Bởi vì Hắc Vân kỵ đến, nên vốn thắng lợi dễ như trở bàn tay, theo thời gian dần trôi qua, lại trở nên càng khó khăn. Nguyên vốn Sở quân đã dần dần bắt đầu tan vỡ, dường như khí lực cũng bỗng tăng lên gấp đôi ngay lúc đó. Tuy quân số của đại quân Bắc Cảnh vẫn gấp hơn mười lần Sở quân, nhưng trên đường phố chật hẹp trong thành trì này, có nhiều người hơn nữa mà không thi triển được thì cũng vô dụng. Huống chi những Sở quân thủ thành này lại càng hiểu rõ Sở kinh hơn những man binh ở Bắc Cảnh xa xôi này. Cho dù bọn họ không có cách nào trục xuất hết tất cả đại quân Bắc Cảnh ra khỏi thành, nhưng những người này muốn chiếm lĩnh Sở hoàn toàn trong thời gian nhanh nhất thì cũng hoàn toàn không có khả năng.
Phượng Chi Dao đứng trên cổng thành, từ trên cao nhìn cuộc chiến trong thành ở xa xa, thời gian dần trôi qua thì lại càng phát hiện rất nhiều quân lính Bắc Cảnh không để ý tới Sở quân thủ thành, mà lại điên cuồng đánh về phía thành Tây. Trên dung nhan tuấn mỹ hiện lên một nụ cười tàn ác, “Muốn chiếm cửa thành Tây? Nào có chuyện dễ dàng như vậy?” Vân Đình đi theo sau lưng Phượng Chi Dao khoanh tay nhìn binh mã Bắc Cảnh đang chạy đến dồn dập ở xa xa, nói: “Bọn chúng muốn chiếm cửa thành Tây trước, đánh gãy lối vào thành của Mặc gia quân. Sau đó lại đối phó với thủ quân trong thành?”
Phượng Chi Dao cười nói: “Không cần lo lắng, trước khi đi, Vương gia đã cho ta một vài món đồ chơi rất hay. Có điều. . .” Phượng Chi Dao hơi do dự cau mày nói: “Hình như thứ đồ chơi này hơi nguy hiểm, dùng trong thành, chỉ sợ…” Vân Đình lại không cố kỵ điều này, “Đã đến lúc nào rồi mà còn cố kỵ những cái này. Chờ bọn chúng thật sự nhào lên, đám người ít ỏi chúng ta còn không đủ cho người ta nhai đấy.”
Phượng Chi Dao sờ sờ cằm, gật đầu nói: “Nói rất đúng! Kỳ thật, ta cũng không biết rốt cuộc thứ đồ chơi này ra sao! Vậy thì. . . Mang theo đồ của các ngươi, ngăn chặn những người kia.” Quay đầu lại vẫy vẫy tay, kêu một tiểu đội trưởng Kỳ Lân đang đi theo bọn họ lại. Tất nhiên các Kỳ Lân đều tràn đầy hứng thú, thứ này, bọn hắn đã được nhận từ lâu rồi, nhưng đáng tiếc vẫn luôn không có cơ hội để sử dụng. Nhận được mệnh lệnh của Phượng Chi Dao, tiểu đội trưởng vung tay lên, ngay lập tức mang theo một đội Kỳ Lân, trong đó, mỗi người đều ôm một cái hộp hình chữ nhật, đi xuống thành lâu.
Trong thành, binh sĩ Bắc Cảnh nhận được mệnh lệnh của Nhậm Kỳ Ninh đều đánh thẳng về phía thành lâu ở cửa thành Tây. Nhưng ngay khi đang đứng trên đường lớn chỉ còn cách cửa thành Tây một đoạn, thì liền nghe được một tiếng nổ “Ầm” thật mạnh, kéo theo sau đó là rất nhiều tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên từ bốn phía. Khi đại quân Bắc Cảnh còn chưa kịp nhìn rõ là chuyện gì thì đã bị nổ choáng váng đầu óc, máu thịt bay tứ tung. Nếu là người Trung Nguyên, thì tốt xấu gì cũng đã từng nhìn thấy pháo hoa hay pháo trúc gì đó, nhưng một nơi man di như Bắc Cảnh, trước khi Nhậm Kỳ Ninh thống nhất Bắc Cảnh, thì hầu như đều sinh hoạt không khác gì bộ lạc nguyên thủy, đã có khi nào gặp được thứ nổ mạnh và có lực sát thương long trời lở đất như vậy? Cho nên, rất nhiều binh sĩ Bắc Cảnh liền bị dọa, cho rằng bọn họ đã xúc phạm thần tiên trên trời, nên thần tiên mới giáng thiên lôi xuống. Bị nổ trúng thì không cần nói, không bị nổ trúng thì trong mười phần cũng có năm sáu phần bị dọa đến nỗi quỳ rạp xuống đất không dám đứng dậy. Dân tộc chưa được khai hóa thường thường càng sợ hãi trời đất hơn dân tộc ở Trung Nguyên.
