Thịnh Thế Đích Phi

Chương 349

Chỗ bí mật Định Vương phủ, trong địa lao âm u u lãnh. Nam tử đầu tóc tán loạn, cả người chật vật ngồi trên sàn nhà tù ngẩn người. Dù cho hiện tại là cuối tháng sáu nóng bức, phòng giam tầng hầm cũng khiến cho người ta cảm thấy hơi lạnh lẽo. So với địa phương khác, tuy gian phòng âm lãnh lại khó được coi như sạch sẽ, cũng không có hình cụ đáng sợ. Nhưng nam tử râu đầy mặt, ánh mắt trống rỗng, phảng phất thất thần mờ mịt.

Nếu như có thể, thậm chí hắn hy vọng có thể có người dụng hình, hung hăng đánh mình một trận. Ít nhất như vậy hắn còn có thể cảm giác được hắn còn sống, trên đời này không chỉ có một mình hắn. Trên thực tế, hắn biết rõ trên đời này cũng không thật sự chỉ còn lại có một mình hắn. Tại nhà tù âm lãnh cô tịch thì bên ngoài nhất định là náo nhiệt vui mừng, người đến người đi. Nhưng những điều này đều không quan hệ gì với hắn. Hắn bị nhốt ở chỗ này, nghe không được âm thanh bên ngoài, mà ngay cả lính canh ngục trông coi địa lao hắn đều nhìn không tới. Không có người xuất hiện ở trước mặt hắn, cũng không có ai nói chuyện với hắn. Thậm chí hàng ngày đưa cơm đưa nước đều lặng yên không một tiếng động đấy. Hắn đã không nhớ nổi đến rốt cuộc mình bao lâu chưa từng thấy người sống, không có mở miệng nói chuyện. Vừa mới bắt đầu bị nhốt vào tù hắn còn có thể lớn tiếng tức giận mắng, về sau mà ngay cả sức mắng chửi người cũng không có. Thời gian dần trôi qua, hắn cũng đã quên rốt cuộc mình bị nhốt ở chỗ này đã bao lâu rồi.

Ngoài cửa kỳ dị vang lên một hồi tiếng bước chân, nam tử phục hồi tinh thần lại trong mắt hiện lên một tia ánh sáng. Nhanh chóng đứng dậy chay ra chỗ cửa ra, nhưng thời gian dài bị nhốt cùng với hàng ngày ăn cơm rau dưa đều không coi là đồ ăn khiến cho thân thể của hắn hơi suy yếu. Mới đi vài bước đã ngã trên mặt đất. Nhà tù bị mở ra, hai thị vệ áo đen tiến đến, một trái một phải nhấc nam tử lên liền đi ra ngoài.

Trong địa lao Định Vương phủ cũng không có nhốt người nào, cho nên cũng rất sạch sẽ. Thị vệ mang theo nam tử một đường xuyên qua hai ba cái nhà tù trống không đi vào trong đại sảnh rộng rãi, thả tay ném người xuống đất.

“Đàm công tử, hồi lâu không thấy có khỏe không?” Mặc Tu Nghiêu lôi kéo tay Diệp Ly ngồi trong đại sảnh, hứng thú nhìn nam tử chật vật trên mặt đất.

“Mặc Tu Nghiêu…” Vì thời gian quá dài không nói chuyện nên giọng nói của Đàm Kế Chi hơi khàn khàn. Nhưng ánh mắt nhìn qua Mặc Tu Nghiêu tuyệt đối nóng bỏng.

Mặc Tu Nghiêu cũng không để ý ánh mắt Đàm Kế Chi muốn xé rách mình, nhạt cười nhạt nói: “Bản vương hôm nay tới, muốn nói cho Đàm công tử một cái tin tức tốt.”

Đàm Kế Chi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mặc Tu Nghiêu, đương nhiên hắn sẽ không tin tưởng Mặc Tu Nghiêu nói tin tức tốt gì với mình. Mặc Tu Nghiêu nhướng mày cười nói: “Đàm công tử có thể đi ra ngoài rồi.”

“Cái gì?” Đàm Kế Chi sững sờ, trong lúc nhất thời có chút phản ứng không kịp.

