đến An thành dĩ nhiên là tránh không được muốn đánh chủ ý lên Định Vương Phủ để mưu tính tốt đường tương lai của mình.

Trong dịch quán, tháng chín ở hoàng thành Tây Lăng đã có mấy phần vắng lặng đầu đông. May là phủ đệ Tây Lăng có ít cây cối, nên cũng không lộ ra vẻ thê lương thưa thớt. Trong viện bên cạnh núi giả, Mặc Tu Nghiêu và Từ Thanh Bách đang ngồi đối diện đánh cờ. Diệp Ly ngồi bên cạnh Mặc Tu Nghiêu xem cuộc chiến, ngay cả Phượng Chi Dao và Từ Thanh Phong luôn hiếu động cũng ngồi xem. Nước cờ của Mặc Tu Nghiêu và Từ Thanh Bách cũng không phải rất quyết liệt, tùy ý ngươi tới ta đi rất có mấy phần cảm giác thanh thản. Phượng Chi Dao ở một bên thấy nhàm chán, liền nghiêng đầu nói với Diệp Ly ngồi bên cạnh Mặc Tu Nghiêu, cười nói: “Vương Phi, hai ngày nay trong hoàng thành Tây Lăng có chuyện kỳ quái người đã nghe nói chưa?”

Diệp Ly đưa mắt nhìn hắn một cái, có chút khó hiểu.

Phượng Chi Dao cười nói: “Nghe nói ngày hôm qua trong hoàng thành Tây Lăng có cái hội Thu Nguyệt gì kia. Đại khái chính là thiên kim phu nhân của các quan gia trong thành tụ hội … Ngày lễ, chẳng lẽ các nàng không có gửi thiệp cho người sao?” Phượng Chi Dao cũng có chút kinh ngạc, theo đạo lý những quan lại quyền quý trong hoàng thành Tây Lăng kia sẽ không phải không có ánh mắt như vậy chứ. Đặc biệt là đám người căn bản không tính theo Tây Lăng Hoàng xuôi nam.

Diệp Ly suy nghĩ một chút nói: “Quả thật nhận được mấy tờ thiệp, có điều ta thoái thác rồi. Xảy ra chuyện gì sao?”

“Thoái thác cũng tốt, nghe nói hôm qua công chúa Lăng Vân đi tham gia hội Thu Nguyệt, bị người ngăn ở ngoài cửa không cho vào đấy.” Trong tươi cười của Phượng Chi Dao tuyệt đối tràn đầy bộ dáng có chút hả hê, ai bảo công chúa Lăng Vân người đàn bà kia lớn lên cay nghiệt chưa tính, lại còn một bộ lỗ mũi mọc trên đỉnh đầu, cũng không phải là khiến người chán ghét sao? Phượng Tam công tử cho tới bây giờ cũng chưa từng là người khoan hậu đâu đấy.

“Chặn ở ngoài cửa? Đây là vì sao?” Diệp Ly nhướng mày, có thêm mấy phần hứng thú. cho dù công chúa Lăng Vân ngang ngược thế nào cũng là công chúa Tây Lăng, nàng ta quả thật có cái tiền vốn để cao ngạo. Phần lớn đám người quyền quý sẽ không theo nàng ta tranh phong, huống chi là cố ý đánh vào mặt nàng ta như vậy. Phượng Chi Dao cười nói: “Không biết chuyện gì xảy ra, tin tức công chúa Lăng Vân ở trong cung khiêu khích Định Vương Phi hiện đã truyền khắp cả thành. Lại nói chuyện năm đó công chúa Lăng Vân ở Đại Sở, đám quyền quý bọn họ cũng biết đến. Hôm nay lại tự mình rước tranh cãi rồi, ngẫu nhiên, năm nay chịu trách nhiệm cử hành hội Thu Nguyệt chính là Tôn gia phú thương của hoàng thành, kể từ sau khi Mộ Dung gia bị tiêu diệt, Tôn gia quật khởi cực nhanh, hôm nay có thể nói chính là thủ phủ của Hoàng Thành cũng không quá đáng. Bản thân lại là cựu thần Tây Lăng vứt bỏ quan hàm đi làm thương nhân, đương nhiên cũng không thể nào cung kính với công chúa Lăng Vân. Hiện giờ Hoàng Thành đổi chủ, bọn họ thế nào còn đặt công chúa Lăng Vân vào trong mắt?”