Sau vụ nổ, toàn bộ đường cái đều đầy mùi khói thuốc súng, trên mặt đất cũng đầy binh sĩ bị nổ đến máu thịt lẫn lộn. trên cổng thành gần đó, Vân Đình khiếp sợ mở to hai mắt, lắp bắp: “Thứ này. . . Thứ này là Vương gia đưa cho ngươi?” Cái này cũng không tránh khỏi quá kinh người đi. Hắn thật sự thấy rõ ràng, những Kỳ Lân kia giấu thứ gì đó ở bên đường. Những người Bắc Cảnh kia vừa đi vào thì đã biến thành như bây giờ rồi. Nếu Diệp Ly ở đây, thì tất nhiên sẽ cảm thấy, hiệu quả cũng chỉ như thế mà thôi. Trong hoàng lăng bí mật kia, nghiên cứu nhiều năm, thứ có hiệu quả tốt nhất được làm ra cũng đều kém hơn lưu đạn thời kỳ đầu tiên, lại càng không cần phải nói đến bom có uy lực mạnh đến nỗi một cân có thể đánh sập một tòa nhà sáu bảy tầng như TNT. Còn về phần nghiên cứu chế tạo súng ống bên trong cung điện dưới mặt đất của Hoàng lăng, ngay cả cầm, Diệp Ly cũng đều lười lấy ra, vô luận là tầm bắn hay độ chính xác, cũng đều không bằng cung tên, vẫn nên đợi lại cải tiến thêm bốn, năm đời đã rồi nói sau. Nhưng với mọi người vẫn xem pháo hoa, chơi pháo trúc ở thời đại này, thì hiệu quả này đã đủ gây kinh hãi rồi.
Khuôn mặt của Phượng Chi Dao cứng ngắc, khẽ gật đầu, đồng thời cũng che giấu khiếp sợ trong lòng chính mình. Nhưng trong lòng không khỏi thầm mắng Mặc Tu Nghiêu, có vũ khí sát thương lớn như vậy, thì nên lấy ra sớm một chút đi.
Kỳ thật, điều này tuyệt đối là oan uổng cho Mặc Tu Nghiêu rồi. Hiện tại, những vật này đều là được chế tạo bằng thủ công hoàn toàn, cũng càng chưa có hình thành dây chuyền sản xuất gì, một tháng có thể làm ra được bảy tám quả thì đã xem như năng suất cao rồi. Nhưng lực sát thương của thứ này cũng không phải đặc biệt cao, để có lực sát thương kinh thiên trên đường phố như vừa rồi, thì các Kỳ Lân đã phải đặt hơn một trăm quả ở hai bên đường. Mang theo bất tiện, giá thành sản xuất cao như thế, hơn nữa, khi ném một quả trên gò đất còn chưa nổ chết được ba người, nên trong thời gian ngắn, Mặc Tu Nghiêu thật đúng là không có ý định vận dụng trên chiến trường lớn. binh sĩ Bắc Cảnh chỉ có thể bị xem như xui xẻo, nhiều người cùng chen chúc trên một con đường nhỏ hẹp như vậy, không nổ chúng thì nổ ai?
Người Bắc Cảnh cũng không phải không có đầu óc hoàn toàn, nên rất nhanh đã có người phản ứng lại, nghiêm nghị quát: “Đây là quỷ kế của người Trung Nguyên, không cần sợ. Xông lên giết hết bọn chúng đi!” Người Bắc Cảnh vẫn luôn dũng mãnh, cho nên, rất nhanh liền có người dẫn đầu bò dậy, kêu lên theo đầu lĩnh, rồi giết thẳng về phía trước. Các Kỳ Lân trên nóc nhà lại không có chút ngoài ý muốn nào, chỉ nhe răng cười, rồi lấy nguyên một đống vật thể màu đen ném mạnh xuống. Trái cầu màu đen rơi xuống đất, ngay tại lúc binh sĩ Bắc Cảnh giật mình kinh ngạc, thì liền ầm ầm nổ tung, những người đứng gần đó, không có chút ngoài ý muốn nào, đều bị nổ bay ra ngoài.