“Bản vương nói, từ hôm nay trở đi Đàm công tử được tự do. Có thể không cần ở chỗ này trong địa lao nữa, hay Đàm công tử nghiện ở chỗ này rồi hả? Không muốn đi ra ngoài?” Mặc Tu Nghiêu kiên nhẫn lập lại một lần.

“Ngươi. . . có lòng tốt như thế? Thả ta ra ngoài?” Quá lâu không nói lời nào, Đàm Kế Chi nói hơi đứt quãng, có điều sau khi nói hai câu thì đã tốt lên rồi, “Ngươi có mục đích gì?”

Mặc Tu Nghiêu thoả mãn gật đầu cười nói: “Đúng vậy, nhốt lâu như vậy đầu óc còn không có bị hỏng.” Đương nhiên hắn sẽ không vô điều kiện phóng hắn ta ra ngoài.

“Điều kiện của ngươi?” Đàm Kế Chi hỏi, lúc này thậm chí hắn cảm thấy bất luận Mặc Tu Nghiêu khai ra điều kiện gì hắn sẽ đáp ứng. Chỉ có người chính thức mất đi qua tự do mới có thể hiểu tự do đáng ngưỡng mộ, mà hắn cũng không bao giờ muốn ngốc ở phòng giam vĩnh viễn đều im ắng chỉ có một mình hắn.

Mặc Tu Nghiêu lại cười nói: “Nhậm Kỳ Ninh bây giờ đang ở Ly Thành. Đàm công tử, Bản vương luôn luôn tò mò, đến cùng ngươi và Nhậm Kỳ Ninh ai mới là Lâm Nguyện một vị hoàng thất hậu duệ cuối cùng tiền triều? Hoặc các ngươi đều là. . . hay không phải?” Đàm Kế Chi trầm giọng nói: “Đương nhiên là ta!” Trong lòng Mặc Tu Nghiêu thoả mãn gật đầu, xem ra Đàm Kế Chi bị đóng hai năm qua nhưng vẫn còn dã tâm. Có điều như vậy mới phải, nếu thật sự bị mài đến không còn cái gì nữa thì Đàm Kế Chi cũng vô dụng rồi.

“Thật sao? Nhậm Kỳ Ninh có thể không cho là như vậy đấy. Người ta bây giờ là đường đường chính chính Bắc Cảnh Vương, nói không chừng lúc nào có thể sửa lại quốc hiệu tiền triều rồi. Tuy nhiên Bản vương cảm thấy cơ hội đó không lớn, nhưng ít nhất tốt hơn ngươi một chút.” Mặc Tu Nghiêu cười nói.

Thần sắc Đàm Kế Chi biến đổi, nhìn chằm chằm vào Mặc Tu Nghiêu nói: “Ngươi muốn ta giúp ngươi đối phó Nhậm Kỳ Ninh.”

Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Ngươi không cần khẩn trương như vậy, vô luận ngươi có đáp ứng hay không ta đều thả ngươi đi ra ngoài. Ngươi cũng có thể sau khi ra ngoài lựa chọn trợ giúp Nhậm Kỳ Ninh đối nghịch với Bản vương, cũng không biết rốt cục Nhậm Kỳ Ninh có thể tiếp nhận ngươi hay không?”

Kỳ thật đáp án dĩ nhiên là rất rõ ràng đấy, nếu như Đàm Kế Chi là người khác có lẽ Nhậm Kỳ Ninh còn có thể trọng dụng hắn. Mà thân phận của bọn hắn đã chú định không thể nào cùng tồn tại, hậu duệ tiền triều Lâm Nguyện chỉ có một người, bọn hắn đều rõ trong đó tất nhiên có một người là giả dối. Cho nên, người sống sót mới là thật đấy.

Đàm Kế Chi trầm mặc một hồi, mới vừa hỏi nói: “Cho dù ta đáp ứng ngươi lại có làm được cái gì? Ngươi cũng nói, hắn bây giờ là Bắc Cảnh Vương. Mà ta…” Tự giễu cười cười, Đàm Kế Chi nói: “Ta là tù nhân Định Vương phủ.” Mặc Tu Nghiêu nói: “Bản vương cũng không cảm thấy ngươi có thể giết chết Nhậm Kỳ Ninh, chỉ cần cho hắn thêm chút phiền toái là được rồi. Về phần chuyện khác đương nhiên sẽ có người đi làm.”