“Tôn gia?” Vừa đánh cờ, Từ Thanh Bách ngẩng đầu lên hỏi.

Phượng Chi Dao nhướng mày cười nói: “Làm sao? Tứ công tử có ấn tượng gì à?” Từ Thanh Bách gật gật đầu nói: “Ta vừa tới Tây Lăng không bao lâu, gia chủ Tôn gia đã phái người tới đưa lễ nạp thái. Hai ngày này Tôn gia cũng hướng dịch quán tặng lễ đi?”

Mặc Tu Nghiêu cúi đầu tiếp tục suy tư nước cờ, Diệp Ly và Phượng Chi Dao nhìn về Trác Tĩnh đứng bên cạnh. Những chuyện này cũng đều là Trác Tĩnh, Lâm Hàn xử lý, Trác Tĩnh suy nghĩ một chút nói: “Mấy ngày qua gia chủ Tôn gia cũng phái người tặng không ít lễ vật. Hơn nữa, Tôn gia công tử còn đích thân đến cầu kiến một lần. Bất quá Vương gia cùng Vương Phi nói không gặp bất luận kẻ nào, thuộc hạ liền trở về.”

Diệp Ly có chút không giải thích được hỏi: “Tứ ca, Tôn gia có vấn đề gì sao?”

Từ Thanh Bách lắc lắc đầu nói: “Vậy cũng không có, ta chỉ cảm thấy gia chủ Tôn gia này có ánh mắt thật độc đáo. Thời điểm ban đầu khi ta vừa tới Tây Lăng, cả Hoàng Thành chỉ có bọn họ tiến đến kết giao.” Phượng Chi Dao lơ đễnh, thản nhiên nói: “Có lẽ hắn muốn lấy lòng cả hai bên, thương nhân mà. . . Luôn không thích đem toàn bộ trù mã đặt trong cùng một giỏ xách đây.” Từ Thanh Bách lắc đầu nói: “Lấy tài phú và địa vị của Tôn gia hiện nay, không cho phép hắn hành động tùy tiện. Nếu không phải các ngươi tới nhanh một chút, nói không chừng qua ít ngày nữa Tôn gia cũng nên xui xẻo rồi. Chính là hiện tại. . . Ngươi cảm thấy Tây Lăng Hoàng sẽ để Tôn gia cùng với nhiều tài sản như vậy cho Định Vương Phủ sao?”

Diệp Ly trầm ngâm chốc lát nói: “Nói như vậy. . . Chuyện ngày hôm qua gia chủ Tôn gia phái người tới thỉnh gặp chẳng qua là Tôn gia đối với Định Vương Phủ bày tỏ thái độ sao?” Từ Thanh Bách lạch cạch một tiếng hạ xuống một con cờ, cười nói: “Có thể nói như vậy.”

“Chuyện này. . . Vương gia thấy thế nào?” Phượng Chi Dao cười híp mắt nhìn Mặc Tu Nghiêu. Mấy ngày qua bọn họ nhận được không ít các loại lễ vật, trong đó vàng bạc châu báu kỳ trân dị bảo đồ cổ đương nhiên không cần phải nói rồi, trân bảo hiếm thế gì đó cũng không coi là gì. Nhưng cũng không thiếu mỹ nhân tuyệt sắc khiến cho người có chút dở khóc dở cười rồi. Trong những mỹ nhân này cố nhiên có một ít danh kỹ vũ cơ tuyệt sắc thì cũng thôi đi, còn có một ít là muội muội, nữ nhi của các phú thương, quyền quý Tây Lăng đấy. Mặc dù nói người trong thiên hạ đều biết Định Vương đối với Định Vương Phi một tấm chân tình, tình sâu ý nặng, nhưng cũng tránh không được một số người muốn tồn lấy một chút may mắn trong lòng, tới thử một lần. Cho nên, Định Vương điện hạ bình sinh lần đầu tiên nhận được cái loại đãi ngộ bị Vương Phi đuổi ra khỏi phòng ngủ đi ngủ thư phòng. Phượng Chi Dao đứng ngoài xem cũng không khỏi tỏ vẻ: Vương gia rất oan uổng.

Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt quét mắt nhìn Phượng Chi Dao một cái, tiện tay bỏ xuống con cờ trong tay lạnh nhạt nói: “Những chuyện vặt này không phải đã nói giao cho Thanh Bách xử lý là được rồi sao?” Dứt lời, còn không dấu vết nhìn Diệp Ly ngồi bên cạnh mình một cái. Từ Thanh Bách là Tứ biểu ca của A Ly, dĩ nhiên biết xử lý thế nào mới không khiến cho A Ly không vui. Thật ra thì đối với những kẻ ân cần dâng tặng lễ vật, đặc biệt là kẻ không có mắt tới hiến cái gì mỹ nữ kia, ý nghĩ của Mặc Tu Nghiêu chính là trực tiếp giết. Nhưng hiển nhiên, ý nghĩ như vậy mà nói ra sẽ không ngừng bị người phản đối, ngay cả A Ly cũng sẽ không đồng ý.

Thấy Mặc Tu Nghiêu không còn ý định đánh cờ rồi, Từ Thanh Bách cũng mỉm cười buông xuống con cờ. Tự tiếu phi tiếu nhìn Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu một cái, dĩ nhiên hắn cũng biết chuyện hai ngày nay Định Vương bị đuổi ra khỏi cửa ngủ thư phòng. Cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, phải biết rằng mấy năm này đôi vợ chồng này vẫn luôn ân ân ái ái, ngay cả giận cũng chưa từng giận qua. Thân phận Mặc Tu Nghiêu còn ở đó, muốn không có cám dỗ sắc đẹp gì đó căn bản là không có khả năng. Nhưng cũng chưa từng nhìn thấy Ly nhi vì thế mà ăn dấm, lần này. . . Nhỡ chẳng may Mặc Tu Nghiêu thật có ý nghĩ gì khác thì sao? Con ngươi sáng tỏ của Từ Thanh Bách khẽ lóe lên một cái, mỉm cười hỏi: “Vương gia nói quá lời rồi, chuyện trọng yếu như vậy sao ta dám tự ý xử lý chứ? Phượng Tam công tử, nhìn ngươi cao hứng như vậy, chẳng lẽ lần này thật sự có tuyệt sắc kinh thế gì được đưa tới sao?”

Khóe miệng Phượng Chi Dao khẽ co quắp một chút, cái gì gọi là nhìn cao hứng như vậy chứ? Nói giống như hắn là cái loại sắc quỷ vậy. Chẳng qua nhìn Mặc Tu Nghiêu bị chê cười, tâm tình hơi có chút không sảng khoái trong nháy mắt liền tản đi, cười híp mắt nói: “Tứ công tử đừng nói, thật đúng là có. Hôm kia Tây Lăng Trường Ninh Hầu đưa tới một đôi vưu vật tuyệt sắc. Mặc dù không coi là nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng tuyệt đối là mỹ nhân tuyệt sắc khó gặp đấy. Là quan trọng hơn, đây là một cặp sinh đôi, hai người lớn lên giống nhau như đúc. Ta và Trác Tĩnh Lâm Hàn nhìn hồi lâu cũng không phân biệt được ai với ai.”

Trác Tĩnh sờ sờ lỗ mũi, trong lòng âm thầm oán thầm: Phượng Tam công tử, người nhìn hồi lâu là ngươi, người không phân biệt được cũng là ngươi. Có thể đừng kéo những ngoại nhân vô tội như chúng ta vào sao? Bọn họ đã trải qua dạy bảo cùng huấn luyện đặc biệt của Vương Phi, làm sao có thể ngay cả sinh đôi cũng không phân biệt được chứ?

Mặc Tu Nghiêu nghe Phượng Chi Dao hăng hái bừng bừng giới thiệu đám mỹ nhân mấy ngày qua đưa tới trong mấy ngày qua với Từ Thanh Bách và Từ Thanh Phong, nhìn nhìn lại Diệp Ly bên cạnh khóe miệng mỉm cười cơ hồ cùng Từ Thanh Bách giống nhau như đúc, không khỏi trong lòng chợt lạnh. Thật ra thì hắn cũng không hiểu tại sao A Ly lại đột nhiên sinh khí , nhưng hắn biết tuyệt đối không đơn thuần là vì những nữ nhân căn bản không đáng được nhắc tới kia. Những năm gần đây A Ly chưa từng tức giận với hắn, cho dù thỉnh thoảng có cũng chỉ là nói giỡn. Nhưng lần này Mặc Tu Nghiêu cảm thấy A Ly quả thật mất hứng, nhưng là. . . Rốt cuộc là tại sao chứ?