Sau đó, trên đường phố lại vang lên một chuỗi tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, bên trong còn kèm theo tiếng kêu khóc của những người Bắc Cảnh này. Đợi đến khi tiếng nổ mạnh dừng lại, thì rốt cuộc những binh sĩ Bắc Cảnh may mắn còn sống sót cũng không chịu nổi nữa mà ào ào thi nhau chạy trốn ra thật xa.
Tiếng nổ mạnh kịch lệt ở thành Tây, không chỉ toàn bộ người Sở kinh đều nghe được, mà ngay cả Nhậm Kỳ Ninh ở ngoài thành cũng nghe được, ánh mắt không khỏi lạnh xuống, hỏi: “Sao lại thế này?”
Rất nhanh đã có người lảo đảo chạy ra khỏi thành bẩm báo, “Khởi bẩm Vương thượng, trong tay Mặc gia quân có yêu vật. Tướng sĩ của chúng ta bị tử thương nghiêm trọng.”
Ngay lập tức, Nhậm Kỳ Ninh tức đến sắc mặt tái nhợt, “Ngược lại Bản vương muốn biết là yêu vật gì mà lợi hại như thế!”
Binh sĩ bẩm báo nói một cách nơm nớp lo sợ: “Các tướng sĩ căn bản không thấy rõ ràng rốt cuộc là vật gì, chỉ nghe được một tiếng nổ mạnh, sau đó, rất nhiều người đều chết với cả người đầy máu.”
“Ngươi nói là, ngay cả người của Mặc gia quân, các người đều không có nhìn thấy?” Nhậm Kỳ Ninh hỏi. Binh sĩ nghĩ nghĩ, vẫn gật đầu. Đúng là bọn họ không có nhìn thấy hình bóng của Mặc gia quân.
“Khốn kiếp! Bản vương mặc kệ Mặc gia quân có yêu vật gì. Tối đa trong vòng một canh giờ phải chiếm được của thành Tây cho Bản vương!”
Binh lính này do dự một chút, mới nói: “Nhưng. . . Rất nhiều binh sĩ đều nói, là thần tiên giáng tội, cho nên mới giáng thiên lôi xuống. Vì vậy, căn bản không dám tiến đến…” Nhậm Kỳ Ninh cười lạnh một tiếng, nói: “Thiên lôi? Trong vòng vạn dặm, trời đều nắng gắt, ở đâu ra thiên lôi? Cứ xem như có thiên lôi, thì cũng sẽ đánh trúng Bản vương trước. Truyền lệnh xuống, một vòng canh giờ không thể chiếm được thành Tây, thì thống soái lãnh binh mang đầu tới gặp!”
“Vâng!”
Nhìn binh sĩ đưa tin sợ hãi rời đi, trên sắc mặt tái nhợt của Nhậm Kỳ Ninh càng xuất hiện thêm mấy phần vặn vẹo và dữ tợn. Thiên lôi? Vớ vẩn! Mặc Tu Nghiêu. . . Ngươi thật sự đã lấy được bảo tàng mà tổ tiên để lại sao? Nhậm Kỳ Ninh không giống với Đàm Kế Chi, hắn lớn lên trong đại gia tộc lánh đời chân chính. Người dạy bảo hắn đều là cựu thần luôn trung thành với Tiền triều, nên tất nhiên cũng từng được xem rất nhiều điển tịch về Tiền triều, thậm chí là những bản bút ký độc nhất vô nhị của Tiền triều mà căn bản không có trên thế gian. Trong đó, có một vài bản bút ký của Cao tổ Khai quốc Tiền triều, bên trong có ám chỉ đến một vài thứ gì đó. Vốn Nhậm Kỳ Ninh cũng không để ý đến, dù sao năm xưa, khi Cao tổ chinh phục thiên hạ, căn bản chưa từng sử dụng đến những thứ đó. Mà tất cả các Đế vương đời sau cũng chưa từng nhìn thấy vũ khí thần bí lợi hại gì, nên rốt cuộc là thật hay giả thì vẫn còn phải đợi tranh luận. Nhưng lúc này lại liên tưởng đến chuyện bảo tàng Tiền triều trong cảnh nội Tây Bắc mấy năm trước, thì Nhậm Kỳ Ninh còn có cái gì không rõ sao? Lúc ấy, hắn đang bận rộn trấn áp từng bộ lạc không chịu thuần phục của Bắc Cảnh, nhưng vẫn phái người đến Tây Bắc chú ý chuyện này. Chỉ có điều, cũng không phát hiện được bảo tàng gì, mà tất cả các nhóm binh mã muốn tranh đoạt bảo tàng đều phải trở về tay không. Lại không nghĩ rằng, vậy mà thật sự đã bị Mặc Tu Nghiêu âm thầm lấy được.