“Ngươi sẽ không sợ sau khi ta ra ngoài liền đổi ý?” Đàm Kế Chi hỏi.

Mặc Tu Nghiêu nhún nhún vai, nói: “Đổi ý thì đã có sao? Lâm đại phu có ân cứu mạng A Ly và Tiểu Bảo, nể mặt ông ta thì Bản vương cũng không muốn giết ngươi. Nhưng. . . nếu ngươi làm chuyện không nên làm. . . Bản vương có thể bỏ qua ân cứu mạng của Lâm đại phu.” Nếu Đàm Kế Chi lại làm cái gì đó, vậy lúc giết hắn ta cũng không cần ngượng ngùng.

“Cha ta…” Nhắc tới Lâm đại phu, Đàm Kế Chi không khỏi ngây ra một lúc. Năm đó ở Cao tổ lăng tiền triều, hắn đã cùng với Lâm đại phu ân đoạn nghĩa tuyệt rồi, lại không nghĩ rằng mình rơi vào trong tay Mặc Tu Nghiêu còn có thể sống được, lại nhờ ông ta. Suy tư trong chốc lát, rốt cục Đàm Kế Chi gật đầu nói: “Ta đáp ứng ngươi.” Vô luận như thế nào, hắn cũng không thể lại trở lại trong phòng giam. Hắn hoài nghi, nếu cứ tiếp tục một năm nửa năm Mặc Tu Nghiêu không đến, chính mình sẽ không chịu nổi mà tự sát.

Mặc Tu Nghiêu thoả mãn gật đầu, “Rất tốt. A Ly, nàng an bài cho hắn.”

Diệp Ly gật gật đầu, cười nói với Đàm Kế Chi: ” Sau khi Đàm công tử ra ngoài không ngại trước dàn xếp xuống thuận tiện điều trị cơ thể, sau đó sẽ có người đi tìm ngươi.”

Đàm Kế Chi nhìn Diệp Ly liếc, gật đầu nói: “Đa tạ Vương phi.”

Diệp Ly nghĩ nghĩ, nói: ” Nếu Đàm công tử có thì giờ rãnh rỗi, cũng có thể đi gặp Lâm đại phu. Hiện nay ông ấy ở trong thành mở một nhà y quán.” Đàm Kế Chi lắc đầu nói: “Thôi được rồi. Chúng ta đã không có vấn đề gì rồi.”

Thấy hắn nói như thế, Diệp Ly cũng không miễn cưỡng. Kỳ thật Lâm đại phu và Đàm Kế Chi không có vấn đề gì thì tốt hơn.

Đã bàn bạc xong, Mặc Tu Nghiêu lôi kéo Diệp Ly đứng dậy, nhìn xem Đàm Kế Chi nói: “Đúng rồi, Đàm công tử không có chuyện gì nữa thì tốt nhất đừng đi loạn trong thành. Hôm nay cũng không chỉ là Nhậm Kỳ Ninh tại Ly Thành, Mặc Cảnh Lê, Liễu Quý Phi, Lôi Chấn Đình đều ở Ly Thành.” Lôi Chấn Đình cũng không có ân oán gì quá lớn với Đàm Kế Chi, nhưng Mặc Cảnh Lê và Liễu Quý Phi thì khác. Nếu Mặc Cảnh Lê muốn giết chết Đàm Kế Chi hiện tại vẫn chỉ là tiện tay mà thôi, “Mặt khác, Đại Sở hiện nay đã dời đến phía nam sông Vân Lan rồi. Đại Sở. . . đã xong. Tâm nguyện của Đàm công tử cũng miễn cưỡng xem như đã thực hiện được.”

“Đại Sở dời nam rồi hả? Sở kinh…” Đàm Kế Chi kinh giật mình.

Mặc Tu Nghiêu nói: “Đại Sở Sở kinh và Hoàng thành Tây Lăng hiện tại thuộc về Bản vương đấy.”

Đàm Kế Chi trầm mặc, ngắn ngủn hai năm, hắn lại bỏ lỡ quá nhiều. Hiện tại hắn cần phải làm nhất là hiểu rõ thế cục bây giờ cùng với hai năm qua rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Mặc Tu Nghiêu cũng không hề để ý tới Đàm Kế Chi, tâm tình rất tốt cùng Diệp Ly sóng vai ra địa lao.