Nhìn Diệp Ly mỉm cười thản nhiên, trong lòng Mặc Tu Nghiêu càng phiền não xoắn xúyt rồi.

Nhàn nhạt đưa mắt nhìn sang Phượng Chi Dao hưng phấn không thôi, Mặc Tu Nghiêu nói: “Phượng Tam, nghe ngươi nói đến cao hứng như thế. . . . . .” Phượng Chi Dao mở trừng hai mắt, mờ mịt nhìn Mặc Tu Nghiêu đang cười lạnh nhìn mình. Chỉ nghe giọng nói của Mặc Tu Nghiêu thoáng lạnh, “Đôi tỷ muội song sinh Trường Ninh Hầu đưa tới, Bản vương liền thưởng cho ngươi. Huyết thống của Trường Ninh Hầu mặc dù cách hơi xa, nhưng dù sao vẫn là hoàng tộc Tây Lăng, cũng phải cho hắn một chút mặt mũi. Vậy đối với mỹ nhân sinh đôi, ngươi phải. . . đối đãi thật tốt đấy.” Bốn chứ đối đãi thật tốt Mặc Tu Nghiêu nói phá lệ trầm thấp, Phượng Chi Dao nhất thời trong lòng lộp bộp một tiếng, phảng phất bị một gáo nước lạnh dội vào đầu, khiến cho cái đầu vốn có chút hưng phấn nhất thời bị xối thanh tỉnh.

Vui quá hóa buồn, cấp trên náo nhiệt cũng không dễ nhìn như vậy, cổ nhân thật không lừa ta a. Vẻ mặt đưa đám của Phượng Chi Dao lặng yên suy nghĩ.

Đã đưa ra ngoài hai người rồi, Mặc Tu Nghiêu cũng nghĩ đến chuyện an bài những người khác. Ai bảo A Ly không thích hắn tùy tiện giết người chứ, nhưng để ở dịch quán tâm tình A Ly sẽ không tốt. Mặc Tu Nghiêu sờ sờ cằm vừa lòng nghĩ tới, đối với Phượng Chi Dao nói: “Phân phó đi xuống, dựa theo công trận lớn nhỏ. . . Đem những ban thưởng nữ tử kia cho tướng lãnh đi.”

Bên cạnh Từ Thanh Phong và Tần Phong sắc mặt biến hóa, Từ Thanh Phong vội vàng nói: “Cái kia. . . Khởi bẩm Vương gia, thuộc hạ cũng không cần.” Hắn trở về sẽ phải cùng Thiên Hương thành hôn, mang một nữ nhân trở về thì sẽ xảy ra chuyện gì chứ? Cho dù Thiên Hương không có giận hắn, cha hắn mẹ nàng cũng có thể cắt đứt chân của hắn. Tần Phong ho nhẹ một tiếng, đi theo nói: “Thuộc hạ cũng tạ ơn ý tốt của Vương gia.”

Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, nhìn Tần Phong nói: “Thanh Phong không cần còn nói được đi, Tần Phong ngươi thật cũng không cần sao? Ngươi cũng đã hơn ba mươi tuổi đi? Đã sớm nên thành thân sinh con rồi. Bản vương nhớ nơi này có một đích nữ thư hương thế gia, nếu không Bản vương để cho Phượng Tam đưa cô nương đó cho ngươi?” Tần Phong lắc đầu liên tục, vẻ mặt đau khổ nói: “Đa tạ vương gia, thuộc hạ tâm lĩnh.” Vương gia náo nhiệt quả nhiên không nhìn được mà.

“Thanh Bách?” Mặc Tu Nghiêu cười híp mắt nhìn Từ Thanh Bách. Từ Thanh Bách mỉm cười, “Đa tạ ý tốt của vương gia, gia quy của Từ gia quy định nếu như chưa lập gia đình, hoặc cưới chưa đầy bốn mươi mà không có con thì không thể cưới vợ bé.”

Mặc Tu Nghiêu gật đầu cười nói: “Cái này Bản vương biết, mang hai người trở về làm tỳ nữ cũng không tồi.”