“Hay cho Mặc Tu Nghiêu ngươi! Ngược lại Bản vương muốn nhìn, rốt cuộc ngươi lợi hại bao nhiêu!” Nhậm Kỳ Ninh “Hừ” lạnh một tiếng, cắn răng nói.
Trong thành, chiến đấu vẫn kéo dài từ hoàng hôn tới tối, trong kinh thành vẫn sáng đèn nên yên tĩnh từ lâu trong ngày thường, bây giờ lại đầy tiếng chém giết rung trời. Trên cửa thành Tây, Phượng Chi Dao và Vân Đình đều bày trận địa sẵn sàng đón quân địch. Vân Đình nhìn đến ánh lửa phía xa xa trong thành, cau mày nói: “Nếu đại quân vẫn chưa tới, thì chỉ sợ sẽ không chống đỡ nổi nữa.” Phượng Chi Dao cau mày, nói: “Vương gia nói sẽ tới, thì sẽ không có vấn đề gì. Chỉ cần cửa thành Tây không rơi vào trong tay Bắc Cảnh, Mặc gia quân vào thành, thì mọi chuyện đều sẽ được giải quyết.” Tuy nói như vậy, nhưng Phượng Chi Dao cũng biết sự khó khăn ở trong đó. Trên đoạn đường này, bọn họ bị đại quân Bắc Nhung ngăn trở và tấn công mọt cách gần như điên cuồng, có thể chạy tới Sở kinh trong thời gian ngắn như vậy đã là không dễ dàng rồi. Huống chi, tốc độ của kỵ binh của Hắc Vân kỵ nhanh hơn bộ binh gấp mấy lần, nên nếu muốn đại quân chạy tới trong vòng một hai canh giờ, thì đã khó lại càng thêm khó.
Vân Đình cũng không phải người thích buồn lo vô cớ, thở ra một hơi, rồi nói: “Ngươi nói rất đúng, mặc kệ nói thế nào, chúng ta chỉ cần giữ vững cửa thành Tây là được!”
“Phượng Tam!” Cách đó không xa, Lãnh Hạo Vũ mang theo cả người đầy máu, bay vọt lên. Vết thương trên người càng nhiều hơn lúc rời đi, “Rốt cuộc khi nào thì đại quân mới có thể tới?” Vừa thấy mặt, Lãnh Hạo Vũ liền tức giận hỏi. Phượng Chi Dao liếc mắt, vẫn duỗi tay vịn chặt hắn ta, nói: “Có thể tới, thì đương nhiên lúc này đã tới rồi, ngươi cho rằng trên đoạn đường này chúng ta chạy tới đây rất dễ dàng sao? Tên điên Gia Luật Dã kia triệu tập gần như tất cả đại quân Bắc Nhung trong cảnh nội Đại Sở để chặn đường chúng ta đó.”
Lãnh Hạo Vũ thở dốc một hơi, dựa vào tường thành nghỉ ngơi, nói hơi bất đắc dĩ: “Nếu Vương gia còn không đến, thì chúng ta thật sự không chống được nữa.”
“Ta biết rõ.” Phượng Chi Dao nói, lại kéo đến sáng, thì đừng nói thủ quân trong thành không chống đỡ được, mà ngay cả hắn cũng có khả năng không chống được. Tuy binh sĩ Bắc Cảnh sợ hãi bom mìn do Kỳ Lân bố trí trên đường phố, nhưng vẫn có mấy nhóm người mạnh mẽ xông lên trước. Tuy bị bọn họ đánh lui, nhưng nếu tới thêm một lần nữa, thì chỉ sợ bắt buộc phải đánh giáp lá cà thôi. Kỳ Lân dùng hết bom mang theo, chắc bây giờ đã chuyển sang nơi khác giết địch rồi.