Sau vài ngày, Định Vương phủ an tĩnh lại rồi. Nhưng Định Vương phủ mọi người vẫn bận rộn như cũ. Không biết là ai để lộ chủ nhân núi Thương Mang đi vào Ly Thành, mấy hôm nay bọn người Mặc Cảnh Lê Nhậm Kỳ Ninh nhao nhao đến thăm. Thậm chí ngay cả Gia Luật Dã và Gia Luật Hoằng không có quan hệ gì cũng đi theo thấu cái náo nhiệt. Nói không có quan hệ gì, là vì người núi Thương Mang được xưng thay trời chọn chủ, nhưng đến cùng cũng vẫn có đúng mực đấy. Tái ngoại Man tộc Bắc Nhung là tuyệt đối không phải là lựa chọn của bọn hắn. Mà ở trong đó tích cực nhất tự nhiên không ai qua được Mặc Cảnh Lê rồi.

Định Vương phủ, Diệp Oánh ngồi đối diện Diệp Ly ô nức nở nghẹn ngào khóc không ngừng. Diệp Ly cũng không khuyên giải nàng, ngồi ở một bên bình tĩnh chờ nàng ta khóc xong. Một lúc lâu, Diệp Oánh mới ngừng lại, rưng rưng nhìn Diệp Ly nói: “Tam tỷ, ta thật hối hận. Ta lúc đầu tại sao phải gả cho hắn? Ô ô… Năm đó hắn rõ ràng nói cả đời rất tốt với ta đấy, nhưng bây giờ, hiện tại… .”

Diệp Ly nhíu mày, nói khẽ: “Đã xảy ra chuyện gì? Nói rõ cho ta nghe một chút, khóc thì có tác dụng gì chứ?”

Diệp Oánh hơi oán hận lau nước mắt, gật đầu nói: “Tam tỷ nói đúng, ta không khóc. . . Vì tên hỗn đản kia khóc không đáng. Lúc trước mắt ta bị mù mới nhận hắn, khó trách. . . Khó trách năm đó Tam tỷ chướng mắt hắn, Định Vương đối với tỷ thật tốt.” Nói đến cái này, Diệp Oánh cũng không tránh khỏi có ghen tỵ rồi. Năm đó ở Sở kinh, ai mà không đồng tình Diệp gia Tam tiểu thư ném vị trí Lê Vương phi đi, còn phải gả cho một phế vật ngồi ở xe lăn hủy dung. Nhưng nhìn hiện tại xem, tuy Định Vương một đầu tóc trắng, nhưng tướng mạo kia, khí độ kia trong thiên hạ có mấy nam nhân có thể vượt qua? Lại càng không cần phải nói Diệp Ly càng là đối tượng nữ tử thiên hạ hâm mộ ghen ghét.

Thanh Sương đứng tại sau lưng Diệp Ly âm thầm bĩu môi. Lúc trước nếu để cho vị Tứ tiểu thư này gả cho Định Vương, chỉ sợ nàng ta lập tức muốn khóc bị giày vò phải chết muốn sống. Nhưng bây giờ lại hâm mộ ghen ghét Vương phi các nàng?

Diệp Ly cũng không để ý tới lời ghen tỵ của nàng ta…, nhàn nhạt hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Diệp Oánh một bên nức nở một bên đem Mặc Cảnh Lê mỗi ngày chạy đến Đông Phương U cùng Đông Phương Huệ trước mặt xum xoe. Thậm chí thương lượng với tâm phúc nếu như Đông Phương U nguyện ý gả thì phế vị trí chính phi của nàng. Càng nói càng thương tâm, còn chưa nói xong Diệp Oánh lại khóc lên. Nhìn Diệp Oánh đang khóc, Diệp Ly đành bất đắc dĩ thở dài. Lần thứ nhất có chút hoài nghi mình muốn Diệp Oánh làm ánh mắt bên người Mặc Cảnh Lê có đáng tin cậy không? Hoặc cần báo lại cho Dao Cơ nghĩ cách khác? Nhưng nghĩ kỹ Tần Phong đã không nhỏ tuổi. Tuy không biết cảm tình hai người bọn họ có tiến triển hay không, nhưng để Dao Cơ luôn luôn tại Mộc Dương Hầu phủ cũng không tốt lắm.

