Vinh Nhạc đường.
Diệp Ly giống như ngày thường ngồi ngay ngắn ở vị trí của mình, mắt
xem mũi mũi nhìn tâm đối mặt với thần sắc khác nhau của mọi người ở đây, phảng phất cái gì cũng không phát hiện. Diệp Thượng thư nhìn con gái
thứ ba trước mắt vẻ mặt bình tĩnh cùng với mặt mũi tràn đầy ủy khuất của đứa con gái thứ tư, chỉ cảm thấy não một hồi lại một hồi co rút đau
đớn. Vốn định như thói quen thường ngày trách cứ Diệp Ly một phen nhưng
nhìn lấy thần sắc Diệp Ly đạm mạc như thường, tại trên triều đình lăn
lộn vài chục năm càng già càng lão luyện đột nhiên hắn cảnh giác đó cũng không phải lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa lại có thể dẫn tới hậu quả mà ông không muốn đối mặt.
Diệp lão phu nhân vẫn cao cao tại thượng như cũ, đều thu hết biểu
hiện của tất cả mọi người ở chỗ này vào mắt. Nhớ lại vừa nãy hạ nhân bẩm báo là xe ngựa Định vương tự mình đưa cháu gái đến cửa phủ đấy, mặc dù
không có người nhìn thấy bản thân Định vương, nhưng trên cơ bản cũng có
thể xác định đích thật là Định vương tự mình đưa Diệp Ly về đến. Nhìn
lại vẻ mặt u oán của Diệp Oánh, Diệp lão phu nhân đối với đứa cháu gái
được nuông chiều này càng lộ ra vẻ thất vọng, từ khi Ly nhi và Định
vương bị chỉ hôn về sau, biểu hiện của Lê Vương đối với Oánh nhi càng
ngày càng không có quan tâm như trong truyền thuyết. Đương nhiên cái này có khả năng là vì thanh danh của Diệp Oánh trong khoảng thời gian này. Nhưng thay đổi rõ ràng như thế ngay cả lão thái bà không ra khỏi cửa
như bà đều có thể nhận ra được, chẳng lẽ đứa cháu gái thông minh khéo
léo này của bà lại không có cảm giác gì sao? Không nghĩ cách làm thế nào để nắm chặt tâm Lê Vương, lại không có việc gì tìm chính tỷ muội của
mình phiền toái. Chẳng lẽ nàng không biết rằng cho dù Ly nhi không được
sủng ái như thế nào nhưng vẫn là con gái của Diệp gia, tương lai cũng sẽ là một phần trợ lực cho Diệp gia hay sao? Diệp lão phu nhân đáy lòng
lần đầu có chút hoài nghi lúc trước dùng Diệp Oánh thay Diệp Ly kết hôn
cùng với Lê vương đến cùng có phải sai rồi hay không.
“Đủ rồi. Oánh nhi, Ly nhi là tỷ tỷ của cháu. Cháu phải chú ý làm đúng chức phận muội muội.” Diệp lão phu nhân mở miệng nói.
Diệp Oánh khẽ giật mình, có chút không dám tin tưởng Diệp lão phu
nhân vậy mà sẽ nói chuyện bênh vực Diệp Ly. Có chút oan uất đỏ vành
mắt, khẽ cắn đôi môi anh đào đỏ tươi nói: “Thế nhưng mà tổ mẫu. . . sao
nàng…. nàng ta làm khó xử Lê Vương tại trước mặt mọi người. . . Cái này
làm cho Oánh nhi. . .”
Bốp~! Diệp lão phu nhân nặng nề vỗ bàn một cái, lạnh lùng nói: “Làm
cho Lê Vương khó xử! Lê Vương ở chỗ nhiều người như vậy khó xử Ly nhi,
sao hắn lại không nghĩ qua có thể làm cho Diệp gia ta khó xử hay không?
Có phải hắn đã cho rằng Diệp gia ta không phải Lê Vương hắn thì không
được?” Diệp lão phu nhân có chút thất vọng nhìn Diệp Oánh còn muốn nói
gì đó, vì nam nhân mà không thèm để ý tới thanh danh gia tộc cùng với
lợi ích, tôn nữ như vậy thật có thể trông cậy vào nàng về sau vì Diệp
gia mang đến chỗ tốt gì sao? Chỉ sợ nói không chừng ngày nào đó nàng ta
có thể vì Lê Vương bán Diệp gia đi. Hay nàng ta cho rằng thanh danh của
Ly nhi xấu đi thì thanh danh của nàng ta sẽ tốt hơn? Nhất vinh câu vinh
nhất tổn câu tổn, ngay cả cái này nàng ta đều không rõ thì những năm này không biết đến tột cùng là Vương thị dạy cái gì cho nàng ta? Ánh mắt
lạnh lùng đảo qua trên người Vương thị, Vương thị không khỏi co rúm lại
một phát không dám trực tiếp chống lại ánh mắt của Diệp lão phu nhân.