Vân Đình nói: “Lãnh đại ca, ngươi ở đây nghỉ ngơi một lát đi. Ta xuống dưới.” Nói xong, Vân Đình liền cầm trường thương muốn đi xuống dưới cổng thành. Nhưng Lãnh Hạo Vũ lại kéo hắn lại, nói: “Đừng đi, ngươi cùng với Phượng Tam giữ vững cửa thành. Ta còn phải đi tìm người.” Bây giờ, khắp nơi trong thành đều là chém giết, loạn thành một đoàn. Đám người Lãnh Hoài đã bị thất lạc từ lâu, Sở kinh cũng không nhỏ, dưới loại tình huống này mà muốn tìm một người thì lại cực kỳ khó khăn. Nhưng Lãnh Hạo Vũ lại không thể không đi.
“Nhưng. . . .” Vân Đình nhìn vết thương trên người Lãnh Hạo Vũ đầy lo lắng. Lãnh Hạo Vũ vỗ vỗ bả vai của hắn ta, cười nói: “Bị thương ngoài da thôi, không sao. Ta đi…”
“Đợi một chút!” Phượng Chi Dao ngăn hắn ta lại, trên mặt hiện lên một nụ cười đầy vui mừng, “Đại quân đến rồi!”
Ngay lập tức, mọi người đều cùng quay đầu lại nhìn, quả nhiên, liền nhìn thấy một con rồng lửa đang di chuyển tới đây ở phía xa xa. Lúc đầu vẫn chỉ là lúc ẩn lúc hiện, chỉ một lát sau liền nhìn thấy vô cùng rõ ràng, lại càng không cần phải nói tới còn có tiếng vó ngựa đang từ từ tới gần. Phượng Chi Dao cao giọng kêu lên: “Đại quân đến rồi, mở cửa thành!” Ngay lập tức, trên cổng thành liền vang lên một trận hoan hô.
Đến nơi trước vẫn là Hắc Vân kỵ đi phía trước mở đường, trong đêm tối, kỵ binh màu đen nhanh chóng xông qua cửa thành, cũng không dừng lại chút nào mà phóng thẳng vào trong thành, sau đó liền cuốn lấy binh sĩ Bắc Cảnh trong thành mà chém giết. Chỉ chốc lát sau, mọi người trên cổng thành liền nhìn thấy Mặc Tu Nghiêu với một thân áo trắng tóc trắng giục ngựa chạy đến trong đại quân, “Vương gia đến rồi! Vương gia đến rồi!” Pháo hoa màu đỏ như lửa lại nổ tung trên bầu trời đêm, vốn Sở kinh chỉ có tiếng chém giết và huyết tinh, lại đồng thời vang lên tiếng hoan hô và tiếng cười.
Trên một con đường ở thành Đông, Vệ Lận dẫn theo mấy binh lính đang bị đại đội binh sĩ Bắc Cảnh vây khốn. Xung quanh đã chất đầy thi thể của quân địch, nhưng quân địch đang đứng đối diện lại vẫn còn rất nhiều. Máu tươi đã thấm ướt cả quần áo màu đen, chỉ là dưới bóng đêm, lại không nhìn ra chút nào. Đôi mắt đầy lạnh lùng liếc nhìn lướt qua binh sĩ Bắc Cảnh đang nhìn chằm chằm ở đối diện, Vệ Lận cười lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay giương lên, một tia hàn quang lướt qua, đồng thời cũng mang theo một mảnh huyết quang.
Đã đánh nhau cả ngày mà không ngừng nghỉ chút nào, cho dù là Vệ Lận, thì cũng cảm thấy hơi mỏi mệt, lại càng không cần phải nói đến những binh lính bình thường bên người, nên rất nhanh, mấy người lính bên người Vệ Lận cũng đều ngã xuống. Đáy mắt Vệ Lận sung huyết, nhanh chóng vung kiếm sát nhập vào trong quân địch. Ngay tại lúc mấy binh sĩ Bắc Cảnh mừng rỡ vì cuối cùng đã sắp giải quyết xong một nhân vật khó giải quyết vô cùng này, thì một đám binh sĩ ăn mặc khác biệt hoàn toàn với Sở quân và đại quân Bắc Cảnh liền giết tới bên này. Dẫn đầu là một người có thân hình cao lớn, dung mạo tuấn tú nghiêm nghị, thanh bảo kiếm Thanh Sương trong tay mang theo hàn quang rực rỡ, đến nỗi binh sĩ Bắc Cảnh không tránh né kịp mà không ngừng trở thành vong hồn dưới kiếm.