“Tam tỷ, ta nên làm cái gì bây giờ?” Diệp Oánh đỏ hồng mắt hỏi. Diệp Oánh cũng không phải đồ ngốc, nếu như từ trước Mặc Cảnh Lê còn có thể vì mình là muội muội của Định Vương phi. Nhưng so với thế lực núi Thương Mang khiến cho người ta thèm thuồng cũng không đủ nhìn. Nếu như Đông Phương U núi Thương Mang thật sự nguyện ý gả cho Mặc Cảnh Lê, Mặc Cảnh Lê tuyệt đối sẽ không hề do dự phế đi chính mình. Nàng hiện tại đã không còn trẻ nữa, hay bởi vì chuyện của Diệp Nguyệt mà trở mặt với mẫu thân. Ngoại trừ Mặc Cảnh Lê thì nàng cũng không có cái khác để dựa vào. Huống chi Diệp Oánh vì tư lợi một tí, nhưng nàng không làm được như Liễu Quý Phi.

Diệp Ly nghĩ nghĩ, an ủi: “Muội không cần lo lắng, cho dù Mặc Cảnh Lê thật sự cưới Đông Phương U. Ít nhất ta có thể cam đoan muội sẽ không bị cách chức làm Trắc Phi.”

Diệp Oánh có chút không tin đấy, núi Thương Mang đào tạo ra nữ tử chẳng lẽ nguyện ý làm Trắc Phi sao? Làm Trắc Phi của Mặc Tu Nghiêu có lẽ có khả năng, bởi vì hậu thuẫn của Diệp Ly cũng rất mạnh, Từ gia hiện nay tại Định Vương phủ tuyệt đối rất quan trọng. Nhưng nàng lại không được, nàng lẻ loi một mình tại Giang Nam, căn bản không có người có thể dựa vào.

Diệp Ly nhàn nhạt mỉm cười nói: “Ta lừa muội làm cái gì? Cho dù chúng ta gần đây không thân cận, người ngoài vẫn biết rõ muội là muội muội ta. Muội bị giáng chức làm Trắc Phi chẳng lẽ ta sẽ rất có mặt mũi? Thật sự không được thì khiến cho Mặc Cảnh Lê lấy hai chính phi.”

“Thế nhưng mà. . . Chẳng lẻ không có thể…” Diệp Oánh có chút không cam lòng mà nói.

Diệp Ly lại cười nói: “Không cho Đông Phương U gả cho Mặc Cảnh Lê? Ngược lại cũng không phải không được. Nhưng muội cảm thấy Mặc Cảnh Lê có thể giận lây sang muội hay không, thậm chí bí mật giết chết muội?” Diệp Oánh run lên, đi theo Mặc Cảnh Lê nhiều năm như vậy, Diệp Oánh vẫn hiểu Mặc Cảnh Lê có bao nhiêu tâm ngoan thủ lạt. Nhớ tới Diệp Nguyệt bị hỏa thiêu, sắc mặt Diệp Oánh càng thêm khó coi.

Không thể không nói, chuyện Diệp Nguyệt Mặc Cảnh Lê cõng một cái oan ức không lớn không nhỏ. Ít nhất vô luận là Diệp gia cao thấp già trẻ hay Diệp Oánh, đều cho rằng Diệp Nguyệt chết do Mặc Cảnh Lê gây nên.

“Vì tình cảm chị em, muội có hai lựa chọn. Ở lại Ly Thành từ nay về sau đoạn tuyệt quan hệ với Mặc Cảnh Lê, muội vẫn là con gái Diệp gia, trở lại Diệp gia thì phụ thân và tổ mẫu cũng sẽ không mặc kệ muội đâu. Từ nay về sau bình bình đạm đạm qua cả đời. Hai là vẫn đi theo Mặc Cảnh Lê về Giang Nam, ta có khả năng làm cũng chỉ là giữ chính phi cho muội. Về phần về sau như thế nào. . . là số mạng của mình rồi.”

“Ta…” Diệp Oánh hơi giãy dụa, một hồi lâu vẫn lắc đầu nói: “Không, ta phải đi về. Ta không thể trở lại Diệp gia, ta là Lê Vương phi. Còn có con của ta…”

Diệp Ly chớp mắt, nói: ” Ta sẽ giúp muội tìm con, có tin tức sẽ phái người thông tri muội.”