“Phụ thân…”
Diệp Thượng thư có chút hao tổn tâm trí cau mày, ông cũng có chút bất mãn với Mặc Cảnh Lê. Lê Vương muốn làm khó dễ Ly nhi, ông có thể coi
như không biết, nhưng cái kia phải để ở trong lòng. Quang minh chính đại gây khó dễ chế nhạo như vậy, hắn đánh không phải mặt Diệp Ly mà là giẫm mặt mũi Diệp gia ở dưới lòng bàn chân. Nếu như không phải vì nhị nữ nhi trong cung sắp sinh ra tiểu ngoại tôn, cho dù là em ruột của hoàng
thượng thì như thế nào? Há có thể dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy? “Oánh nhi, tổ mẫu con nói rất đúng. Cho dù con trở thành Lê vương phi thì con vẫn là con gái Diệp gia. Con cho rằng không có Diệp gia cùng với Nhị tỷ tỷ của con chống, con làm Lê vương phi có thể yên ổn? Vô luận là Nhị tỷ tỷ con hay là Đại tỷ, Tam tỷ, Ngũ muội, Lục muội của con, chỉ cần tỷ
muội các con hòa thuận giúp đỡ lẫn nhau, tương lai ai cũng không thể bắt nạt được con. Con hiểu không?”
“Thế nhưng mà. . . Tam tỷ hôm nay đắc tội không phải chỉ có Lê Vương
mà còn có Tê Hà công chúa, nói không chừng ngay cả Trưởng công chúa cũng muốn trách tội chúng ta.” Diệp Oánh có chút không cam lòng nhìn Diệp
Ly, lời nói của Diệp thượng thư căn bản nàng không để ở trong lòng đi. Ở trong lòng Diệp Oánh trừ Nhị tỷ tỷ ra thì nữ nhi Diệp gia không xứng
cùng nàng đánh đồng. Nàng là Lê vương phi tương lai há có thể cần đến sự giúp đỡ của các nàng?
Diệp Ly giương mắt nói khẽ: “Tứ muội không cần lo lắng. Lúc trở lại
ta đã để người đưa phong thư bồi tội cùng với lễ vật đi tới phủ của
Trưởng công chúa. Định quốc vương phủ bên kia cũng như vậy sẽ phái người đi qua hướng Trưởng công chúa nói rõ. Trưởng công chúa khoan hồng độ
lượng thanh minh đại nghĩa, chắc hẳn không sẽ vì việc nhỏ ấy mà trách
tội chúng ta những….tiểu bối không hiểu chuyện.” Đương nhiên đi thỉnh
tội đồng thời còn có Tần phủ, Mộ Dung phủ cùng Hoa quốc công phủ.
Nghe vậy, Diệp lão phu nhân lộ ra nụ cười tán thưởng, nói: “Việc này
Ly nhi xử lý vô cùng tốt. Lúc ấy trước công chúng mà lại là Tê Hà công
chúa làm sai trước, Chiêu Dương trưởng công chúa xưa nay làm rõ sai
trái, sẽ không cùng tiểu bối so đo đâu. Định Vương điện hạ cũng có lòng
rồi, trở về lại đưa một phần đáp lễ đi Định vương phủ, hãy nói là đa tạ Định vương tự mình tiễn đưa Ly nhi trở về đi. Đây là. . . liền giao cho Ly nhi chính mình xử lý . Muốn đưa thứ gì trực tiếp đi nhà kho lấy là
được.” Chần chờ một chút, Diệp lão phu nhân giao chuyện này cho Diệp Ly. Bà thật sự có chút không yên lòng với Vương thị, tuy Diệp gia hiện tại
không cần phải nịnh nọt Định quốc vương phủ nhưng cũng không thể không
đánh cái quan hệ.
“Ly nhi đã biết, thỉnh tổ mẫu yên tâm.” Diệp Ly đứng dậy đáp ứng.
Sắc mặt Vương thị có hơi tái xanh, nhân tình qua lại vốn là trách
nhiệm của đương gia chủ mẫu. Nếu dùng riêng danh nghĩa của Diệp Ly còn
dễ nói, dùng danh nghĩa của Diệp gia lại để cho Diệp Ly đến xử lý, rõ
ràng để cho đương gia chủ mẫu là bà khó xử. Diệp lão phu nhân căn bản
không để cho bà có cơ hội nói chuyện, cau mày nói: “Nếu con có thì giờ
rãnh rỗi không ngại quản lý đồ cưới của Oánh nhi cho rõ ràng một chút,
đừng quên hiện tại đến hôn kỳ đã không còn nhiều thời gian nữa.”