Đã có đội quân có đầy đủ sức lực này gia nhập, nên ngay lập tức, chiến cuộc liền nghịch chuyển.
“Ngươi là ai?” Binh sĩ Bắc Cảnh nhìn người trước mặt không cam lòng, giận dữ hét lên.
Ngay lập tức, người nọ quét mắt nhìn hắn ta một cái đầy ngạo nghễ, vung kiếm qua không chút do dự, “Bản tướng quân là Hà Túc!”
“Đại ca…” Vệ Lận nhìn nam tử mặc một bộ áo bằng nhung trước mặt đầy kinh ngạc, không phải là Ám Nhất đã không thấy nhiều năm đây sao? Ám Nhất, Hà Túc bước nhanh đến phía trước đỡ lấy Vệ Lận, cười nói: “Tiểu Tứ, nhiều năm không gặp như vậy, các đệ có tốt không?” Vệ Lận gật đầu nói: “Bọn đệ đều rất tốt, chỉ là Đại ca được Vương phi phái đi thi hành nhiệm vụ, vẫn luôn không thấy về…” Mặc dù bọn họ biết Ám Nhất được Vương phi phái đi thi hành nhiệm vụ, nhưng lại không biết rốt cuộc là nhiệm vụ gì. Mấy năm nay cũng âm thầm lo lắng cho huynh ấy không ít, lại không nghĩ rằng, khi gặp lại, huynh ấy đã trở thành tướng quân lãnh binh rồi.
Hà Túc cười nói: “Năm đó, Vương phi nói, so với những người khác, huynh thích hợp lãnh binh đánh trận hơn. Cho nên muốn huynh giấu tên rồi đến dưới trướng Mộ Dung tướng quân làm tên lính quèn. Sau này trải qua rất nhiều khó khăn, nhiều năm như vậy, cuối cùng đã không phụ sự kỳ vọng của Vương phi.”
“Chúc mừng Đại ca.” Đều là anh em cùng xuất thân là ám vệ, hơn nữa, năm đó đều là ám vệ của Vương phi, nên đương nhiên Vệ Lận thật tình cảm thấy vui mừng vì Hà Túc đã đạt được thành tựu như vậy.
Hà Túc cười nói: “Huynh cũng đã nghe người ta nói rồi, các đệ cũng rất giỏi. Vương gia đã mang theo đại quân vào thành. Thương thế của đệ cũng không nhẹ, đi đến thành Tây nghỉ ngơi một chút trước đi.” Tuy Vệ Lận một thân áo đen, nên không nhìn ra vết thương, nhưng Hà Túc cũng không phải người bình thường, tất nhiên có thể nhìn ra sắc mặt Vệ Lận rất tệ, chỉ sợ đã bị thương nặng. Kêu mấy binh lính tới đưa Vệ Lận đến thành Tây xong, Hà Túc liền mang theo binh mã thuộc hạ của chính mình tiếp tục đi thẳng vào trong thành để tiêu diệt toàn bộ binh mã Bắc Cảnh trong thành.
Mãi cho đến bình minh, tiếng chém giết trong thành mới dần dần lắng xuống. Nhưng ở một vài khu vực nhỏ bé, chiến đấu vẫn còn tiếp diễn. Binh sĩ Mặc gia quân cũng vẫn xuyên thẳng qua từng cái phố lớn ngõ nhỏ tìm kiếm binh sĩ Bắc Cảnh còn sót lại cùng với Sở quân bị thương.
Sắc trời hơi sáng rõ, Mặc Tu Nghiêu dẫn một đám tướng sĩ đứng trên cổng thành Bắc của Sở kinh, đứng từ trên cao nhìn xuống đại doanh của binh mã Bắc Cảnh ở phía xa xa. Tuy ngoài thành vẫn còn mấy chục vạn binh mã Bắc Cảnh, nhưng mọi người Mặc gia quân lại không đặt vào trong mắt. Qua trận chiến dịch này, đại quân Bắc Cảnh không chỉ không đoạt được Sở kinh, mà hơn nữa còn hao binh tổn tướng vô số, không nói binh lực, mà ngay cả sĩ khí cũng giảm sút không chỉ một tầng.