“Tam tỷ, tỷ. . . Tại sao phải tốt với ta như vậy?” Diệp Oánh cũng không ngốc, cũng sẽ không quên lúc trước quan hệ với Diệp Ly không tốt. Chuyện tiện tay thì có lẽ Diệp Ly giúp đỡ nàng không có gì, nhưng những chuyện này lại rõ ràng muốn phí chút ít công phu rồi. Diệp Ly vẫn không chút do dự giúp nàng, nàng không thể không có nghi mục đích của Diệp Ly.

Diệp Ly cũng không có ý định qua loa nàng ta, nhạt cười nhạt nói: “Cũng không có gì. Nếu như Mặc Cảnh Lê thật sự cưới Đông Phương U, với Định Vương phủ mà nói cũng rất nguy hiểm. Chỉ cần muội ngẫu nhiên cho ta một ít tin tức là được rồi. Muội yên tâm, ta sẽ không cần muội làm chuyện nguy hiểm. Ta cũng có thể hứa hẹn, nếu như tương lai muội gặp được nguy hiểm, ta có thể bảo vệ muội thoát khỏi.”

“Nếu như, Lê Vương không có lấy Đông Phương U đâu này?”

“Vậy coi như ta làm một chuyện tốt, coi như thành toàn thân duyên huyết mạch chúng ta.” Diệp Ly lạnh nhạt nói.

Diệp Oánh cúi đầu suy tư về, Diệp Ly nói nàng đều hiểu, nếu như Mặc Cảnh Lê thật sự cưới Đông Phương U đối với nàng mà nói tuyệt đối sẽ không hề tốt. Nhưng nếu có Định Vương phủ trợ giúp…

“Tốt, ta đáp ứng tỷ.”

Diệp Ly thoả mãn gật đầu, đưa khăn tay cho nàng rồi nói: “Muội còn muốn gặp con của muội đừng gặp chuyện gì cũng khóc. Hiện tại có lẽ muội đã hiểu, rất nhiều chuyện chỉ dựa vào khóc là không giải quyết được vấn đề đấy. Muội có thể yên tâm, cho dù Mặc Cảnh Lê cưới Đông Phương U, cũng sẽ không dao động địa vị của muội tại Lê Vương phủ đấy. Ta sẽ giúp muội.”

“Cảm ơn tỷ, Tam tỷ.” Diệp Oánh xoa xoa nước mắt thấp giọng nói.

“Vương phi, Lê Vương cầu kiến.” Vệ Lận tiến đến bẩm báo nói.

Diệp Ly mỉm cười liếc Diệp Oánh, cười nói: “Vừa vặn ta cũng có một số việc muốn nói chuyện với Lê Vương. Mời hắn vào. Oánh nhi, muội…”

Diệp Oánh cắn môi nổi giận nói: “Ta không muốn gặp hắn!”

“Vậy được rồi, muội đi Họa các phía trước ngồi trong chốc lát.” Đúng là đứa nhỏ ngốc, chẳng lẽ ngươi thật cho rằng Mặc Cảnh Lê tới dỗ ngươi sao? Bảo người dẫn Diệp Oánh rời đi, chỉ chốc lát sau Mặc Cảnh Lê liền từ bên kia đi đến.

Xa xa đấy, Mặc Cảnh Lê thấy nữ tử áo xanh ngồi ở bên hồ. Đảo mắt mười năm qua đi, Mặc Cảnh Lê đột nhiên phát hiện mình vẫn còn có thể nhớ rõ năm đó sau khi từ hôn lần đầu tiền nhìn thấy Diệp Ly. Tuy lần đó ở trong Thận Đức Hiên Diệp Ly lại khiếncho hắn rất khó chịu, nhưng đó là lần đầu tiên hắn có một cảm giác mơ hồ, hóa ra Diệp Ly không giống những gì mình nghĩ. Đã nhiều năm như vậy rồi, dung mạo Diệp Ly cũng không khác trước nhiều, có lẽ bởi vì đã có mấy đứa con nên có thêm cảm giác ưu nhã và dịu dàng.