“Tại hạ quanh năm phiêu đãng, chỉ sợ ủy khuất giai nhân.” Nụ cười của Từ Thanh Bách cũng không thay đổi.

Đuổi một đám thuộc hạ không thích tiếp nhận mỹ nhân ra ngoài, Mặc Tu Nghiêu mới xoay người lại nhìn Diệp Ly, giơ tay lên giơ lên vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ôn nhu hỏi: “A Ly, nàng còn đang tức giận sao?” Diệp Ly nụ cười lạnh nhạt nhìn Mặc Tu Nghiêu nói: “Vương gia nói gì thế, ta tức giận lúc nào?” Mặc Tu Nghiêu kéo nàng vào trong ngực, chôn mặt vào mùi hương thơm ngát buồn buồn nói: “A Ly, nàng đừng tức giận được không. . . Nếu nàng mất hứng. . . Ta giết hết những nữ nhân kia!” Lúc nói giết, trong giọng nói của Mặc Tu Nghiêu căng thẳng không tự chủ lộ ra vài phần sát khí.

Trong lòng Diệp Ly hơi chấn động, có chút bất đắc dĩ khẽ thở dài một tiếng nói: “Đừng hồ nháo, chúng ta mới vừa nhận tới tay hoàng thành Tây Lăng, cần mau chóng an định lại đám người quyền quý Tây Lăng bổn địa. Chàng giết toàn bộ, càng hỏng việc hơn lúc trước trực tiếp cho người đưa trở về.” Thật ra thì, Diệp Ly cũng không rõ nàng rốt cuộc vì sao lại mất hứng. Dĩ nhiên nàng biết rõ tâm ý của Mặc Tu Nghiêu, nàng cũng tin tưởng Mặc Tu Nghiêu toàn tâm toàn ý với mình. Nhưng nhìn đến nhiều người như vậy đưa mỹ nhân tới, thấy ánh mắt của nhiều mỹ nhân như vậy rơi vào trên người Mặc Tu Nghiêu, không vui trong lòng cứ như vậy gần như không cách nào che dấu mà xông ra.

Có lẽ là từ trước tới giờ nàng chưa từng ý thức được trượng phu của nàng sẽ có thể hấp dẫn ánh mắt cùng ái mộ của nhiều thiếu nữ như vậy. Mặc dù trước kia cũng từng có những nhân vật như Tô Túy Điệp, Liễu quý phi thậm chí là công chúa Lăng Vân, nhưng Diệp Ly cũng chưa từng cảm thấy được những người này sẽ có thể mang đến bất kỳ thương tổn gì cho mối quan hệ của nàng với Mặc Tu Nghiêu. Có lẽ là tương lai thân phận Mặc Tu Nghiêu càng ngày càng cao, cũng nhất định sẽ có càng nhiều nữ tử bị hắn hấp dẫn, thậm chí sẽ càng ngày càng nhiều những người liên tục đưa tới các kiểu mỹ nữ tuyệt sắc. Càng nghĩ sâu, nếu có một ngày Mặc Tu Nghiêu quân lâm thiên hạ. . . Các đại thần tuyệt đối không thể nào chấp nhận trong hậu cung chỉ có một mình nàng. Có lẽ những chuyện này vẫn còn rất xa, nàng tự dưng cảm thấy phiền muộn và chán ghét cái tình hình trước mắt.

“Không muốn ta giết, vậy có thể thế nào?” Mặc Tu Nghiêu buồn buồn nói, ngẩng đầu đưa tay vỗ về khuôn mặt thanh lệ của Diệp Ly, ánh mắt Mặc Tu Nghiêu thâm trầm mà kiên quyết, “Nếu vì chút ít kẻ gọi là quyền quý này mà khiến cho A Ly mất hứng…, vậy thì đuổi hết bọn họ đi có được không? Ở chỗ này, ở Định Vương Phủ ai dám nói Bổn vương không đúng? A Ly, nàng đừng giận, ta sẽ đau lòng. . . .”