Vừa mới một trải qua một trận huyết chiến, lúc này, dường như trời xanh cũng sinh ra mấy phần thương xót. Sắc trời mời vừa hửng sáng, thì trên không trung, tuyết nhẹ đã bắt đầu rơi xuống lất phất. Mặc Tu Nghiêu cũng không khoác áo choàng, mà vẫn mặc một thân áo trắng đứng trên cổng thành trong tuyết nhẹ, từ dưới nhìn lên lại như một vị thần đang đứng trên trời nhìn xuống nhân thế. Dù cách xa như thế, nhưng cũng vẫn khiến cho Nhậm Kỳ Ninh và các tướng lĩnh Bắc Cảnh cảm nhận được một cỗ áp lực khó tả.
“Vương gia, đã tìm được Hoa quốc công rồi!” Thị vệ đi vội vàng đến bẩm báo.
Mặc Tu Nghiêu quay người, hỏi: “Ở đâu?”
Thị vệ do dự một chút, rồi nói: “Hoa quốc công ở tại thành Nam, bản thân bị trọng thương, chỉ sợ là…” Trong lòng mọi người đều trầm xuống, đương nhiên hiểu rõ lời nói sau từ “chỉ sợ là…” của thị vệ ám chỉ cái gì. Mặc Tu Nghiêu trầm mặc một lát, rồi nói: “Bản vương đi xem. Lữ Tướng quân, nơi này giao cho ngươi.” Lữ Cận Hiền cũng không nói nhiều, chỉ trầm mặc gật đầu.
Hoa quốc công ở trong một hẻm nhỏ tại thành Nam, lúc các tướng sĩ Mặc gia quân tìm được ông thì bản thân ông đã bị trọng thương không thể động đậy được nữa. Nằm gần bên người đều là thi thể của binh sĩ Bắc Cảnh và Đại Sở. Trên người Hoa quốc công bị đâm trúng một kiếm, thân kiếm còn chưa rút ra, ngồi nghỉ ngơi một mình trên một tảng đá gần đầu hẻm. Đêm đông ở Sở kinh cũng không ấm áp hơn Tây Bắc bao nhiêu, hơn nữa, Hoa quốc công đã là ông lão hơn bảy mươi gần tám mươi, lại trong trường hợp bị thương nặng như thế, nên sắc mặt đã trở nên xanh ngắt.
“Lão quốc công!” Mặc Tu Nghiêu tiến lên một bước, đỡ lấy Hoa quốc công, nhìn lướt qua quân y trước mặt hỏi: “Sao vậy, vì sao không trị thương cho Quốc công?”
Hoa quốc công đưa tay ngăn cản Mặc Tu Nghiêu, lắc lắc đầu nói: “Không cần, thương thế của ông, chính ông tự biết. Không được…”
Mặc Tu Nghiêu cúi đầu kiểm tra vết thương bị kiếm đâm trúng, sắc mặt cũng trầm xuống. Hoa quốc công bị thương tại chỗ hiểm, nếu là người trung niên, thì có lẽ còn có ba phần hy vọng, nhưng như Hoa quốc công bây giờ, chỉ sợ đã không thể rút kiếm ra tại chỗ được nữa. Nhắm lại mắt, Mặc Tu Nghiêu thấp giọng nói: “Lão quốc công, là chúng cháu đã tới chậm.”
Hoa quốc công lắc đầu, nhìn thoáng qua Mặc Tu Nghiêu, cố gắng cười nói: “Ông biết rõ cháu cũng không dễ dàng. Có thể. . . Có thể chạy tới kịp thời, không để cho Sở kinh rơi vào trong tay người Bắc Cảnh. . . Rất tốt…”
Mặc Tu Nghiêu nghiêm túc suy tư một chút, dùng một tay đỡ vai Hoa quốc công, truyền chân khí vào để kéo dài mạng sống cho ông ấy, lại phân phó: “Đi tìm người Hoa gia đến đây.” Thị vệ đứng bên cạnh vội vàng bẩm báo: “Đã đi, nếu người Hoa gia không xảy ra chuyện gì, thì chắc sẽ tới rất nhanh.”
Nghe thấy lời nói của Mặc Tu Nghiêu, bên môi Hoa quốc công hiện lên một nụ cười, thấp giọng hỏi: “Thiên Hương các nàng có tốt không?”