“Lê Vương.” Nhìn xem Mặc Cảnh Lê trước mặt mà đến, Diệp Ly nhẹ gật đầu cũng không có đứng dậy đón chào, “Lê Vương mời ngồi.”

Mặc Cảnh Lê trầm mặc ngồi xuống, nhìn thấy Thanh Sương bưng trà đi lên, mới nhàn nhạt hỏi: “Nha đầu này còn đi theo ngươi.”

Diệp Ly có chút kinh ngạc, Mặc Cảnh Lê mắt cao hơn đầu lại có thể còn nhớ rõ một tiểu nha đầu bên người nàng. Khẽ mĩm cười nói: “Thanh Sương không còn nhỏ, ở bên ta cũng không được bao lâu nữa.” Hôn sự Thanh Sương và A Cẩn cũng đã bàn bạc gần xong rồi. Mặc tổng quản cũng thoả mãn, A Cẩn và Thanh Sương cũng không có ý kiến gì. Chờ có thời gian rảnh thì xử lý hôn sự là được.

Gần như không có gì lời gì để nói, trong lúc nhất thời trầm mặc.

Diệp Ly cũng không vội vã mở miệng, Mặc Cảnh Lê không nói lời nào thì nàng liền lạnh nhạt uống trà. Một hồi lâu, ước chừng Mặc Cảnh Lê cũng hơi không được tự nhiên rồi, mới mở miệng nói: “Oánh nhi ở chỗ này?”

Diệp Ly cũng không phủ nhận, gật đầu nói: “Vừa tới cùng ta trò chuyện trong chốc lát, đi nghỉ ngơi rồi. Lê Vương tới tìm Tứ muội à?”

“Nàng đã nói gì với ngươi?”Giọng điệu Mặc Cảnh Lê có chút cứng ngắc, còn có một tia hổn hển. Diệp Ly không hiểu liếc mắt nhìn hắn nói: “Còn còn có thể nói chuyện gì mới à? Không phải là chuyện Lê Vương định bỏ vợ tái giá?”

“Ta không muốn hưu vợ!” Mặc Cảnh Lê tức giận mà nói. Diệp Ly mỉm cười gật đầu nói: “Ta biết rõ, Lê Vương chỉ muốn giáng chức vợ làm thiếp để dọn đích phi cho Đông Phương cô nương.” Mặc Cảnh Lê nhìn nàng nói: “Ta thấy Diệp Oánh cách chức làm thiếp, ngươi mất hứng à?” Diệp Ly có chút không hiểu thấu, hỏi: “Tứ muội bị giáng chức làm thiếp thì tại sao ta phải cao hứng? Chẳng lẽ có một Vương phi muội muội khó nghe hơn muội muội làm thiếp?”

“Lúc trước nàng ấy đoạt vị trí Lê Vương phi của ngươi, chẳng lẽ ngươi không hận nàng sao?” Mặc Cảnh Lê bình tĩnh nhìn qua Diệp Ly, trầm giọng hỏi.

Diệp Ly sững sờ, có chút buồn cười mà nói: “Chẳng lẽ Lê Vương điện hạ muốn nói ngươi đang vì ta xả giận sao ? Có phải Lê Vương định dùng cớ kỳ quái để che dấu ngươi người vô tội giáng chức vợ làm thiếp?” Mặc Cảnh Lê cũng không có như thường ngày bình thường nổi giận, nhìn qua Diệp Ly nói: “Nếu như ngươi là Lê Vương phi mà nói…, coi như là vì Thương Mang giúp ta thì cũng sẽ không lấy Đông Phương U.”

“Khục khục. . .” Diệp Ly suýt nữa bị nước trà sặc đến, vẻ mặt kinh dị nhìn qua Mặc Cảnh Lê. Cái này xem như cái gì? Năm đó vứt bỏ như giày cũ, lúc này ngược lại là đến thâm tình thổ lộ. Lúc trước yêu như trân bảo đấy, lúc này lại ngay cả cỏ dại đều không bằng rồi hả? Nhìn xem Mặc Cảnh Lê vẻ mặt thành thật bộ dáng, Diệp Ly đột nhiên cảm thấy có chút buồn nôn.

“Ngươi có phải không tin?” Mặc Cảnh Lê trừng mắt nàng nói.