“Vâng.” Vương thị yếu ớt đáp ứng.
“Lão gia, Lão phu nhân…”
Ma ma bên người Diệp lão phu nhân vội vã tiến đến, cố ý nhìn Diệp Ly
một cái mới đi đến bên người Diệp lão phu nhân nói: “Lão phu nhân, Từ
đại công tử còn có Từ gia Nhị công tử, Tam công tử, Tứ công tử, Ngũ công tử đến nhà thăm hỏi.”
“Cái gì? !” Diệp Thượng thư cả kinh từ trong ghế đứng lên, Từ gia mấy cái công tử đồng thời đến nhà thăm hỏi, đây không phải là biểu thị anh
vợ khó chơi kia cũng đã đến kinh thành rồi hả? Đương nhiên, dùng Từ đại
gia tâm cao khí ngạo tuyệt đối sẽ không tự mình đến nhà thăm hỏi người
đã hại chết bảo bối muội muội Từ gia duy nhất của ông ấy đâu.
Vẫn là Diệp lão phu nhân phản ứng nhanh một ít, vội vàng nói: “Nhanh, mời mấy vị Từ công tử vào đây.”
Diệp Ly cũng hơi kinh ngạc, vậy mà không biết cậu cùng với các biểu ca họ đã đến kinh thành mà không đến nghênh đón, điều này lại để cho
trong lòng Diệp Ly có chút hơi áy náy. Đại cữu cữu trước kia thời điểm
còn ở kinh thành hiểu rõ nàng nhất, nhiều năm như vậy không thấy cho dù
là Diệp Ly cũng không biết làm sao.
“Tổ mẫu, Ly nhi tự mình đi nghênh đón biểu ca bọn hắn nhé.”
Diệp lão phu nhân gật gật đầu, nói: “Đi thôi. Oánh nhi, còn có San nhi, Lâm nhi cũng cùng đi đi.”
Bỏ qua Diệp Lâm ở một bên xem náo nhiệt cùng với vẻ mặt Diệp San kinh hỉ và Diệp Oánh bất mãn, cũng không đi quản trong lòng Diệp lão phu
nhân lại đánh chủ ý gì. Diệp Ly đứng dậy cáo lui bước nhanh đi ra ngoài. Sau lưng Diệp Lâm và Diệp San cũng nhanh chóng đi theo, chỉ để lại Diệp Oánh có chút không cam lòng nhìn Diệp Thượng thư. Nàng là Lê vương phi
tương lai, dựa vào cái gì muốn nàng đi nghênh đón biểu ca của Diệp Ly?
“Oánh nhi!” Diệp Thượng thư có chút đau đầu, đứa con gái này thật sự
là nuông chiều quá mức rồi. Nhìn thần sắc Diệp thượng thư thì Diệp Oánh đã biết rõ cha nàng thật sự đã muốn tức giận, chỉ phải cắn môi anh đào
quay người đi theo bọn người Diệp Ly.
“Trước khi Oánh nhi đại hôn, mỗi ngày đến Vinh Nhạc đường đến phụng
dưỡng tổ mẫu ta .” Diệp lão phu nhân nhìn Vương thị lãnh đạm nói.
“Cái này. . . Con dâu còn có rất nhiều sự tình muốn dạy cho Oánh nhi, chỉ sợ là. . .” Vương thị có chút bất an mà nói.
“Con dạy? Những năm này con nhìn xem con đều dạy những cái gì?” Diệp
lão phu nhân lạnh lùng nói, “Không biết chừng mực, thị sủng mà kiêu. Ỷ
có vài phần tài học có vài phần dung mạo cũng không biết trời cao đất
rộng. Những thứ này ở trong khuê phòng thì không sao, gả đi phải quản lý một phủ, con dạy một chút thi từ ca múa kia, mấy cái mánh khóe lục đục
với nhau là có thể đi vào đại môn Lê vương phủ sao?”
Diệp Thượng thư gật đầu nói: “Mẫu thân nói rất đúng. Chiêu Nghi nương nương là do mẫu thân tự mình dạy nên đấy. Tài năng của mẫu thân truyền
dạy cho Oánh nhi một hai, là phúc phần của con bé.” Thấy trượng phu một
lời đáp ứng xuống, vẻ mặt không cho phản bác, Vương thị chỉ có thể bất
đắc dĩ nhịn xuống. Gần đây mấy cái tiểu tiện nhân cũng không an phận,
đặc biệt là Triệu di nương kia, bà cũng không có thời gian để ý tới
chuyện của Oánh nhi.