Mặc Tu Nghiêu trầm giọng đáp: “Các nàng ấy rất tốt, Thiên Hương đã đính hôn, qua mấy tháng nữa sẽ thành hôn với Thanh Phong. Thanh Phong, tới đây!”
Từ Thanh Phong liền bước lên phía trước, cung kính nói: “Lão quốc công…” Hoa quốc công hơi gian nan ngẩng đầu nhìn hắn ta, cười nói: “Con cái của Từ gia. . . Đều là những đứa bé tốt. Rất tốt, lão phu không được nhìn thấy hôn lễ của các cháu rồi. Sau này, hãy đối xử với Thiên Hương thật tốt.” Đôi mắt Từ Thanh Phong không khỏi đỏ lên, liên tục gật đầu, nói: “Vâng, lão quốc công. . . Ông…”
“Đứa bé ngoan…”
Phía ngoài hẻm vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, một nam tử thanh niên hấp tấp chạy vội tới đây, “Ông ơi! Ông…”
Hoa quốc công ngẩng đầu nhìn cháu trai một cái, đáy mắt hiện lên một tia vui mừng, rốt cuộc từ từ nhắm mắt lại.
“Ông ơi?” Lúc người thanh niên đến trước mặt, thì vừa lúc nhìn thấy Hoa quốc công mỉm cười nhắm mắt lại, không khỏi quỳ xuống trước mặt, khóc lớn lên, ở bên cạnh, đáy mắt Mặc Tu Nghiêu hiện lên một tia ảm đạm, từ từ thu hồi bàn tay đang khoác lên vai Hoa quốc công, trầm giọng phân phó: “Hoa quốc công lấy thân đền nợ nước, dốc sức chiến đấu đến chết. Phân phó xuống, dùng Lễ Vương Hầu để hạ táng, thụy phong “Trung Tín hầu “.”
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
Trong kinh thành, rất nhiều nơi cũng đều diễn ra một hình ảnh bi thương như vậy. Trong trận chiến này, người chết trận vô số kể, không chỉ có thủ quân ở Sở kinh, mà cũng có cả các tướng sĩ của Hắc Vân kỵ và Mặc gia quân; không chỉ có binh lính bình thường, mà cũng có không ít tướng lãnh cao cấp. Tại một nơi khác, Lãnh Hạo Vũ cố gượng chống thân thể bị trọng thương nhìn người nằm dưới đất trước mặt, trong mắt càng có nhiều thêm mấy phần phức tạp hàm xúc mà không ai có thể hiểu được. Lãnh Hoài quỳ trên mặt đất, trong lòng đang ôm thân thể đã lạnh băng từ lâu của con trai trưởng. Khi bọn họ tìm được Lãnh Kình Vũ, thì hắn ta đã chết, trên ngực bị trúng một mũi tên vào ngay chỗ hiểm. Người nam tử vẫn luôn lạnh lùng, kiêu ngạo, luôn không muốn thừa nhận đệ đệ thứ xuất ưu tú hơn mình, lại ra đi một cách lặng yên không một tiếng động trong một trên chiến trên đường phố ở Sở kinh, mà không để lại một lời nào.
Lãnh Hoài ôm thân thể đã lạnh như băng của con trai, nước mắt tuôn rơi đầy mặt, vô luận nói như thế nào, thì đây cũng là đứa con mà ông yên thương nhất, đã từng gửi gấm hy vọng nhiều nhất. Nỗi đau mất con, càng khiến cho ông đau đớn hơn cả chính mình chết đi.
Lãnh Hạo Vũ trầm mặc tiến lên, ngồi xuống bên người Lãnh Hoài thấp giọng nói: “Cha, mang Đại ca về trước đã.” Cuối cùng, rốt cuộc Lãnh Hạo Vũ cũng kiêu ngạo như vậy đã thừa nhận người nam nhân này là huynh trưởng của hắn.
Lãnh Hoài quay đầu lại nhìn Lãnh Hạo Vũ, ánh mắt rơi vào vết thương trên ngực của con, hỏi: “Bị thương ra sao?”
Lãnh Hạo Vũ nói: “Bị thương ngoài da, cha, chúng ta trở về đi.”
Lãnh Hoài gật gật đầu, hơi cố hết sức ôm lấy Lãnh Kình Vũ, cùng với Lãnh Hạo Vũ đi về phía Lãnh phủ.