Diệp Ly lắc lắc đầu nói: “Tin hay không đều không có ý nghĩa gì rồi. Loại lời này kính xin Vương gia về sau đừng có nói nữa. Mặt khác, Tứ muội đã đi theo Vương gia mười năm, cũng bị không ít khổ. Kính xin Vương gia rủ lòngthương, cho muội ấy lưu một chỗ dung thân.” Mặc Cảnh Lê không vui mà nói: “Ngươi đây là ý gì? Ta cũng không có muốn vứt bỏ nàng ta? Là nàng ta nói cho ngươi à?”

Diệp Ly thản nhiên nói: “Vương gia không có ý tứ này thì như thế nào? Vương gia xuất thân hoàng thất, chẳng lẽ ít thấy chuyện cân hồng đính bạch*(cân hồng đính bạch, nhất trầm bách thải nghĩa là một người có quyền thế, khi ở trên đỉnh cao thì người ta nịnh not, khi mất hết quyền lực thì lập tức trở mặt) . Tứ muội một mình ở Giang Nam không có người thân, càng không có hậu trường gì. Nếu từ Vương phi cách chức làm Trắc Phi, Vương gia cho rằng muội ấy sẽ sống thế nào?”

“Ngươi tốt với nàng ấy nhỉ!” Mặc Cảnh Lê cắn răng nói. Diệp Ly thay Diệp Oánh nói chuyện vốn không có gì, nhưng nghe vào trong tai Mặc Cảnh Lê liền cảm thấy vô cùng không thoải mái.

Diệp Ly lại cười nói: “Đều là nữ tử, cần gì phải khó xử nữ tử? Thế gian này, nữ tử vốn sống không tốt lắm, cũng không phải mỗi người đều có phúc phận như Diệp Ly.” Nhìn xem trên mặt Diệp Ly nhẹ nhàng mỉm cười, Mặc Cảnh Lê càng cảm thấy chướng mắt, có chút bực bội mà nói: “Bản vương đã biết, Bản vương có thể cam đoan Diệp Oánh vĩnh viễn là chính phi, nhưng là. . . Bản vương có lợi gì?”

“Nhậm Kỳ Ninh vĩnh viễn không lấy được Đông Phương U, có được tính là lợi ích không?” Diệp Ly thản nhiên nói.

Thần sắc Mặc Cảnh Lê khẽ biến, rốt cục gật đầu nói: “Một lời đã định.” Nhậm Kỳ Ninh tự xưng là hậu duệ tiền triều, mặc kệ hắn ta thật hay giả, ít nhất là một cái mánh lới thật lớn, đồng dạng cũng địch nhân lớn nhất của hắn.

“Mặc Tu Nghiêu vì ngươi buông tha cho núi Thương Mang, tương lai hắn thật sự sẽ không hối hận sao?” Hình như không quen nhìn trên mặt Diệp Ly vui vẻ, Mặc Cảnh Lê ác ý mà hỏi. Diệp Ly mỉm cười nói: “Ta tin tưởng hắn sẽ không vì quyết định của mình hối hận.” Mặc Tu Nghiêu không nạp thiếp đúng là vì nàng, nhưng không cưới Đông Phương U và núi Thương Mang lại không hoàn toàn đúng vì nàng. Núi Thương Mang về lâu dài thì không phải là trợ lực trái lại là phiền toái của Định Vương phủ.

Mặc Cảnh Lê hừ lạnh một tiếng nói: “Cái gì? Hiện tại có lẽ Mặc Tu Nghiêu sẽ không hối hận, nhưng một ngày nào đó hắn sẽ phải hối hận, đến lúc đó hắn chỉ biết càng hận ngươi.”

“Lê Vương nói chính mình à?” Giọng điệu Mặc Tu Nghiêu lười biếng từ phía sau truyền đến, thần sắc Mặc Cảnh Lê cứng đờ mãnh liệt quay đầu lại đã thấy Mặc Tu Nghiêu đã cách mình ba bước. Nhìn thấy sắc mặt Mặc Cảnh Lê khó coi, Mặc Tu Nghiêu đi đến Diệp Ly bên người cúi người xuống hôn, vịn Diệp Ly đầu vai cười đắc ý nói: “Vì A Ly, Bản vương vĩnh viễn sẽ không hối hận.”

Bình Luận (0)
Comment