Diệp Ly than nhẹ một tiếng, áp vào trong ngực Mặc Tu Nghiêu nhẹ giọng nói: “Ta không phải là vì chuyện này mà tức giận. Thật ra thì. . . . . .” Có chút phiền muộn thở dài, Diệp Ly nói: “Ta cũng không biết tại sao, chính là cảm thấy trong lòng có chút phiền muộn mà thôi.” Đối với chuyện mình không khống chế được cảm xúc Diệp Ly cũng cảm thấy hết sức rối rắm. Kiếp trước kiếp này, nàng cực ít khi có lúc không cách nào khống chế được tâm tình như vậy. Mặc tu Nghiêu giơ tay lên sờ sờ trán Diệp Ly, quan tâm nói: “Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không, để ta gọi đại phu tới đây nhìn nhé?”

Diệp Ly lắc đầu, “Ta rất khỏe, không có chuyện gì. . . Nói không chừng mấy ngày nữa là tốt.”

“Thật không có chuyện gì?” Mặc Tu Nghiêu không yên tâm hỏi, nhưng nhìn sắc mặt Diệp Ly vẫn như thường, quả thật không giống có chỗ nào không thoải mái.

“Thật không có chuyện gì.”

“Vậy. . . tối nay vi phu có thể trở về phòng ngủ sao?” Mặc Tu Nghiêu hỏi.

Diệp Ly nhìn hắn nhìn một hồi lâu, mới đứng dậy lắc đầu nói: “Tâm tình của ta vẫn không tốt, cho nên. . . Vẫn cực khổ Vương gia chàng ngủ thư phòng thêm hai ngày đi.” Nhìn Diệp Ly xoay người bước chậm rời đi, trong con ngươi nhàn nhạt của Mặc Tu Nghiêu nhiều hơn một tia ấm áp cùng bất đắc dĩ.

“Vương gia.” Trong viện yên lặng chỉ còn lại một mình Mặc Tu Nghiêu, ấm áp trong mắt dần dần địa giảm đi, càng nhiều thêm mấy phần lãnh ý cùng sát khí. Tần Phong vô thanh vô tức xuất hiện phía sau Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu nhếch mi hỏi: “Hai ngày nay Vương Phi có nơi nào không thoải mái không? Hay gặp chuyện gì không hài lòng?”

Tần Phong cúi đầu suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Không có, Vương Phi ăn mặc ngủ nghỉ hết thảy đều bình thường, cũng không gặp phải chuyện gì không tốt.” Mặc dù lần này Vương Phi đuổi Vương gia ra ngủ thư phòng tương đối hiếm thấy, nhưng Tần Phong cũng không cho rằng đây là đại sự gì. Một đôi vợ chồng có ai không có lúc làm khó tỳ khí? Mặc dù hắn chưa từng thành thân nhưng cũng nghe một vài lão nhân đã lập gia đình trong quân nói qua. Nam nhân ấy mà, thỉnh thoảng ngủ thư phòng quỳ bàn tính gì đó, quá bình thường.

“Đi đi, bảo vệ tốt Vương Phi. Hai ngày này tinh thần nàng có chút không tốt. . . . . .” Mặc Tu Nghiêu phân phó.

“Dạ, thuộc hạ tuân lệnh.”

“Khởi bẩm Vương gia, Bạch gia mới vừa phái người đưa tới một ít đồ vật.” Lâm Hàn đi vào bẩm báo nói.

Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, nếu như chỉ là đồ bình thường, căn bản không cần cố ý đi vào bẩm báo với hắn. Lâm Hàn nói: “Bạch gia tặng không ít hậu lễ, trong đó còn có. . . Bốn mỹ nữ cùng bốn gã. . . Gã sai vặt.” Nói đến gã sai vặt mặt Lâm Hàn cũng có chút bóp méo. Bạch gia không hổ là thế gia danh môn Tây Lăng, suy nghĩ chu đáo hơn người khác. Đại khái nghe nói Định Vương không có hứng thú với mỹ nữ, cho nên lấy danh nghĩa gã sai vặt qua tặng những thiếu niên dung mạo thanh tú.

“Bạch gia?” Giọng nói của Mặc Tu Nghiêu lạnh lẽo.

Lâm Hàn gật đầu nói: “Đúng vậy, đại quản gia Bạch gia tự mình đưa tới. Còn để lại thiệp mời Vương gia, Vương Phi đến Bạch gia dự tiệc.”

“Giết!” Đáy mắt Mặc Tu Nghiêu xẹt qua một tia huyết quang, chợt lóe, phía sau chậm rãi bổ sung một câu, “Không cần nói cho Vương Phi.”

Bình Luận (0)
Comment